Edit by Triệu Viu
Thời Tiểu Ngư khóc trọn một tiếng, khóc đến nỗi cổ họng khàn khàn, nhận thức cũng trở nên mờ ảo hơn. Nỗi thống khổ và ân hận tích góp từng chút một mấy ngày nay phát tiết hết ra vào giây phút này.
Cô run rẩy đứng lên, buồn bã nhìn bia mộ của Kính Gia Uyên rồi mới rời đi.
Cô đón xe taxi, ngồi lên ghế sau xe với đôi mắt đỏ hồng.
Tài xế trên xe bật lặp lại các ca khúc của Kính Gia Uyên, bên trong xe rất yên tĩnh. Trong bầu không khi tĩnh mịch này, giọng hát trong trẻo mà ấm áp của anh lại lần nữa đánh thẳng vào trái tim của Thời Tiểu Ngư, khóe mắt cô lập tức ửng đỏ.
Tài xế để ý thấy việc này nên bèn tự tay âm thầm tắt nhạc.
Thời Tiểu Ngư mờ mịt, cô ngẩng đầu nhìn sang tài xế.
Tài xế chuyên tâm lái xe, một lát sau mới mở miệng nói: “Đến thăm Kính Gia Uyên à.”
“Vâng.” Thời Tiểu Ngư thấp giọng đáp.
Tài xế nghe vậy, bèn nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Một năm qua tôi chở không ít người hâm mộ giống như cô, ai cũng khóc rất nhiều rồi mới quay về.”
Thời Tiểu Ngư hơi nhíu mắt lại, cô không nói tiếp.
“Thật ra tôi cũng là người hâm mộ của cậu ấy, thấy tôi bây giờ vui vẻ vậy thôi chứ cuộc sống trước đây của tôi thảm lắm. Con trai mắc bệnh hiếm, vợ thì chạy theo gả cho người khác, việc kinh doanh của tôi xuống dốc không phanh. Khi đó tôi thấy mình thật sự không chịu nổi nữa, thậm chí… Tôi còn từng muốn tự sát nữa…” Tài xế lại nói.
“Lúc đó ấy, bạn bè của tôi đè đầu tôi lại bắt tôi nghe nhạc. Tôi được nghe nhạc của cậu ấy, bài hát tên là “Sinh mệnh”, với một bài tên “Vi quang”. Ha ha, tôi là đàn ông đàn ang vậy mà cô không biết đâu lúc đó tôi nghe hai bài ấy mà khóc không còn gì luôn.” Sau khi nói đến đây, tài xế hơi nghẹn ngào: “Cũng may là có cậu ấy tôi mới đứng dậy được lần nữa.”
“Tôi cũng vậy, lúc còn đang mờ mịt, hai bài hát đó của anh ấy đã giúp tôi tiến về phía trước.” Thời Tiểu Ngư nhẹ giọng đáp.
“Đúng vậy… Không chỉ chúng ta mà cậu ấy còn cứu rỗi rất nhiều người nữa.”
Tài xế cảm khái: “Đúng là chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau quả không sai, nhất định là do ông trời cô đơn nên mới muốn có một người tốt bụng như thế ở bên bầu bạn.”
Một câu nói kết thúc để lại sự trầm mặc.
Thời Tiểu Ngư phải quay về trạm xe lửa, cách nơi đây một khoảng xa, ngồi trên xe cũng cần chút thời gian.
Có lẽ hai người trầm mặc vài phút đồng hồ, sau khi hai người tiêu hóa tình cảm xong, tài xế lại nói: “Thật ra… Nói đi nói lại, cậu ấy đi rồi cũng tốt.”
Giọng nói của tài xế vừa tiếc hận cũng vừa đồng tình: “Khoảng thời gian trước khi có tin, cậu ấy phải sống với căn bệnh ung thư dạ dày, vốn là bệnh kén ăn. Thật ra bệnh kén ăn khổ sở thế nào có lẽ cô không rõ lắm, nhưng tôi từng tiếp xúc qua rồi.”
“Đặc biệt là kiểu như cậu ấy, biết rõ là muốn ăn nhưng lại có sự chống cự xuất phát từ nội tâm. Dường như cậu ấy cũng tích cực tiếp nhận trị liệu rồi nhưng vẫn mãi không chữa khỏi, thậm chí bệnh tình ngày càng nghiêm trọng hơn, hơn nửa năm sau, thậm chí cần phải tiêm dịch dưỡng để mà sống nữa, việc này cũng đáng thương lắm…”
Thời Tiểu Ngư nghe vậy, cô không khỏi nắm lấy vạt áo, ngón tay trở nên trắng bệch.
Trái tim của cô như bị bóp nghẹn, đầu đau như búa bổ.
Tài xế đang đắm chìm trong tâm trạng bi thương nên không để ý đến tình hình của Thời Tiểu Ngư, ông ấy còn nói: “Trước đây có một video được tung ra, nói hình như cậu ấy thích một tiệm ăn vặt nhỏ, hình như tên là tiệm ăn Tiểu Thực Ốc nhưng lúc gặp được đã muộn quá rồi, không cứu được nổi.”
Thời Tiểu Ngư im lặng rơi lệ.
“Aida, ông trời thích đùa giỡn với con người ta thế đấy, nếu đã không gặp được thì cứ để qua đi càng tốt, giờ gặp được rồi nhưng lại không cho người ta quay đầu!” Không biết tài xế nghĩ đến chuyện gì mà gương mặt ông ấy hơi co quắp lại: “Ông trời đúng là tệ bạc mà! Ai càng ưu tú thì cuộc sống càng không như ý! Nếu thứ tệ bạc ấy có chút lương tâm thì phải sớm đưa Tiểu Thực Ốc đến trước mặt cậu ấy rồi! Phải gặp lúc bệnh ung thư dạ dày của cậu ấy chưa chuyển biến xấu!”
Tâm trạng của tài xế rất kích động, vừa dứt lời, một chiếc xe tải ở đối diện không kiểm soát được mà lao đến.
“Tích…”
“Tích tích tích…”
“Tích…”
Thình thịch…
Trước mắt Thời Tiểu Ngư chợt tối sầm lại, cô mất đi ý thức.
Thời Tiểu Ngư khóc trọn một tiếng, khóc đến nỗi cổ họng khàn khàn, nhận thức cũng trở nên mờ ảo hơn. Nỗi thống khổ và ân hận tích góp từng chút một mấy ngày nay phát tiết hết ra vào giây phút này.
Cô run rẩy đứng lên, buồn bã nhìn bia mộ của Kính Gia Uyên rồi mới rời đi.
Cô đón xe taxi, ngồi lên ghế sau xe với đôi mắt đỏ hồng.
Tài xế trên xe bật lặp lại các ca khúc của Kính Gia Uyên, bên trong xe rất yên tĩnh. Trong bầu không khi tĩnh mịch này, giọng hát trong trẻo mà ấm áp của anh lại lần nữa đánh thẳng vào trái tim của Thời Tiểu Ngư, khóe mắt cô lập tức ửng đỏ.
Tài xế để ý thấy việc này nên bèn tự tay âm thầm tắt nhạc.
Thời Tiểu Ngư mờ mịt, cô ngẩng đầu nhìn sang tài xế.
Tài xế chuyên tâm lái xe, một lát sau mới mở miệng nói: “Đến thăm Kính Gia Uyên à.”
“Vâng.” Thời Tiểu Ngư thấp giọng đáp.
Tài xế nghe vậy, bèn nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Một năm qua tôi chở không ít người hâm mộ giống như cô, ai cũng khóc rất nhiều rồi mới quay về.”
Thời Tiểu Ngư hơi nhíu mắt lại, cô không nói tiếp.
“Thật ra tôi cũng là người hâm mộ của cậu ấy, thấy tôi bây giờ vui vẻ vậy thôi chứ cuộc sống trước đây của tôi thảm lắm. Con trai mắc bệnh hiếm, vợ thì chạy theo gả cho người khác, việc kinh doanh của tôi xuống dốc không phanh. Khi đó tôi thấy mình thật sự không chịu nổi nữa, thậm chí… Tôi còn từng muốn tự sát nữa…” Tài xế lại nói.
“Lúc đó ấy, bạn bè của tôi đè đầu tôi lại bắt tôi nghe nhạc. Tôi được nghe nhạc của cậu ấy, bài hát tên là “Sinh mệnh”, với một bài tên “Vi quang”. Ha ha, tôi là đàn ông đàn ang vậy mà cô không biết đâu lúc đó tôi nghe hai bài ấy mà khóc không còn gì luôn.” Sau khi nói đến đây, tài xế hơi nghẹn ngào: “Cũng may là có cậu ấy tôi mới đứng dậy được lần nữa.”
“Tôi cũng vậy, lúc còn đang mờ mịt, hai bài hát đó của anh ấy đã giúp tôi tiến về phía trước.” Thời Tiểu Ngư nhẹ giọng đáp.
“Đúng vậy… Không chỉ chúng ta mà cậu ấy còn cứu rỗi rất nhiều người nữa.”
Tài xế cảm khái: “Đúng là chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau quả không sai, nhất định là do ông trời cô đơn nên mới muốn có một người tốt bụng như thế ở bên bầu bạn.”
Một câu nói kết thúc để lại sự trầm mặc.
Thời Tiểu Ngư phải quay về trạm xe lửa, cách nơi đây một khoảng xa, ngồi trên xe cũng cần chút thời gian.
Có lẽ hai người trầm mặc vài phút đồng hồ, sau khi hai người tiêu hóa tình cảm xong, tài xế lại nói: “Thật ra… Nói đi nói lại, cậu ấy đi rồi cũng tốt.”
Giọng nói của tài xế vừa tiếc hận cũng vừa đồng tình: “Khoảng thời gian trước khi có tin, cậu ấy phải sống với căn bệnh ung thư dạ dày, vốn là bệnh kén ăn. Thật ra bệnh kén ăn khổ sở thế nào có lẽ cô không rõ lắm, nhưng tôi từng tiếp xúc qua rồi.”
“Đặc biệt là kiểu như cậu ấy, biết rõ là muốn ăn nhưng lại có sự chống cự xuất phát từ nội tâm. Dường như cậu ấy cũng tích cực tiếp nhận trị liệu rồi nhưng vẫn mãi không chữa khỏi, thậm chí bệnh tình ngày càng nghiêm trọng hơn, hơn nửa năm sau, thậm chí cần phải tiêm dịch dưỡng để mà sống nữa, việc này cũng đáng thương lắm…”
Thời Tiểu Ngư nghe vậy, cô không khỏi nắm lấy vạt áo, ngón tay trở nên trắng bệch.
Trái tim của cô như bị bóp nghẹn, đầu đau như búa bổ.
Tài xế đang đắm chìm trong tâm trạng bi thương nên không để ý đến tình hình của Thời Tiểu Ngư, ông ấy còn nói: “Trước đây có một video được tung ra, nói hình như cậu ấy thích một tiệm ăn vặt nhỏ, hình như tên là tiệm ăn Tiểu Thực Ốc nhưng lúc gặp được đã muộn quá rồi, không cứu được nổi.”
Thời Tiểu Ngư im lặng rơi lệ.
“Aida, ông trời thích đùa giỡn với con người ta thế đấy, nếu đã không gặp được thì cứ để qua đi càng tốt, giờ gặp được rồi nhưng lại không cho người ta quay đầu!” Không biết tài xế nghĩ đến chuyện gì mà gương mặt ông ấy hơi co quắp lại: “Ông trời đúng là tệ bạc mà! Ai càng ưu tú thì cuộc sống càng không như ý! Nếu thứ tệ bạc ấy có chút lương tâm thì phải sớm đưa Tiểu Thực Ốc đến trước mặt cậu ấy rồi! Phải gặp lúc bệnh ung thư dạ dày của cậu ấy chưa chuyển biến xấu!”
Tâm trạng của tài xế rất kích động, vừa dứt lời, một chiếc xe tải ở đối diện không kiểm soát được mà lao đến.
“Tích…”
“Tích tích tích…”
“Tích…”
Thình thịch…
Trước mắt Thời Tiểu Ngư chợt tối sầm lại, cô mất đi ý thức.
Danh sách chương