Hơn nữa, trải qua mấy ngày ở chung nay, cô ấy cũng thật lòng thích Thời Tiểu Ngư, cho nên hiện tại đương nhiên muốn bảo vệ cô.
Thế là quả quyết nói: “Lâm Vũ Phi, có một số việc không thể chỉ dựa vào tin đồn bên ngoài đâu.”
Lâm Vũ Phi hơi nghiêng đầu, nói như lẽ đương nhiên: "Tin đồn? Vậy chị ấy rốt cuộc có ké fame hay không ké fame đây nhỉ."
Tiêu Nhã: "..."
Cái này vẫn đúng là sự thật khách quan.
"Ké fame, đúng rồi, là sự thật khách quan, cho nên lần này tôi muốn tìm chị ấy..." Lâm Vũ Phi nói được nửa câu, đột nhiên dừng lại.
Trong phòng bếp, mùi thơm của món sườn cừu kho tàu phảng phất bay ra.
Lâm Vũ Phi khẽ nhắm mắt lại, giật giật mũi, dùng sức hít một hơi: "Mùi gì thế, thơm quá! Là chuẩn bị cho tôi à?"
Vừa nói, cậu ấy đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía phòng bếp.
Đôi mắt đào hoa của cậu ấy tràn đầy phấn khích và mong đợi, đi về phía phòng bếp.
Ngay lúc cậu ấy định đi tới cửa phòng bếp, Kính Gia Uyên ngăn ở trước mặt cậu ấy, anh hơi nhíu mày: "Trước làm rõ ràng một chuyện đã, rồi ăn sau."
Thời Tiểu Ngư vì bọn họ mà đã bận rộn lâu như vậy, mọi thứ ở đây, đều là thành quả lao động của Thời Tiểu Ngư, anh đương nhiên không cho phép Lâm Vũ Phi ở một bên vừa làm những việc như công kích Thời Tiểu Ngư, lại vừa ở một bên hưởng thụ sức lao động của Thời Tiểu Ngư, đây là theo bản năng bảo vệ của anh.
Món ngon ở ngay trước mặt, không cho vào.
Đối với kẻ tham ăn như Lâm Vũ Phi mà nói, điều này thậm chí còn khó chịu hơn việc bị người đại diện tịch thu tất cả các sản phẩm điện tử của cậu ấy trong một tuần.
Thế nhưng, cậu ấy cũng rất rõ tính cách của Kính Gia Uyên, nói không cho ăn thì đúng là sẽ không cho ăn.
Cũng được, vốn dĩ chuyện này đã đè nén trong lòng cậu ấy rất lâu, cậu ấy đã sớm muốn đối mặt giằng co với Thời Tiểu Ngư, nếu không phải người đại diện của cậu ấy nhốt cậu ấy lại, cậu ấy hỏi rõ ràng câu hỏi từ lâu.
Bây giờ ngay lập tức giải quyết, cũng tốt.
Thế là, kẻ tham ăn Lâm Vũ Phi lưu luyến không rời lại liếc nhìn phòng bếp, hít một hơi thật sâu, cau mày rồi cực kỳ nghiêm túc nhìn Thời Tiểu Ngư: "Khoảng thời gian trước, chị ké fame anh tôi đúng không."
"Ừm..." Thời Tiểu Ngư có hơi gian nan đáp.
"Không chỉ như vậy, trước đó còn ké fame Vu Khôn, Dụ Sâm Trạch, Tống Nhất Thiên, đúng không?" Lâm Vũ Phi tiếp tục chất vấn.
Má ơi đây là đoạn đối thoại Tu La Tràng gì thế.
Da đầu của Thời Tiểu Ngư lập tức cảm thấy tê dại, đây đều là những việc mà Thời Tiểu Ngư đã làm lúc trước, nhưng đều là sự thật không thể chối cãi.
Cô vốn tránh cũng không tránh thoát được, dứt khoát trực tiếp thừa nhận ý nghĩ đó, không thèm đếm xỉa gật đầu: “Đúng."
Ngay khi cô vừa dứt lời, đôi mắt của PD Trương đang âm thầm nghe lén ở phía bên kia đột nhiên sáng lên.
Cuộc trò chuyện này… kích thích! Quả nhiên Lâm Vũ Phi sẽ không khiến ông ấy thất vọng, lần đầu tiên vừa gặp mặt, đã nói chuyện kích thích như vậy.
Quả nhiên sau này vẫn nên chọn người có tính cách thẳng thắn, kiểu này mới có đủ xung đột, đủ bùng nổ.
Mà vào lúc này, khi cuộc nói chuyện đã tiến triển đến cấp độ này, kẻ ty tiện bỉ ổi trong lòng PD Trương điên cuồng hò hét: “Bắt đầu chiến, bắt đầu chiến nhau đi.”
Sau khi Thời Tiểu Ngư thừa nhận, đã là vò đã mẻ không sợ nứt nữa.
Trong trí nhớ của cô, lúc trước sau khi Thời Tiểu Ngư nghe Lâm Vũ Phi nói câu này, lập tức kích động, đáp trả lại một cậu: "Đúng thế thì sao, người cũng dựa vào độ nổi tiếng như cậu mà cũng có tư cách để nói tôi à?"
Một câu hoàn toàn chạm vào chỗ phát nổ của Lâm Vũ Phi, và cả hai gây chiến ngay tại chỗ.
Thế là quả quyết nói: “Lâm Vũ Phi, có một số việc không thể chỉ dựa vào tin đồn bên ngoài đâu.”
Lâm Vũ Phi hơi nghiêng đầu, nói như lẽ đương nhiên: "Tin đồn? Vậy chị ấy rốt cuộc có ké fame hay không ké fame đây nhỉ."
Tiêu Nhã: "..."
Cái này vẫn đúng là sự thật khách quan.
"Ké fame, đúng rồi, là sự thật khách quan, cho nên lần này tôi muốn tìm chị ấy..." Lâm Vũ Phi nói được nửa câu, đột nhiên dừng lại.
Trong phòng bếp, mùi thơm của món sườn cừu kho tàu phảng phất bay ra.
Lâm Vũ Phi khẽ nhắm mắt lại, giật giật mũi, dùng sức hít một hơi: "Mùi gì thế, thơm quá! Là chuẩn bị cho tôi à?"
Vừa nói, cậu ấy đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía phòng bếp.
Đôi mắt đào hoa của cậu ấy tràn đầy phấn khích và mong đợi, đi về phía phòng bếp.
Ngay lúc cậu ấy định đi tới cửa phòng bếp, Kính Gia Uyên ngăn ở trước mặt cậu ấy, anh hơi nhíu mày: "Trước làm rõ ràng một chuyện đã, rồi ăn sau."
Thời Tiểu Ngư vì bọn họ mà đã bận rộn lâu như vậy, mọi thứ ở đây, đều là thành quả lao động của Thời Tiểu Ngư, anh đương nhiên không cho phép Lâm Vũ Phi ở một bên vừa làm những việc như công kích Thời Tiểu Ngư, lại vừa ở một bên hưởng thụ sức lao động của Thời Tiểu Ngư, đây là theo bản năng bảo vệ của anh.
Món ngon ở ngay trước mặt, không cho vào.
Đối với kẻ tham ăn như Lâm Vũ Phi mà nói, điều này thậm chí còn khó chịu hơn việc bị người đại diện tịch thu tất cả các sản phẩm điện tử của cậu ấy trong một tuần.
Thế nhưng, cậu ấy cũng rất rõ tính cách của Kính Gia Uyên, nói không cho ăn thì đúng là sẽ không cho ăn.
Cũng được, vốn dĩ chuyện này đã đè nén trong lòng cậu ấy rất lâu, cậu ấy đã sớm muốn đối mặt giằng co với Thời Tiểu Ngư, nếu không phải người đại diện của cậu ấy nhốt cậu ấy lại, cậu ấy hỏi rõ ràng câu hỏi từ lâu.
Bây giờ ngay lập tức giải quyết, cũng tốt.
Thế là, kẻ tham ăn Lâm Vũ Phi lưu luyến không rời lại liếc nhìn phòng bếp, hít một hơi thật sâu, cau mày rồi cực kỳ nghiêm túc nhìn Thời Tiểu Ngư: "Khoảng thời gian trước, chị ké fame anh tôi đúng không."
"Ừm..." Thời Tiểu Ngư có hơi gian nan đáp.
"Không chỉ như vậy, trước đó còn ké fame Vu Khôn, Dụ Sâm Trạch, Tống Nhất Thiên, đúng không?" Lâm Vũ Phi tiếp tục chất vấn.
Má ơi đây là đoạn đối thoại Tu La Tràng gì thế.
Da đầu của Thời Tiểu Ngư lập tức cảm thấy tê dại, đây đều là những việc mà Thời Tiểu Ngư đã làm lúc trước, nhưng đều là sự thật không thể chối cãi.
Cô vốn tránh cũng không tránh thoát được, dứt khoát trực tiếp thừa nhận ý nghĩ đó, không thèm đếm xỉa gật đầu: “Đúng."
Ngay khi cô vừa dứt lời, đôi mắt của PD Trương đang âm thầm nghe lén ở phía bên kia đột nhiên sáng lên.
Cuộc trò chuyện này… kích thích! Quả nhiên Lâm Vũ Phi sẽ không khiến ông ấy thất vọng, lần đầu tiên vừa gặp mặt, đã nói chuyện kích thích như vậy.
Quả nhiên sau này vẫn nên chọn người có tính cách thẳng thắn, kiểu này mới có đủ xung đột, đủ bùng nổ.
Mà vào lúc này, khi cuộc nói chuyện đã tiến triển đến cấp độ này, kẻ ty tiện bỉ ổi trong lòng PD Trương điên cuồng hò hét: “Bắt đầu chiến, bắt đầu chiến nhau đi.”
Sau khi Thời Tiểu Ngư thừa nhận, đã là vò đã mẻ không sợ nứt nữa.
Trong trí nhớ của cô, lúc trước sau khi Thời Tiểu Ngư nghe Lâm Vũ Phi nói câu này, lập tức kích động, đáp trả lại một cậu: "Đúng thế thì sao, người cũng dựa vào độ nổi tiếng như cậu mà cũng có tư cách để nói tôi à?"
Một câu hoàn toàn chạm vào chỗ phát nổ của Lâm Vũ Phi, và cả hai gây chiến ngay tại chỗ.
Danh sách chương