Ánh mắt Thời Tiểu Ngư nhìn Kính Gia Uyên đang đứng bên cạnh.

Anh có vẻ rất thích những nơi như thế này, một nơi có nhiều nền văn hóa khác nhau.

Có thể được cùng thần tượng đến một nơi, lưu lại những kỷ niệm, là mong ước của rất nhiều người hâm mộ.

Bây giờ, đúng dịp gặp may, cô lại có cơ hội như vậy, chỉ nghĩ đến đây thôi, trong lòng Thời Tiểu Ngư đã cảm thấy ấm áp.

"Vậy cô nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi đi xem một chút rồi sẽ trở lại." Kính Gia Uyên nói với Tiêu Nhã.

Tiêu Nhã gật đầu, cô ấy mệt mỏi xoa xoa bắp chân.

Đoạn đường đi vừa rồi, thực sự đã đạt đến giới hạn của cô ấy, bây giờ thực sự không thể đi tiếp được.

Kính Gia Uyên nhìn anh quay phim đi cùng Tiêu Nhã.

Mỗi nghệ sĩ đều có ít nhất một anh quay phim đi theo, cho nên cô ấy ở đây một mình, cũng sẽ không có vấn đề gì.

Ngay lập tức, để tiện cho việc Thời Tiểu Ngư đi cùng, đi về phía bậc thang lên Đền khỉ.

Vốn dĩ, khi Thời Tiểu Ngư nghĩ đến việc một mình cùng thần tượng của mình leo lên Đền khỉ, trong lòng vừa ấm áp, còn có hơi kích động.



Nhưng khi cô thực sự leo lên, đột nhiên có hơi khẩn trương.

Thời Tiểu Ngư vốn dĩ khá hoạt bát, nói cũng nhiều, đột nhiên khi một mình đối mặt với Kính Gia Uyên, đột nhiên lại không biết phải nói gì mới được.

Hai tay cô nắm chặt chặt hai quai của balo, chỉ có thể đánh lạc hướng bản thân bằng cách quan sát môi trường xung quanh.

May mắn là Kính Gia Uyên cũng đang ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, không nhận thấy sự khác thường của cô.

Hai người đều im lặng, ai cũng không lên tiếng, tâm trạng Thời Tiểu Ngư vốn đang căng thẳng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Cuối cùng cô cũng nhìn kỹ xung quanh.

Ngọn núi này không quá cao, tổng cộng chỉ có mấy trăm bậc thang, dọc theo đường đi đều được khắc đá sống động, nhiều câu chuyện nhỏ mang ý nghĩa tôn giáo được khắc trên đó.

Nhìn một chút, Thời Tiểu Ngư đã bị thu hút bởi môi trường xung quanh.

Ngay cả khi nhìn thấy những tòa nhà có dấu vết lịch sử xung quanh, cũng vô thức nói: "Những hình chạm khắc trên đá này, chắc là cũng có lịch sử ..."

Giọng của cô rất nhỏ, giống như tự lẩm bẩm với chính bản thân mình, nhưng giọng nói ấm áp và bình tĩnh của Kính Gia Uyên vẫn truyền đến: “Đây là di tích tôn giáo lâu đời nhất ở Kathmandu, nghe nói đã có lịch sử hơn 2500 năm, có truyền thuyết chính Thích Ca Mâu Ni đã từng tự mình đến đây. Ở đây cũng là di sản văn hóa thế giới. Bởi vì khỉ ở đây đều được tôn sùng là thần linh, nên còn được gọi là Đền khỉ.”

“Thì ra là thế.” Thời Tiểu Ngư gật đầu.

Bây giờ đã biết nơi này là gì, khi nhìn lại, cũng cảm thấy hơi khác so với cảm giác vừa rồi.



Cứ như thể mỗi hòn đá hay cành cây ở đây, đều có câu chuyện xưa của riêng nó.

Ánh mắt cô đầy tò mò nhìn mọi thứ ở đây, đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi, nhanh nhẹn nhìn xung quanh.

Đang nhìn, đột nhiên phía trước truyền đến giọng nói của Kính Gia Uyên, tuy ấm áp, nhưng dường như còn mang theo suy tư: “Tiểu Ngư, khi đi trên đường ở Trung Quốc, lúc đối mặt với người lạ, cô có cười không?”

“Hả? Vẻ mặt Thời Tiểu Ngư đột nhiên mờ mịt.

Đợi đã, mạch não của thần tượng, đang ở đâu vậy?

Vẻ mặt Thời Tiểu Ngư mờ mịt, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Khi đi trên đường, hình như rất ít khi cười... Lúc đối mặt với mọi người, luôn cảm thấy ánh mắt của rất nhiều người có sự đề phòng”

“Ừm.” Kính Gia Uyên gật đầu.

Anh không nói tiếp nữa, chỉ lặng lẽ đi về phía trước.

Bước chân của anh không nhanh, Thời Tiểu Ngư đi cùng anh, từng bước đi dọc lên theo cầu thang, giữa hai người lại chìm vào im lặng lần nữa.

Trong đầu Thời Tiểu Ngư đang nghĩ, có chuyện gì xảy ra với thần tượng vậy, thấy dáng vẻ anh im lặng như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì không vui?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện