Nguyên Dịch mang bao tay cách nhiệt, thật cẩn thận mà đặt tô canh lên trên bàn, nước canh không có vẩy ra ngoài, mép tô cũng không bị văng dầu mỡ, hoàn mỹ.

Anh nhẹ nhàng thở ra, thì ra tô canh này cũng nặng như vậy. Trở lại phòng bếp, bưng hai tô còn lại ra, anh gỡ bao tay cách nhiệt xuống, sau khi rửa tay thì đi đến phòng khách: "Bác trai, ăn cơm thôi."

"Ừm." Tống Hải gật gật đầu, đi đến bàn ăn ngồi xuống, thấy Nguyên Dịch vẫn đứng ở bên cạnh nhìn mình, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, "Cậu cũng ngồi đi."

"Cảm ơn bác." Nguyên Dịch quy cũ ngồi xuống, đưa đũa cho Tống Hải, chuyển một nửa, đặt bàn tay còn lại lên đũa.

Thấy Nguyên Dịch đưa một đôi đũa, cũng cần phải "Dâng hai tay", vẻ mặt nghiêm túc của Tống Hải hơi thả lỏng chút.

"Đồ ăn đến đây." Nhan Khê bưng hai món ăn đặt lên bàn, món mặn, món nhạt, xem ra cũng không tệ lắm.

Nguyên Dịch có chút kích động, đây là lần đầu tiên anh ăn cơm Nhan Khê làm, lần trước chuyển nhà ăn thịt nướng thì không tính. Mặt hơi mềm mại, bất quá hương vị cũng được, xào rau thì còn kém dì Lý, nhưng chỉ cần "Tiểu Khê tự mình làm", thì đã tăng thêm mười hạng rồi.

Bữa cơm này ăn rất yên lặng, ngoại trừ Tống Hải thường thường lườm nhìn Nguyên Dịch, toàn bộ đều đã cực kỳ bình thường.

Cơm nước xong, Nhan Khê muốn đi rửa chén, Tống Hải không đồng ý.

Mắt thấy Tống Hải dọn chén đũa vào phòng bếp, Nguyên Dịch nói nhỏ với Nhan Khê: "Nếu không tôi đi vào giúp một chút, như vậy ấn tượng của tôi với bác trai sẽ tốt hơn chút."

Nhan Khê: "Anh xác định vì chén không rửa hoặc là làm bể chén, sẽ làm giảm hảo cảm trong lòng ba tôi?"

Nguyên Dịch đã đứng lên, lại ngồi trở về. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng là... Nhan Tiểu Khê nói đúng.

Nghe trong phòng bếp truyền đến tiếng nước ào ào, Nguyên Dịch lại bắt đầu khẩn trương, từ lúc vào cửa đến bây giờ, bác Tống cái gì đều không có hỏi, cái này cũng không có nghĩa là ông đối mình hết sức hài lòng, mà là yên tĩnh trước cơn bão.

"Đi, xem tivi thôi." Nhan Khê thấy Nguyên Dịch ngồi ngơ ngác, kéo tay anh đến phòng khách ngồi xuống, tùy tiện tìm phim truyền hình xem.

Trên TV vai nam chính đến nhà nữ chính cầu hôn, kết quả bị ba nữ chính cầm chổi đuổi ra ngoài, đánh lên lưng bốp bốp, làm lưng Nguyên Dịch lại cứng ngắc lần nữa. Anh hướng mắt nhìn xung quanh, không nhìn đến chổi và gậy gộc, nhìn đến bình hoa trên đất giống như cắm chổi lông gà, miệng bình lộ ra vài cọng lông gà.

"Yên tâm đi, ba tôi không có thói quen đánh người." Dieenddanleequuydonn

"Nghĩ linh tinh gì vậy, tôi chỉ là tùy tiện nhìn xem chút thôi." Nguyên Dịch thu hồi tầm mắt, "Sao lại nói đến việc đánh người rồi?"

Nhan Khê: vừa rồi anh đừng để mắt đến chổi lông gà, thì càng có sức thuyết phục đó.

Tống Hải từ phòng bếp đi ra, thấy hai người ngồi cùng một chỗ, hít sâu một hơi, mới đi đến trên ghế sofa ngồi xuống.

Nhìn đến vẻ mặt của ông, Nguyên Dịch biết, trọng điểm rốt cục đến rồi.

"Nguyên tổng chơi wechat không?"

Nguyên Dịch hơi sững sờ, sau đó nói: "Có ạ, sau này bác gọi con là Tiểu Nguyên được rồi."

Tống Hải liếc hắn một cái, lấy điện thoại ra, "Nào, kết bạn wechat đi."

Nguyên Dịch lấy điện thoại ra, quét mã wechat của Tống Hải, thấy tên wechat của Tống Hải là Đại Hải, anh thành thành thật thật nhấn kết bạn.

"Tiểu Nguyên quen Nhan Nhan bao lâu rồi?"

"Tiểu Khê là bạn trung học của con, lúc đó con gặp cô ấy, chỉ là khi đó cô ấy không biết con." Nguyên Dịch cất điện thoại, "Khi Tiểu Khê biết con, đã được thời gian nửa năm rồi."

Nhan Khê vụng trộm nhìn Nguyên Dịch, vì để cho ba cô thấy bọn họ có duyên phận, lời nói dối này Nguyên Tiểu Nhị cũng nói ra được.

"Ừm." Tống Hải gật gật đầu, trầm mặc một chút, "Tôi biết rồi."

Nguyên Dịch lại đợi một hồi, thấy Tống Hải vậy mà không tiếp tục hỏi, ngược lại có chút không được tự nhiên trở lai. Vào xế chiều hôm nay, anh cố ý ở trên mạng tìm rất nhiều cách ứng đối với ba vợ, sao bác Tống không tiếp tục hỏi nữa? Bộ phim trên TV đã diễn đến cảnh nữ chính vì nam chính, cãi nhau kịch liệt với ba mình, sau cùng nữ chính sập cửa rời khỏi, để lại đầy nhà bừa bộn và ba mình.

"Ba, ba ngồi máy bay lâu như vậy, trước lên lầu tắm rửa thay quần áo đã." Nhan Khê đứng dậy đi đến bên cạnh Tống Hải, ôm vai Tống Hải, "Con thấy ba có vẻ gầy đi rồi."

"Đồ ăn bên ngoài ăn không quen, ăn cũng không ra mùi vị gì." Tống Hải cười tít mắt nói, "Nhưng gầy chút cũng tốt, phải biết là hai mươi năm trước, ba con cũng là người đàn ông xuất chúng."

Nhan Khê cười gật đầu: "Mẹ cũng nói con lớn lên giống ba lúc còn trẻ."

Tống Hải cười đắc ý: "Mẹ con, ưu điểm rất nhiều, thành thực là một trong số đó." Ông vỗ vỗ cánh tay Nhan Khê, "Được rồi, con ngồi người tiếp khách một chút, ba đi lên tắm rửa."

"Dạ." Nhan Khê bỏ tay ra, "Đêm nay phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mới có tinh thần."

Khi Tống Hải lên lầu, Nhan Khê mới như cười như không nhìn Nguyên Dịch: "Nguyên Tiểu Nhị, không ngờ anhcũng học được cách nói dối nha...."

Nguyên Dịch muốn nói, năm đó thật sự bọn họ đã gặp nhau, nhưng nghĩ đến dáng vẻ năm đó của mình, ánh mắt anh nhẹ nhàng liếc đi chỗ khác: "Như vậy bác trai sẽ càng thêm tin tưởng tôi đối với em là thật."

Bị lời của anh chọc cười, Nhan Khê nắm mũi anh: "Nói dối mũi sẽ dài ra."

Nguyên Dịch bắt lấy tay cô: "Cái mũi dài chút thì càng đẹp."

Một bàn tay bị bắt lấy, Nhan Khê lấy bàn tay còn lại, kéo cằm anh: "Nguyên Tiểu Nhị, anh càng ngày càng không biết xấu hổ a."

"Khụ." Tống Hải ở trên lan can trên lầu, thấy con gái liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác, mặt nhăn nhó nói: "Tiểu Nguyên, người tới là khách, tại nhà của chúng tôi cứ tự nhiên. Tôi không gọi cậu nữa."

"Bác khách sáo rồi." Nguyên Dịch trong chớp mắt buông tay Nhan Khê ra, quy củ ngồi xong.

"Ừm." Tống Hải nhìn đi nhìn lại trên người hai người, xoay người trở về phòng mình.

Nguyên Dịch nhẹ nhàng thở ra, bây giờ anh không dám đùa giỡn với Nhan Khê nữa rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc kim giờ chuyển qua chín giờ, Nguyên Dịch muốn nói lại thôi nói: "Thời gian không còn sớm, tôi cần phải về rồi."

"Ừm, từ đây lái xe về, gần một tiếng." Nhan Khê gật đầu, "Anh về sớm một chút, cũng có thể sớm nghỉ ngơi."

Nguyên Dịch đứng lên, đi ra ngoài vài bước, xoay người nhìn Nhan Khê ở phía sau, ngừng lại: "Ngày mai em có bận gì không?"

"Ngày mai hả." Nhan Khê nhìn anh, "Sáng mai quay chương trình <Những câu chuyện quanh ta>, giữa trưa quay trực tiếp, buổi chiều còn phải đi quay tư liệu sống, cũng không biết phải tăng ca tới khi nào."

"À..." Nguyên Dịch gật gật đầu, "Công việc ở đài truyền hình thật bận rộn."

"Anh ngày mai có chuyện gì sao?" Nhan Khê mở cửa cho Nguyên Dịch, theo đó hỏi, "Nếu như có chuyện, tôi sắp xếp xế chiều ngày mai, qua ngày hôm sau."

"Không có việc gì, chỉ thuận miệng hỏi một chút." Nguyên Dịch đưa tay vào túi quần, "Đừng ra ngoài, bên ngoài tối."

"Ừm." Nhan Khê cười tít mắt gật đầu, "Anh đi đường cẩn thận, để tài xế chạy chậm một chút."

"Tôi biết rồi." Nguyên Dịch đi ra cửa, lúc đi xuống bậc thang, gió lạnh thổi lên mặt anh, làm anh cũng có chút lạnh lẽo.

"Nguyên Tiểu Nhị, ngày mai anh thật sự không có việc gì sao?" Nhan Khê đứng trên bậc thang, trong đôi mắt to rõ, ấn lên chút quang mang, thấy vậy trong lòng nguyên dịch có chút ngứa. Anh đi trở về bên cạnh cô, ôm người vào trong ngực, vò rối mái tóc dài của cô, "Không có gì, công việc quan trọng hơn. Em mặc ít như vậy, cùng ra ngoài làm gì, mau vào trong."

Đẩy người vào nhà, Nguyên Dịch nâng nâng cằm: "Lớn như vậy rồi, còn không biết chăm sóc thân thể của mình, thật sự là làm cho người ta không bớt lo."

Nhan Khê bĩu môi với hành vi vò rối tóc của anh, dáng vẻ này làm Nguyên Dịch buồn cười, "Dáng vẻ ngốc nghếch." Nói xong tựa hồ là sợ Nhan Khê nháo, anh bước tiếp mấy bước dài ngồi vào xe.

Nhan Khê đóng cửa lên lầu, Tống Hải đứng trên hành lang nhìn cô: "Người đi rồi?"

"Dạ." Nhan Khê gật đầu.

"Thằng nhóc đó đối với con tốt không?"

Nhan Khê tiếp tục gật đầu.

"Tốt là được rồi." Tống Hải dụi tắt thuốc trong tay, xoay người đi tới của phòng mình, "Ngủ đi."

"Ba." Nhan Khê cười khẽ với Tống Hải, "Con luôn yêu ba nhất."

"Xuy." Trên gương mặt mập mạp của Tống Hải lộ ra tươi cười, "Chẳng lẽ ba lại ghen với thằng nhóc đó sao."

"Con biết ba là tốt nhất." Nhan Khê đi lên phía trước ôm Tống Hải, "Ba ngủ ngon."

Tống Hải vỗ vỗ đầu cô: "Ngủ ngon."

Nguyên Dịch về đến nhà, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, ngoài cửa sổ tựa hồ có gió nổi lên, thổi lá cây chuyển động xào xạc. Anh ngồi dậy, cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, vậy mà sắp mười hai giờ rồi.

Thói quen ngủ sớm anh duy trì hơn mười năm, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà đã phá vỡ nhiều lần.

Nhàm chán lướt một vòng bạn bè, thấy Tống Hải chia sẻ hai bài viết, đề mục là <Cả nước chỉ có một phần trăm người hiểu được điều này: Chúng ta tỉ mỉ che chở trân bảo, nhưng chúng lại sắp bị người khác cướp đi>,.

Nguyên Dịch bắt đầu run rẩy, cũng không thể dối lòng nhấn thích cho bài viết này.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên, người gọi là Nhan Khê, Nguyên Dịch nhất thời thay đổi sắc mặt, Nhan Tiểu Khê chưa bao giờ gọi điện thoại cho anh trễ như vậy, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì? Vội vàng nhấn nghe, Nguyên Dịch khẩn trương hỏi: "Nhan Tiểu Khê, xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì, chỉ là ngủ không được, muốn gọi điện thoại thử xem, anh ngủ hay chưa."

"Tôi vốn đã ngủ, kết quả bị em đánh thức." Nguyên Dịch sẽ không thừa nhận mình mất ngủ, "Ngày mai em không đi làm hả?"

"Có chuyện quan trọng hơn còn chưa làm, cho nên ngủ không được." Trong giọng nói của Nhan Khê mang theo ý cười, "Nguyên Tiểu Nhị, sinh nhật vui vẻ."

Nguyên Dịch sửng sốt, thật lâu sau mới cố nói: "Hàng năm đều có sinh nhật, có cái gì hiếm lạ đâu, em đi ngủ nhanh đi."

Nhưng mà anh cầm di động, trên thực tế đã cười thành tên ngốc rồi, ngay cả âm thanh ngoài cửa sổ, cũng trở nên êm tai hơn.

"Ngủ không được, bây giờ tôi tìm không thấy giường."

Nguyên Dịch từ trên giường ngồi dậy, xốc chăn lên: "Em ở đâu?!"

Thịch thịch thịch.

Anh nghe được tiếng tim mình đập không thể khống chế, đi chân trần chạy xuống lâu, mở cửa ra, Nguyên Dịch nhìn cô gái mặc áo lông đứng bên ngoài, cười đến mặt mày cong cong.

"Em điên rồi sao, trễ như vậy, lạnh như thế, chạy tới làm gì?" Nguyên Dịch miệng nói như vậy, thân thể cũng đã chạy ra cửa, ôm chặt người vào trong lòng.

Trên người mặc áo ngủ rất mỏng, đi chân trần dẫm trên mặt đất lạnh lẽo, anh lại không cảm thấy lạnh chút nào.

"Không phải mới vừa nói rồi sao, tôi bị mất ngủ." Nhan Khê tựa vào lòng Nguyên Dịch, "Ngủ không được, nhớ tới một người nào đấy đêm nay có thể cũng sẽ mất ngủ, nên đến xem."

Nguyên Dịch mở to hai mắt, cố gắng không cho hốc mắt nóng lên lại chảy ra thứ gì đó, khom lưng ôm người lên, chắn toàn bộ gió lạnh ngoài cửa.

Thả Nhan Khê lên ghế sofa, Nguyên Dịch xoay người đóng cửa lại, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Nhan Khê: "Cô nàng ngu ngốc, về sau không cần làm mấy việc ngốc này, ngày quan trọng, cũng không bằng sự an toàn của em."

"Tôi biết rồi." Nhan Khê cười tít mắt xoa xoa đầu anh, "Nhanh mang dép vào."

Nguyên Dịch lúc này mới phát hiện, anh vậy mà đang chân không, mặc áo ngủ chạy ra cửa, mà anh một chút cảm giác đều không có.

Trong phòng rất ấm, Nguyên Dịch mang đôi dép lê vào đi trở về bên cạnh Nhan Khê, "Khi nào thì em biết hôm nay là sinh nhật tôi?"

"Anh đã quên tôi không có việc gì sẽ mang nhóm Trương Vọng đi đánh phó bản sao, lúc này đối với bọn họ mà nói, là dễ dàng nhất rồi." Nhan Khê lấy ra một hộp bánh kem, bánh không lớn, ước chừng chỉ có khoảng một bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, "Ai nha, vừa rồi anh ôm tôi, đè dẹp nó rồi."

Cỏ gần hang nhà mình lúc đi khỏi, ánh mắt thương cảm cực kỳ, cô thiếu chút nữa nhịn không được, trực tiếp nói sinh nhật vui vẻ với anh rồi.

Nguyên Dịch mở nắp hộp bánh ra, hình trang trí bên viền bánh bị tróc một chút, bốn chữ sinh nhật vui vẻ lại được giữ rất nguyên vẹn. Bánh ngọt tản ra hương vị rất thơm, người làm bánh rất tỉ mỉ trang trí trái cây, tràn đầy một mặt.

Nhan Khê cắm nến lên, mới nhớ tới mình không mang bật lửa.

"Anh có bật lửa không?"

Nguyên Dịch không hút thuốc, trên người cũng là không có bật lửa, may mắn lần trước Trương Vọng ghé qua, đã quên mang bật lửa đi, Nguyên Dịch lấy bật lửa dưới bàn ra, đưa cho Nhan Khê.

Hai người vây quanh bàn trà đốt nến, tắt đèn phòng, ánh nến chiếu lên hai người ánh lên chút hồng. Nhan Khê nghiêng đầu cười nhìn Nguyên Dịch, "Muốn tôi hát mừng sinh nhật anh không?"

"Vẫn là thôi đi, có chút xấu hổ."

"Vậy thì không hát, anh ước đi." Nhan Khê nghĩ nghĩ, "Anh đừng ước hết, nhường cho tôi ước một cái, chờ tới sinh nhật tôi, cũng chia một cái cho anh."

Nguyên Dịch cầm tay Nhan Khê, lấy điện thoại ra hướng tới bánh ngọt và hai bàn tay đang nắm lấy nhau chụp một tấm. Bình thường mặt anh nhìn có chút hung hãn, nay lại vô cùng dịu dàng, "Tôi ước một cái là đủ rồi, còn lại hai cái đều cho em."

Lần đầu tiên anh hi vọng, điều ước trước khi thổi tắt ngọn nến sinh nhật, có thể thành hiện thực.

Năm sáu tuổi anh cho đây là hành vi lừa trẻ nhỏ, nay khi sinh nhật năm anh hai mươi bảy tuổi này, anh muốn thử tin tưởng một lần.

Nhắm mắt, mở mắt, anh quay đầu nhìn Nhan Khê, "Tôi ước xong rồi."

Nhan Khê chắp hai tay lại, dưới ánh nến lung linh, ước nguyện.

"Xong." Nhan Khê mở mắt ra, "Chúng ta thổi nến thôi."

Phù.                         Dieenddanleequuyddon.

Ngọn nến tắt, trong phòng một mảnh tối đen.

Nhan Khê cảm thấy Nguyên Dịch xích đến gần mình, môi anh hôn lên trán cô, mũi, còn có... Môi.

Nụ hôn của anh có chút trúc trắc, trong cẩn thận lại mang theo sự trân trọng, dịu dàng đến mức như muốn hòa tan cô. Rõ ràng nhìn như người rất hung tàn, nội tâm lại dịu dàng đến vậy.

Cỏ gần hang của cô, thật là người đáng yêu nhất trên đời.

Thật lâu sau, trong phòng lại sáng lên, Nhan Khê trét bơ lên mũi lên mặt có chút đỏ của Nguyên Dịch: "Nhìn xem, mũi anh dài quá rồi."

Đàn ông nói dối, tên của anh sẽ là Pinocchio.

Nguyên Dịch lè lưỡi liếm, đáng tiếc không có liếm được, đưa tay lấy một trái dâu trên bánh, đưa tới bên miệng Nhan Khê: "Cho em."

Nhan Khê cắn một cái, nhíu mày: "Hơi chua."

"Chua sao?" Nguyên Dịch bỏ nửa trái dâu còn lại vào miệng, đột nhiên cúi đầu cọ bánh trên mũi đến trên chóp mũi của Nhan Khê, "Không chua, rất ngọt."

"Nguyên Tiểu Nhị, anh có biết trước khi ra ngoài tôi đã cố ý trang điểm rồi không!" Nhan Khê nhào vào trong lòng Nguyên Dịch, trét tất cả bơ lên áo ngủ của anh, hung tợn nói, "Lớp trang điểm của phụ nữ không thể hủy, hiểu không?"

"Không phải trước khi ngủ phải tẩy trang sao?"

"Sẽ không nói ăn bánh ngọt!"

"Lại tức giận?"

"Hừ!"

Sáng sớm mười hai giờ rưỡi, tên weibo đã đổi thành Nguyên Dịch chủ tịch công ty Hằng Thái.

Nguyên dịch V: Bánh sinh nhật đêm nay, cực kỳ ngọt. @ người dẫn chương trình Nhan Khê

Cùng với đó là ánh nến mờ mờ, đôi bàn tay nắm lấy nhau, còn trong bối cảnh đó, cơ hồ không thấy rõ cái bánh ngọt trông thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện