Đây là giấc ngủ sâu nhất trong khoảng thời gian này của Thẩm Đình Vị.
Lúc tỉnh lại trước mặt không còn là bóng tối không thể phân biệt được ngày đêm, không còn một tia nắng ban mai màu vàng nhạt chui qua khe hở của tầm rèm cửa chưa được buộc chặt, trong hơi thở của cậu không còn mang theo mùi nấm móc bụi bặm cho dù có quét dọn như thế nào cũng không thể diệt sạch, sống lưng cũng không còn bị ván giường gỗ cứng cấn đến đau nhức như thường ngày.

Cậu không có điện thoại, trong phòng dành cho khách ở dưới lầu cũng không có đồng hồ, chỗ ở trước đây cách âm tương đối kém, mỗi ngày cứ vào sáng sớm cậu đều có thể nghe được tiếng đồng hồ báo thức từ điện thoại của đồng nghiệp ở sát vách vang lên, từ đó cũng có thể phán đoán thời gian.

Hôm nay giấc ngủ này đã kéo dài bao lâu trong lòng cậu cũng không rõ, nhưng vẫn còn nhớ phải dậy sớm đi làm, cũng không dám nằm ỳ, tỉnh giấc liền nhanh chóng rời giường.
Thẩm Đình Vị không thể không thừa nhận, Liên Quyết cái người này tuy nói rằng tính cách chẳng ra sao cả, nhưng có rất nhiều chi tiết lại có thể nói lên hắn gần như ân cần và chu đáo.
Cậu lấy một chiếc bàn chải đánh răng chạy bằng điện từ trong tủ đựng đồ ở toilet, lại rối rắm trong mấy ống kem đánh răng với mùi vị khác nhau trong chốc lát, cuối cùng chọn một cái có mùi cam ngọt.
Đơn giản đánh răng rửa mặt xong, Thẩm Đình Vị tìm một bộ quần áo ở trong tủ đồ để thay, quần áo treo ở trong tủ là do đêm qua Liên Quyết bảo người ta đem tới, lúc lồng cổ áo vào Thẩm Đình Vị ngửi thấy một mùi mước xả vải nhàn nhạt ở trên áo.

Không biết có phải là thật sự gầy đi rất nhiều hay không, cậu rõ ràng là đã xác nhận lại nhãn quần áo nhiều lần, là số đo mà mình hay mặc, mặc đồ lên người lại vẫn cảm giác có hơi lỏng lẻo.

Cậu cách một lớp vải áo hơi mỏng đè lên xương sườn của mình, giống như thực sự là rõ ràng hơn so với trước đây một chút.
Có phải là suy dinh dưỡng hay không?
Suy dinh dưỡng liệu có ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi hay không?
Cậu lại nhịn không được mà suy nghĩ lung tung.
Lúc đi ra khỏi phòng khách, dì đang đưa lưng về phía cậu bận rộn ở trong phòng bếp kiểu mở, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại nói với cậu một tiếng chào buổi sáng.
"Chào buổi sáng chị Lý." Thẩm Đình Vị nói.
Có kinh nghiệm xấu hổ khi bị từ chối giúp đỡ dọn bàn ăn vào buổi tối ngày hôm qua, lần này Thẩm Đình Vị không còn tự chuốc vạ vào thân mà tiến lên giúp đỡ nữa, đi đến phòng khách nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.
Thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Đình Vị thoáng nhẹ nhàng thở ra, không có việc gì để làm ở trong phòng khách, liền lấy một cái bánh quy trứng muối từ trong đĩa ở trên bàn trà, ngồi ở trên ghế sofa cắn một miếng nhỏ.


Lúc dì quay người bưng đồ ăn lên bàn chú ý tới cậu, nói: "Ai nha, sao mà sớm như vậy đã ăn điểm tâm rồi? Đói chết rồi đúng không? Bây giờ liền dọn cơm nhé."
Thẩm Đình Vị cầm miếng bánh quy chỉ vừa mới ăn hai miếng nhỏ, không biết là nên tiếp tục ăn hay là nên để xuống.
Dì cười cười: "Nếu như Thẩm tiên sinh không có chuyện gì làm, vậy phiền cậu đi lên gọi tiên sinh xuống ăn bữa sáng đi."
Thẩm Đình Vị đứng ở trước cửa phòng Liên Quyết, lề mề giơ tay lên, khi đang muốn gõ cửa, cửa phòng lại bị người kéo mở từ bên trong.

Liên Quyết cụp nửa con mắt xuống đi ra khỏi phòng, động tác thành thạo mà thắt cà vạt.
Sau khi Thẩm Đình Vị mất cảnh giác đã tránh không kịp, hai người va vào nhau, hình như là Liên Quyết cũng không nghĩ đến trước cửa phòng mình có người đứng, động tác trong tay dừng một chút, vô thức kéo người đang lảo đảo ở trước mặt.

"Xin lỗi, tôi không cố ý......" Thẩm Đình Vị vội nói xin lỗi.
Mùi hương cam ngọt tươi mát trộn lẫn với mùi bò sữa cực kỳ nhạt tiến vào trong khoang mũi của Liên Quyết, hắn buông cánh tay mảnh mai của Thẩm Đình Vị ra, bước chân hơi lùi về sau nửa bước, cúi đầu nhìn người vừa mới sáng sớm đã ôm ấp yêu thương* ở trước mặt, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì sao?"
*投怀送抱 :ám chỉ hành động ôm ấp yêu thương vì mục đích khác.

Lao vào lòng người khác để được yêu thương.
"Chị Lý bảo tôi tới gọi anh ăn cơm." Thẩm Đình Vị nói.
Liên Quyết thuận miệng trả lời một tiếng ừ, vượt qua người Thẩm Đình Vị đi đến cầu thang.
Mạch suy nghĩ quẹo một cái, quên mất trên tay đã thắt đến bước nào, cà vạt lúng ta lúng túng mà được thắt một nút xấu xí, muốn tháo ra thắt lại, nhưng bởi vì qua loa kéo hai lần mà thắt càng chặt hơn.
Bước chân của Liên Quyết dừng lại ở bậc thang thứ hai, Thẩm Đình Vị đi theo phía sau hắn, cũng không được tốt lắm nếu vượt qua hắn đi xuống lầu trước, thế là an tĩnh đứng ở bậc thang thứ nhất đợi một hồi.
Thấy Liên Quyết chậm chạp bất động, mới hỏi: "Chuyện gì thế?"
Liên Quyết quay người, dùng gương mặt thối mà hỏi: "Cậu biết cởi nút thắt không?"
Thẩm Đình Vị: "......"

Không biết có phải là cái nút thắt này có thật sự hơi khó cởi hay không, Thẩm Đình Vị cúi đầu tháo cà vạt của hắn lâu đến mức Liên Quyết nhịn không được mà nghi ngờ cậu có phải là cố ý kéo dài không.
"Còn chưa xong?"
"Sắp rồi, chờ một chút."
Ánh mắt của Liên Quyết không có chỗ nào để đặt, dứt khoát dời về trên mặt Thẩm Đình Vị.
Thẩm Đình Vị đứng cao hơn Liên Quyết hai bậc thang, tầm nhìn của Liên Quyết vừa vặn với tới cái cằm nhọn gầy gò của Thẩm Đình Vị, Thẩm Đình Vị cụp mắt xuống nhìn chằm chằm cà vạt của hắn, đôi môi thật mỏng mím nhẹ lại, vẻ mặt chuyên chú giống như là đang làm một đề toán có độ khó cao, ngón tay vừa nhỏ vừa dài móc vào cần cổ của hắn, đầu ngón tay hơi lạnh thỉnh thoảng cọ qua hầu kết của Liên Quyết, động tác rất nhẹ, làm cần cổ của hắn có chút ngứa.
Liên Quyết rất ít khi bỏ ra tâm trí thảnh thơi suy nghĩ về hình mẫu yêu thích của mình, bây giờ lại không có chuyện gì có thể làm, không biết tại sao mà lại đánh giá tướng mạo của Thẩm Đình Vị ở trong lòng.
Hắn phải thừa nhận, Thẩm Đình Vị chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài là rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn, bằng không hắn cũng sẽ không quản nhiều mấy chuyện đâu đâu ngay lần đầu tiên.
Kiểu mắt của Thẩm Đình Vị là mắt nhỏ rất dịu dàng, đuôi mắt dài mà lông mi lại dày, mũi không phải là quá cao, chóp mũi lại rất vểnh, làn da cũng mịn màng hơn cả con gái, ngũ quan xách từng phần ra để nhìn đều không phải là kiểu sẽ khiến người ta cảm thấy kinh diễm, kết hợp lại với nhau lại vẫn cứ có một cảm giác đặc biệt, đẹp mắt, còn ưa nhìn.
Đáng tiếc.

Liên Quyết nghĩ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa.
Thẩm Đình Vị vô tình đối diện với ánh mắt của hắn, trong mắt lướt qua sự ngạc nhiên chớp mắt, làn da quá mức trắng hiện lên màu đỏ nhạt mất tự nhiên.
Liên Quyết vứt mắt sang một bên, làm bộ thiếu kiên nhẫn mà thúc giục: "Nhanh lên."
Thẩm Đình Vị cúi đầu xuống nhỏ giọng đáp "Ồ", chưa tới chốc lát, thu tay về, không biết vì nguyên nhân gì, lại hơi lui về sau một bước nhỏ: "Được rồi."
Liên Quyết không nói chuyện, lấy xuống chiếc cà vạt gây thêm rắc rối rồi quay người đi xuống lầu.
Khi Thẩm Đình Vị ăn sáng cưỡng ép bản thân ăn không ít, chịu đựng mùi dầu tanh ăn hết trứng tráng ở trong đĩa, vẫn không kiềm chế được mà chạy tới toilet nôn một trận.
Cậu rửa mặt xong đi ra khỏi toilet, dì lo lắng dạo bước ở ngoài cửa khẩn trương nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, hỏi: "Thẩm tiên sinh, bữa sáng không hợp khẩu vị sao?"
Cậu lắc đầu, nhỏ giọng an ủi: "Vừa miệng, hôm nay tôi không quá dễ chịu."
Lúc cậu trở lại phòng ăn Liên Quyết đã không còn, dì đưa ly sữa bò ấm tới tay cậu, nói: "Tiên sinh đã ăn xong, vừa mới đi lên lầu."

Thẩm Đình Vị bưng ly sữa bò hớp một ngụm nhỏ, nói à.
Khi Liên Quyết lại lần nữa đi xuống từ trên lầu đã đổi một bộ quần áo khác, áo sơmi màu đậm phối hợp với bộ tây trang màu đen phẳng phiu, cà vạt cũng được thắt lại ngay ngắn một lần nữa.
Thấy hắn trực tiếp đi ra cửa, Thẩm Đình Vị nhanh chóng đi ra theo, cuống quít gọi hắn lại: "Cái đó, Liên tiên sinh, chờ một chút."
Liên Quyết đổi giày da ở trước cửa, Thẩm Đình Vị co quắp đứng đấy, thẳng đến khi Liên Quyết thay xong giày quay người cậu vẫn chưa mở miệng.
Đã gần đến lúc khu vui chơi bật nhún mở cửa, chỗ này cách nội thành quá xa, đón xe phải tốn tiền tạm thời không bàn, sáng sớm ở vùng ngoại thành có đón xe được hay không lại là một chuyện khác.

Thẩm Đình Vị vốn là muốn hỏi Liên Quyết có tiện bảo tài xế đến đưa cậu đi hay không, lại lo lắng cái thỉnh cầu này sẽ gây thêm rắc rối cho người ta, ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời.
Liên Quyết rất không hài lòng với tính cách lề mề luôn nói nửa chừng này cậu của cậu, giọng điệu không vui: "Có chuyện cứ nói."
Lúc này Thẩm Đình Vị mới nhỏ giọng nói: "Tôi không biết phải làm thế nào để đi làm......"
Liên Quyết đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, ngước mắt: "Tôi chỉ cho cậu năm phút." Hắn xoay người đi ra khỏi cửa, dùng giọng điệu vô cùng không kiên nhẫn mà nói: "Năm phút sau còn không ra thì tự mình nghĩ cách đi làm."
Thẩm Đình Vị nhanh chóng bừng tỉnh, gấp rút trả lời "À tôi lập tức", vừa vội vội vàng vàng ngồi xổm xuống thay gót giày rồi đi ra.
Thẩm Đình Vị ngồi cạnh Liên Quyết ở hàng ghế phía sau, Liên Quyết có lẽ không có thói quen nghe phát thanh, trong xe không hề có một chút thanh âm nào, trong sự yên tĩnh tràn ngập một bầu không khí lúng túng, Thẩm Đình Vị như ngồi trên chông*, vô thức nhích tới bên cạnh cửa sổ xe một chút.
*Cùng nghĩa với câu "Như đứng đống lửa, như ngồi đống than."
Lo lắng Liên Quyết đang vội, xe vừa tiến vào nội thành Thẩm Đình Vị liền bảo tài xế dừng xe lại rồi thả mình xuống, tài xế nhìn Liên Quyết từ trong kính chiếu hậu một chút, Liên Quyết cúi đầu nhìn máy tính bảng, không nói chuyện.
Cuối cùng chiếc xe vẫn đi một vòng rồi dừng ở quảng trường phía nam của sân bật nhún.
Thẩm Đình Vị trước khi xuống xe suy nghĩ một lúc, vẫn nói một tiếng với Liên Quyết: "Cảm ơn."
Liên Quyết cũng không ngẩng đầu lên mà nhìn cái máy tính bảng, nói với tài xế: "Đi thôi."
Thẩm Đình Vị đứng ở ven đường đưa mắt nhìn ô tô nghênh ngang rời đi, quay người đi vào sân vận động.
Mới vừa vào cửa, Thường Khai Tâm vẻ mặt vội vàng đi tới chỗ cậu, kéo cậu qua một bên, sốt ruột hỏi: "Tình hình hôm qua của anh là như thế nào? Sao lại chưa chào hỏi đã rời đi, ban đêm cũng không có về ký túc xá."
Không đợi Thẩm Đình Vị tìm được cái cớ phù hợp, Thường Khai Tâm lại thấp giọng: "Người hôm qua là ai vậy? Có phải là tìm anh gây rắc rối không?"
Thẩm Đình Vị nói không phải, lại mơ hồ mà hỏi cô sao lại nghĩ như vậy?
"Không phải thì tốt tồi." Thường Khai Tâm vuốt ngực thở phào một hơi, tiếp đó ngượng ngùng mà giải thích nói: "Em nghe Lý Viện nói có người đàn ông tới tìm anh, âu phục giày da trông có vẻ rất khó dây vào, em còn tưởng rằng có phải là có người tìm anh đòi nợ hay gì đó không......"
Thường Khai Tâm làm bộ giận cậu: "Còn không phải do anh sao, khiến cho mình vô cùng đáng thương, em còn tưởng rằng anh có phải là đã gặp chuyện gì rồi hay không."
Cô liên tục xác định Thẩm Đình Vị không có gặp chuyện gì, lúc này mới hơi yên lòng một chút, vỗ bờ vai của cậu nói: "Em coi anh là bạn tốt, về sau có khó khăn gì thì cứ mở miệng, đừng có sợ làm phiền em."

Thẩm Đình Vị được cô làm cho trong lòng ấm áp, gật đầu nói: "Được."
Chủ nhật khu vui chơi bật nhún cũng bận từ sáng sớm đến tối muộn, đến giờ tan làm vào buổi tối, trong sân còn có mấy cô gái vẫn chưa thỏa mãn không nỡ rời đi, bị nhân viên công tác thúc giục mấy lần mới lề mà lề mề đi ra đổi giày.
Sau khi đóng cửa, Thường Khai Tâm lấy ra một hòm thuốc từ trong tủ đựng đồ ở dưới quầy rượu, tìm ra một lọ Vân Nam bạch dược*, kêu Thẩm Đình Vị kéo ống quần lên.
"Xì ——" Thường Khai Tâm vừa nhìn thấy bắp chân hiện ra xanh tím của cậu liền nhíu mày trước tiên, cô lắc lắc bình thuốc ở trong tay, bôi thuốc lên cái chân bị thương của Thẩm Đình Vị: "Sao anh lại đập nghiêm trọng như vậy hả?"
Thẩm Đình Vị đau đến hô hấp co lại, nhẹ nhàng thở chậm lại: "Khi đi xuống không có chú ý, bị cái lưới ở bên vướng chân một chút."
"Chú ý chút đi anh ơi, nhìn thôi mà chân em cũng đau, may là không có làm tổn thương xương cốt." Thường Khai Tâm thở dài.
"Thử một chút xem có thể đi được không?" Thường Khai Tâm cất kỹ hòm thuốc, muốn đi qua đỡ cậu.
Thẩm Đình Vị bị hành vi chuyện bé xé ra to của cô chọc cho cười lên, bất đắc dĩ kéo tay cô ra, kéo ống quần xuống đứng lên: "Có thể, cũng không làm đau bàn chân."
Khi hai người đi ra khỏi sân trời đã tối đen, mặc dù bàn chân của Thẩm Đình Vị không bị thương, nhưng nổi đau tột cùng lại kéo dài ở bắp chân không khỏi ảnh hưởng đến việc đi đường.

Cậu đi rất chậm, Thường Khai Tâm phối hợp với bước đi của cậu mà thả chậm bước chân đi theo một bên, trong miệng rì rầm nói tới mấy chuyện vụn vặt trong công việc ngày hôm nay.
Thẩm Đình Vị vừa câu được câu không mà trả lời, vừa suy nghĩ ở trong lòng đêm nay trở về như thế nào, hay là về ký túc xá ở lại một đêm? Đang nghĩ ngợi, cách đó không xa có một tiếng còi xe ngắn ngủi, Thẩm Đình Vị vô thức nhìn sang, lúc này mới để ý thấy ở chỗ mà cậu xuống xe vào lúc sáng có một chiếc xe địa hình thương vụ màu đen đang đậu.

"Thẩm tiên sinh." Tài xế bước xuống từ trên xe, đứng ở cạnh chiếc xe xa xa mà gật đầu với cậu.
Thường Khai Tâm nói được một nửa, kẹt lại trong cổ họng, ngơ ngác nhìn tài xế và chiếc xe sau lưng ông, lại nhìn Thẩm Đình Vị ở bên cạnh, không thể tin nổi mà nhỏ giọng kêu lên: "Chết tiệt! Vị Vị, thì ra là anh tới đây để trải nghiệm cuộc sống à?"
"Anh nào có tới đây trải nghiệm cuộc sống như thế này." Thẩm Đình Vị thề thốt phủ nhận, lại không biết phải giải thích với cô như thế nào.
Thường Khai Tâm hào phóng mà xua tay, nhướng mày với cậu: "Ân oán hào môn ấy mà, em hiểu.

Không cần phải giải thích, biết quá nhiều lại không thể sống quá hai tập, anh mau đi đi."
Thẩm Đình Vị dở khóc dở cười nói lời tạm biệt với nàng, chậm rãi đi tới trước xe, lịch sự nói cảm ơn với tài xế.
Khi mở cửa xe trong lòng Thẩm Đình Vị không hiểu vì sao mà lại có hơi khẩn trương, khi xác nhận hàng ghế sau không có người mới âm thầm thở ra một hơi, nét mặt này của cậu bị tài xế ngồi vào ghế lái nhìn thấy, đương nhiên đã xuyên tạc thành ý gì khác, có lòng tốt mà giải thích: "Liên tiên sinh còn đang làm việc, không thể tự mình tới đón ngài tan làm, cho nên bảo tôi tới."
Bên tai của Thẩm Đình Vị ửng đỏ, tay cũng lúng túng mà không biết nên để ở chỗ nào: "Tôi không có cái ý này......".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện