Bàng Tâm Hạo mơ linh tinh cả ban đêm, trong mơ Thích Vãn Liên trôi lơ lửng trên đỉnh đầu của cậu ấy, một lớp kính ngăn cản trước mặt hai người, Thích Vãn Liên nhẹ nhàng gõ mặt kính, nói gì đó với cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe rõ.

Trong mơ Thích Vãn Liên mang vẻ mặt đau buồn, muốn nói lại thôi khiến Bàng Tâm Hạo đau lòng. Cậu ấy giơ tay ra chạm vào lớp kính, nhưng đột nhiên tỉnh giấc, phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã chuyển ghế lên giường, tay cầm một cái ô, đang đứng trên ghế dùng ô chọc nóc phòng.

Bàng Tâm Hạo bị hành động của mình dọa sợ, trước đây cậu ấy không có thói quen mộng du! Lẽ nào áp lực càng ngày càng lớn, xuất hiện chút vấn đề tâm lí? Đợi đóng xong bộ phim này sẽ hẹn bác sĩ, Bàng Tâm Hạo nói thầm.

Vì không để người khác phát hiện hành động kỳ lạ vào nửa đêm của mình, Bàng Tâm Hạo chuyển ghế về vị trí cũ, cái ô do cậu ấy tự mang đến, được cậu ấy giấu vào trong va-li.

Bàng Tâm Hạo còn muốn phủi bụi bặm trên giường, dù sao mang ghế lên, nhất định sẽ bị bẩn.

Ai ngờ trên giường không dính một hạt bụi, ngoài vết đè của bốn chân ghế thì không hề có bụi bặm.

Bàng Tâm Hạo tò mò mà nhấc ghế lên, dùng tay chà một cái, chiếc ghế này sạch sẽ giống như đồ mới.

Thảm trong phòng cũng dọn rất sạch, không có bụi.

Nếu như những đồ này đều là đồ mới thì vẫn ổn, nhưng ghế và thảm đã đặt nhiều năm có hơi phai màu, nhìn cái là biết đồ dùng của hai ba năm trước, cũng không biết làm sao dọn được sạch sẽ như vậy.

Trước đây lúc quay phim, Bàng Tâm Hạo cũng từng ở khách sạn cấp năm sao, khách sạn tốt hơn nữa cũng không quét dọn sạch sẽ như đoàn làm phim của họ.

Không biết tìm được công ty nội trợ ở đâu, Bàng Tâm Hạo muốn xin danh thiếp, sao này có thể giúp cậu ấy dọn phòng.

Đoàn làm phim 9 giờ làm việc, 8 giờ ăn cơm sáng, vì liên tục thấy ác mộng nên hơn 5 giờ Bàng Tâm Hạo đã tỉnh rồi. Cách lúc ăn cơm sáng còn sớm, nằm tiếp lại không ngủ được, Bàng Tâm Hạo luôn không nhịn được mở mắt nhìn chằm chằm nóc phòng, đáy lòng có cảm xúc muốn đâm thủng nó.

Bàng Tâm Hạo nằm nửa tiếng không ngủ được, dứt khoát bò dậy đánh răng rửa mặt, lúc này mới nhận ra quầng thâm mắt vô cùng nghiêm trọng, hốc mắt sâu hoắm, mặt mày hốc hác, trông giống như bị con yêu quái nào đó hút tinh khí.

"Trời ơi, sao lại biến thành thế này!" Bàng Tâm Hạo nhìn gương lau mặt: "Mình mới 23 tuổi, không đến nỗi một đêm ngủ không ngon đã thành thế này chứ!"

Cậu ấy vội vàng lấy đồ trang điểm của mình ra, bôi quét lên gương mặt.

Bàng Tâm Hạo không phải thầy trang điểm chuyên nghiệp, kỹ thuật trang điểm bình thường, nhưng che khuyết điểm vẫn rất đơn giản. Quầng thâm nhanh chóng được che kỹ, thêm kem nền và phấn má, Bàng Tâm Hạo trong gương lại là thằng nhóc đầy sức sống.

"Phải trang điểm tự nhiên, không thể để người ta nhìn ra mình còn trẻ đã dùng đồ trang điểm che quầng thâm." Bàng Tâm Hạo nghĩ. Nhìn gương bôi quét rất lâu, chắc chắn sẽ không có ai nhìn ra nét mặt của mình không tốt, Bàng Tâm Hạo mới yên tâm.

Nhìn thời gian đã bảy rưỡi, qua thêm nửa tiếng nữa thì có thể ăn cơm, Bàng Tâm Hạo quyết định ra ngoài, đi lòng vòng trong biệt thự.

Cậu ấy không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra đoàn làm phim mà Lạc Hòe cho rằng có "diễn viên diễn xuất đặc sắc" và "đạo diễn giỏi" thật ra rất nghèo, nhưng tiêu tiền ở chỗ cần thiết nhất. Ví dụ căn biệt thự sang trọng này, và trang phục của các diễn viên chính tối qua, Bàng Tâm Hạo có chút hiểu biết về trang phục trong phim, những bộ quần áo đó đều may thủ công, chắc đã tiêu khá nhiều tiền.

Nói toàn diện, là đoàn làm phim có lòng quay phim, nếu là đạo diễn trình độ cao, có thể học tập chút kỹ năng với anh, thì không cát-xê cũng chẳng lỗ.

Bàng Tâm Hạo ra ngoài phòng, thì nghe thấy phòng bếp dưới tầng phát ra tiếng "lốp bốp", cậu ấy cẩn thận đi tới nhìn, thấy đạo diễn Chung tự làm cơm, bên cạnh còn có thím Dương.

Bàng Tâm Hạo: "..."

Đoàn làm phim này, toàn bộ công việc, đạo cụ, ghi chép ở trường quay và tạo hình đều do một mình đạo diễn làm, bây giờ ngay cả ba bữa ăn cũng được đạo diễn chuẩn bị sao?

"Đạo diễn Chung, cảnh quay của tôi không nhiều, việc làm cơm cứ giao cho tôi đi." Thím Dương đứng bên cạnh đề nghị: "Cậu bận bịu lắm mà."

Chung Cửu Đạo: "Thím làm tôi không yên tâm."

Cho dù thím Dương không có khả năng làm người ta ăn cơm xong sẽ sùi bọt mép, đồ ăn do ác quỷ làm cũng có âm khí khá nặng, ăn lâu thì cơ thể sẽ trở nên yếu ớt nhiều bệnh. Lúc làm cơm sáng, Chung Cửu Đạo chỉ đành chuẩn bị cả nguyên liệu của cơm trưa và cơm tối, nhưng lâu dài như vậy thì không ổn.

Hay là mời đầu bếp chuyên nghiệp tới? Chung Cửu Đạo rất buồn phiền.

Thật ra muốn bình yên vô sự ăn cơm do thím Dương làm cũng không phải chuyện khó, chỉ cần Chung Cửu Đạo đốt bùa hòa vào nước mỗi ngày, để con người trong đoàn làm phim uống một cốc nước ấm trước bữa ăn thì không có con ma nào hại được. Nhưng Chung Cửu Đạo không dám bảo đảm mùa hè nóng nực thế này, mọi người đều có thể uống nước ấm, nhưng hễ có một người không uống vào một bữa nào đó, sẽ xảy ra chuyện sùi bọt mép, nhìn giống như ngộ độc thức ăn, vậy thì không được.

Anh có thể lừa Lạc Hòe, nhưng chưa chắc có thể lừa người khác.

Cho dù không ăn cơm thím Dương làm, những người này vẫn cần luôn luôn uống chút nước bùa. Dù sao âm khí trong biệt thự nặng nề, không uống nước bùa chống cự, thì vẫn không tốt cho cơ thể, ít nhất một tuần phải uống một lần.

Sáng sớm Chung Cửu Đạo dùng nước bùa nấu cháo và canh, mỗi ngày kiên trì cho các nhân viên ăn, trong bảy ngày luôn có thể uống một lần.

"Đạo diễn Chung." Bàng Tâm Hạo xuống tầng chào hỏi Chung Cửu Đạo.

Chung Cửu Đạo nhìn người cố ý muốn ở dưới ổ ma này, có hơi đau đầu.

Hôm qua nhân lúc Bàng Tâm Hạo không ở phòng, anh lén vào căn phòng đó vẽ đầy bùa chú lên nóc phòng, chắc chắn ma ở tầng trên không hề có cơ hội đi vào.

Nhưng anh vẫn không yên tâm lắm, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Bàng Tâm Hạo, thấy sắc mặt của cậu ấy vẫn tốt thì hỏi: "Tối qua ngủ thế nào?"

"Vô cùng tốt!" Để giấu chuyện mộng du, Bàng Tâm Hạo nói chắc như đinh đóng cột: "Biệt thự của chúng ta thiết kế như thế nào vậy? Bây giờ là mùa nóng, không dùng điều hòa mà vẫn mát mẻ. Đêm qua tôi đắp chăn dày, thoải mái ngủ đến sáng."

"Phòng của cậu ở vị trí đặc biệt, có thể sẽ lạnh hơn phòng khác." Chung Cửu Đạo đặt cạnh lên bàn, thản nhiên khuyên: "Đoàn làm phim chuẩn bị rất nhiều phòng, cậu muốn đổi lúc nào cũng được."

"Không cần." Bàng Tâm Hạo ước gì cách xa phòng của người khác, tránh bị người ta nghe thấy tiếng mộng du nửa đêm, "Phòng của tôi quét dọn vô cùng sạch sẽ, không tìm thấy một hạt bụi, tôi ở rất hài lòng."

Thím Dương đứng trong bóng râm cười cười, bà ấy đi chậm đến trước bàn ăn, múc một bát canh đưa cho Bàng Tâm Hạo: "Bà chủ, uống canh đi."

"Cảm ơn." Bàng Tâm Hạo nhận bát canh rồi uống một hớp, "Ngon quá! Nhưng sao thím gọi tôi là bà chủ?"

"Thím ấy đang tập thoại, không khác cho con cả uống thuốc lắm." Chung Cửu Đạo đặt rau trộn lên bàn ăn, nói với Bàng Tâm Hạo.

Bàng Tâm Hạo suýt phun canh ra ngoài, vì sao lại có cảm giác thím Dương bỏ độc bưng đến cho cậu ấy?

Nhưng Bàng Tâm Hạo không nỡ phun, dù sao nuốt bát canh này, cậu ấy liền cảm thấy ấm áp cả người, cảm giác linh hồn sắp bị lạnh cóng dần dần hồi phục.

Uống hết một bát, Bàng Tâm Hạo lại uống bát nữa, cậu ấy hỏi Chung Cửu Đạo: "Diễn viên khác đâu? Buổi tối tôi thấy họ đến tầng ba."

Chung Cửu Đạo bảo: "Ừ, họ không thích chung đụng với người khác, ăn cơm cũng ở trong phòng."

"Vậy sao?" Bàng Tâm Hạo láng máng hơi thất vọng, cậu ấy còn mong hằng ngày gặp được Thích Vãn Liên, xem ra chỉ có thể qua lại lúc quay phim thôi.

Rất nhanh diễn viên khác cũng lần lượt đến phòng ăn, sau khi mỗi người đến, thím Dương đều sẽ múc một bát canh, kiểu cho dù cô cậu không ăn thì tôi đút cho cô cậu.

Lúc mới đầu hai diễn viên nữ không muốn ăn canh, nhưng thấy vẻ mặt của thím Dương thì bất tri bất giác ăn luôn. Canh này có lợi cho cơ thể của mọi người, uống hết sẽ đầy đủ dương khí, có thể chống lại âm khí ở phim trường, nên cho dù tài nấu ăn của Chung Cửu Đạo chỉ bình thường, mọi người vẫn cảm thấy canh rất ngon.

Sau bữa cơm, thợ trang điểm mà Tiền Đa Quần mời đã đến rồi, mọi người trang điểm thích hợp, chuẩn bị quay.

"Anh cho rằng chú sẽ tiết kiệm tiền, tự trang điểm cho họ." Tiền Đa Quần sáp gần Chung Cửu Đạo nhỏ giọng nói.

Chung Cửu Đạo: "Đợi qua một khoảng thời gian thì tôi sẽ tự làm."

Qua một khoảng thời gian, lúc quay cảnh chết của các diễn viên và cảnh biến thành ma, tài trang điểm của Chung Cửu Đạo sẽ có thể phát huy tác dụng.

Là đạo diễn, thì phải biết các ngành các nghề một chút. Cho dù không biết trang điểm, cũng phải có thể miêu tả kiểu trang điểm mình muốn. Vì thế, lúc đại học Chung Cửu Đạo đã đặc biệt học trang điểm, đáng tiếc thứ anh hóa trang ra mãi mãi là kiểu hóa trang người chết.

Có lẽ liên quan đến quá trình lớn lên, nếu bảo anh vẽ người chết hoặc là trang điểm kiểu ma quỷ, Chung Cửu Đạo phải chuyên nghiệp hơn thợ trang điểm cao cấp.

Người sống thì thôi, không thể tiết kiệm khoản này.

Mấy người thay trang phục đoàn làm phim chuẩn bị, tuy là quần áo hiện đại, cũng không phải thương hiệu nổi tiếng gì, nhưng mặc lên vô cùng thoải mái và vừa người, thiết kế cũng rất tốt, eo của hai cô gái nhìn cũng nhỏ đi nhiều.

"Quần áo này không phải may thủ công chứ?" Tiểu Nghiên diễn vai bạn gái của Lạc Hòe hỏi.

"Dựa vào vóc dáng của mọi người nên sửa lại ngay đêm." Chung Cửu Đạo trả lời.

Tối qua Phó Nguyệt nhiều lần không nghe dạy dỗ, Chung Cửu Đạo đã tiến hành dạy tư tưởng đạo lý với cô ta, khiến cô ta cảm nhận được thử thách của ngọn lửa chính nghĩa từ sâu trong linh hồn. Sau khi tiếp thu dạy bảo thì Phó Nguyệt hoàn toàn thay đổi, ngay đêm làm mấy bộ quần áo cho mấy diễn viên, cả đêm không ngủ.

Đương nhiên cô ta cũng không cần ngủ.

Nghĩ các diễn viên chính càng ngày càng "biết điều" và "nghe lời", Chung Cửu Đạo gật đầu hài lòng, đoàn làm phim càng lúc càng ra hình ra dáng rồi.

Quay phim điện ảnh hay truyền hình đều không phải dựa theo thứ tự trong kịch bản, mà là theo tình hình. Nhưng khi đoàn làm phim đủ thời gian, điều kiện thích hợp, có thể theo thứ tự thì tốt nhất làm theo thứ tự.

Bên Chung Cửu Đạo có ít người, kinh phí nhỏ, ngoài bộ phim của anh ra thì nhân vật chính phụ đều không có thông báo gì, có thể giành hết thời gian cho đoàn làm phim. Dưới tình huống này, có thể dựa theo kịch bản để từ từ quay, cảm xúc của các diễn viên cũng dễ vào vai.

Giai đoạn đầu tiên là "kỳ rèn luyện", nhiệm vụ quay phim không có nặng nhọc, có thể thoải mái rèn vai.

Thiết lập của hai diễn viên nữ là quan hệ bạn thân bằng mặt không bằng lòng, điểm này họ thể hiện rất tốt, không cần Chung Cửu Đạo hướng dẫn, đã có thể diễn được mối quan hệ giả tạo này.

Nhưng thật ra quan hệ của Tiểu Nghiên và Tiểu Vân rất tốt, không phải chị em ngoài mặt. Hai người họ có trực giác nhạy bén của con gái, luôn cảm thấy ở hoàn cảnh này, nếu hai người không ở cạnh nhau như hình với bóng, thì sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt.

Chung Cửu Đạo rất hài lòng về ý thức tự bảo vệ của họ, nhiều lần khích lệ hai cô ăn canh, trong biệt thự lạnh lẽo như vậy, không ăn canh sẽ dễ mắc bệnh.

Trời mùa hè, có ai không muốn ăn kem, trà sữa hay cô ca lạnh, hai cô gái thật sự không thích ăn canh lắm, hôm đầu ăn còn ngon, nhưng ba ngày liên tiếp ăn một món canh, thì ai cũng sẽ muốn cốc nước ép lạnh.

Họ vốn đã không muốn ăn, vừa hay lúc này kỳ kinh nguyệt của Tiểu Vân đến, cô ấy không chỉ không đau, còn tràn đầy sức sống, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Hai người lén bàn bạc, cảm thấy có lẽ là hiệu quả trong canh của đạo diễn Chung, không chỉ mỗi ngày ngoan ngoãn ăn canh, còn lén hỏi phương pháp bí mật của đạo diễn Chung.

Chung Cửu Đạo lấy đâu ra phương pháp bí mật, chỉ đành nói: "Vào mùa nắng nóng càng phải uống nước ấm, có thể dưỡng bệnh, tốt nhất hai người một ngày ăn ba bữa."

Món canh có hiệu quả rõ rệt, hai người rất tích cực ăn, dứt khoát làm cái cốc giữ nhiệt, xem canh là nước để uống. Mỗi ngày ở đoàn làm phim hai người đều dồi dào sức sống, thỉnh thoảng vô tình ăn đồ ngọt do thím Dương lén lút làm cũng không sao.

Mặc dù bát tự của Lạc Hòe yếu, lại được đặt tên theo cây bên cạnh ma [1], nhưng cậu đến sớm, ở cạnh phòng của đạo diễn Chung, nên các diễn viên chính không có cơ hội ra tay.

[1] Cây: 木, ma: 鬼, chữ "Hòe" kết hợp giữa hai chữ này là 槐 => cây nằm cạnh ma

Vai của cậu vô cùng hợp tính cách vốn có, chỉ cần dùng diện mạo vốn có để diễn thì sẽ không có sai sót gì, quay phim cũng rất thoải mái. 

Vấn đề duy nhất là Bàng Tâm Hạo, thật sự nhận diễn viên này, đạo diễn Chung mới biết diễn xuất phá hoại hình tượng có ảnh hưởng rất lớn tới một người.

Thật ra nhân vật ở giai đoạn trước của Bàng Tâm Hạo không khó diễn, chỉ cần thể hiện được một tên hai lòng là OK, vừa có quan hệ thân mật với bạn gái Tiểu Vân, vừa giấu Lạc Hòe mà liếc mắt đưa tình với Tiểu Nghiên.

Trong suy nghĩ của Chung Cửu Đạo, vai này chỉ cần diễn một chút là được, chỉ cần đẹp trai.

Cậu ấy phải đẹp trai, hai cô gái và một ma nữ tranh giành cậu ấy mới có ý nghĩa. Ngoại hình của Bàng Tâm Hạo khá đẹp, trong ánh mắt thêm chút đa tình nữa là đủ điều khiển nhân vật này.

Nhưng Bàng Tâm Hạo chỉ cần đối mặt với máy quay, biểu cảm sẽ trở nên rất gượng gạo, bảo cậu ấy liếc mắt đưa tình, nháy mắt ra hiệu, dỗ bạn gái Tiểu Vân, cậu ấy dỗ dành giống như đang học thuộc văn mẫu.

Chung Cửu Đạo rất kiên nhẫn, giải thích tâm lý nhân vật từng lần cho cậu ấy, Bàng Tâm Hạo vẫn không diễn được.

Vì để cậu ấy hiểu ra, thậm chí Chung Cửu Đạo còn đích thân lên thị phạm, anh bảo Lạc Hòe giúp anh dựng cảnh. Giả dụ Lạc Hòe là người yêu của anh, nhẹ nhàng nắm tay cậu, đôi mắt lạnh nhạt nghiêm túc thường ngày tích đầy vẻ dịu dàng, anh hơi cúi đầu xuống, nhìn đôi mắt của Lạc Hòe.

Chiều cao của Chung Cửu Đạo phù hợp với Lạc Hòe hơn diễn viên nữ, anh nhìn Lạc Hòe nói: "Chuyện trước đây đã trôi qua hết rồi, bây giờ và tương lai của anh chỉ có em, em đừng tức giận nữa được không?

Lạc Hòe nhìn đôi mắt chất chứa tình cảm của Chung Cửu Đạo, mặt cậu hơi đỏ lên, nhớ đến một người từng là người yêu cũ của anh, trong lòng bỗng hỗn loạn, vừa thích vừa ghen.

"Nếu em không vui, chúng ta không đi chơi với họ nữa." Chung Cửu Đạo cúi đầu nói bên tai Lạc Hòe: "Chúng ta đi du lịch, chỉ có hai chúng ta thôi, không dẫn theo ai hết."

"Được đó!" Mắt Lạc Hòe sáng lên, sau đó lại ảm đạm, "Nhưng em đã hứa với Tiểu Nghiên, cũng đã mua vé rồi, trả vé sẽ tốn rất nhiều phí thủ tục."

"Vậy... anh và em mặc đồ tình nhân được không?" Chung Cửu Đạo cầm hai đạo cụ lên.

"Được!" Lạc Hòe nhận lấy quần áo, cuối cùng không tức giận nữa.

"Cắt!" Chung Cửu Đạo tự hô "cắt" với mình, thu lại thâm tình trong mắt, nói với Bàng Tâm Hạo: "Cậu chỉ cần nhớ một nguyên tắc, cho dù đối mặt với cô gái nào, cậu đều phải xem cô ấy là người quan trọng nhất trong tim, không chia được ai quan trọng hơn, ai giận thì cậu cũng đau lòng.

Cho dù trong lòng cậu nghĩ thế nào, nhất định cần bày ra trên mặt, như vậy sẽ là một thằng con trai khốn nạn đa tình thành công."

Mọi người: "..."

Đạo diễn Chung, trông anh rất giống thằng đàn ông khốn nạn đó!

Lạc Hòe bị Chung Cửu Đạo dẫn dắt nhập vai, tinh thần cũng hơi hoảng hốt, nắm chặt quần áo đạo cụ trong tay không muốn buông.

Bàng Tâm Hạo thấy màn biểu diễn xuất sắc của Chung Cửu Đạo, thở dài: "Tôi muốn đến phòng vệ sinh."

"Không sao, bây giờ chúng ta vẫn dư dả thời gian, cậu nghỉ ngơi chút đi." Chung Cửu Đạo an ủi cậu ấy.

Sau khi Bàng Tâm Hạo rời đi, Tiền Đa Quần lặng lẽ chọc Chung Cửu Đạo: "Chú được đó, không phải có kinh nghiệm tình yêu phong phú, mới có thể diễn được kiểu khốn nạn sao?"

Chung Cửu Đạo: "Tôi chưa từng yêu đương, nhưng lúc mười mấy tuổi... anh đừng hóng hớt, chuyển đạo cụ, quay một cảnh trước."

Tiền Đa Quần chưa hỏi được tin muốn biết, chỉ có thể xoa mũi đi làm việc.

Chung Cửu Đạo thầm thở dài, anh thật sự không có kinh nghiệm về mặt này, nhưng lúc mười mấy tuổi bị bố ném vào trong bầy ma rèn luyện tinh thần. Lúc đó pháp lực của anh không mạnh như hiện tại, chỉ có thể dùng bùa chú bảo vệ an toàn cho bản thân, không có cách đuổi nhiều ác ma trong một lần.

Để dụ anh ra khỏi vòng bảo vệ của bùa chú, những ác ma đó đúng là hao tâm tổn trí, chiêu hãm hại lừa gạt nào cũng dùng sạch.

Lúc ấy Chung Cửu Đạo đã học được diễn xuất đặc sắc nhất trên đời, cho dù chỉ thể hiện được một phần mười, thì cũng đủ rồi.

Dù sao, đó toàn là diễn xuất đánh thẳng vào linh hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện