Buổi chiều, Triệu Cấu lại tới phòng Nhu Phúc thăm nàng, tiến vào sảnh không thấy có ai bèn hỏi một thị nữ. Thị nữ nói công chúa đang ở trong phòng ngủ. Triệu Cấu thấy của phòng ngủ không đóng liền đi thẳng vào, lại thấy Nhu Phúc đang lười biếng nằm ườn trên giường.
Sau chuyến đi chơi Kính Hồ, Triệu Cấu cảm thấy quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn rất nhiều, bởi thế bèn bước tới kéo nàng ngồi dậy, cười nói: "Sao vẫn còn ngủ?"
Nhu Phúc mơ màng nhìn y, sau đó lại nhắm mắt nằm vật xuống, nói: "Hôm qua cùng huynh đi chơi cả ngày, buổi tối lại chưa được ngủ đủ giấc, giờ dĩ nhiên phải ngủ bù."
Nghe nàng nhắc tới chuyện hôm qua, ánh mắt Triệu Cấu lập tức trở nên dịu dàng, ôn hòa nói: "Ta đã viết xong 15 bài 'Ngư phụ từ' mà muội muốn, bảo người hát cho muội nghe có được không?"
Nhu Phúc vừa nghe đã hưng phấn, ngồi dậy mở mắt nói: "Được."
Triệu Cấu bèn cho gọi mấy người chơi nhạc tới, mệnh bọn họ hết hết mấy bài từ của mình. Có đàn sáo hòa tấu, nhạc kỹ cũng hát rất êm tai. Hát xong Triệu Cấu hỏi Nhu Phúc có hài lòng hay không, Nhu Phúc lại mỉm cười, đáp: "Không tồi. Thế nhưng cảnh tượng lúc này lại làm muội nhớ đến một bài từ khác." Sau đó nàng liền mệnh nhạc kỹ: "Tấu 'Nhãn nhi mị'."
Nhạc kỹ vâng lời gảy đàn thổi sáo tấu khúc "Nhãn nhi mị", Nhu Phúc hát theo tiếng nhạc: "Kinh đô tiếc thương phồn hoa cũ. Giang sơn vạn dặm, điện vàng gác ngọc. Sáng du dương nhạc, chiều cung đàn tan. Người trong thành lưu lạc tản mát, xuân mộng kia sao hiểu nỗi sầu. Giờ nhà nơi đâu, không nén được tiếng ca bi sầu."
Sau khi nghe xong, nụ cười của Triệu Cấu tắt lịm: "Sao lại nghĩ tới bài từ này?"
Nhu Phúc đáp: "Chắc cửu ca cũng từng nghe rồi, bài từ này là phụ hoàng trong một đêm nào đó thấy người Kim thổi sáo trên đường bị áp giải về phương Bắc, cảm xúc dâng trào liền sáng tác ra."
Triệu Cấu gật đầu nói: "Đúng là đã nghe nói từ lâu. Ta nhất định sẽ nghĩ cách nhanh chóng đón Phụ hoàng về phía Nam. Bây giờ muội muội đã quay về bên ta rồi, ra sẽ bảo vệ muội, trả lại cho muội một cuộc sống bình an không lo nghĩ, những chuyện quá khứ chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Những bài từ buồn bã thế này về sau muội đừng hát nữa, hát lại thêm buồn."
"Cửu ca chuẩn bị đón Phụ hoàng về bằng cách nào?" Khóe môi Nhu Phúc nhếch lên: "Hòa nghị sao?"
Triệu Cấu không vui quay mặt đi: "Con gái con đứa, sao cứ quan tâm mấy việc này làm gì!"
Nhu Phúc phất tay lệnh cho nhạc kỹ và thị nữ lui xuống, nói tiếp: "Bây giờ tình hình của Đại Tống đang dần tốt lên. Nghe nói Nhạc Phi và Trương Tuấn đã dân binh thảo phạt các băng nhóm trộm cướp trong nước, đánh bại thủ lĩnh Lý Thành ở Lâu Tử trang, thu lại được châu Quân, Giang. Các băng nhóm khác nghe tin cũng đã sợ hãi chạy trốn. Sở Châu cũng đã được Lưu Quang Thế lấy lại, nội loạn có thể nói đã được bình định. Mà Trương Tuấn trấn thủ Quan Thiểm, dùng các tướng Ngô Giới, Ngô Lân và Lưu Tử Vũ, cùng quân Kim giao chiến trên bình nguyên, chiến báo không ngừng truyền về, đã lấy lại được không ít đất. Người Kim nhất thời cũng không dám tiếp tục xâm phạm xuống phía Nam nữa. Có thể thấy cửu ca rất biết dùng người, có năng lực chấn hưng đất nước, nếu tiếp tục kiên trì, quả thực là phước phận cho Đại Tống."
Tình thế trước mắt quả đúng như Nhu Phúc vừa nói, từ năm Thiệu Hưng thứ nhất tới nay, Triệu Cấu trọng dụng mấy người Trương Tuấn, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, dẹp loạn trong bình giặc ngoài, dần dần lấy lại được không ít đất đã mất. Nam Tống quốc bắt đầu dần trở nên vững vàng, trong cuộc chiến với người Kim cũng đã giành được ưu thế nhất định, thay đổi tình trạng hoàn toàn lép vế trước đây. Bởi thế tâm tình Triệu Cấu gần đây cũng dần khá lên, lúc này nghe Nhu Phúc khen ngợi lại càng thêm vui vẻ, liền nhàn nhạt nở nụ cười.
Nhu Phúc tiếp tục nói: "Muội còn nghe nói cửu ca sau khi quay về Việt Châu sẽ bãi chức Thượng thư hữu xạ bộc, Đồng trung thư môn hạ bình chương sự kiêm Tri xu mật viện sứ của Phạm Tông Doãn."
Triệu Cấu kinh ngạc nói: "Sao muội biết?"
Nhu Phúc mỉm cười không đáp, chỉ tiến lại sát bên y, kéo kéo tay áo y, biểu cảm như một đứa trẻ tò mò: "Có phải là thật không?"
Triệu Cấu không trực tiếp trả lời, thế nhưng dưới cái nhìn chăm chú mong chờ của nàng vẫn thốt ra một câu: "Phạm Tông Doãn từ khi đảm nhiệm chức tướng tới nay tầm thường xoàng xĩnh, còn thường xuyên làm lỡ dở chính sự."
"Vậy, người tiếp nhận vị trí Tể tướng là Tần Cối sao?" Nhu Phúc nói: "Nghe nói ông ta đã ám chỉ vô số lần, nói rằng mình có kế hay, có thể bình định thiên hạ, giúp quốc gia đi lên, thế nhưng phải nắm chức Tể tướng mới có thể ra mặt được. Đây rõ ràng là đòi cửu ca ban cho chức quan."
"Muội nghe nói được không ít nhỉ." Triệu Cấu nhàn nhạt đáp: "Được rồi, chúng ta không nói những việc này nữa. Ta có chút mệt rồi, muội đánh đàn cho ta nghe được không?"
Nhu Phúc phụng phịu: "Không được. Nếu huynh mệt thì muội cũng mệt rồi, muội đi ngủ tiếp đây." Dứt lời lại quay về giường thản nhiên nằm xuống, kéo tay áo che mặt giận dỗi không thèm để ý tới Triệu Cấu.
Triệu Cấu tuy không vui song thấy nàng làm nũng như vậy cũng có chút dễ thương, không nỡ bỏ đi, bèn đi tới kéo tay áo nàng ra, nàng lại sống chết không chịu. Triệu Cấu bất đắc dĩ, đành ngồi xuống bên chiếc bàn tròn trong phòng, gật đầu nói: "Thôi được rồi, muội nói nốt cho ta nghe."
Nhu Phúc lúc này mới ngồi dậy nói: "Phạm Tông Doãn có ơn tiến cử với Tần Cối, mà nay Tần Cối lại không chút áy náy đòi huynh chức quan, là hành vi của kẻ tiểu nhân vong ơn bội nghĩa. Có điều quả thực Phạm Tông Doãn không xứng đáng làm Tể tướng, việc này thì chúng ta tạm thời chưa bàn luận. Nói đến 'kế hay' mà Tần Cối nói, chẳng phải trước nay đều chỉ là cùng người Kim kết thân cầu hòa, không xâm phạm lẫn nhau, Đại Tống liền thái bình yên ổn, nghỉ ngơi lại sức trên một nửa giang sơn hay sao. Từ lúc hắn ta mới về Nam đã ra sức khóc lóc kể lể với huynh tình cảnh thê thảm của Phụ hoàng, dụ dỗ huynh nghị hòa với người Kim, nếu còn làm Tể tướng ắt sẽ lấy đây làm sách lược trị quốc cơ bản. Không cần nghĩ cũng biết, về sau cho dù Đại Tống thắng trận cũng sẽ không thể không từ bỏ cơ hội lấy lại những vùng đất đã mất để đạt thành hòa nghị với nước Kim."
"Hòa nghị chưa chắc đã là chuyện xấu." Triệu Cấu đáp, "Chiến tranh liên miên, người chết đã vô số, hiện giờ Đại Tống quả thực cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Nếu cố chấp việc nhanh chóng thu hồi đất, không màng tới việc bách tính cần an cư lạc nghiệp, chỉ tiếp tục tổ chức đánh trận đều không có lợi cho đất nước hay nhân dân. Huống chi hiện giờ quân ta tuy đã dần dần chiếm được thế thượng phong, thế nhưng nếu muốn thu hồi lại toàn bộ đất đã mất thì vẫn chưa đủ khả năng, cũng không phải chuyện làm xong được trong ngày một ngày hai. Nếu tiếp tục đối đầu cùng người Kim, quanh năm chiến tranh hỗn loạn, sẽ chỉ càng hao tổn quốc lực. Lại nói Phụ hoàng, đại ca, mẫu hậu và hàng ngàn tông thất cung quyến đều đang bị giam giữ ở Kim, nếu ta kích động lỗ mãng, chỉ e người Kim sẽ làm hại tính mạng của bọn họ. Không bằng tạm thời cùng bọn họ làm hòa, vừa cho quốc gia cơ hội khôi phục, vừa đợi lúc đón Phụ hoàng đại ca và những người khác trong hoàng tộc quay về. Đợi quốc gia cường thịnh rồi hẵng bàn tới việc đánh người Kim lấy lại đất."
"Ồ, muội hiểu rồi, người thực sự muốn nghị hòa là cửu ca, Tần Cối dò đoán đúng thánh ý nên mới được trọng dụng. Mà huynh khởi binh đánh trận cũng không phải vì muốn thu hồi lại đất đã mất, chỉ muốn giành được chút ưu thế khi nghị hòa với người Kim thôi." Nhu Phúc mím môi, lạnh lùng cười: "Nhớ năm ấy đi sứ trại Kim, nhận chức Đại nguyên soái cửu ca dũng cảm hiên ngang tới mức nào, sao vừa làm Hoàng đế đã lo được lo mất vậy? Huynh thực lòng muốn cho quốc gia cơ hội nghỉ ngơi khôi phục, đón Phụ hoàng đại ca quay về sau, hay thực chất chỉ muốn bản thân được an nhàn hưởng phúc thôi?"
Lửa giận của Triệu Cấu cuối cùng cũng bị câu nói này của nàng thổi bùng lên. Y vốn đang ngồi bên bàn, lúc này vung tay gạt hết đồ đạc phía trên, cốc chén rơi xuống đất vỡ loảng xoảng. Các thị nữ ngoài cửa nghe tiếng động vội vã chạy vào định thu dọn, y lại trừng mắt tức giận với bọn họ: "Cút!" Bởi thế các thị nữ lập tức chạy biến.
Nhu Phúc lại không sợ hãi chút nào, không nhanh không chậm nói tiếp: "Phụ hoàng khi mới bị bắt từng chuyển lời tới cửu ca, bảo cửu ca không cần quá bận tâm tới sự an toàn của ông, chỉ cần dồn toàn lực kháng chiến chống lại người Kim. Thế tiến công của huynh càng mạnh, người Kim lại càng không dám làm gì Phụ hoàng. Huống chi cho dù Phụ hoàng thực sự bỏ mạng vì nước, cũng xem như một cái chết xứng đáng, tốt hơn nhiều so với việc nhục nhã chịu đựng sống qua ngày."
"Câm miệng!" Triệu Cấu nổi giận: "Muội thân làm con gái của Phụ hoàng, sao có thể nói ra lời bất hiếu bất kính như thế?"
Nhu Phúc cười lạnh nói: "Chẳng qua muội chỉ nói sự thật mà thôi. Cái chết của một người sao có thể so sánh với một nửa giang sơn? Mượn danh nghĩa hiếu thuận, làm mất một nửa giang sơn xã tắc mà tổ tông truyền lại mới là bất hiếu thực sự. Trước đây muội từng khuyên cửu ca sớm ngày đón Phụ hoàng và đại ca quay về, thế nhưng nếu phải trả giá bằng cắt đất cầu hòa thì không bằng bỏ qua. Các nước đấu đá với nhau ngoài quốc thổ, tài vật, thì còn vì một thứ quan trọng khác. Huynh chỉ vì sinh mạng của mấy người mà giao ra quốc thổ, khom lưng uốn gối xin hòa, chẳng khác nào dâng giang sơn Đại Tống ra cho gót giày người Kim mặc sức chà đạp." Thoáng ngừng một lát, lại nhìn Triệu Cấu một cái thật sâu, nói: "Hơn nữa, cửu ca thực sự muốn đón Phụ hoàng và đại ca về, hay chỉ mang bọn họ ra làm cái cớ cho thái độ cầu hòa của mình thôi vậy?"
Triệu Cấu không lên tiếng quát mắng nữa, chỉ đứng phắt dậy, "bốp" một tiếng, vung tay giáng cho nàng một cái tát giòn giã.
Nhu Phúc thản nhiên đón nhận cái tát này, cũng không khóc không náo, thẫn thờ ngã xuống giường trầm mặc hồi lâu, không ngờ còn nở nụ cười.
"Quan nhân giận nô gia rồi sao?" Nàng mỉm cười kéo Triệu Cấu ngồi xuống mép giường, sau đó vòng tay ôm lấy cổ y: "Là nô gia đã quá lời, quan nhân đừng để bụng có được không?"
Nghe thấy nàng cố tình dùng xưng hô "quan nhân" này, Triệu Cấu nhất thời sững sờ không nói nên lời, không chớp mắt nhìn nàng, không biết dáng vẻ yêu kiều nhu thuận trước mắt hay cái tát ban nãy mới là hiện thực.
Vẫn còn đang ngây dại, đôi môi đã ấm áp. Là Nhu Phúc đang nghiêng đầu chủ động hôn y. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng điêu luyện tách hàm răng đang cắn chặt của y ra, sục sạo tìm kiếm trong khoang miệng y, không ngừng mơn trớn bờ môi, khi nặng khi nhẹ, tràn đầy ý vị vui đùa.
Y lại tức thì hiểu ra: Thì ra sự chủ động hai ngày nay, chính là để đạt được mục đích "can gián" này.
Y đẩy mạnh nàng ra đứng dậy, vừa tức giận vừa đau đớn nhìn nàng: "Viện Viện, con cá lớn mà muội muốn câu là cửu ca có phải không?"
Cũng không đợi nàng đáp lời đã phất tay áo cất bước rời đi.