Sau khi Thời Tiểu Ngư ra khỏi phòng bếp, cô ấy lập tức đi rửa bát đũa, múc một bát cháo gà xé nấm cho chính mình.

Sau khi múc một thìa cháo bỏ vào miệng, Tiêu Nhã bị bỏng ngay lập tức, nước mắt suýt chút nữa chảy ra vì nóng.

Cố gắng chịu đựng, tự quạt quạt gió vào miệng mình, sau khi nuốt xuống, lại húp thêm một thìa nữa.

Lần này, trước tiên cô ấy nhẹ nhàng xinh đẹp thổi thổi, sau đó mới ăn.

Sau khi ăn một miếng, Tiêu Nhã ngây ngẩn cả người.

Ăn ngon thật! Ngon hơn nhiều so với cô ấy tưởng tượng.

Ngay cả những món chuyên gia dinh dưỡng bình thường hay nấu cho cô ấy, cũng chắc chắn kém xa!

Cháo được nấu rất kỹ, mềm dẻo sánh mịn, nhưng điều kỳ diệu là hạt gạo vẫn còn rõ rệt, hương vị vào trong miệng chỉ thấy mùi thơm!

Mùi thơm của nấm hương và thịt gà xé vừa vặn, khiến cô ăn một miếng lại muốn ăn tiếp.

Vốn dĩ bụng đã đói, sau khi ăn cháo, lập tức trở nên ấm áp.

Điều thần kỳ nhất là, mặc dù món cháo này cực kỳ thơm, nhưng lại không hề béo chút nào!

Trước đây đã ăn cháo nêm thêm gia vị rất thơm, ăn xong thấy béo ngậy, nhưng nồi cháo này thì không hề thế, mùi thơm từ trong ra ngoài, ăn xong chỉ thấy mùi thơm ngát, không cảm thấy vị béo một chút nào cả.



Sau khi uống mấy ngụm cháo này xong, vốn là đã bôn ba cả một ngày dài, mệt mỏi trong cơ thể dường như đã tiêu tan đi rất nhiều.

Khi cơ thể ấm áp và buông lỏng, các lỗ chân lông thậm chí sẽ mở ra một cách vô thức.

Cảm giác này... Đúng vậy, chính là cảm giác hạnh phúc.

Đi du lịch ra nước ngoài, tha hương nơi đất khách quê người này, còn bị đội ngũ sản xuất chương trình bắt nạt cho đến tận bây giờ, chưa bao giờ nghĩ vì một bát cháo, sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Tiêu Nhã đột nhiên có hơi xúc động muốn khóc.

Đương nhiên, cũng không có thời gian để khóc, cô ăn hết miếng cháo này đến miếng khác, hoàn toàn không có thời gian gián đoạn, trong một đêm rất nhanh đã ăn hết hơn một nửa.

Khi Thời Tiểu Ngư đến cửa phòng Kính Gia Uyên, tâm trạng có hơi thấp thỏm.

Nói không hồi hộp là nói dối, kiếp trước, tuy Kính Gia Uyên đã nói chỉ hận gặp nhau ở quán ăn nhanh quá muộn.

Nhưng cô cũng không biết, lúc đó Kính Gia Uyên đã ăn món gì, cô cũng không xác định được Kính Gia Uyên có thích món cháo mà cô làm hay không.

Thời Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu, gõ cửa một cái.

Kính Gia Uyên nhanh chóng mở cửa, Thời Tiểu Ngư vô tình nhìn qua, lại nhìn thấy những tờ giấy anh để tán loạn trên giường.



Đang sáng tác bài hát? Một ý nghĩ như vậy nảy ra trong đầu Thời Tiểu Ngư.

Nhưng rất nhanh hoàn hồn lại, nhẹ giọng nói: "Cơm nước đã chuẩn bị xong, tối nay anh cũng chưa ăn nhiều, có muốn tới ăn chút không?"

Khi Kính Gia Uyên đi ra, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm.

Mặc dù đã quen với cảm giác để bụng đói, nhưng lần này, không hiểu sao lại có chút ham muốn muốn ăn.

Anh khẽ gật đầu: "Được."

Đôi mắt của Thời Tiểu Ngư lập tức cong lên, cô nhanh chóng đi vào phòng bếp, múc một bát cho Kính Gia Uyên, đặt lên bàn.

Trong lòng cô tràn ngập mong đợi nhìn Kính Gia Uyên.

Mà ánh mắt Kính Gia Uyên vốn mềm mại, giây phút nhìn thấy bát cháo ở trên bàn, đột nhiên cứng đờ.

Thân thể của anh vô thức căng cứng lại, nắm tay buông thõng bên hông lặng lẽ siết chặt, các đốt ngón tay có chút trắng bệch.

Nhưng rất nhanh, anh vẫn lộ ra nụ cười ấm áp: "Cảm ơn, nhưng có lẽ là do tôi không quen khí hậu ở đây nên không có khẩu vị lắm, xin lỗi."

Nói xong, lập tức đứng dậy đi về phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện