"Chờ một chút." Nguyên Dịch kéo Nhan Khê lại, "Ngày mai em có đi làm không?"
"Không." Nhan Khê gật đầu, "Bận rộn hơn nửa năm, rốt cục có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi."
"Ngày mai ông ngoại muốn mời em đến ăn cơm, mấy ngày nay ông tất bật lên mạng tìm kiếm món ăn, nói là muốn nghiên cứu vài món ăn mà giới trẻ thích, chờ em đến sẽ nói dì giúp việc làm cho em ăn." Nguyên Dịch cười oán giận, "Cũng không biết sao em và ông ngoại lại hợp ý nhau đến vậy, từ khi có em, địa vị của anh trong lòng ông, đã tuột dốc không phanh rồi."
"Mọi người là người một nhà, vậy mà cũng ghen tỵ thế à?" Ý cười trên mặt Nhan Khê thu lại vài phần, sắp hết năm, lúc này người lớn trong nhà Nguyên Dịch gọi cô đến ăn cơm, đã mang theo một tầng hàm nghĩa khác rồi.
Nếu cô chưa có ý định trải qua cả đời với Nguyên Dịch, nên từ chối lời mời này.
"Vậy... Ngày mai tới đón em, đừng tới sớm quá, em còn phải trang điểm." Nhan Khê cúi người, thừa dịp Nguyên Dịch không chú ý, hôn nhẹ một cái lên mặt anh: "Ngủ ngon."
Nguyên Dịch ngơ ngẩn nhìn, mãi đến khi Nhan Khê sắp vào cửa, mới bước ra ngoài, xuống xe đuổi theo Nhan Khê.
"Nhan Tiểu Khê." Nguyên Dịch nắm chặt tay cô, "Em đồng ý thật sao?!"
"Sao không đồng ý, em đang muốn đến thăm ông ngoại Từ." Nhan Khê xoa xoa đầu Nguyên Dịch, biến tóc anh từ kiểu tinh anh gọn gàng thành rối bù lòa xòa như trạch nam, "Đừng nghĩ nhiều quá, đi ngủ sớm chút."
"Ngủ ngon, tạm biệt." Nhan Khê đóng cửa ngăn Nguyên Dịch bên ngoài, ngăn cách một hàng rào phất phất tay, cười tít mắt đi vào.
Nguyên Dịch mơ hồ cảm thấy, Nhan Khê đang chạy trốn.
Cô ấy cố ý à? Tài xế A Cương thấy boss quay lại vào trong xe, tâm sự nặng nề, cho rằng boss và cô Nhan cãi nhau: "Nguyên tổng, phụ nữ là phải dỗ dành."
"Dỗ cái gì mà dỗ, đang tốt đẹp dỗ cô ấy làm gì." Nguyên Dịch vội ho một tiếng, "Trời lạnh như thế, nhanh về ngủ sớm chút."
"Vâng." A Cương khởi động xe, thấy tâm tình boss không quá xấu, tiếp tục nói, "Boss, trước kia anh cũng không thức đêm, bây giờ vì cô Nhan, mấy thói quen đều đã sửa lại. Nếu cô Nhan biết anh vì cô ấy làm nhiều như vậy, nhất định sẽ cực kỳ cảm động."
"Đừng để cô ấy biết, làm đàn ông nên đối tốt với cô gái của mình, đó là chuyện thường tình, cũng không phải vì để cô ấy cảm động mới làm." Nguyên Dịch xuy một tiếng, "Mà cô ấy hay lải nhải như thế, nếu như thực muốn cô ấy biết những thứ này, sau này buổi tối tôi đừng mong được ra ngoài với cô ấy."
"Cũng phải, sống về đêm dễ làm cho nam nữ nảy sinh tình cảm ái muội, cô Nhan lại ưu tú như vậy, chẳng may..." A Cương thấy sắc mặt boss thay đổi, vội xoay chuyển lời nói, "Đương nhiên, boss của chúng ta cũng là nhân vật số một số hai, ánh mắt cô Nhan cao như vậy, có bạn trai như anh, sẽ chướng mắt mấy người đàn ông khác rồi."
Biết A Cương là đang vuốt mông ngựa, nhưng Nguyên Dịch cảm thấy anh ta nói cũng có chút đúng, tuy miệng Nhan Tiểu Khê kia hơi độc tính cách lại không tốt, nhưng anh lại để ý đến cô, thì không tốt chỗ nào chứ, quả thật anh cần phòng chống ngăn chặn mấy tên đàn ông bụng dạ khó lường mới được.
Hạn chế sự tự do của Nhan Khê là không được rồi, không có việc gì đi theo sau lưng cô, cô cũng sẽ thấy phiền, tình yêu cũng cần có không gian riêng tư, nếu anh thực có can đảm làm như vậy, lấy tính cách của Nhan Tiểu Khê, chắc sẽ dám động tay đánh anh lắm.
Thôi, vẫn là suy nghĩ cách làm sao cho cô cảm thấy tất cả đàn ông trên đời đều kém hơn anh.
Nhan Khê vào nhà, tắm rửa, thay đồ phát hiện weibo của mình bị Từ Kiều Sinh kéo vào một nhóm, cái tên nhóm này nghe có vẻ khá kỳ quái, tên là nhóm bạn xấu, bên trong tổng cộng có năm sáu người, cũng đều là người quen.
Vài người Online gửi sticker vẫy tay, Trương Vọng nhắn tới.
Trương Vọng: Đại Hà, trong lúc nghỉ tết âm lịch có đánh quái, cô nhớ mang chúng tôi theo.
Đại Hà, ta là Tiểu Khê: Tôi cảm thấy cái tên nhóm này rất đúng với các anh.
Kiều Sinh: Đại Hà, đêm nay chị và anh dịch đi chơi có vui không?
Nhan Khê đổi tên trong nhóm của mình thành Đại Hà, trả lời mấy vấn đề về Nguyên Dịch, đang chuẩn bị logout đi ngủ, nhìn thấy Chu Hàn gửi lên một tin mới.
Chu Hàn: Nguyên Nhị vì cô cũng thật là liều mạng, bình thường buổi tối chúng tôi gọi cậu ta ra ngoài, có đánh chết cậu ta cũng không thức đêm, cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, quả thực đã được chứng kiến.
Sau khi Chu hàn nhắn tin này xong, rất nhanh lại nhắn tiếp, còn làm như không có chuyện gì gửi thêm ba cái sticker, làm vẻ như không có ý gì khác nữa.
Từ Kiều Sinh và Trương Vọng cũng rất phối hợp gửi lên mấy cái sticker, ngu xuẩn nhất chắc chắn là Từ Kiều Sinh, sau khi gửi sticker xong, lại còn giấu đầu hở đuôi nói: "Đầu heo, lần trước không phải nói muốn lấy sticker giống trong điện thoại của tôi sao, sao lại lấy mấy cái hình đó."
Nhan Khê thật sự rất muốn nói, mấy người không cần hao hết tâm tư che dấu nữa, tôi biết rồi. Dieenddanleequyydonn.
Đúng là nhìn ba người này bắt đầu oán hận trách móc nhau, cô cảm thấy mình vẫn không nên quấy rầy hưng trí của ba người họ thì tốt hơn.
Thật sự là một đống đàn ông ngây thơ, cái gọi là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, cực kỳ có đạo lý.
Để điện thoại xuống, Nhan Khê nhớ từ lúc mình và Nguyên Dịch biết nhau tới nay đã hơn nửa năm, dường như anh chưa từng nói với cô anh có thói quen ngủ sớm, lần trước lúc anh chuyển nhà, tuy nhóm bạn anh có nhắc tới, nhưng lúc ấy cô nghĩ họ đang nói đùa.
Thật không ngờ lại là sự thật.
Cô được một người đàn ông yên lặng cưng chiều như vậy, nhưng cô lại không biết.
Lấy máy tính bảng ra, Nhan Khê vẽ nhanh mấy bản thảo truyện.
Tiểu Bạch Thỏ cực kỳ thích đám cỏ nhỏ gần hang của mình, nó nhìn ngắm mỗi ngày, về sau rốt cục đến một ngày, nó chuyển bụi cỏ nhỏ này vào trong hang.
Tranh vẽ rất đơn giản, thậm chí không quá chau chuốt, nhưng nét vẽ lại đặc biệt dễ thương. Thậm chí có fan cảm thấy, bên trong mấy bức tranh này tràn ngập yêu thương. Chỉ một bức tranh đơn giản lại gợi lên tâm tư thiếu nữ, công lực của người vẽ lại nâng tầm lên rồi.
Không phải tay nghề nâng lên, mà là vẽ ở phương diện tình cảm, có tiến bộ rất lớn.
Fan 1: Toàn bộ đều đã là vì yêu sao?
Từ khi thân phận họa sĩ vẽ truyện của Nhan Khê bị lộ, weibo này đã tăng lên không ít lượt theo dõi, không phải tất cả mọi người đều là fan của cô, mà là mấy dân mạng nhàm chán, cảm thấy tò mò khi môt họa sĩ mạng lại đi dẫn chương trình.
Dựa vào cái này, Nhan Khê ngoại trừ biệt danh "Quý cô bậc thầy sát thủ" ra, còn thêm một cái biệt danh, đó chính là “MC kiêm chức”.
MC nhà người ta tối đa cũng từng cầm mic hát, hay đóng phim gì gì đó, một bước này của Nhan Khê vượt khá xa, trực tiếp qua vẽ truyện tranh luôn. Có bạn trên mạng đã điều tra kỹ lưỡng, tài khoản weibo này được lập từ hai ba năm trước, khi đó trong tranh còn có ba, mẹ và một bánh bao nhỏ, về sau tuy trong tranh không còn xuất hiện nhân vật mẹ nữa, nhưng vẫn còn một chút dấu vết.
Tỷ như túi mẹ đã đeo, trên bàn xuất hiện thêm bát đũa, giầy của mẹ, còn có ảnh chụp treo trên tường.
Trong cái weibo này, cũng không nói một câu tưởng niệm nào về mẹ, nhưng lại tràn ngập rất nhiều dấu vết bên trong, lại tràn ngập hoài niệm. Khi đó nhóm fan không biết thân phận cô, cũng không biết mẹ cô đã qua đời, cho nên còn có người hỏi chủ thớt, vì sao không vẽ khung cảnh ấm áp giữa bánh bao nhỏ và mẹ mình nắm tay nhau?
Có bạn trên mạng chú ý tới quãng thời gian những bình luận này xuất hiện, phần lớn là nửa năm sau khi danh họa Nhan Vận mất. Khi đó Nhan Khê nhìn thấy những bình luận này, rốt cuộc trong lòng khổ sở bao nhiêu?
Bạn bè trên mạng không dám nghĩ, nhưng càng lướt về trước, lại càng bị từng bức vẽ làm cảm động, hấp dẫn. Quả thật, trình độ hội họa của Nhan Khê quả thật không tính là tốt, nhưng nét vẽ lại rất mềm mại.
Làm cho người xem, cảm thấy một loại ấm và hạnh phúc.
Có lẽ là vì những điều có trong mấy bức tranh vẽ này, làm cho rất nhiều người qua đường trên mạng đặc biệt khoan dung mà có hảo cảm với Nhan Khê, bình thường nếu ngẫu nhiên lướt thấy tin tức liên quan đến cô, tất cả mọi người sẽ có thiện chí hơn khi đọc nó, dù nội dung không hợp tâm ý, cũng chỉ cười cho qua.
Bây giờ Nhan Khê xuất hiện ở nhiều nơi, vừa vặn chạm đến trái tim nhiều người, làm thay đổi suy nghĩ của họ. Một số người lúc trước gắn cho weibo họa sĩ truyện tranh biệt danh “Tiểu tam”, cảm thấy áy náy và có lỗi, cũng thay đổi theo.
Khi đó có một cư dân mạng nào đó, bình luận một câu: Từ trong mấy bức vẽ này, ta nhận thấy mùi vị của một buổi hôn lễ sắp xảy ra.
Vì thế trong đêm nay, một bức vẽ dẫn tới "Hôn sự sắp đến" trở thành tin tức đứng đầu weibo.
Tống Triều ở nước ngoài nhiều năm, không hề có thói quen sử dụng weibo trong nước, mãi đến khi trong di động của hắn luôn luôn xuất hiện tin tức về nhan Khê và nguyên dịch, hắn không cẩn thận nhấn vào, đăng ký cho mình một tài khoản weibo.
Trời sinh hắn không thích để lộ suy nghĩ của mình ra trước mặt mọi người, cho nên khi đăng ký xong, cũng chưa từng dùng.
Thấy weibo đưa đầy tin "Chuyện tốt của chủ tịch Hằng Thái và bạn gái sắp đến", Tống Triều hơi trầm mặc, nhấn vào.
Từ ngữ viết rất sinh động, cách hành văn cũng rất chau chuốt tỉ mỉ. Hắn nhìn ảnh Nhan Khê mỉm cười trên màn hình, muốn tắt đi, không ngờ nhấn vào, lại phóng đại hình ảnh lên.
Có đôi khi hắn cảm thấy cô gái này rất đáng giận, nhưng nhìn tấm hình này, Tống Triều không thể không thừa nhận, mặc dù tướng mạo của Nhan Khê không tình là một đại mỹ nữ, nhưng trong tấm hình này, lại có một lực hấp dẫn khó cưỡng.
Có lẽ là nụ cười này quá tươi sáng, quá tự nhiên, làm cho người ta có cảm giác thoái mải.
Không phải cô xinh đẹp, mà là cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp.
Nhìn chằm chằm tấm hình này hồi lâu, bỗng nhiên hắn nhớ tới hình ảnh hấp dẫn hắn vào năm đó của Nhan Khê. Đồng phục nữ xinh rộng thùng thình lượm thượm, vừa xấu vừa thô, mà khi Nhan Khê mặc lại ra được vẻ điềm đạm đáng yêu lại thuần khiết.
Cô gái thuần khiết xinh đẹp, người nào mà không thích chứ?
Khi đó, hắn đã để ý đến một cô gái như vậy, giống như một người lạc giữa một vùng đất hoang mạc khô cằn, nhìn thấy một đóa hoa nhỏ trắng tinh xinh đẹp, tình cảm trong lòng, làm sao cũng không ngăn lại được.
Khi đó đã hơn chín năm, khi gặp lại cô gái lúc xưa, cô đã không còn vẻ hồn nhiên thuần khiết thời thiếu nữ, cho nên hắn thất vọng, hắn phẫn nộ, thậm chí cảm thấy cô vũ nhục tình cảm năm đó của mình.
Bây giờ nhìn thấy tấm hình này, hắn bỗng nhiên đập bàn thất thanh cười to, giống như gặp được chuyện cực kỳ buồn cười.
Sau khi cười xong, hắn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
"Hủy bỏ kế hoạch." Dieenddanleequuydoon.
"Bây giờ toàn bộ Tống gia đều đã trong tay tôi, tôi nào có thời gian trêu đùa phụ nữ."
Cúp điện thoại, hắn chăm chú nhìn di động thật lâu, tắt máy.
Từ nhỏ đến lớn, hắn tiếp xúc rất nhiều người, chỉ cần mấy người anh em họ của hắn nói xấu hắn, nói hắn là tạp chủng dã chủng, người ngoài cũng sẽ nói theo bọn họ, có người thì im lặng cũng có người pha trò theo, nhưng không ai đứng ra phản bác.
Hắn đã sớm biết, người trên đời này, bên ngoài thì ra vẻ nghiêm trang, bên trong lại dơ bẩn đến ghê tởm, tình cảm không quan trọng bằng lợi ích.
Hắn thật không ngờ lại có một ngày, thật sự có một cô gái ở trước mặt Tống Từ hỏi một câu, Tống Triều là tạp chủng, vậy người sinh anh ta ra là gì? Sự phẫn nộ và không cam lòng khi còn bé, lại được một cô gái hắn khinh bỉ hỏi ra câu đó.
Mặc dù hắn sớm đã qua cái tuổi đấu đá tranh cãi những cái này, nhưng...
Rất nhiều rất nhiều năm trước, hắn cũng từng hy vọng, có một người đứng ra, ở trước mặt người Tống gia, chất vấn bọn họ, trào phúng bọn họ. Đúng là hắn đợi rất lâu, nhưng không ai, không ai vì hắn đứng ra.
Ba hắn nói, mấy cái này chỉ là trẻ nhỏ nghịch ngợm quậy phá.
Mẹ hắn nói, là hắn không đủ giỏi không đủ xuất sắc, cho nên mới bị anh em họ ức hiếp. Chỉ có trở thành người có thủ đoạn có bản lĩnh, mới có thể không bị người ức hiếp, mới có thể trả thù toàn bộ nỗi cực khổ này.
Điện thoại lại vang lên, hắn nhấn nút nghe.
"Anh Tống, bạn gái lúc trước bị chết của Tống Từ, được Tống Từ dẫn đến uống rượu với bạn anh ta, buổi tối bọn họ không rời khỏi đó, sáng ngày thứ hai có người phát hiện cô ta rời khỏi đó với vẻ mặt hoảng hốt, năm ngày sau cô ta tự sát."
"Những tài liệu này với tôi mà nói, đã không còn quan trọng nữa." Tống Triều nhếch môi, lộ ra nụ cười mỉm, "Nhưng tiền tôi vẫn sẽ trả, mặt khác tôi sẽ trả thêm cho anh, chỉ cần anh đưa những tài liệu này, nặc danh giao cho cảnh sát. Như vậy... Coi như là vì dân trừ hại rồi."
Cúp điện thoại, Tống Triều nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cười nhạo một tiếng.
Trong mắt nhan Khê, hắn là mặt người dạ thú, nhưng cô lại không biết, ở Tống gia này, mặt người dạ thú so với cặn bã vẫn còn tốt hơn nhiều, nhưng nếu chỉ là một người ngay thẳng chân thật, sẽ không sống nổi.
Buổi sáng khi Tống Hải gọi con gái rời giường ăn sáng, cô đang trang điểm.
Lúc ông ăn xong bữa sáng, chuẩn bị đến công ty, cô vẫn còn đang trang điểm.
"Nhan Nhan, đêm nay công ty tổ chức liên hoan thường niên, nếu có thời gian, con tới chào hỏi một chút, rất nhiều viên chức trong công ty đều muốn gặp cô chủ nhỏ là con đó."
"Dạ." Nhan Khê đặt cây uốn mi xuống, quay đầu nói với Tống Hải: "Tuyết đọng trên đường còn chưa tan, ba nhớ lấy chiếc xe Jeep mà đi, đi cẩn thận nha ba."
Tống Hải thấy sau khi con gái nói xong, lại soi gương bôi bôi trét trét, nhịn không được nói: "Sao hôm nay con trang điểm lâu vậy, muốn ra ngoài hẹn hò với thằng nhóc Nguyên Dịch kia sao?"
"Không phải hẹn hò, phải đến ra mắt người lớn nhà anh ấy." Nhan Khê đeo khuyên tai, "Hôm nay nhà ngoại anh ấy, mời con đến ăn cơm."
Tống Hải vốn chuẩn bị xoay người ra cửa, nghe như thế, dưới chân khựng lại, rốt cuộc dừng hẳn lại: "Cái gì, chính thức gặp ba mẹ rồi hả?!"
Vậy không phải sang năm sẽ tính đến chuyện kết hôn sao?
Trong lòng Tống Hải là sự kháng cự.
"Ba, xem ba kìa." Nhan Khê đứng dậy đi đến cạnh Tống Hải, cười nói, "Nếu ba không muốn con đi, con sẽ không đi."
"Nói hưu nói vượn, đã đồng ý với người ta, sao có thể lật lọng, từ nhỏ đến lớn, ba có dạy con điều này sao?" Nhan Khê khoát cánh tay ông, hai ba con chậm rãi xuống lầu, "Mặc kệ con ở cùng ai, ba luôn luôn luyến tiếc không nỡ gả con, nhưng ba càng hi vọng con được hạnh phúc."
Ông đẩy cửa ra, nhìn ngoài cửa, cười hừ một tiếng: "Con lợn muốn lấy củ cải trắng nhà chúng ta tới rồi kìa."
Nhan Khê: Ba có chắc là chỉ đơn giản muốn con hạnh phúc thôi không?
"Không." Nhan Khê gật đầu, "Bận rộn hơn nửa năm, rốt cục có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi."
"Ngày mai ông ngoại muốn mời em đến ăn cơm, mấy ngày nay ông tất bật lên mạng tìm kiếm món ăn, nói là muốn nghiên cứu vài món ăn mà giới trẻ thích, chờ em đến sẽ nói dì giúp việc làm cho em ăn." Nguyên Dịch cười oán giận, "Cũng không biết sao em và ông ngoại lại hợp ý nhau đến vậy, từ khi có em, địa vị của anh trong lòng ông, đã tuột dốc không phanh rồi."
"Mọi người là người một nhà, vậy mà cũng ghen tỵ thế à?" Ý cười trên mặt Nhan Khê thu lại vài phần, sắp hết năm, lúc này người lớn trong nhà Nguyên Dịch gọi cô đến ăn cơm, đã mang theo một tầng hàm nghĩa khác rồi.
Nếu cô chưa có ý định trải qua cả đời với Nguyên Dịch, nên từ chối lời mời này.
"Vậy... Ngày mai tới đón em, đừng tới sớm quá, em còn phải trang điểm." Nhan Khê cúi người, thừa dịp Nguyên Dịch không chú ý, hôn nhẹ một cái lên mặt anh: "Ngủ ngon."
Nguyên Dịch ngơ ngẩn nhìn, mãi đến khi Nhan Khê sắp vào cửa, mới bước ra ngoài, xuống xe đuổi theo Nhan Khê.
"Nhan Tiểu Khê." Nguyên Dịch nắm chặt tay cô, "Em đồng ý thật sao?!"
"Sao không đồng ý, em đang muốn đến thăm ông ngoại Từ." Nhan Khê xoa xoa đầu Nguyên Dịch, biến tóc anh từ kiểu tinh anh gọn gàng thành rối bù lòa xòa như trạch nam, "Đừng nghĩ nhiều quá, đi ngủ sớm chút."
"Ngủ ngon, tạm biệt." Nhan Khê đóng cửa ngăn Nguyên Dịch bên ngoài, ngăn cách một hàng rào phất phất tay, cười tít mắt đi vào.
Nguyên Dịch mơ hồ cảm thấy, Nhan Khê đang chạy trốn.
Cô ấy cố ý à? Tài xế A Cương thấy boss quay lại vào trong xe, tâm sự nặng nề, cho rằng boss và cô Nhan cãi nhau: "Nguyên tổng, phụ nữ là phải dỗ dành."
"Dỗ cái gì mà dỗ, đang tốt đẹp dỗ cô ấy làm gì." Nguyên Dịch vội ho một tiếng, "Trời lạnh như thế, nhanh về ngủ sớm chút."
"Vâng." A Cương khởi động xe, thấy tâm tình boss không quá xấu, tiếp tục nói, "Boss, trước kia anh cũng không thức đêm, bây giờ vì cô Nhan, mấy thói quen đều đã sửa lại. Nếu cô Nhan biết anh vì cô ấy làm nhiều như vậy, nhất định sẽ cực kỳ cảm động."
"Đừng để cô ấy biết, làm đàn ông nên đối tốt với cô gái của mình, đó là chuyện thường tình, cũng không phải vì để cô ấy cảm động mới làm." Nguyên Dịch xuy một tiếng, "Mà cô ấy hay lải nhải như thế, nếu như thực muốn cô ấy biết những thứ này, sau này buổi tối tôi đừng mong được ra ngoài với cô ấy."
"Cũng phải, sống về đêm dễ làm cho nam nữ nảy sinh tình cảm ái muội, cô Nhan lại ưu tú như vậy, chẳng may..." A Cương thấy sắc mặt boss thay đổi, vội xoay chuyển lời nói, "Đương nhiên, boss của chúng ta cũng là nhân vật số một số hai, ánh mắt cô Nhan cao như vậy, có bạn trai như anh, sẽ chướng mắt mấy người đàn ông khác rồi."
Biết A Cương là đang vuốt mông ngựa, nhưng Nguyên Dịch cảm thấy anh ta nói cũng có chút đúng, tuy miệng Nhan Tiểu Khê kia hơi độc tính cách lại không tốt, nhưng anh lại để ý đến cô, thì không tốt chỗ nào chứ, quả thật anh cần phòng chống ngăn chặn mấy tên đàn ông bụng dạ khó lường mới được.
Hạn chế sự tự do của Nhan Khê là không được rồi, không có việc gì đi theo sau lưng cô, cô cũng sẽ thấy phiền, tình yêu cũng cần có không gian riêng tư, nếu anh thực có can đảm làm như vậy, lấy tính cách của Nhan Tiểu Khê, chắc sẽ dám động tay đánh anh lắm.
Thôi, vẫn là suy nghĩ cách làm sao cho cô cảm thấy tất cả đàn ông trên đời đều kém hơn anh.
Nhan Khê vào nhà, tắm rửa, thay đồ phát hiện weibo của mình bị Từ Kiều Sinh kéo vào một nhóm, cái tên nhóm này nghe có vẻ khá kỳ quái, tên là nhóm bạn xấu, bên trong tổng cộng có năm sáu người, cũng đều là người quen.
Vài người Online gửi sticker vẫy tay, Trương Vọng nhắn tới.
Trương Vọng: Đại Hà, trong lúc nghỉ tết âm lịch có đánh quái, cô nhớ mang chúng tôi theo.
Đại Hà, ta là Tiểu Khê: Tôi cảm thấy cái tên nhóm này rất đúng với các anh.
Kiều Sinh: Đại Hà, đêm nay chị và anh dịch đi chơi có vui không?
Nhan Khê đổi tên trong nhóm của mình thành Đại Hà, trả lời mấy vấn đề về Nguyên Dịch, đang chuẩn bị logout đi ngủ, nhìn thấy Chu Hàn gửi lên một tin mới.
Chu Hàn: Nguyên Nhị vì cô cũng thật là liều mạng, bình thường buổi tối chúng tôi gọi cậu ta ra ngoài, có đánh chết cậu ta cũng không thức đêm, cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, quả thực đã được chứng kiến.
Sau khi Chu hàn nhắn tin này xong, rất nhanh lại nhắn tiếp, còn làm như không có chuyện gì gửi thêm ba cái sticker, làm vẻ như không có ý gì khác nữa.
Từ Kiều Sinh và Trương Vọng cũng rất phối hợp gửi lên mấy cái sticker, ngu xuẩn nhất chắc chắn là Từ Kiều Sinh, sau khi gửi sticker xong, lại còn giấu đầu hở đuôi nói: "Đầu heo, lần trước không phải nói muốn lấy sticker giống trong điện thoại của tôi sao, sao lại lấy mấy cái hình đó."
Nhan Khê thật sự rất muốn nói, mấy người không cần hao hết tâm tư che dấu nữa, tôi biết rồi. Dieenddanleequyydonn.
Đúng là nhìn ba người này bắt đầu oán hận trách móc nhau, cô cảm thấy mình vẫn không nên quấy rầy hưng trí của ba người họ thì tốt hơn.
Thật sự là một đống đàn ông ngây thơ, cái gọi là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, cực kỳ có đạo lý.
Để điện thoại xuống, Nhan Khê nhớ từ lúc mình và Nguyên Dịch biết nhau tới nay đã hơn nửa năm, dường như anh chưa từng nói với cô anh có thói quen ngủ sớm, lần trước lúc anh chuyển nhà, tuy nhóm bạn anh có nhắc tới, nhưng lúc ấy cô nghĩ họ đang nói đùa.
Thật không ngờ lại là sự thật.
Cô được một người đàn ông yên lặng cưng chiều như vậy, nhưng cô lại không biết.
Lấy máy tính bảng ra, Nhan Khê vẽ nhanh mấy bản thảo truyện.
Tiểu Bạch Thỏ cực kỳ thích đám cỏ nhỏ gần hang của mình, nó nhìn ngắm mỗi ngày, về sau rốt cục đến một ngày, nó chuyển bụi cỏ nhỏ này vào trong hang.
Tranh vẽ rất đơn giản, thậm chí không quá chau chuốt, nhưng nét vẽ lại đặc biệt dễ thương. Thậm chí có fan cảm thấy, bên trong mấy bức tranh này tràn ngập yêu thương. Chỉ một bức tranh đơn giản lại gợi lên tâm tư thiếu nữ, công lực của người vẽ lại nâng tầm lên rồi.
Không phải tay nghề nâng lên, mà là vẽ ở phương diện tình cảm, có tiến bộ rất lớn.
Fan 1: Toàn bộ đều đã là vì yêu sao?
Từ khi thân phận họa sĩ vẽ truyện của Nhan Khê bị lộ, weibo này đã tăng lên không ít lượt theo dõi, không phải tất cả mọi người đều là fan của cô, mà là mấy dân mạng nhàm chán, cảm thấy tò mò khi môt họa sĩ mạng lại đi dẫn chương trình.
Dựa vào cái này, Nhan Khê ngoại trừ biệt danh "Quý cô bậc thầy sát thủ" ra, còn thêm một cái biệt danh, đó chính là “MC kiêm chức”.
MC nhà người ta tối đa cũng từng cầm mic hát, hay đóng phim gì gì đó, một bước này của Nhan Khê vượt khá xa, trực tiếp qua vẽ truyện tranh luôn. Có bạn trên mạng đã điều tra kỹ lưỡng, tài khoản weibo này được lập từ hai ba năm trước, khi đó trong tranh còn có ba, mẹ và một bánh bao nhỏ, về sau tuy trong tranh không còn xuất hiện nhân vật mẹ nữa, nhưng vẫn còn một chút dấu vết.
Tỷ như túi mẹ đã đeo, trên bàn xuất hiện thêm bát đũa, giầy của mẹ, còn có ảnh chụp treo trên tường.
Trong cái weibo này, cũng không nói một câu tưởng niệm nào về mẹ, nhưng lại tràn ngập rất nhiều dấu vết bên trong, lại tràn ngập hoài niệm. Khi đó nhóm fan không biết thân phận cô, cũng không biết mẹ cô đã qua đời, cho nên còn có người hỏi chủ thớt, vì sao không vẽ khung cảnh ấm áp giữa bánh bao nhỏ và mẹ mình nắm tay nhau?
Có bạn trên mạng chú ý tới quãng thời gian những bình luận này xuất hiện, phần lớn là nửa năm sau khi danh họa Nhan Vận mất. Khi đó Nhan Khê nhìn thấy những bình luận này, rốt cuộc trong lòng khổ sở bao nhiêu?
Bạn bè trên mạng không dám nghĩ, nhưng càng lướt về trước, lại càng bị từng bức vẽ làm cảm động, hấp dẫn. Quả thật, trình độ hội họa của Nhan Khê quả thật không tính là tốt, nhưng nét vẽ lại rất mềm mại.
Làm cho người xem, cảm thấy một loại ấm và hạnh phúc.
Có lẽ là vì những điều có trong mấy bức tranh vẽ này, làm cho rất nhiều người qua đường trên mạng đặc biệt khoan dung mà có hảo cảm với Nhan Khê, bình thường nếu ngẫu nhiên lướt thấy tin tức liên quan đến cô, tất cả mọi người sẽ có thiện chí hơn khi đọc nó, dù nội dung không hợp tâm ý, cũng chỉ cười cho qua.
Bây giờ Nhan Khê xuất hiện ở nhiều nơi, vừa vặn chạm đến trái tim nhiều người, làm thay đổi suy nghĩ của họ. Một số người lúc trước gắn cho weibo họa sĩ truyện tranh biệt danh “Tiểu tam”, cảm thấy áy náy và có lỗi, cũng thay đổi theo.
Khi đó có một cư dân mạng nào đó, bình luận một câu: Từ trong mấy bức vẽ này, ta nhận thấy mùi vị của một buổi hôn lễ sắp xảy ra.
Vì thế trong đêm nay, một bức vẽ dẫn tới "Hôn sự sắp đến" trở thành tin tức đứng đầu weibo.
Tống Triều ở nước ngoài nhiều năm, không hề có thói quen sử dụng weibo trong nước, mãi đến khi trong di động của hắn luôn luôn xuất hiện tin tức về nhan Khê và nguyên dịch, hắn không cẩn thận nhấn vào, đăng ký cho mình một tài khoản weibo.
Trời sinh hắn không thích để lộ suy nghĩ của mình ra trước mặt mọi người, cho nên khi đăng ký xong, cũng chưa từng dùng.
Thấy weibo đưa đầy tin "Chuyện tốt của chủ tịch Hằng Thái và bạn gái sắp đến", Tống Triều hơi trầm mặc, nhấn vào.
Từ ngữ viết rất sinh động, cách hành văn cũng rất chau chuốt tỉ mỉ. Hắn nhìn ảnh Nhan Khê mỉm cười trên màn hình, muốn tắt đi, không ngờ nhấn vào, lại phóng đại hình ảnh lên.
Có đôi khi hắn cảm thấy cô gái này rất đáng giận, nhưng nhìn tấm hình này, Tống Triều không thể không thừa nhận, mặc dù tướng mạo của Nhan Khê không tình là một đại mỹ nữ, nhưng trong tấm hình này, lại có một lực hấp dẫn khó cưỡng.
Có lẽ là nụ cười này quá tươi sáng, quá tự nhiên, làm cho người ta có cảm giác thoái mải.
Không phải cô xinh đẹp, mà là cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp.
Nhìn chằm chằm tấm hình này hồi lâu, bỗng nhiên hắn nhớ tới hình ảnh hấp dẫn hắn vào năm đó của Nhan Khê. Đồng phục nữ xinh rộng thùng thình lượm thượm, vừa xấu vừa thô, mà khi Nhan Khê mặc lại ra được vẻ điềm đạm đáng yêu lại thuần khiết.
Cô gái thuần khiết xinh đẹp, người nào mà không thích chứ?
Khi đó, hắn đã để ý đến một cô gái như vậy, giống như một người lạc giữa một vùng đất hoang mạc khô cằn, nhìn thấy một đóa hoa nhỏ trắng tinh xinh đẹp, tình cảm trong lòng, làm sao cũng không ngăn lại được.
Khi đó đã hơn chín năm, khi gặp lại cô gái lúc xưa, cô đã không còn vẻ hồn nhiên thuần khiết thời thiếu nữ, cho nên hắn thất vọng, hắn phẫn nộ, thậm chí cảm thấy cô vũ nhục tình cảm năm đó của mình.
Bây giờ nhìn thấy tấm hình này, hắn bỗng nhiên đập bàn thất thanh cười to, giống như gặp được chuyện cực kỳ buồn cười.
Sau khi cười xong, hắn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
"Hủy bỏ kế hoạch." Dieenddanleequuydoon.
"Bây giờ toàn bộ Tống gia đều đã trong tay tôi, tôi nào có thời gian trêu đùa phụ nữ."
Cúp điện thoại, hắn chăm chú nhìn di động thật lâu, tắt máy.
Từ nhỏ đến lớn, hắn tiếp xúc rất nhiều người, chỉ cần mấy người anh em họ của hắn nói xấu hắn, nói hắn là tạp chủng dã chủng, người ngoài cũng sẽ nói theo bọn họ, có người thì im lặng cũng có người pha trò theo, nhưng không ai đứng ra phản bác.
Hắn đã sớm biết, người trên đời này, bên ngoài thì ra vẻ nghiêm trang, bên trong lại dơ bẩn đến ghê tởm, tình cảm không quan trọng bằng lợi ích.
Hắn thật không ngờ lại có một ngày, thật sự có một cô gái ở trước mặt Tống Từ hỏi một câu, Tống Triều là tạp chủng, vậy người sinh anh ta ra là gì? Sự phẫn nộ và không cam lòng khi còn bé, lại được một cô gái hắn khinh bỉ hỏi ra câu đó.
Mặc dù hắn sớm đã qua cái tuổi đấu đá tranh cãi những cái này, nhưng...
Rất nhiều rất nhiều năm trước, hắn cũng từng hy vọng, có một người đứng ra, ở trước mặt người Tống gia, chất vấn bọn họ, trào phúng bọn họ. Đúng là hắn đợi rất lâu, nhưng không ai, không ai vì hắn đứng ra.
Ba hắn nói, mấy cái này chỉ là trẻ nhỏ nghịch ngợm quậy phá.
Mẹ hắn nói, là hắn không đủ giỏi không đủ xuất sắc, cho nên mới bị anh em họ ức hiếp. Chỉ có trở thành người có thủ đoạn có bản lĩnh, mới có thể không bị người ức hiếp, mới có thể trả thù toàn bộ nỗi cực khổ này.
Điện thoại lại vang lên, hắn nhấn nút nghe.
"Anh Tống, bạn gái lúc trước bị chết của Tống Từ, được Tống Từ dẫn đến uống rượu với bạn anh ta, buổi tối bọn họ không rời khỏi đó, sáng ngày thứ hai có người phát hiện cô ta rời khỏi đó với vẻ mặt hoảng hốt, năm ngày sau cô ta tự sát."
"Những tài liệu này với tôi mà nói, đã không còn quan trọng nữa." Tống Triều nhếch môi, lộ ra nụ cười mỉm, "Nhưng tiền tôi vẫn sẽ trả, mặt khác tôi sẽ trả thêm cho anh, chỉ cần anh đưa những tài liệu này, nặc danh giao cho cảnh sát. Như vậy... Coi như là vì dân trừ hại rồi."
Cúp điện thoại, Tống Triều nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cười nhạo một tiếng.
Trong mắt nhan Khê, hắn là mặt người dạ thú, nhưng cô lại không biết, ở Tống gia này, mặt người dạ thú so với cặn bã vẫn còn tốt hơn nhiều, nhưng nếu chỉ là một người ngay thẳng chân thật, sẽ không sống nổi.
Buổi sáng khi Tống Hải gọi con gái rời giường ăn sáng, cô đang trang điểm.
Lúc ông ăn xong bữa sáng, chuẩn bị đến công ty, cô vẫn còn đang trang điểm.
"Nhan Nhan, đêm nay công ty tổ chức liên hoan thường niên, nếu có thời gian, con tới chào hỏi một chút, rất nhiều viên chức trong công ty đều muốn gặp cô chủ nhỏ là con đó."
"Dạ." Nhan Khê đặt cây uốn mi xuống, quay đầu nói với Tống Hải: "Tuyết đọng trên đường còn chưa tan, ba nhớ lấy chiếc xe Jeep mà đi, đi cẩn thận nha ba."
Tống Hải thấy sau khi con gái nói xong, lại soi gương bôi bôi trét trét, nhịn không được nói: "Sao hôm nay con trang điểm lâu vậy, muốn ra ngoài hẹn hò với thằng nhóc Nguyên Dịch kia sao?"
"Không phải hẹn hò, phải đến ra mắt người lớn nhà anh ấy." Nhan Khê đeo khuyên tai, "Hôm nay nhà ngoại anh ấy, mời con đến ăn cơm."
Tống Hải vốn chuẩn bị xoay người ra cửa, nghe như thế, dưới chân khựng lại, rốt cuộc dừng hẳn lại: "Cái gì, chính thức gặp ba mẹ rồi hả?!"
Vậy không phải sang năm sẽ tính đến chuyện kết hôn sao?
Trong lòng Tống Hải là sự kháng cự.
"Ba, xem ba kìa." Nhan Khê đứng dậy đi đến cạnh Tống Hải, cười nói, "Nếu ba không muốn con đi, con sẽ không đi."
"Nói hưu nói vượn, đã đồng ý với người ta, sao có thể lật lọng, từ nhỏ đến lớn, ba có dạy con điều này sao?" Nhan Khê khoát cánh tay ông, hai ba con chậm rãi xuống lầu, "Mặc kệ con ở cùng ai, ba luôn luôn luyến tiếc không nỡ gả con, nhưng ba càng hi vọng con được hạnh phúc."
Ông đẩy cửa ra, nhìn ngoài cửa, cười hừ một tiếng: "Con lợn muốn lấy củ cải trắng nhà chúng ta tới rồi kìa."
Nhan Khê: Ba có chắc là chỉ đơn giản muốn con hạnh phúc thôi không?
Danh sách chương