"Ông ngoại, ông nói gì vậy?" Nguyên Dịch vừa buồn cười, lại vừa bất đắc dĩ, "Sao con có thể làm loại chuyện này được?"

"Tốt, không đùa con nữa." Ông cụ Từ đứng dậy vỗ vai anh, thở dài nói, "Nhìn con cũng biết yêu đương với một cô gái, trong lòng ta vững tin hơn rồi. Hôm nay con dẫn người đến, là vì đã xác định rõ rồi?"

Nguyên Dịch có chút xấu hổ, nhưng trước mặt ông cụ Từ vẫn gật gật đầu.

"Đã xác định được thì tốt." Ông cụ Từ vui mừng nở nụ cười, "Mấy năm nay con vẫn không gần gũi với cô gái nào, ta đã rất lo lắng nhưng không dám hỏi nhiều, có đôi khi thậm chí nghĩ, tính có thể nuôi thêm một chú chó bên cạnh con, ta cũng có thể thiết thực chút."

Nguyên Dịch biết mấy năm nay ông vẫn mang áy náy trong lòng, áy náy thay cho con gái ông, nhưng Nguyên Dịch cũng không thèm để ý những thứ này, ba mẹ và con cái đôi lúc cũng phải có chút duyên phận, có chút duyên phận sâu nặng, nên ba mẹ từ ái thì con hiếu thuận; còn có duyên phận cạn nông, thì tình cảm đạm mạc, duy trì quan hệ ngoài mặt; còn có một chút nghiệt duyên, thì ba mẹ từ ái con cũng bất hiếu; hay là đứa con ngu hiếu, ba mẹ chẳng quan tâm con cái, bóc lột thậm tệ.

Thế giới lớn như vậy, có rất nhiều lối sống, không cần tất yếu phải ký thác toàn bộ tình cảm vào ba mẹ, đây là khi Nguyên Dịch mười tám tuổi đã nghĩ thông suốt. Khi đó cách chín năm, còn trẻ không biết khát cầu và chờ đợi, sớm đã như đầm nước sâu đọng, rốt cuộc không nổi bất cứ gợn sóng nào.

"Ta đã sống đến từng này tuổi, không nói đến hỏa nhãn kim tình, nhưng đã gặp qua không ít người." Ông cụ Từ từ trong ngăn kéo gỗ khắc hoa lấy ra một tập văn kiện. "Tiểu Nhan là cô gái tốt, tính tình con như vậy mà lại gặp được con bé, là vận may của con."

Nguyên Dịch cười cười, không phản bác lời ông.

"Lúc còn trẻ, luôn luôn xem địa vị thân gia bối cảnh cao hay thấp, già rồi thì xem nhân phẩm và tính cách, một người trẻ nguyện ý dùng phương thức liên hệ truyền thống trao đổi với người già, phẩm hạnh chắc chắn sẽ không kém." Ồng cụ Từ đưa tập hồ sơ tới tay Nguyên Dịch, "Bên trong này là thư chuyển nhượng quyền sở hữu một công ty, ta vốn tính đưa cho mẹ con, nhưng với tính cách của mẹ con, cũng sẽ quản lý không nổi một công ty. Bây giờ tên hỗn đản Nguyên Á Sâm không cho con cổ phần, thì ông ngoại cho con, chúng ta không hiếm lạ mấy thứ đồ nhỏ nhặt đó của nó."

"Ông ngoại, con không thể nhận cái này." Nguyên Dịch không mở tập hồ sơ ra, "Mấy năm nay ông đã cấp cho con không ít thứ rồi, tài sản của con cũng không ít, ông không cần phải cho con nữa đâu."

"Ta biết con đang lo lắng cái gì." Ông cụ Từ cười, "Cậu và dì con cũng không có ý kiến gì, ba mẹ con là những người hồ đồ, ông ngoại đây rất tỉnh táo, ba con lấy lại chức quản lý của con, không cho con mặt mũi, ta kiếm mặt mũi về lại cho con, nếu nó bất mãn điều gì, có bản lĩnh đến trước mặt ta mà nói."

Ông cụ Từ là điển hình của trưởng bối cưng chiều con cháu, ngày hôm qua ông biết được cháu ngoại bảo bối bị con rể lấy lại chức quản lý ở tập đoàn Trường Phong, gọi điện thoại mắng Nguyên Á Sâm gần một tiếng, mãi đến khi Nguyên Á Sâm hứa nhất định sẽ chuẩn bị quà sinh nhật thật tốt cho cháu ngoại của ông, mới cúp điện thoại.

Nguyên Dịch mở văn kiện ra, mới biết được ông ngoại chuyển cho anh một nhà hàng cao cấp. Nhà hàng này đã có trên trăm năm, rất nổi tiếng ở thủ đô, cơ hồ là đại biểu cho thân phận và sự cao nhã, không ngờ ông ngoại vậy mà lại chuyển cái này cho anh.

"Ta vốn định chờ con kết hôn mới đưa cho con, không ngờ thằng nhóc con có bản lĩnh, vậy mà theo đuổi được Tiểu Nhan." Hai mắt ông cụ Từ sáng quắc có thần, "Con phải bảo vệ tốt bạn gái của mình, đừng để người khác cậy góc tường." Nói đến đây, ông lại bổ sung thêm một câu, "Nhớ gửi mấy tấm hình vừa chụp cho ta."

Sự cảm động của Nguyên Dịch chỉ còn lại có một nửa, có thật đúng là ông ngoại ruột của anh không vậy, ở trong lòng ông, rốt cuộc là Nhan Tiểu Khê quan trọng, hay anh quan trọng? Dưới lầu mấy người Nhan Khê có chút nhàm chán, đi tới phòng nghỉ ngồi một bàn, bắt đầu mở bàn mạt trượt.

Trương Vọng bắt đầu đánh hai con pháo, cảm thấy vị trí mình ngồi không may mắn, nháo lên muốn đổi vị trí với Từ Kiều Sinh, kết quả vẫn thua liên tiếp ba ván. Từ Tương và ba đứa cháu chơi bài, thấy ba người nháo thành một đoàn, gây ồn ào, làm bà đánh nhầm bài mấy lần.

Nhan Khê rất ít khi chơi mạt chược, sẽ không biết tính bài hay có chiến thuật gì, nhưng vận may của cô rất tốt, thắng được hai ván.

"Đại Hà, vận may hôm nay của tôi đều bị cô lấy rồi?" Trương Vọng nhìn mấy quân bài lộn xộn trước mặt, "Đều là mấy con bài thối."

"Tục ngữ nói đỏ tình đen bạc." Nhan Khê bắt được một quân bài tốt đang chờ, cười tít mắt nói, “Tình trường của anh đắc ý quá nhiều, cho nên vận may trên sòng bạc sẽ bớt đi."

"Lời này không phải nói tôi mà nên nói cô?" Trương Vọng ghét bỏ, "Cô và Nguyên Tiểu Nhị cũng đã ngấy nghiêng thành cái dạng gì, hơn nửa đêm đăng ảnh tình cảm lên weibo, sáng tinh mơ còn gửi ảnh đến vòng bạn bè ngược cẩu độc thân."

"Bởi vì chúng tôi đều tích góp tất cả vận may trong tình yêu lại, giữ lại dùng cho lần này." Bị Trương Vọng trêu chọc, Nhan Khê cũng không đỏ mặt, "Số lượng bạn gái của anh gộp lại có thể thành hai đội bóng rồi, anh không đắc ý thì người nào đắc ý?"

"Đại Hà nói đúng." Từ Kiều Sinh nói tiếp, "Anh như vậy, xứng đáng bị vận đen trong sòng bạc."

"Người nào bị đen bạc?"

"Anh Bác."

Nguyên Bác bước vội vàng, vừa đi vào trong vừa cởi áo khoác nhung trên người, anh thấy Nhan Khê cũng ở đây, bước chân hơi ngừng lại, trên vẻ mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười, "Tiểu Nhan cũng ở đây sao?"

"Chào anh hai." Nhan Khê đứng dậy chào hỏi với Nguyên Bác.

"Giữa trưa có hội nghị đột xuất, cho nên đã tới trễ, Tiểu Nhị đâu?" Nguyên Bác nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Nguyên Dịch đâu.

"Tiểu nhị ở trên lầu nói chuyện với ông ngoại." Từ Tương gọi dì giúp việc bưng đồ ăn ra, Mấy món này đều là đồ ăn lúc chiều, công việc có bận rộn, cũng cần phải chăm sóc thân thể, con ăn cơm trước đi."

Tốc độ ăn của Nguyên Bác rất nhanh, hơn mười phút đã ăn xong rồi. Từ Tương kêu anh qua, "Con đánh với mấy đứa đi, ta đi xem tivi." Bà đang theo bộ phim cung đấu, nữ chính đang đấu với nữ phụ, cũng không biết thủ đoạn người nào cao hơn.

"Anh Bác rất thông minh, đánh đến nỗi tôi thua đến mức phải cởi quần áo." Trương Vọng liên tục kêu khổ, "Anh Bác, anh phải thủ hạ lưu tình."

"Yên tâm, anh sẽ cố gắng thắng ít một chút." Nguyên Bác đồng ý, kế tiếp là Từ Kiều Sinh và Trương Vọng thua liên tục đến thét chói tai, chỉ có Nhan Khê được Nguyên Bác thủ hạ lưu tình, quang minh chính đại thả nước luôn.

Nguyên Bác không để ý Trương Vọng, ngược lại câu được câu không nói chuyện với Nhan Khê, lời nói và việc làm của anh rất giống như người ba muốn chiêu đãi tốt bạn gái của con mình, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cho nên cứ việc cố giữ vững trấn định, nhưng vẫn có vẻ có vài phần co quắp như cũ.

Thậm chí Nhan Khê cũng cảm thấy được, nếu cô không miễn cưỡng tiếp tục câu chuyện, không thì vị Nguyên đại ca này lại sẽ lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho cô, coi là quà gặp mặt lần hai.

"Mấy tin đồn trên mạng em không cần để ở trong lòng, mặc kệ hiện tại Tiểu Nhị có phải là quản lý Trường Phong hay không, cậu ấy cũng là em của anh." Nguyên Bác hơi dừng một chút, "Có anh ở đây, mấy đồn đoán trên mạng đó sẽ không bao giờ thành sự thật."

"Không sao ạ." Nhan Khê đánh bài ra, giọng nói hơi thả lỏng, "Công ty nhà em vừa lúc không có người quản lý, về sau em là chủ tịch, Nguyên Tiểu Nhị là tổng giám đốc điều hành, sản nghiệp của anh ấy còn nhiều như vậy, một mình anh ấy quản lý nhiều công ty, đã không dễ dàng gì, Trường Phong bên kia vẫn là để cho anh hai quan tâm thôi."

"Đại Hà, cô định để cho Nguyên Tiểu Nhị ở rể hả?" Trương Vọng nói đùa ra một câu, nhớ tới Nguyên đại ca nghiêm túc trầm ổn còn ở đây, hận không thể tát mình một cái, mấy câu nói đùa này nói trước mắt Nguyên đại ca, không phải là muốn chết sao?

"Giờ là thời đại nào rồi, sẽ không để ý ở rể hay làm dâu, mà là kết hôn thành gia." Nhan Khê cười nói, "Nguyên Tiểu Nhị vui là được rồi."

Giọng điệu này nghe rất ngang ngược cưng chiều, còn có vẻ mặt kia của anh Bác lại là cười đồng ý...

Trương Vọng yên lặng mò bài, may mắn bọn họ đều đã là người mình, biết anh Bác đối với Nguyên tiểu nhị có bao nhiêu tốt, người không biết chuyện, sẽ cho rằng anh Bác chỉ mong sao em mình ở rể, anh sẽ độc chiếm gia nghiệp Nguyên gia.

Với sự nhiệt tình chiêu đãi của người Từ gia, Nhan Khê ở lại ăn cơm tối, sau khi nhận một đống lớn tiền lì xì, mới có thể thành công rời khỏi cửa lớn Từ gia. Trước khi ra về, vì để cho ông cụ Từ vui vẻ, Nhan Khê hứa sau này sẽ thường cùng Nguyên Dịch về thăm ông, sẽ chat wechat qua lại nhiều hơn với ông. Mãi đến trời tối đen mới về, vợ chồng Nguyên gia cũng không xuất hiện.

Tên wechat của ông là "Theo đuổi thanh xuân", hình đại diện là ảnh phong cảnh. Khi Nhan Khê sắp về đến nhà, lướt một vòng bạn bè một chút, ảnh đại diện wechat của ông cụ Từ lại đổi thành hình cô và ông chụp chung.

"Ông ngoại anh rõ là..." Nguyên Dịch thấy ông đăng hình ông và Nhan Khê lên vòng bạn bè, dở khóc dở cười, "Đã là người gần chín mươi rồi, vậy mà cũng hâm mộ điên cuồng như vậy."

"Mặc kệ là mười chín tuổi, hay chín mươi tuổi, đều có quyền yêu thích và sở thích của mình." Nhan Khê cho ông cụ Từ một like, “Tâm tính ông có thể còn trẻ trung như vậy, rất tốt."

"Ông rất thích em." Nguyên Dịch để điện thoại xuống, cười với Nhan Khê, "Anh thấy không bao lâu nữa, địa vị của em ở trong lòng ông, sẽ vượt qua anh rồi."

"Không phải rất tốt sao, sau này nếu anh dám ăn hiếp em, em sẽ đi tố cáo."

"Ai dám chọc giận em chứ..." Nguyên Dịch nho nhỏ nói thầm một câu, tới cùng không dám để cho Nhan Khê nghe.

Xuống xe, lúc Nhan Khê vào nhà, Nguyên Dịch muốn đi theo, bị Nhan Khê ngăn lại.

"Em cảm thấy bây giờ anh đừng gặp ba em thì tốt hơn." Nhan Khê vỗ vỗ vai Nguyên Dịch, "Ngày mai là sinh nhật ba em, anh lại tới cũng được."

Nguyên Dịch: "Bác trai sẽ không lấy chổi đuổi anh đi chứ?"

"Trước kia thì sẽ không, nhưng nửa đêm hôm qua em chạy đi tìm anh, em không dám cam đoan đâu." Nhan Khê đẩy Nguyên Dịch trở lại xe, "Ngoan, về ngủ sớm đi nha."

Nguyên Dịch bị nhét vào xe:...

Nhan Khê mới vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy Tống Hải ngồi trên sofa, cô có chút chột dạ cười cười: "Ba, ba còn chưa ngủ sao?"

"Ừm." Thái độ của Tống Hải rất bình hòa, "Ngồi đi."

Nhan Khê ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Tống Hải.

"Hôm nay chơi vui không?" Tống Hải đưa tráo cây đã gọt sẵn cho cô.

"Vui ạ, rất vui, nhưng có hơi nhớ ba." Nhan Khê vốn cho rằng ba cô sẽ phê bình cô hoặc là tức giận, không ngờ thái độ còn rất bình tĩnh, ngược lại cô có chút bất an, chẳng lẽ đây là bình yên trước cơn bão?

"Nghĩ ba sẽ làm gì sao." Tống Hải sờ cái bụng bự của mình, "Ba con lúc trẻ, kiểu hành động làm người yêu vui vẻ, năm đó ba cũng làm với mẹ con rồi, với điểm này của con với ba, chính là người một nhà."

Nhan Khê cười gượng, không biết nói cái gì cho phải.

"Đây, cho con xem tin tài chính và kinh tế đứng đầu hôm nay." Tống Hải đưa di động cho Nhan Khê, biểu tình cảm khái, "Năm đó lúc con vừa sinh ra, ba tuyệt đối không nghĩ tới, khi con yêu đương còn có thể làm xôn xao dư luận đến vậy."

Nhan Khê thấy đề tin tài chính và kinh tế là: <Nguyên nhị thiếu mất đi cổ phần Trường Phong, lại được kế thừa nhà hàng trăm năm, toàn bộ mưa gió đều vì cô ấy mà nổi lên>.

Phóng viên viết bài này, trước kia hẳn là đã từng viết tin giải trí nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện