Chung Cửu Đạo không dò hỏi Kế Phán có thể tìm ai giúp đỡ, sau khi cảm ơn thì kiên nhẫn đợi tin tức.

Anh cho rằng quan hệ giữa đoàn làm phim của họ và Kế Phán sẽ kết thúc hoàn hảo, không ai nợ ai, ai ngờ mấy ngày sau, Kế Phán lại chủ động đến tìm Lạc Hòe trò chuyện.

Sau khi biết tên phim là “Ngôi nhà sa đọa”, được người quen nghe ngóng, tất nhiên tra ra danh sách diễn viên tham gia mà Chung Cửu Đạo giao lên. Độ bần cùng của đoàn làm phim khiến Kế Phán líu lưỡi, cô ta vừa ra mắt đã diễn tác phẩm lớn, chưa từng thấy đoàn làm phim mà công việc nào cũng do một mình đạo diễn gánh, nhân viên không nhiều bằng diễn viên chính.

Trong danh sách diễn viên có một cái tên thu hút ánh mắt của Kế Phán, đó chính là Lạc Hòe.

Tuy Chung Cửu Đạo làm việc ở đoàn làm phim hơn nửa tháng, nhưng anh chỉ là trợ lý đạo diễn, bình thường bận tối mặt tối mũi, vốn không gặp các diễn viên. Lạc Hòe thì khác, cậu là bé cứu tinh nổi tiếng lẫy lừng ở đoàn làm phim, lại là vai nam phụ quan trọng, cũng có nhiều cảnh tay đôi với nữ chính, Kế Phán và cậu khá thân thiết.

Thế là tối đó, lúc Chung Cửu Đạo đang bện dây kết mới cho Lạc Hòe, Kế Phán dẫn trợ lý của mình gõ cửa phòng của Lạc Hòe.

Thời gian quay phim, Kế Phán không muốn bị bất cứ ai quay được hình ảnh cô ta và diễn viên nam khác ở riêng, cho dù đi đâu cũng sẽ dẫn trợ lý theo. Trợ lý này cũng là người cô ta tin tưởng nhất, biết cả việc cô ta từng phá thai, là một người đáng tin.

“Chị Kế?” Lạc Hòe mở cửa phòng nhìn thấy Kế Phán, mặt lộ vẻ nghi ngờ.

“Gọi tôi là Phán Phán là được, tuyệt đối đừng gọi chị, làm như tôi già rồi vậy.” Kế Phán thuận tiện đi vào phòng, một câu nói đã kéo gần quan hệ của hai người.

Cô ta nhìn thấy Chung Cửu Đạo cầm dây kết, nhưng chỉ lễ phép mà gật đầu với Chung Cửu Đạo, không hỏi quan hệ giữa Lạc Hòe và anh, cũng không yêu cầu Lạc Hòe giới thiệu anh.

Trong mắt Kế Phán, Chung Cửu Đạo là người con trai lạ, đẹp trai cao lớn, vô cùng thân thiết quen thuộc mà xuất hiện trong phòng của Lạc Hòe. Nếu hai người có quan hệ người yêu, cô ta hỏi thẳng là thể hiện làm khó đối phương.

“Vậy Phán Phán, cô đến tìm tôi có chuyện gì không? Là về cảnh quay ngày mai à?” Lạc Hòe hỏi.

Kế Phán: “Coi như là chuyện về công việc, nhưng không phải công việc bây giờ, là bộ “Ngôi nhà sa đọa” mà cậu tham gia trước đây. bây giờ đã trong xét duyệt, tin chắc rất nhanh sẽ có kết quả, có thể báo lại với nhà sản xuất của các cậu nhanh chóng tìm rạp phim sắp xếp.”

“Nhanh như vậy!” Lạc Hòe vui vẻ, trong mắt cậu, bộ phim kinh phí nhỏ của họ có khả năng bị nán lại một năm, không ngờ quay xong chưa bao lâu đã cướp được thời gian chiếu trước.

“Đúng vậy.” Kế Phán cũng mang vẻ thoải mái khi giải quyết xong ân oán: “Tôi không quen đạo diễn hay nhà sản xuất của các cậu, cho nên chỉ có thể nhờ cậu truyền lời. Ngoài ra, nữ chính trong phim tên là Thích Vãn Liên đúng không? Cậu quen cô ấy không?”

Kế Phán vừa dứt lời, một chiếc ví tiền rách trên bàn “bịch” một cái rơi xuống đất, trong kẽ hở lộ ra một người giấy nhỏ.

Chung Cửu Đạo đặt dây kết xuống, nhặt ví tiền lên, dùng sức nhét người giấy vào trong ví, nói với Kế Phán: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Kế Phán lễ độ trả lời, quay sang tiếp tục nói với Lạc Hòe.

Lạc Hòe: “Chị Thích là người rất tốt, chúng tôi đóng phim với nhau gần hai tháng, còn nửa đêm lén ăn quà vặt. Nhưng lúc đó tôi không kết bạn với chị ấy, sau khi quay phim xong cũng không liên lạc nữa, đã lâu rồi không gặp chị ấy.”

“Vậy sao?” Kế Phán hơi thất vọng, “Trước khi tôi đến tìm cậu, cũng từng tìm người hỏi thăm về cô ấy. Nhưng mà hình như cô ấy không nổi tiếng, tôi dùng tất cả quan hệ của mình cũng không tra ra, chỉ đành làm phiền cậu.”

“Cô tìm chị ấy có chuyện gì?” Lạc Hòe nghiêm túc hỏi, “Tuy tôi không kết bạn với chị ấy, nhưng chị ấy và tôi là nghệ sĩ của một công ty kinh doanh, tôi có thể truyền lời.”

“Vậy thì tốt quá.” Kế Phán bảo: “Là thế này, gần đây tôi đầu tư một bộ phim, mãi không tìm được nữ chính thích hợp, mà lịch làm việc của tôi sắp xếp đến năm sau, thật sự không nhận được. Trước đây tôi nhìn thấy tất cả video ngắn của Thích Vãn Liên và bộ phim của các cậu, cảm thấy cô ấy rất thích hợp diễn vai này, nếu như lịch làm việc của cô ấy trống, mong cô ấy có thể đến thử vai.”

“Bịch!” Ví tiền bị Chung Cửu Đạo bóp trong tay vẫn có thể rơi xuống đất, một mảnh giấy liều mạng chui ra ngoài, thậm chí lộ ra một cái đầu nhỏ.

Kế Phán hơi đổi sắc mặt, cô ta nhìn người giấy bé trong ví. Trong lời đồn huyền học ở giới giải trí, người giấy nhỏ không phải đồ tốt gì, mà được người ta dùng để nguyền rủa. Tuy cô ta không tin ý kiến này, nhưng nếu một ai mang theo thứ đó bên người, thì là có ý đồ không tốt rồi.

Chung Cửu Đạo dùng sức bóp ví tiền, nói thẳng với Kế Phán: “Không cần liên lạc với cô ấy, cô ấy sẽ không đi.”

“Anh quen cô Thích à?” Kế Phán hỏi.

Lúc đầu Lạc Hòe không biết mục đích đến của Kế Phán, nên không để lộ thân phận của Chung Cửu Đạo. Cậu biết bản thân không giỏi nhìn mặt đoán ý, cho nên lúc không hiểu đối phương, có thể giữ im lặng thì sẽ không nói nhiều một chữ.

Bây giờ thấy Chung Cửu Đạo chủ động trả lời, Lạc Hòe mới giới thiệu: “Người này là đạo diễn Chung Cửu Đạo, cũng là người phụ trách của công ty chúng tôi, công việc của chị Thích đều do anh ấy xử lý.”

Chung Cửu Đạo giơ tay về phía Kế Phán: “Xin chào, cô Phán.”

Xưng hô quen thuộc gợi lại ký ức của Kế Phán, cô ấy hỏi: “Anh là người trả lời tôi trên phần mềm video sao?”

“Là tôi.” Chung Cửu Đạo nói: “Tôi xin nhận ý tốt của cô Kế, nhưng mà tôi có sắp xếp khác cho công việc của Thích Vãn Liên, thật sự xin lỗi.”

Nói đùa gì chứ, dùng những ác ma này làm diễn viên chỉ là kế hoạch tạm thời khi không đủ tiền vốn, cho dù dùng công ty ký hợp đồng với họ thì cũng chỉ là làm việc vặt, dù sao thím Dương thật sự rất có ích. Sau này khi anh quay phim nữa, có thể dùng những ác ma này làm diễn viên phụ gì đó, cũng phải để Chung Cửu Đạo xem chừng mới được.

Những ác ma này, có mặt anh, dùng trận bùa và kiếm gỗ đào trấn áp vẫn tác quái được. Nếu không trói buộc mà đi vào đoàn làm phim khác, đảm bảo hai tháng sau trong đoàn làm phim không có một người sống.

“Vậy sao? Thế khi nào cô ấy có lịch trình tiếp theo? Cho dù tham gia quay phim điện ảnh, phim truyền hình, tạp kỹ cũng được. Cô ấy là một diễn viên rất xuất sắc, tôi không muốn cô ấy bị chôn vùi.” Kế Phán kiên quyết nói.

Cơ hội tốt như vậy! Lạc Hòe chỉ có công việc nhỏ nhoi nghe thấy những điều Kế Phán nói mà trợn tròn hai mắt, tha thiết nhìn Chung Cửu Đạo, gương mặt viết đầy “nhận đi nhận đi nhận đi”.

“Nếu như những lời mời này là mời Lạc Hòe của chúng tôi, thì chúng tôi rất vui. Nhưng Thích Vãn Liên không phải người trong nghề, đóng phim của tôi cũng chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau, bản thân cô ấy không để ý nghề này.” Chung Cửu Đạo bảo.

Anh liếc một người giấy ló đầu ra ngoài ví, thò hơn nửa cánh tay chỉ trỏ anh, không có tiếng mà nói gì đó, không cần nghe cũng biết là đang mắng anh.

“Hóa ra là vậy.” Mặt mày của Kế Phán trở nên rất khó coi, “Vậy có thể đưa cách liên lạc của cô ấy cho tôi không? Tôi rất thích diễn xuất của cô ấy, mong có thể kết bạn với Thích Vãn Liên.”

Cũng không biết trong mơ Thích Vãn Liên đã rót lời đường mật gì với Kế Phán, khiến đào non nổi tiếng này hạ mình chỉ vì kết bạn với Thích Vãn Liên.

Đáng tiếc, Chung Cửu Đạo chỉ trả lời một đáp án: “Ngại quá, cô ấy không muốn kết bạn với người trong nghề.”

Kế Phán có thể leo lên vị trí này ở năm 25 tuổi, EQ không hề thấp, vui hay giận đều không thể hiện lên mặt. Hôm nay bị Chung Cửu Đạo từ chối đến nỗi không giữ nổi nụ cười, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra là tôi tự cho mình đúng, xin lỗi.”

Nói xong, cô ta không thèm nói một câu tạm biệt, dẫn trợ lý quay người rời đi.

Sau khi về đến phòng của mình, Kế Phán tức giận xem gối ôm trong phòng là Chung Cửu Đạo mà ném tới ném lui.

Không phải cô ta giận vì bị Chung Cửu Đạo từ chối, mà là giận người này đóng băng hoạt động của Thích Vãn Liên.

Với sự từng trải của cô ta, lẽ nào còn không nhìn ra công ty rách nát của họ đang dốc sức nâng đỡ một mình Lạc Hòe sao? Nhưng cũng không thể vì Lạc Hòe mà bỏ mặc tương lai của một diễn viên xuất sắc khác chứ? Chẳng lẽ Thích Vãn Liên và Chung Cửu Đạo có thù hận sao? Tỏ tình không thành công nên bị thù? Không nghe công ty sắp xếp đi uống rượu với khách hàng nên bị đóng băng?

Kế Phán từng gặp nhiều chuyện, dù sao chỉ là giao dịch tiền và sắc không thành công, chuyện này càng chứng minh Thích Vãn Liên là một người có giá trị nhan sắc cao, diễn xuất giỏi, đức hạnh tốt!

Thật ra Kế Phán đã không nhớ rõ chuyện xảy ra trong giấc mơ lắm, thậm chí cô ta cho rằng là mình lướt thấy video ngắn trước, bị Thích Vãn Liên dọa, nên buổi tối mới mơ thấy người này.

Nhưng Kế Phán có thiện cảm khó nói với Thích Vãn Liên, muốn làm bạn với cô ta, muốn giúp cô ta thuận lợi đi trên con đường giới giải trí, không ngờ lấy vị trí của cô ta chủ động ra tay giúp đỡ, Chung Cửu Đạo lại từ chối!

“Điều tra lai lịch của Chung Cửu Đạo này.” Kế Phán dặn dò trợ lý: “Với lại, không phải phim của họ còn có một nhà sản xuất tên Tiền Đa Quần sao? Nghe ngóng người này, em không tin không hỏi được cách liên lạc với Thích Vãn Liên, em muốn liên lạc thẳng với cô ấy, giúp cô ấy thoát khỏi công ty rách đó!”

Trợ lý trả lời, lập tức bắt tay làm việc. Chị ta tìm được mấy người lọc lõi trong nghề đi thăm dò, sau khi gửi tin nhắn, trợ lý cẩn thận hỏi Kế Phán: “Phán Phán, em lo cho Thích Vãn Liên như vậy, liệu có phải có chút... tình cảm đặc biệt với cô ta không?”

Trợ lý là cánh tay đắc lực của Kế Phán, nếu Kế Phán thật sự có cách nghĩ đó, chị ta cũng sẽ giúp đỡ, cho nên có vài chuyện không cần giấu giếm chị ta.

“Tất nhiên không có, muốn kết bạn thôi!”

“Ở trong giới này, em cũng không có bạn tốt, toàn là chị em giả tạo trước ống kính.” Trợ lý nói.

“Ăn ý không được sao?” Kế Phán cảm thấy mình có mấy cái miệng cũng không thể giải thích rõ.

Bởi vì loại thiện cảm này đến rất kỳ lạ, như bị trúng tà vậy!

Trong mắt Chung Cửu Đạo, Kế Phán đúng là trúng tà rồi.

Tuy Thích Vãn Liên không chủ động mê hoặc Kế Phán, nhưng khi đó cô ta vừa hút oán khí của con Kế Phán, đương nhiên trên người mang theo chút hơi thở của anh linh. Không phải cô ta thích Thích Vãn Liên, mà là đẩy hết tình thương của người mẹ cho Thích Vãn Liên, dưới tình hình này càng không thể để họ gặp mặt, đợi qua một khoảng thời gian tình cảm phai nhạt là được.

Lạc Hòe bưng vẻ mặt sững sờ nhìn Chung Cửu Đạo, không hiểu vì sao anh từ chối.

Chung Cửu Đạo đeo dây kết đã bện xong lên eo Lạc Hòe, thời gian này mỗi ngày anh sẽ bện dây kết hoặc vòng tay, cộng lại đã có mười mấy chiếc, Lạc Hòe đều trân trọng mà cất giữ.

“Sợi dây này thật bền, chưa từng bị đứt.” Lạc Hòe nói.

Sau khi nhận dây kết, cậu tiếp tục bưng mặt nhìn Chung Cửu Đạo.

Chung Cửu Đạo bị ánh mắt thẳng thắn này nhìn đến mức mất tự nhiên, đành giải thích: “Gia giáo nhà Thích Vãn Liên khác nghiêm khắc, người trong nhà không thích cô ấy vào giới giải trí. Tôi không thể trả lời thay cô ấy, phải để người nhà cô ấy đồng ý.”

“Ồ.” Lạc Hòe nhận được lời giải thích, buồn thiu nói: “Chị Thích có điều kiện tốt như vậy, bản thân lại có thiên phú, không vào giới giải trí thật đáng tiếc, đạo diễn Chung có thể khuyên người nhà của chị ấy không?”

“Công việc của công ty có hạn, nhiều nhất chỉ có thể giúp được một diễn viên, cô ấy nổi tiếng rồi sẽ không có phần của cậu, cậu lo thay cho cô ấy làm gì?” Chung Cửu Đạo cố gắng khiến Lạc Hòe xua tan suy nghĩ đó.

“Nhưng công việc của chị ấy không phải công ty cho mà, là Kế Phán tìm giúp. Hơn nữa công ty chúng ta... có công việc rất tốt à?” Lạc Hòe nghi ngờ hỏi.

Chung Cửu Đạo: “...”

Công ty chỉ có hai công việc là một đống vai quần chúng chỗ Tiền Đa Quần, và bộ phim mà Chung Cửu Đạo đầu tư mấy triệu.

Nghĩ mà xót xa.

Có Kế Phán giúp đỡ, Thích Vãn Liên tham gia nhiều hoạt động hơn, công ty sẽ càng ngày càng nổi tiếng, được nhiều đầu tư hơn, quay thêm nhiều bộ phim, sớm thực hiện giao hẹn với nhà họ Chung.

Nhưng mà bây giờ thật sự không thể thả Thích Vãn Liên ra ngoài một mình, Chung Cửu Đạo lại không thể đi theo bất cứ lúc nào. Trừ khi tìm được hai thiên sư thạo nghề, lấy danh nghĩa trợ lý để trông coi Thích Vãn Liên...

Ớ? Hình như cũng không phải không thể, nhà họ Chung là dòng họ lớn, có nhiều bà con xa cùng thế hệ với Chung Cửu Đạo muốn chạy khỏi nhà họ Chung, làm một người trẻ thời thượng.

Nhưng mà họ không có can đảm chống lại dòng họ, trừ khi phim của đạo diễn Chung chứng minh với các thế hệ sau của nhà họ Chung, họ không làm thiên sư cũng có thể theo đuổi ước mơ.

“Đợi sau khi bộ phim này chiếu, nếu gây tiếng vang, thì có thể cược xem.” Chung Cửu Đạo nói.

“Đúng, nếu bộ phim thành công, người nhà của chị Thích nhìn thấy thiên phú của chị ấy, không chừng sẽ đồng ý.” Lạc Hòe cũng tràn đầy hi vọng mà nói.

Tuy hai người không nói cùng một chuyện, nhưng đều mong chờ giống nhau.

Từ hôm nay, Lạc Hòe và Chung Cửu Đạo bắt đầu bấm tay tính ngày, cuối cùng cũng đợi đến ngày bộ phim được phê duyệt quyết định ngày chiếu, có thể tuyên truyền ngày chiếu trên tất cả nền tảng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện