Sau khi ăn thử cháo đêm qua và cơm chiên sáng nay, Tiêu Nhã cảm thấy một ngày ba bữa có lẽ là điều được mong đợi nhất trong ngày.

Thời Tiểu Ngư cũng gật đầu, sắp đến trưa rồi, đương nhiên tốt nhất là mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Ngay khi họ chuẩn bị tìm ra vị trí thứ ba, PD Trương đột nhiên bước ra, ông ấy đeo khẩu trang, để ngăn máy ảnh quay được khuôn mặt của mình.

Ba người họ nhìn thấy ông ấy, theo bản năng khẽ nhíu mày.

Mỗi lần PD Trương xuất hiện, nhất định không có chuyện gì tốt, quả nhiên một giây sau, PD Trương đã tuyên bố: "Ừm, tấm ảnh vừa rồi không được tính được, chỉ có thể coi là đã hoàn thành một hạng mục của nhiệm vụ."

“Tại sao?” Tiêu Nhã buột miệng.

PD Trương kiên nhẫn giải thích: "Quy tắc đã nói là phải đi đến ba danh lam thắng cảnh khác nhau."

"Vậy bối cảnh bức ảnh của chúng tôi một cái là Quảng trường Durbar, một cái là Đền thờ nữ thần, chẳng lẽ không phải là hai danh lam thắng cảnh sao?" Cho dù là Tiêu Nhã, giờ phút này cũng cảm thấy, PD Trương đang đơn thuần ở không lại đi gây sự.

PD Trương hoàn toàn không đồng ý với những gì cô ấy nói, vừa nói vừa đếm đầu ngón tay: "Vậy cô nói đi, mọi người đã mua vé vào cửa bao nhiêu lần khi đến nơi này?"

Tiêu Nhã: "..."

"Một lần nhỉ, vậy hai nơi này chỉ được tính là một danh lam thắng cảnh thôi, không thể tính là hai danh lam thắng cảnh." Dáng vẻ PD Trương như thể lẽ diễn nhiên, Thời Tiểu Ngư nhìn thấy mà muốn đánh người.

Mà PD Trương đại khái là nhìn thấu suy nghĩ của ba người bọn họ, cười tủm tỉm nói: "Không sao mà, cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ cũng không sao, ngay cả khi chỉ chụp ảnh được ở hai nơi, cũng được coi là đã hoàn thành được một phần nhiệm vụ, đi tới địa điểm tiếp theo vẫn có thể nhận được tiền thưởng, chỉ là tiền thưởng có thể ít hơn mà thôi.”



Lời này với không nói gì không có gì khác biệt, đương nhiên bọn họ biết không nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ, không làm được thì kinh phí sẽ bị thiếu, đây không phải là uy hiếp sao? ! Mặc dù bây giờ họ có thể tự mình nấu ăn, nhìn thì có vẻ như bọn họ không cần nhiều tiền, nhưng nếu muốn ăn ngon hơn, cũng sẽ có yêu cầu về nguyên liệu nấu ăn.

Cô không còn sức để tranh cãi với PD Trương, mà nhìn Kính Gia Uyên rồi hỏi: "Sau này chúng ta có thể tìm một địa điểm thích hợp để chụp ảnh không?"

Kính Gia Uyên gật đầu: "Đền Khỉ cũng tính là một chỗ."

“Vậy chúng ta đi nhanh lên đi.” Tiêu Nhã lập tức nói, sớm hoàn thành nhiệm vụ, sớm trở về khách sạn sớm, nói không chừng sau khi Tiểu Ngư nghỉ ngơi tốt có thể chuẩn bị đồ ăn ngon cho bọn họ đây này.

Ba người rất nhanh đã xuất phát một lần nữa.

Đi theo sau họ, PD Trương và phó đạo diễn Khang, nhìn theo bóng dáng ba người rời đi, chìm vào suy tư.

Phó đạo diễn Khang còn tưởng là, khi PD Trương nói những bức ảnh họ chụp vừa rồi không được tính, với tính tình của Thời Tiểu Ngư sẽ gây chuyện một phen

Nhưng từ đầu đến cuối, Thời Tiểu Ngư cũng không có tranh cãi gì, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng cũng rất nhanh đã tiếp nhận.

Điều này hoàn toàn không giống với những gì họ nghĩ ban đầu.

"Chúng ta làm như thế, thật sự không có vấn đề gì à?" phó đạo diễn Khang hỏi.

“Có vấn đề gì?” PD Trương ngước mắt lên nhìn phó đạo diễn Khang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện