Người đã tương tư rất lâu lúc này đang ngồi sau hai lớp rèm mỏng manh.
Sự thật này khiến Cao Thế Vinh cảm thấy vui sướng. Qua những khe hở trên tấm rèm trúc và lớp lụa mỏng của bình phong có thể thấp thoáng trông thấy bóng hình nàng. Nàng trang nhã ngồi trên chiếc ghế sơn mài đỏ, chỉ cách y có vài bước. Y hành lễ, nàng nói "Miễn lễ", vẫn là thanh âm trong trẻo êm tai trong trí nhớ ấy.
Cuối cùng cũng cách nàng càng lúc càng gần. Y nghĩ, có lẽ lần tới gặp được nàng, ngay tới khoảng cách mấy bước này cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Bởi thế khóe miệng y vô thức cong lên.
"Vì sao ngươi lại muốn cầu hôn ta?" Nhu Phúc ngồi sau bức rèm nhàn nhạt hỏi.
Cao Thế Vinh thoáng ngơ ngẩn, dường như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, thế nhưng lại cảm thấy không có câu nào có thể diễn đạt được chuẩn xác tâm tình của mình. Nàng là mục tiêu của y, lý tưởng của y, cảnh đẹp mà y mong chờ, những điều này y không cách nào diễn tả thành lời, mà thiết nghĩ nàng cũng sẽ chẳng hiểu được.
Cuối cùng y hơi rũ mắt, trước tiên đáp lại câu hỏi của nàng bằng những lời khách sáo: "Công chúa dung mạo đoan trang, hiền lương thục đức..."
"Ta không hề đẹp như tưởng tượng của ngươi." Y chưa nói dứt, Nhu Phúc đã mất kiên nhẫn ngắt lời: "Có mấy lời ta phải nói rõ ràng với ngươi từ đầu, nếu ngươi cảm thấy có bất kỳ điểm nào không chấp nhận được, bây giờ hối hận vẫn chưa muộn, ngươi có thể xin cửu ca được từ hôn."
Cao Thế Vinh không cần nghĩ ngợi đã đáp: "Có được công chúa là phúc phận của Thế Vinh, sao có thể dễ dàng nói ra hai chữ 'từ hôn'?"
"Nghe ta nói hết đã." Nhu Phúc lạnh nhạt nói: "Những gì xảy ra trước khi ta quay về phương Nam ngươi không hề hay biết, ngươi có thể chắc chắn cả đời này sẽ không nghe không hỏi không để bụng sao?"
Ý nàng muốn nói tới việc đã từng chịu nhục nhã ở Kim quốc, ngầm ám chỉ mình đã không còn nguyên vẹn. Cao Thế Vinh thoáng chút buồn bã. Thực ra đây cũng là việc mà y đã trăn trở cả trăm ngàn lần, không cách nào nén nổi nuối tiếc. Thế nhưng sự thiếu hoàn mỹ này rốt cuộc vẫn không thể nào so sánh được với tình cảm dành cho nàng. Trên thế gian hiếm khi nào được mỹ mãn vẹn toàn, y nghĩ mình có thể không tính toán, "không nghe không hỏi không để bụng" giống như nàng nói.
Y đáp: "Vâng, ta xin hứa. Những việc trong quá khứ... không phải lỗi sai của công chúa."
"Ta có nói là lỗi sai của ta sao?" Nàng lập tức lạnh lùng vặc lại.
Y kinh ngạc, vội vã xin lỗi: "Thế Vinh ăn nói vụng về, mong công chúa tha tội!" Y không cảm thấy nàng cay nghiệt, trong lòng chỉ thấy có chút ảo não, cảm thấy mình đã lỡ lời chạm đúng vào nỗi đau của nàng, khiến nàng bị tổn thương.
Nàng thoáng ngừng lại, sau đó lại nói tiếp: "Ta chưa chắc đã hiền lương thục đức, ngược lại còn thường xuyên nổi giận, hờn dỗi là đằng khác. Ngươi có thể chấp nhận được chứ?"
Cao Thế Vinh mỉm cười đáp: "Công chúa là con gái của đế vương, cao quý vô ngần, tính tình dĩ nhiên cũng sẽ cao ngạo hơn các cô gái thông thường một chút. Thế Vinh về sau sẽ cố gắng cùng công chúa sinh sống hòa thuận, việc gì cũng nghe theo ý kiến của công chúa, sẽ không để công chúa cảm thấy bực dọc buồn phiền."
Nhu Phúc lại hỏi: "Ngươi chắc chắn về sau việc gì cũng tôn trọng ý kiến của ta, sẽ không làm việc mà ta không cho phép ngươi làm, mà cũng sẽ không ép buộc ta làm việc mà ta không muốn làm chứ?"
Cao Thế Vinh khẳng định chắc chắn.
"Điều cuối cùng," Nhu Phúc lại nói: "Ta thấy ngươi cũng là một nam nhi có chí lăn lộn chiến trường, vì tổ quốc kiến công lập nghiệp, ắt hẳn cũng có hoài bão cao cả của riêng mình, thế nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi lấy ta, mặc dù có thể dựa vào thân phận phò mã an hưởng vinh hoa phú quý nửa phần đời còn lại, thế nhưng nếu muốn giành được cơ hội thăng tiến, nắm được nhiều binh quyền hơn nữa, thành tướng soái dẫn quân đánh giặc chỉ e sẽ rất khó."
"Vì sao?" Cao Thế Vinh không hiểu, tự mình ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: "Là Hoàng thượng e sợ ngoại thích* can chính ư?"
(* Ngoại thích: Chỉ họ hàng bên ngoại của Hoàng đế, thường là gia tộc của Hoàng hậu, Thái hậu, Phò mã,...)
Nhu Phúc phía sau bức rèm cười nhạt, nói: "Ngươi có thể hiểu như vậy."
Cao Thế Vinh nhất thời trầm mặc không nói. Nhu Phúc chờ đợi một lát, sau đó lại hỏi: "Thế nào, ngươi vẫn bằng lòng cưới ta chứ?"
Cao Thế Vinh hít sâu một hơi, ngẩng đầu, kiên định nói: "Vì công chúa, vứt bỏ tất cả công danh lợi lộc có xá gì."
"Vậy thì được," giọng điệu Nhu Phúc nhàn nhạt, không nghe ra vui buồn, giống như đang thuật lại một kết quả giao dịch: "Ta gả cho ngươi, mang tới cho người danh phận Phò mã đô úy và vinh hoa phú quý cả đời, mà cái giá ngươi phải trả là từ bỏ tiền đồ thăng tiến công danh của mình, phải tôn trọng ta, trung thành với ta. Những điều này ngươi đều đã đồng ý, đã ghi nhớ chưa?"
Ngữ khí bình thản khác thường của nàng khiến Cao Thế Vinh cảm thấy hơi kinh ngạc, thầm cảm thấy mình nên cẩn thận suy ngẫm về những lời của nàng. Lúc này đột nhiên có gió thổi qua, nhẹ nhàng vén lớp rèm mỏng ngăn cách đôi bên, tựa như sương mù tản đi, bên dưới bức mành trúc lộ ra tà váy lụa mềm mại của nàng. Vẫn là sắc đỏ hoa lệ, quét dài trên nền đất, phủ lên nền đá cẩm thạch trắng ngần, tựa như mây chiều bồng bềnh trôi. Bên mép hai ống tay áo dài rủ xuống từ đầu gối có thêu những hoa văn tinh xảo, giống như một dòng thác lụa chảy xuôi, ánh lên sắc vàng nhàn nhạt.
Dường như bị cảnh tượng này làm cho ngây ngẩn, Cao Thế Vinh không nén nổi chớp mắt, lần nữa mở mắt ra đã thấy bức rèm buông kín như cũ, mà ban nãy đang suy nghĩ điều gì y không sao nhớ lại nổi.
"Công chúa đang hỏi ngươi kìa." Thị nữ đứng một bên có ý tốt nhắc nhở.
Y hốt hoảng gật đầu, thưa vâng một tiếng, như để che giấu sự thất thần vừa nãy của mình.
Hôn sự này bởi thế đã được định ra. Triệu Cấu quyết định nửa năm sau sẽ cho bọn họ cử hành hôn lễ, ngày lành sớm đã chọn xong. Nhu Phúc không phản đối nữa, chỉ đột nhiên trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, giống như lúc mới quay về, rất hiếm khi trông thấy nàng nở nụ cười. Triệu Cấu thấy vậy cũng không dễ chịu chút nào, hủy bỏ lệnh cấm túc đối với nàng, thế nhưng nàng cũng chẳng mấy khi chủ động xuất cung, ngược lại Anh Phất lại thường xuyên tới kéo nàng ra ngoài giải tỏa tâm trạng.
Năm ngoái, Triệu Cấu đã cử Triệu Lệnh Trù quản lý các công việc trong cung và tông thất tìm kiếm hậu nhân của Thái Tổ, tuyển con cháu hàng chữ "Bá" vào cung làm con nuôi. Lúc bấy giờ con cháu thuộc hàng chữ "Bá" của Thái Tổ số lượng đã đạt tới 1645 người, Triệu Lệnh Trù phải tốn thời gian một năm cẩn thận chọn lọc, cuối cùng cũng chọn ra được 10 đứa trẻ dưới 7 tuổi có tư chất tốt, trình tư liệu chi tiết về bọn họ lên cho Triệu Cấu xem. Triệu Cấu đọc xong liền vung ngự bút khoanh tròn, chọn ra hai đứa trẻ có ngày sinh gần nhất với ngày mất của đứa con trai ruột đã qua đời Nguyên Ý Thái tử Triệu Phu, mệnh cho Triệu Lệnh Thù đón bọn họ vào cung, sẽ do chính mình chọn lựa.
Tháng Năm năm Thiệu Hưng thứ hai, hai đứa trẻ chừng 6 tuổi được dẫn tới trước mặt Hoàng đế Triệu Cấu.
Hai đứa trẻ một béo một gầy. Cậu bé béo trắng trắng tròn tròn, cơ thể rắn chắc, mặt mũi dễ coi, cũng vô cùng hiểu chuyện. Triệu Lệnh Thù bảo bọn họ khấu đầu thỉnh an Triệu Cấu, sau khi hành lễ theo quy củ cậu liền tự mình dập đầu thêm ba cái nữa, cũng không ai dạy đã biết tự mở miệng cao giọng hô bắt chước người lớn: "Hoàng đế bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" khiến Triệu Cấu phải bật cười, ấn tượng đối với cậu lại càng tốt thêm mấy phần.
Mà cậu bé gầy sau khi hành lễ lại lặng lẽ đứng một bên, thần sắc bình thản nhìn cậu bé béo hô vạn tuế, không học theo, cũng không lộ ra chút nét mặt hoảng hốt bất an nào, chỉ yên lặng quan sát, giống như một màn biểu diễn hoàn toàn không liên quan tới mình.
Triệu Cấu lại tỉ mỉ quan sát tướng mạo của hai cậu bé, cảm thấy cậu bé béo tai to phúc hậu, mà cậu bé gầy tuy mắt mày thanh tú, thế nhưng lại có chút hơi ốm yếu. Bởi thế bèn quyết định giữ lại cậu bé béo, lệnh người lấy 300 lượng bạc trắng thưởng cho cậu bé gầy, đồng thời bảo cậu tự mình cầm lấy một phần, sai người dẫn cậu về nhà.
Cậu bé gầy tạ ơn theo lễ nghi, sau đó nhận lấy bạc trắng, nâng trong hai bàn tay, chậm rãi bước ra khỏi cung.
Lúc này Nhu Phúc đang từ bên ngoài thong thả tiến vào, còn chưa tới gần đã nhìn thấy đứa trẻ này. Vóc dáng cậu vẫn còn nhỏ, cầm nhiều ngân lượng như vậy khó tránh khỏi có chút khó khăn, thế nhưng vì số bạc này là Triệu Cấu chính miệng lệnh cho người nhét vào tay cậu, bởi thế trước khi cậu đi khuất khỏi tầm mắt y những nội thị hộ tống cũng không dám cầm giùm. Mà cậu vẫn một mực im lặng cầm, bước thấp bước cao chậm rãi tiến về phía trước.
Khi bước qua ngưỡng cửa cửa lớn của cung, cuối cùng cậu cũng bị chướng ngại vật đột ngột xuất hiện này làm cho mất thăng bằng, loạng choạng một cái rồi vấp ngã, bạc trong tay cũng rơi vung vãi xuống nền đất.
Nội thị vội vã đi tới đỡ cậu dậy, thế nhưng cậu lại nhanh chóng đẩy cánh tay của nội thị ra, kiên trì tự mình bò dậy. Khoảnh khắc đứng lên, một nét quật cường ngoan cố xẹt qua đôi mắt trong veo của cậu.
Nhu Phúc đi tới bên Triệu Cấu cũng đang nhìn theo đứa bé, nói: "Huynh không cảm thấy đứa trẻ này rất giống huynh sao?"
Triệu Cấu không trả lời nàng, chỉ nhìn chằm chằm đứa bé gầy lúc này đã đứng thẳng dậy, lặng lẽ nhìn những nội thị đang khom lưng giúp mình nhặt ngân lượng bằng một loại tư thái cao quý trời sinh. Triệu Cấu ra lệnh cho nội thị đứng bên: "Dẫn nó quay về đây."