Nhan Khê mở di động ra, xem tin tức đầu tiên là có người tung tin nói, nguyên nhân Nguyên gia thấy bất mãn là vì Nguyên nhị thiếu quen bạn gái, trở mặt với người trong nhà, đã bị cắt chức vụ quản lý trong tập đoàn Trường Phong.

Người đăng tin không chỉ đăng lên mấy lời mà nhân viên Trường Phong nói chuyện với nhau, lại còn đăng clip thông báo bên trong tập đoàn Trường Phong, chứng minh tính chân thật của thông tin này.

"Tiểu Nhan, cái này... Hẳn không phải là thật đâu ha?" Tiểu Dương lo lắng nhìn Nhan Khê, lại không biết phải an ủi Nhan Khê như thế nào, hào môn giống như Nguyên gia, chọn lựa con dâu chắc chắn sẽ rất cao, cũng không biết anh Nguyên có thể chịu được áp lực trong nhà hay không. Nghĩ đến một đôi tình nhân bởi vì gia đình mà bị chia rẽ, trong lòng Tiểu Dương có chút khó chịu, Tiểu Nhan cũng không cảm thấy gì, cha mẹ Nguyên gia như thế, dĩ nhiên sẽ không chờ mong điều gì tốt rồi.

"Không có gì." Nhan Khê xem xong, nói với Tiểu Dương, "Đều là trên mạng nói hưu nói vượn thôi."

"Vậy, vậy được rồi, đêm nay lần đầu tiên chị và cô Trầm dẫn chương trình chung với nhau, đừng để bên ngoài ảnh hưởng đến việc chị phát huy." Tiểu Dương thấy mặt Nhan Khê vẫn như thường, cho rằng trên mạng loan truyền tin vịt, nên yên tâm lại.

Sau khi Tiểu Dương rời đi, tươi cười trên mặt Nhan Khê biến mất, lấy thái độ cường ngạnh ở trên mạng như bình thường của Nguyên Dịch, còn có người dám tung mấy tin này sao, chỉ có thể chứng minh một điều, chuyện này là thật. Nhưng là đối với người bình thường mà nói, kiểu nhà giàu thay đổi chức quyền, với bọn họ cũng không có quan hệ lắm, nên việc tin này vừa xuất hiện, cũng không có lực chú ý cao gì.

Cô đã gặp qua Nguyên Bác, người anh hai này đối với Nguyên Dịch rất tốt, tuy chuyện này náo ra đối với anh rất có lợi, nhưng anh ấy không giống như là người dùng loại thủ đoạn này. Nếu cha mẹ Nguyên gia thật sự bất mãn với người con dâu là cô đây, tuyệt đối sẽ không muốn để cho loại việc này gây ồn ào làm mọi người đều biết. Tục ngữ có nói không thể để việc xấu trong nhà đồn ra ngoài, loại việc này đối với Nguyên gia mà nói cũng không phải chuyện đáng khoe gì.

Cho nên, đối thủ cạnh tranh trên thương trường của Nguyên Dịch, có thù oán với Nguyên gia? Suy nghĩ cũng không có kết quả, cô nhìn đồng hồ, mang tài liệu làm việc, cầm đồ ăn vặt, đi ra văn phòng.

"Cô Nhan, cố lên, đừng khẩn trương." Có đồng nghiệp thấy cô đi ra, biết cô muốn lên lầu cùng Trầm Tinh Nhan dẫn chương trình, cười nói, "Hãy cho kênh tám chúng ta nở mày nở mặt."

"Cảm ơn."

"Cô Nhan, cố lên!"Dieenddanleequydonn

Ừm, vị đồng nghiệp này nhất định là đến từ Tứ Xuyên.

"Tiểu Nhan, đừng sợ, lên đi!"

Cô chỉ là đi theo tiền bối làm chương trình, làm quen dần với người xem, không phải lên chiến trường.

Nhưng thấy các đồng nghiệp tươi cười cổ vũ, chút khẩn trương trong lòng đã giảm bớt rất nhiều, sau khi nói cám ơn với các đồng nghiệp, ý chí chiến đấu sục sôi đi vào thang máy.

Chương trình mà Nhan Khê cùng làm với Trầm Tinh Nhan là chương trình trò chuyện đàm thoại, phỏng vấn các đối tượng trong giới danh nhân, yêu cầu rất cao đối với người dẫn, Trầm Tinh Nhan đã làm chương trình này cũng gần tám năm, sự tán thưởng của người xem rất cao, chỉ cần nhắc tới <Đối mặt>, mọi người sẽ nghĩ tới Trầm Tinh Nhan.

Khi cô đến hậu trường của <Đối mặt>, Trầm Tinh Nhan còn chưa tới, nhưng nhân viên công tác hậu trường phần lớn đều đã đã vào vị trí. Tuy Trầm Tinh Nhan còn chưa tới, nhưng đã gọi điện thoại cho bọn họ trước, để bọn họ cố gắng hướng dẫn chăm sóc người dẫn mới, cho nên mọi người đối với Nhan Khê đều rất khách sáo.

Nhan Khê mang đến đồ ăn vặt phân cho mọi người, rồi bắt đầu đổi trang phục, trang điểm. Còn chưa trang điểm xong, Trầm Tinh Nhan đã vào.

"Cô Trầm." Nhan Khê muốn từ trên ghế đứng dậy chào Trầm Tinh Nhan, Trầm Tinh Nhan cười nói, "Ngồi ngồi."

Soi gương nhìn Nhan Khê vài lần, Trầm Tinh Nhan gật đầu nói: "Em trang điểm nhìn rất đẹp, lên hình cũng sẽ đẹp. Kỳ Kỳ, làm cho Tiểu Nhan kiểu tóc có khí chất chút, chắc chắn sẽ cực kỳ đẹp mắt."

"Yên tâm đi cô Trầm, chúng tôi nhất định biến cô Nhan thành người xinh xắn đẹp đẽ, để cho cô ấy hạ cô xuống một chút." Người tạo mẫu tóc tên Kỳ Kỳ cười đáp ứng.

Tất cả tổ chuyên mục đều biết cách làm việc của Trầm Tinh Nhan, thấy Trầm Tinh Nhan thân thiết với Nhan Khê như vậy, bọn họ đối với Nhan Khê cũng càng thêm khách sáo.

Nhan Khê nhận thấy Trầm Tinh Nhan đối với cô thập phần chú ý, trong lòng có chút quái dị, cô và Trầm Tinh Nhan dường như không có tiếp xúc qua, nếu tính là Trầm Tinh Nhan đối với cô có vài phần thưởng thức, cũng không đến mức thân thiết như vậy.

Hai người trang điểm xong, Trầm Tinh Nhan nói với Nhan Khê còn đang đọc kịch bản chương trình: "Kịch bản chỉ là để chương trình phỏng vấn trôi chảy hơn thôi, nhưng có đôi khi khách mời trả lời câu hỏi, không hề dựa theo dự đoán với chúng ta, cho nên đối với người dẫn chương trình như chúng ta mà nói, năng lực ứng biến rất quan trọng. chị có xem qua chương trình em làm, bản lĩnh bên trong của người trẻ có vẻ rất xuất sắc, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực tiễn."

Nhan Khê đặt kịch bản xuống, nghe Trầm Tinh Nhan nói chuyện.

"Kiểu chương trình đàm thoại này không giống với những chương trình khác, em có thể dẫn chương trình làm cho người xem buồn ngủ, cũng có thể làm cho bọn họ thà rằng xem quảng cáo từng phút từng giây, cũng không nỡ bỏ qua nửa phút nội dung chương trình." Trầm Tinh Nhan cười cười, khép lại kịch bản, "Theo chị, em vẫn còn rất nhẹ dạ, có mấy vấn đề có thể làm tăng tính thời sự, em lại không muốn hỏi ra miệng."

Nhan Khê cười cười, không phản bác lại Trầm Tinh Nhan, nhưng cũng không quá đồng ý.

"Nhưng mà chị rất thích điểm này của em." Trầm Tinh Nhan bỗng nhiên chuyển đề tài, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, "Dĩ nhiên tỉ lệ người xem TV quan trọng, nhưng thân là người làm truyền thông, nên có hành vi thường ngày và lương tâm không thể vứt bỏ."

Ánh mắt Nhan Khê cười công thành hình bán nguyệt, xem ra là một hậu bối ngoan ngoãn không hề có lực công kích.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến Nhan Khê ở cửa thang máy làm sặc miệng người khác, Trầm Tinh Nhan thật đúng là cũng bị cô lừa rồi. Duy trì bình thản, biết thời điểm nên mở miệng, cũng biết thời điểm nên bảo trì trầm mặc, đó là một nguyên tắc và cũng là sự thông minh của người trẻ.

"Được rồi, đừng căng thẳng, ở trên sân khấu chị sẽ dẫn dắt em, không cần bởi vì sợ nói bậy mà không mở miệng." Trầm Tinh Nhan vỗ vỗ vai cô, "Một người dẫn chương trình ở trên đài mà ngay cả dung khí mở miệng cũng không có, đó là thất bại lớn nhất."

"Cảm ơn cô Trầm."

"Đừng khách sáo, về sau gọi chị là chị Trầm được rồi, như vậy sẽ làm chị trẻ thêm một chút."

"Chị Trầm vốn còn trẻ mà." Nhan Khê ngẩng đầu nhìn Trầm Tinh Nhan, Trầm Tinh Nhan có gương mặt trái xoan, dung mạo không tính là xinh đẹp, nhưng là có lối suy nghĩ nhanh nhẹn, cách nói năng không tầm thường, thập phần thu hút người xem, ở trước mặt người như vậy, lấy tuổi tác hay dung mạo để hình dung cô ấy có đẹp hay không, cơ hồ là khinh thường họ.

Có một số phụ nữ tao nhã, đủ để cho người khác quên đi dung mạo và tuổi tác của họ, cho dù cô ấy tám mươi tuổi, ở trong mắt mọi người, cô ấy vẫn là người đẹp như cũ.

"Có thể nói, chị đã ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, so với em lớn hơn một giáp." Trầm Tinh Nhan nhanh chóng nắn mặt Nhan Khê một chút, "Gương mặt nhỏ nhắn căng mọng như vậy, chị thích."

Nhan Khê yên lặng che mặt, lại là người không đứng đắn.

Dẫn Nhan Khê theo chào hỏi khách quý, hàn huyên vài câu cho không khí sôi động, rồi bắt đầu quay hình.

Nhan Khê biết mình là người mới, cho nên không hề giành lời để nói trong chương trình, Trầm Tinh Nhan ném cho cô vài vấn đề, cô đều tiếp được, không hề đổi khách làm chủ. Tiết mục quay được một nửa, lúc nghỉ giữa giờ, Trầm Tinh Nhan đi trang điểm lại, trợ lý của cô nói: "Cô Trầm, chị chăm sóc người mới rất kỹ đó."

May mà người mới này có thể tiếp được mấy vấn đề cô Trầm đưa qua, nếu không thì thật đúng là lãng phí một phen tâm huyết của cô Trầm.

Trầm Tinh Nhan cười cười, nói nhỏ với trợ lý: "Sau này đừng lại nói mấy lời này, người này rất khá, tôi thích." Cô quay đầu nhìn bên kia, Nhan Khê đang chụp ảnh chung với mấy người trên sân khấu, sau khi chụp xong, trở về ngồi cạnh khách mời trên sân khấu, không để khách mời quá mức xấu hổ.

Chương trình quay xong đã là ba tiếng, lúc kết thúc đã là hơn chín giờ tối, Nhan Khê nói cảm ơn với mọi người trong tổ chương trình, mặt còn chưa tẩy trang, vội cầm túi rời khỏi.

Trầm Tinh Nhan cười nói với biên đạo: "Xem dáng vẻ của Tiểu Nhan này, tôi có thể đoán khẳng định có người chờ dưới lầu."

Biên đạo cười phụ họa: "Nam nữ trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, đều có dáng vẻ này."Dieenddanleequuydonn

Trầm Tinh Nhan cười cười, không nói gì khác nữa.

Nhan Khê đi ra thang máy, nhìn Nguyên Dịch chờ ở cửa thang máy, đưa tay bắt lấy tay anh, quả nhiên có chút lạnh: "Anh có ngốc không, không ở trong xe chờ tôi, đứng ở chỗ này làm gì?"

"Tôi sợ mắt em không tốt, tìm không thấy xe tôi." Nguyên Dịch quấn khăn quàng cổ lên cổ cô, "Đi thôi."

"Anh đây là muốn choàng khăn cho tôi, hay là muốn dùng khăn quàng cổ này xiết chết tôi hả." Nhan Khê kéo khăn quàng cổ, đối với cách choàng khăn của người này không biết nên nói gì, chỉnh lại một chút, "Hai ngày gần đây nhiều việc lắm sao?"

Có đôi khi hai người đang trò chuyện, Nguyên Dịch bên kia lại đột nhiên không trả lời, có đôi khi cách hơn nửa tiếng mới trả lời lại lần nữa. Trước cô chỉ cho là anh đang bận, hôm nay nhìn tin tức đứng đầu này, mới biết được sao anh lại bận như vậy.

"Là có chút bận, nhưng mà không sao, qua thời gian này thì tốt rồi." Nguyên Dịch không muốn bàn chuyện công việc, "Em còn chưa ăn cơm tối, tôi dẫn em đi ăn chút gì đó."

Nhìn đôi mắt thâm quầng của Nguyên Dịch, Nhan Khê xoa xoa mu bàn tay lạnh lẽo của anh nói: "Không cần, buổi chiều đã ăn rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi."

"Thiếu ngủ một chút cũng không mất miếng thịt nào." Nguyên Dịch không khỏi giải thích kéo người vào trong xe, còn giúp Nhan Khê cài dây an toàn, "Nói đi, muốn ăn cái gì?"

"Vậy thì đến bát... Đến chỗ anh?" Nhan Khê vội ho một tiếng, "Anh để dì Lý làm giúp tôi tô mỳ, tôi ăn xong thì anh cho tài xế đưa tôi về."

"Nhan Đại Hà, nhìn tôi giống người không mời nổi người khác bữa cơm sao?" Nguyên Dịch hí mắt nhìn cô thật lâu, "Em xem mấy tin đồn đoán trên mạng rồi hả?"

Nhan Khê vốn không muốn nhắc tới chuyện này, sợ ảnh hưởng tâm tình Nguyên Dịch, thấy anh chủ động nhắc tới, đành phải thừa nhận: "Có đọc một chút."

Bị dáng vẻ này của cô chọc cười, Nguyên Dịch cười khì một tiếng: "Yên tâm đi, nếu tôi không có cổ phần trong công ty Nguyên gia, cũng không có ảnh hưởng gì, em đừng nghĩ nhiều quá."

Thấy dáng vẻ không thèm để ý này của anh, mấy lời khuyên giải an ủi chứa đầy trong bụng lại bị nuốt trở vào: "Có phải vì tôi mới..."

"Có liên quan gì tới em?" Nguyên Dịch khó hiểu nhìn Nhan Khê, "Mấy lời trên mạng này mà em cũng tin?"

Nhan Khê:...

"Ông ấy đã sớm nhìn tôi không vừa mắt, ông ấy không muốn phân bác cổ phần trong tay, trước kia lúc ông nội bà nội còn sống, phân chút cổ phần công ty cho tôi, bây giờ ông ấy muốn thu hồi lại, tôi cũng chẳng muốn vì mấy cái này, cùng ông ấy náo loạn đầu rơi máu chảy." Nguyên Dịch cho rằng Nhan Khê lo lắng mình không có tiền, "Yên tâm đi, tôi còn rất nhiều tiền."

"Anh..." Vẻ mặt Nhan Khê có chút vi diệu, "Anh là do ba mẹ anh sinh ra?"

"Không phải ruột thịt, chẳng lẽ còn tính toán miễn phí sao?" Nguyên Dịch lấy ra hai thanh chocolate đưa cho Nhan Khê, "Trước ăn một chút để lót bụng."

Nhan Khê nhận chocolate, nhìn dáng vẻ gió thổi mây bay này của Nguyên Dịch, có chút đau lòng, đây là đối với ba mẹ có yêu cầu thấp bao nhiêu, nên lúc gặp loại chuyện này, mới bình tĩnh được như vậy?

Sau cùng Nhan Khê vẫn đi theo Nguyên Dịch về nhà, dì Lý đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, nghe nói Nhan Khê chưa ăn cơm, một bên nói Nguyên Dịch không biết săn sóc, một bên đi phòng bếp làm cho Nhan Khê một tô mì.

"Đều đã trễ thế này, đêm nay em đừng về." Nguyên Dịch ngồi ở bên cạnh, "Một mình em ở nhà, tôi sẽ lo lắng."

"Anh không cho tôi về, tôi ngủ ở đâu?"

"Đương, đương nhiên là ở phòng cho khách." Mặt Nguyên Dịch hơi đỏ, "Nếu không thì em còn muốn ở đâu?"

"Cái gì tôi cũng chưa nghĩ." Vẻ mặt Nhan Khê vô tội, "Anh nghĩ cái gì vậy?"

Nguyên Dịch:...

Vào đêm khuya, Nguyên Dịch như cũ nằm ở phòng ngủ chính, ngay cả sáng ngày hôm sau gõ cửa gọi Nhan Khê dậy, cũng giao cho dì Lý làm, thập phần chính nhân quân tử.

Nếu không thấy ánh mắt của cỏ gần hang nhìn cô nóng bỏng lại dịu dàng, Nhan Khê thật muốn hoài nghi sức quyến rũ mình có vấn đề. Hao hết tâm tư để cô ở lại ngủ, vậy mà thật sự chỉ là đơn thuần ngủ lại.

Trong số những người đàn ông cô gặp, Nguyên Tiểu Nhị là người đàn ông đơn thuần nhất.

Ngày hôm sau sau khi đưa Nhan Khê đến đài truyền hình, Nguyên Dịch mới tới công ty. Vừa mới vào văn phòng, trợ lý Mạnh đã ôm lại mấy phần văn kiện tiến vào: "Boss, có mấy công ty chuẩn bị rút vốn ở một số hạng mục."

"Ừm." Nguyên Dịch nhận văn kiện, "Bọn họ lo lắng ta mất đi trợ lực của Nguyên gia, hạng mục sẽ có nguy hiểm, tôi nói với bọn họ sẽ nghĩ cách. Việc buôn bán quan trọng là hòa khí sinh tài, nên theo ý bọn họ."

"Còn có, hai công ty rút vốn này, lén có quan hệ với Tống Triều." Trợ lý Mạnh nói nhỏ, "Boss, anh nói Tống Triều lấy hạng mục kia, chúng ta lấy được tin tức có thể có sai lầm gì không, giống như thổ địa bên kia thăm dò cũng không phát hiện vấn đề gì."

Cái hạng mục kia đã bắt đầu một thời gian, không thấy xuất hiện điều gì, tiến hành thật sự rất thuận lợi.

"Gấp cái gì, có vấn đề hay không, hiện tại cũng không có quan hệ gì với chúng ta. Tâm tình Nguyên Dịch không bị ảnh hưởng chút nào, "Trò chơi trên di động bên chúng ta làm được đến đâu rồi?"

"Cơ bản đã hoàn thành, sau khi kiểm tra là có thể chính thức tung ra thị trường."

"Vậy thì bắt đầu tuyên truyền." Nguyên Dịch trầm tư một chút, "Trọng điểm là tuyên truyền trên internet."

Trò chơi lần này là nhằm vào người thường xuyên lên mạng, bọn họ có số thu nhập nhất định, khả năng tiếp xúc tin tức trên internet cũng nhiều hơn, chỉ cần làm bọn họ thấy hứng thú với trò chơi, sẽ không sợ mở ra một con đường máu cho trò chơi di động.

"Boss, lần này có thể quá mạo hiểm không?"

"Tôi tin ánh mắt của mình." Nguyên Dịch nhìn mấy chậu cây tươi tốt trên bàn, từ từ tưới nước vào, "Ngày hôm qua ở trên mạng tin tôi bị tước quyền người thừa kế, là người của Tống Triều tung tin?"

Trợ lý Mạnh gật đầu.

"Cậu nói Tống Triều này ở nước ngoài học cái gì?" Nguyên Dịch đặt cốc nước xuống, nhìn về phía trợ lý Mạnh, "Cũng như ánh mắt đầu tư, trái lại đều là mấy thủ đoạn nhỏ ùn ùn này."

"Nghe nói con cháu Tống gia rất nhiều." Trợ lý Mạnh cố nén cười, "Mẹ của cái tên Tống này, nghe nói là tiểu tam."

"Khó trách hắn ta cũng muốn làm tiểu tam." Nguyên Dịch nhíu mày, "Thì ra là gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa."

Trợ lý Mạnh: Lời này nghe như thế nào cũng không đúng lắm?

Vài ngày sau, thủ đô có trận tuyết đầu tiên, khi mọi người ở đây nghênh đón tuyết rơi, lại có một tin tức được tung ra.

Phát hiện phía tây thành phố có một ngôi mộ cổ sâu dưới lòng đất, qua sự khảo sát của các nhà khảo cổ học, cái này có khả năng là mộ của vị vương hầu nào đó vào hai ba ngàn năm trước, có giá trị khảo cổ to lớn.

Vì bảo vệ những văn hóa quý giá này, những nơi đang tiến hành thi công công trình, toàn bộ đều phải tạm dừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện