Triệu Cấu đặt ly rượu xuống, thị nữ đứng bên lập tức đi tới, nhấc vò rót ngự tửu Tường Vi Lộ đầy chén cho y. Một dòng nước màu đỏ tím nhạt từ miệng bình chảy xuống, rót vào chén bạch ngọc khắc hình rồng, tan thành một chất lỏng trong suốt, màu sắc thanh khiết đậm hơn một tầng, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa.
Rượu róc rách chảy xuống. Âm thanh ấy bỗng trở nên vô cùng rõ ràng giữa đại sảnh im lặng. Triệu Cấu lặng lẽ nhìn, đợi rượu đã đầy ly cuối cùng mới lên tiếng đáp: "Thưởng cho Vĩnh Châu phòng ngự sứ Cao Thế Vinh một ngàn xâu tiền, mười bốn thước lụa, ba mươi thước vải, năm mươi thước gấm."
Đây là một phần thưởng rất hậu hĩnh, so với một tháng bổng lộc của Tham tri chính sự lúc bấy giờ còn nhiều hơn. Ngay sau khi Triệu Cấu nói lời này, quần thần đều đã hiểu đây đồng nghĩa với việc từ chối lời cầu hôn Phúc Quốc trưởng công chúa của Cao Thế Vinh, lấy phần thưởng ra để bù đắp cho y.
Không ngờ Cao Thế Vinh không quỳ xuống tạ ơn, mà lại tiến lên một bước, tiếp tục nói: "Bệ hạ ban thưởng thần không dám nhận, xin bệ hạ thu hồi lại. Nếu bệ hạ cảm thấy chức vụ của thần thấp kém không xứng với công chúa, thần sẽ tiếp tục nỗ lực chiến đấu vì quốc gia, kiến công lập nghiệp để được bệ hạ trọng dụng. Trước lúc đó bệ hạ không cần ban cho thần bất kỳ tài vật nào hết, cả cuộc đời này thứ mà thần mong cầu chỉ có công chúa mà thôi."
Y nói thẳng thắn rõ ràng tới vậy, khiến mọi người đều kinh sợ. Quần thần đều biết Triệu Cấu hiện giờ vô cùng xem trọng người em gái duy nhất này, lần lữa chưa chịu hứa gả nàng cho ai, ắt hẳn là vì cảm thấy trong chúng văn quan võ tướng không tìm được ai xứng đôi với nàng. Mà Cao Thế Vinh tuy cũng tuổi trẻ hứa hẹn, giữ chức Phòng ngự sứ, chức quan không thể nói là cao, thế nhưng lại dám đường đột công khai cầu hôn công chúa trước mặt mọi người, mà kết quả lại hoàn toàn chưa nắm chắc. Bởi thế chúng nhân đều cảm thán thay cho dũng khí của y, trước khi Triệu Cấu lên tiếng trong điện đã bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào.
Triệu Cấu ngồi thẳng dậy, lạnh lùng quét mắt qua bốn phía, quần thần lập tức im bặt.
"Ý của khanh trẫm đã hiểu." Y nhàn nhạt nói: "Thế nhưng Trưởng công chúa hạ giáng không phải chuyện nhỏ, việc này để sau hẵng bàn."
Cao Thế Vinh dường như còn muốn nói gì đó, nhưng Triệu Cấu đã phất tay: "Tấu nhạc."
Tiếng đàn thánh thót lập tức vang lên. Triệu Cấu mỉm cười nâng ly cùng quần thần, chúng nhân vội vã kính rượu theo, lần lượt lên tiếng chúng tụng. Cao Thế Vinh chỉ đành lặng lẽ quay về chỗ ngồi, rầu rĩ tự uống cạn một ly.
Y sinh ra trong một gia đình quý tộc ở Hà Bắc, có xuất thân tốt, từ nhỏ đã được học thơ văn, luyện bắn cung cưỡi ngựa, sau khi trưởng thành cũng là một nhân vật văn võ song toàn. Sau biến cố Tĩnh Khang, y gia nhập vào quân đội của Tông Trạch, bởi có lòng gan dạ lại hiểu mưu lược, biểu hiện anh dũng trong việc ngăn chặn sự tiến công của quân Kim nên được Tông Trạch vô cùng tán thưởng, được ông đề bạt trọng dụng.
Tháng Mười Một năm Kiến Viên thứ ba, thủ lĩnh loạn quân cướp phá Lưu Trung vốn hoạt động ở lưu vực sông Hoài, sông Hoàng dẫn quân xâm phạm Cần Châu thuộc Hồ Bắc. Triệu Cấu điều Cao Thế Vinh tới Cần Châu cùng Cần, Hoàng đô tuần kiểm sứ Hàn Thế Thanh chiến đấu với Lưu Trung. Hai tướng hiệp lực, chẳng bao lâu sau đã đánh bại được Lưu Trung. Lưu Trung cuối cùng bỏ quân tháo chạy, chuyển đến Hồ Nam. Khi Cao Thế Vinh dẫn quân tới lục soát sơn trại của Lưu Trung, lại phát hiện ra một cô gái ốm yếu tiều tụy trong phòng chứa củi.
Nàng mặc một chiếc váy đã xỉn màu cũ kỹ, tóc tai xơ xác rối bời, gò má và đôi môi đều trắng bệch không còn huyết sắc, nét mặt buồn bã ngồi trong góc tường. Khoảnh khắc y mở khóa cửa tiến vào, nàng vô thức quay mặt vào trong, giống như bị luồng sáng hắt vào đột ngột làm chói mắt.
"Cô là ai?" Y đứng bên cửa hỏi.
Nàng chậm rãi quay sang, mở mắt, đôi mắt vô hồn trống rỗng. Ánh mắt nàng đang chiếu thẳng vào y, thế nhưng y lại không chắc chắn được có phải nàng đang nhìn mình hay không.
Tựa như một giọt nước băng giá nhỏ xuống trái tim, cảnh tượng này khiến y khẽ run lên.
Y vô thức tiến lại gần chỗ nàng, cúi người quỳ xuống ôn hòa hỏi: "Cô là ai? Vì sao lại bị nhốt ở trong này?"
Nàng lặng lẽ đánh giá y, từ kiểu tóc cho tới áo giáp, từ ngũ quan cho tới tứ chi, sau đó, y nghe thấy thanh âm thanh lạnh của nàng.
"Anh là tướng Tống?" Nàng hỏi.
"Phải." Y gật đầu.
"Anh trung thành với Khang vương?"
Y lần nữa gật đầu, thế nhưng không quên nhắc nhở: "Đương kim thánh thượng đã đăng cơ xưng đế, cô nương không nên gọi là Khang vương nữa."
Nghe vậy, chẳng ngờ nàng lại mỉm cười: "Phải, huynh ấy đã đăng cơ làm đế rồi."
Nụ cười ấy như thắp sáng dung nhan tiều tụy của nàng. Nàng đứng dậy, tỉ mỉ chỉnh trang y phục, vuốt lại hai búi tóc rối bời, sau đó xoay người nhìn y, cằm hơi hếch lên, nói: "Ta là con gái của Đạo quân Hoàng đế, em gái của đương kim thánh thượng, Nhu Phúc đế cơ."
Sau một thoáng ngây dại, y trịnh trọng đưa nàng tới nghỉ ngơi trong phủ quan của Cần Châu thủ thần Chân Thái. Sau đó lại biết được một số việc liên quan tới nữ tử này từ mấy tàn binh bị bắt của Lưu Trung.
Nửa tháng trước, nàng bị Lưu Trung bắt đưa vào sơn trại từ bên ngoài. Lưu Trung thấy nàng xinh đẹp bèn muốn nạp làm tiểu thiếp, nào ngờ nàng lại thà chết không nghe, giữa lúc giãy dụa đã nắm đứt mấy lọn tóc của hắn, còn xém chút nữa cắn đứt một miếng thịt trên bắp tay hắn. Lưu Trung tức giận, trói nàng lại định dùng sức mạnh, không ngờ sau đó lại phát hiện hạ thể nàng đang chảy máu không ngừng, cảm thấy dơ bẩn, mới tạm thời buông tha cho nàng, đem nàng nhốt vào phòng chứa củi, định đợi nàng khỏe lại rồi tính tiếp. Thế nhưng sau đó bị quân Tống truy kích, tình thế hiểm nghèo, Lưu Trung cũng đã sớm quên sạch nàng, lúc chạy trốn không hề nghĩ tới việc dẫn nàng đi theo, bởi thế nàng mới có thể gặp được quân Tống.
Nghe nàng tự xưng là đế cơ, Chân Thái không dám lơ là, lại muốn xác minh thân phận của nàng, bèn hẹn Hàn Thế Thanh cùng tới dò hỏi. Hai người trịnh trọng mặc triều phục, mời nàng ra bên ngoài, cách một bức rèm hỏi chuyện. Nàng thuật lại quá trình trốn thoát khỏi nước Kim, giữa đường lại bị Lưu Trung bắt lại, không hề căng thẳng trước sự truy hỏi của hai người, thong thả đáp lời, không có chỗ nào sơ sót. Cuối cùng vì Chân Thái gợi dẫn, nàng lại kể ra một số chuyện cũ trong hoàng cung Biện Kinh, tên tuổi của các phi tần, hoàng tử, đế cơ trong cung và quan hệ giữa bọn họ đều rõ ràng không chút nhầm lẫn.
Hai người hỏi xong lui ra, nói với Cao Thế Vinh đứng chờ ở gian ngoài: "Có những chuyện vụn vặt nàng cũng kể được chi tiết, ắt hẳn là thật rồi."
Cao Thế Vinh cười nhạt không đáp. Trong lòng y đã sớm tin tưởng nàng chính là đế cơ thật. Thần sắc và khí độ trong khoảnh khắc nàng đứng dậy nói rõ thân phận của mình thoát tục đến nhường nào. Cho dù trên người đang mặc một chiếc váy rách rưới, ở trong một chốn bẩn thỉu, thế nhưng khí chất cao quý của nàng vẫn không thể che giấu, ẩn hiện nơi đầu mi khóe mắt, bởi thế y chưa từng nghi ngờ tính chân thực của những điều mà nàng nói.
Chân Thái và Hàn Thế Thanh vội vã đem chuyện này bẩm báo lên Triệu Cấu, Triệu Cấu lập tức hạ lệnh cho bọn họ đưa Nhu Phúc về Việt Châu tạm trú, đồng thời phái Nội thị tỉnh Phùng Ích và tông phụ Ngô Tâm Nhi đã từng gặp qua Nhu Phúc tới xác nhận. Sau khi hai người quay về bẩm báo chắc chắn là Nhu Phúc đế cơ, Triệu Cấu bèn mệnh người nhanh chóng chế tạo xe kiệu, nghi trượng và phục sức của trưởng công chúa, chọn ngày lành, phái 20 cung nữ và ba ngàn cấm binh khởi hành tới dịch quán đón Nhu Phúc về cung.
Cao Thế Vinh một đường hộ tống Nhu Phúc tới Việt Châu, thế nhưng vì thân phận nên muốn gặp lại nàng đã trở nên không còn dễ dàng, cùng lắm cũng chỉ được nói chuyện cách một lớp rèm. Hai ngày trước khi Nhu Phúc vào cung, y được phong làm Vĩnh Châu phòng ngự sứ, đồng thời phải lập tức khởi hành tới Hồ Nam lĩnh binh, bởi thế không thể tiếp tục đưa nàng nhập cung giống Chân Thái. Trước khi khởi hành, y cuối cùng cũng gặp được Nhu Phúc một lần ở hậu viện dịch quán.
Y vốn dĩ chỉ muốn tới bên ngoài gian phòng của nàng từ biệt từ xa, không ngờ lúc này nàng đang ngồi một mình trong sân. Trời đã chạng vạng tối, những áng mây hồng rực lơ lửng nơi chân trời. Mà nàng đang mặc một chiếc váy màu đỏ, chất liệu mỏng nhẹ, sắc màu vô cùng hô ứng với những đám mây trên trời. Màu đỏ say đắm lòng người và bóng hình mong manh ấy khiến y nhớ tới một loài hoa tên là anh túc.
"Đế cơ." Y thận trọng lên tiếng phía sau nàng.
Nàng chậm rãi ngoảnh đầu, nhàn nhạt nhìn y, không nói tiếng nào.
Sắc mặt nàng nhợt nhạt vô cùng, giống như lần đầu tiên y gặp nàng, dù có mặc áo đỏ vẫn vậy, khiến công sức chăm sóc phục dịch mấy tháng nay của bọn họ dường như đều biến thành công cốc, thế nhưng y không nghĩ rằng trên thế gian này còn dung nhan nào đẹp hơn như vậy được nữa.
"Đế cơ," y có chút ngập ngừng nói: "Ta phải đi rồi. Hoàng thượng mệnh ta giữ chức Vĩnh Châu phòng ngự sứ, muốn ta lập tức tới Vĩnh Châu lĩnh quân bình loạn."
"Vậy thì sao?" Nàng dường như rất không hiểu vì sao y lại nói với mình những điều này.
Y thất vọng vô ngần: "Ta tới để từ biệt đế cơ."
Nàng gật gật đầu: "Ừm, biết rồi. Ngươi đi đi."
Nàng thậm chí còn không nói mấy câu khách sáo tựa như chúc thuận buồm xuôi gió.
Cao Thế Vinh hành lễ với nàng, xoay người định rời đi, đi được vào bước lại đột nhiên quay đầu, nói với nàng: "Đế cơ, ta tên là Cao Thế Vinh."
Mặc dù đã bảo vệ nàng mấy tháng, thế nhưng trước nay nàng vẫn chưa từng hỏi y bất cứ câu nào, cũng không lên tiếng sai bảo y, bởi thế y không chắc chắn nàng có biết tên của mình hay không.
Nàng mỉm cười: "Được, ngươi tên là Cao Thế Vinh."
Nàng đã mỉm cười với y. Giống như một phần thưởng to lớn. Y vui sướng nở nụ cười, sau đó mang theo tâm trạng vui vẻ khởi hành về Vĩnh Châu. Từ đó, bóng hình bên dưới sắc mây cuối ngày và nụ cười điềm đạm ấy của nàng đã khóa chặt trong ký ức y, biến thành động lực to lớn giúp y dẫn quân đánh giặc, kiến công lập nghiệp. Y cũng đã hiểu rằng, điều này và vị đế cơ mà y tình cờ gặp gỡ trong bụi trần sẽ là lý tưởng cả cuộc đời này của y.