Thẩm Triệu Hy tái mặt, cậu ta chỉ muốn mắng Thẩm Tư Thần, không nghĩ tới Kiều Cảnh Nam cũng ở đây, càng không nghĩ Thẩm Tư Thần còn dám mặt dày giả vờ đáng thương trước mặt hắn như thế.
Nghe nói chủ tịch Kiều Thị rất coi trọng người thừa kế tương lai, dù sao đó cũng là mặt mũi của Kiều gia, nếu cậu ta mắng cả thằng nhóc kia chắc chắn sẽ đắc tội Kiều Thị, Thẩm Triệu Hy cảm thấy bản thân mình chỉ là ngông cuồng chứ không phải là người hoàn toàn não phẳng, cậu ta nhất định phải lật ngược tình thế.
Cậu ta làm ra vẻ mặt điềm nhiên, phong thái cây ngay không sợ chết đứng, "Kiều tổng, đúng là lúc nãy tôi có nói hơi quá lời, nhưng chẳng qua cũng là vì cảm thấy bất bình thay anh mà thôi."
Kiều Cảnh Nam nheo mắt, khí tức lạnh lẽo, "Bất bình thay tôi?"
Thẩm Triệu Hy nhếch môi cười, ánh mắt xinh đẹp không mang sự quyến rũ dung tục mà là vẻ tự tin sảng khoái, cậu ta luôn biết cách thể hiện bản thân mình sao cho vừa hấp dẫn người khác lại không giống như đang hèn mọn rẻ mạt chào mời.
"Cũng không có gì, chẳng qua là tôi ngứa mắt hai kẻ không có liêm sỉ lén lút qua lại sau lưng anh mà thôi.
Nếu là người khác tôi cũng khinh thường nói tới, nhưng anh ấy là anh họ của tôi, nhìn thấy anh ấy và Âu thiếu đây đối xử với Kiều tổng như vậy tôi không kìm lòng được mới nói một hai câu nặng lời.
Kiều tổng đã thương tình thu lưu anh ấy và đứa bé không rõ lai lịch, không biết là do người phụ nữ như thế nào sinh ra kia, vậy mà anh ấy không biết ơn đã đành, còn ở sau lưng anh lại cùng người khác đưa đẩy tình tứ, thật là cũng quá mức không biết điều."
Âu Tĩnh Siêu nghe tới đây thì khóe miệng giật giật, con chó lông vàng này là anh em khác cha không cùng mẹ của Bạch Ân đấy à, ngay cả lý do bịa ra cũng y như nhau, mắc gì cứ lôi ông đây làm pháo hôi lót đường vậy? Lỡ có một ngày chọc giận Kiều Cảnh Nam thật rồi ông đây bị hắn treo lên đánh thì làm sao đây!1
Thẩm Tư Thần ôm cổ Kiều Cảnh Nam, vùi mặt vào vai hắn, uất ức cáo trạng, "Cảnh Nam, cậu ta nói xấu con trai của chúng ta."
Nghe lời này, tự dưng mí mắt Âu Tĩnh Siêu giật liên hồi.
Quả nhiên, một giây sau liền nghe thấy người ta nhắc tới tên mình.
Âu Tĩnh Siêu nghe tới đây thì khóe miệng giật giật, con chó lông vàng này là anh em khác cha không cùng mẹ của Bạch Ân đấy à, ngay cả lý do bịa ra cũng y như nhau, mắc gì cứ lôi ông đây làm pháo hôi lót đường vậy? Lỡ có một ngày chọc giận Kiều Cảnh Nam thật rồi ông đây bị hắn treo lên đánh thì làm sao đây!1
"Ồ, vậy sao?" Kiều Cảnh Nam nhướng mày nhìn Âu Tĩnh Siêu.
Âu thiếu nhún vai, cố làm ra vẻ bình tĩnh, "Tôi dùng đầu gối bịa chuyện còn thuyết phục hơn cậu ta."
Thẩm Triệu Hy cũng không nao núng, tiếp tục đẩy lửa sang chỗ người khác, "Có Kiều tổng ở đây đương nhiên là hai người không nhận rồi, nhưng mà Kiều tổng thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không để hai kẻ hèn hạ như các người dễ dàng qua mặt đâu."
Cậu ta dùng lời này khiêu khích Kiều Cảnh Nam, sau đó tại tự tỏ ra mình thanh cao, đem bản thân và Thẩm gia biến thành người bị hại, "Nhà chúng tôi trước nay gia giáo nghiêm ngặt, sẽ không dạy ra loại đàn ông ti tiện như vậy, Thẩm Tư Thần, lúc trước mẹ tôi thấy anh tội nghiệp mới nhận anh về nuôi, về sau anh đi theo Kiều tổng lại sợ anh tủi thân nên mới tới tìm anh định cho anh chút thân phận đàng hoàng, nào ngờ anh ở trước mặt Kiều tổng đảo lộn thị phi khiến Kiều tổng hiểu lầm mẹ tôi có ý xấu, mẹ tôi không oán trách anh nửa lời vẫn luôn nhận anh là con cháu Thẩm gia.
Không ngờ bây giờ anh lại còn muốn bôi tro trát trấu lên mặt Thẩm gia, anh..."
"Đủ rồi!"
Một tiếng quát trầm ổn đầy uy lực vang lên cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của Thẩm Triệu Hy.
Âu tổng đi ra từ hướng mà lúc nãy Kiều Cảnh Nam xuất hiện, mặt mày nghiêm nghị, nhìn như là đang tức giận.
Tim Âu Tĩnh Siêu giật thót, trong lòng thầm niệm một tiếng "không xong rồi".
Chẳng lẽ cha mình nghe mấy lời bịa đặt của Thẩm Triệu Hy rồi nghĩ là thật, sau đó tức giận muốn đến đây để giáo huấn mình.1
Ngấp nghé vợ bạn là đại tội, anh ta không muốn bị đem đi dìm lồng heo đâu, nồi này không thể cõng, nỗi oan này Âu Tĩnh Siêu không gánh nổi đâu!
Âu thiếu nháy mắt cầu cứu Kiều Cảnh Nam, Kiều tổng lại đang bận dỗ dành bảo bối trong lòng, không nhìn về phía anh ta.
Bộp! - Âu tổng đánh vào vai Âu Tĩnh Siêu một cái rõ đau.
"Cha, cha nghe con nói đã!"
"Nói cái gì? Kêu mày đi theo trông chừng em trai mày, mày lại để nó bị người ta ức hiếp, đúng là chẳng được tích sự gì, nếu tao và Cảnh Nam không đến kịp thì mày định để thằng nhóc nhà họ Thẩm kia bôi nhọ Âu gia của chúng ta đến cỡ nào nữa đây? Hả?"
Âu Tĩnh Siêu còn đang định thanh minh thì chợt khựng lại, anh ta nhìn Kiều Cảnh Nam như muốn hỏi "cái này là kịch bản gì nữa đây".
Thẩm Tư Thần cũng ngẩng đầu nhìn Kiều Cảnh Nam, hắn vuốt nhẹ tóc cậu, cười nói, "Cha nuôi của em biết em bị ức hiếp nên đến ra mặt cho em đó."
Thẩm Triệu Hy hơi nhíu mày, lúc nãy nghe Âu Tĩnh Siêu gọi Thẩm Tư Thần là em trai cậu ta còn không tin, nghĩ rằng bọn họ chỉ đang nói qua loa để lừa gạt mình, nào ngờ bây giờ cha của Âu thiếu cũng chính là Âu tổng lại đích thân tới đây xác nhận, vậy lời vu khống lúc nãy của cậu ta chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười hay sao?
Âu tổng trách Âu Tĩnh Siêu xong thì quay sang nhìn Thẩm Triệu Hy, ánh mắt sâu thẳm mang uy lực trấn áp của một lão tống đã lăn lộn mấy mươi năm trên thương trường khiến cho một tên công tử mới bước ra đời như cậu ta thoáng chốc rơi vào sợ hãi.
"Cậu là con trai của Thẩm An đúng chứ? Hừ, đúng là gỗ xấu chẳng thể đẽo nên hình, cậu vừa nói Thẩm gia nhà các người muốn cho ai chút thân phận, hả? Thần Thần bây giờ là con nuôi của nhà họ Âu chúng ta, là Âu Thị nhị thiếu gia, ai cần loại thân phận thấp kém không lên nổi mặt bàn của nhà các người.
Đúng là buồn cười."
Âu Tĩnh Siêu thật sự muốn giơ ngón tay cái lên cổ vũ cho cha mình, Âu tổng đúng là danh bất hư truyền, mắng người nào người đó liền im miệng không phản bác nổi nửa lời.
Âu thiếu sảng khoái chết đi được, bởi vì cuối cùng cũng có người thay anh ta nghe Âu tổng mắng.
Âu tổng nghiêm mặt liếc bộ dạng nén cười của Âu Tĩnh Siêu một cái, rồi lại nói tiếp, "Ta không cần biết cậu là ai hay Thẩm gia nhà cậu là cái thá gì, nếu đã dám động tới hai đứa con trai của ta và cháu ngoại của Âu gia thì tốt nhất nhà các người nên chuẩn bị tinh thần đối đầu với Âu Thị đi."
Thẩm Triệu Hy thật sự bị Âu tổng dọa sợ, miệng ú ớ không biết nói gì, nếu như Âu Thị ra mặt chèn ép Thẩm Thị thì nhà cậu ta coi như xong đời, lúc đó cậu ta còn có thể làm một thiếu gia nhàn nhã trong nhung lụa sao.
"Âu...!Âu tổng, chuyện đó...!tôi...!chỉ là hiểu lầm thôi.
Tôi không biết quan hệ giữa ngài và anh họ nên mới..."
Âu tổng không cho cậu ta có cơ hội lươn lẹo, lập tức gạt ngang, "Hừ! Thần Thần đã cắt đứt với Thẩm gia các người, hiện giờ nó là con cháu của Âu gia, cậu đừng có thấy sang thì bắt quàng làm họ, mở miệng ra một tiếng anh họ hai tiếng anh họ, nhà chúng tôi không có loại họ hàng như các người.
Lại nói, cậu thì hiểu lầm nhưng ta thì không, cậu đã dám ức hiếp con trai của Âu Tĩnh Quân này thì nên sớm lường trước được hậu quả."
Thẩm Triệu Hy gấp đến rối tung cả lên, "Cái đó, không phải, rõ ràng là anh ta đánh tôi trước cơ mà!"
Âu Tĩnh Siêu đứng một bên hả hê, "Đánh cậu thì đánh cậu, ai bảo cậu miệng tiện, Thần Thần nhà chúng tôi đánh cậu còn sợ bẩn tay nữa kìa.
Âu gia chúng tôi bao che dung túng người nhà thì sao nào? Chỉ có thể trách cậu không có mắt gây sự nhầm người mà thôi."
Âu tổng phất tay gọi bảo vệ đi theo sau mình tới, chỉ tay về phía Thẩm Triệu Hy, "Lôi thằng nhóc này ra ngoài cho ta, nếu Liễu lão gia tử hay có ai hỏi thì bảo là lệnh từ Âu Tĩnh Quân của Âu Thị, có việc gì cứ đến tìm ta."
Bảo vệ Liễu gia đương nhiên biết Âu gia và Liễu gia có quan hệ thân thiết thế nào, chưa kể tới còn có Kiều tổng của Kiều Thị ở đây.
Cậu thiếu gia này không biết là của nhà ai mà dám đắc tội cả hai nhà Âu - Kiều cùng một lúc, nếu Liễu lão gia tử và Liễu tổng biết được e là không đợi Âu tổng lên tiếng họ đã đuổi cậu ta trước rồi.
Thẩm Triệu Hy vẫn không chịu thua, giờ cậu ta đã là chó cùng rứt giậu nên không ngại mặt mũi mà lớn tiếng la hét, "Thẩm Tư Thần, anh ăn của Thẩm gia mặc của Thẩm gia mà lớn lên, bây giờ anh thấy phú quý cao sang trước mắt liền muốn cắt đứt với Thẩm gia, anh là đồ vong ân phụ nghĩa, là con sói mắt trắng vô ơn..."
Sắc mặt Kiều Cảnh Nam trở nên âm trầm, vòng tay ôm thiếu niên càng chặt hơn, âm thanh lạnh lẽo rít qua từng kẽ răng, "Nhà họ Thẩm của cậu đối xử với Thần Thần thế nào tự trong lòng các người biết rõ, rốt cuộc ai nợ ai vẫn còn chưa tính kỹ đâu.
Nếu để tôi nghe thấy cậu nói thêm một câu nào nhục mạ em ấy, cái lưỡi đó cậu không cần dùng nữa."
Bảo vệ nhanh chóng xách bịt miệng Thẩm Triệu Hy rồi lôi cậu ta đi.
Cậu ta càng vùng vẫy bọn họ lại càng mạnh tay, cuối cùng bị vặn đến trật cả khớp vai, sau đó bị người ta quăng ở một con hẻm nhỏ cách xa cửa lớn Thẩm gia, tay chân mặt mũi trầy xước không ít.
Thẩm Triệu Hy chật vật lắm mới đứng lên được để rời khỏi con hẻm nhỏ tăm tối kia, nào ngờ còn chưa đi được bao lâu đã bị người ta trùm bao bố từ sau lưng rồi đấm đá túi bụi, sau đó quăng cậu ta ra vệ đường, cũng may là có người qua đường thấy cậu ta ngất bên đường nên gọi xe cứu thương, lúc vợ chồng nhà họ Thẩm tìm ra được Thẩm Triệu Hy trong bệnh viện thì cậu ta đã bị đánh thành đầu heo, mặt mày sưng vù đến khó coi.
Bác sĩ nói trên người cậu ta không có vết thương gì nghiêm trọng, nhưng so với bị đánh gãy chân gãy tay thì bộ dạng hiện tại càng đả kích cậu ta hơn, Thẩm Triệu Hy bực dọc đập phá không ít thứ trong bệnh viện hại vợ chồng nhà Thẩm gia phải bồi thường thêm một khoản.
Đương nhiên, đó là chuyện về sau.
...
Sân vườn Liễu gia.
"Chào...!chú Âu ạ." Lúc này Thẩm Tư Thần đã buông Kiều Cảnh Nam ra, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh hắn, lễ phép chào hỏi Âu tổng.
Hiếm khi thiếu niên chủ động thân cận hắn ở bên ngoài, Kiều Cảnh Nam nhìn vòng tay trống rỗng của mình, có chút không đành lòng.
Âu tổng nhìn Thẩm Tư Thần từ trên tới dưới một lượt, âm thầm đánh giá trong lòng, thiếu niên lớn lên sáng sủa ưa nhìn, đôi mắt trong suốt ngây thơ, so với Thẩm Triệu Hy lúc nãy đúng là phong thái khác nhau một trời một vực.
Mặc dù chuyện Kiều Cảnh Nam quyết định chung sống với đàn ông làm ông ta có chút bất ngờ, nhưng hiện tại là thời đại mới, ông ta cũng không tới mức cổ hủ như vậy.
Dù gì Kiều gia cũng đã có người thừa kế, Kiều Cảnh Nam ở bên cạnh người nào mà chẳng được, huống hồ gì cậu thiếu niên này còn trông ngoan ngoãn như vậy, khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Âu tổng bày ra dáng vẻ trưởng bối ôn tồn nhỏ nhẹ, cười với cậu, "Sao còn gọi là chú Âu, chúng ta về sau sẽ là người một nhà, con gọi ta một tiếng cha nuôi là được."
Thẩm Tư Thần cũng không có làm bộ làm tịch, ngoan ngoãn gọi một tiếng "cha nuôi".
Âu Tĩnh Siêu cũng vui vẻ hùa theo, "Đúng vậy, về sau đều là người một nhà cả, nào, Thần Thần, cậu gọi tôi một tiếng anh hai xem nào."
Thẩm Tư Thần tủm tỉm nhìn Kiều Cảnh Nam, "Đúng ha, về sau anh cũng phải gọi Âu thiếu là anh hai rồi."
Nụ cười trên mặt Âu Tĩnh Siêu lập tức cứng ngắt lại, anh ta xua xua tay, "Thôi, thôi, chuyện này về sau hẵng nói đi."
Về sau anh ta cũng không dám nói.
Anh ta nào dám để Kiều Cảnh Nam gọi là anh hai chứ, sẽ tổn thọ chết mất.
Vừa hay người của Liễu gia đến mời bọn họ quay lại hoa viên để nghe Liễu lão gia tử phát biểu, nhờ vậy Âu thiếu mới thoát được một kiếp.
Sau khi Liễu tổng nói mấy lời chúc thọ Liễu lão gia tử và mời mọi người phía dưới sân khấu nâng ly xong thì Liễu lão gia tử dắt tay Liễu San San lên sân khấu, ông nói rất nhiều về cháu gái của mình, có thể nhìn ra ông yêu thương đứa cháu gái này như thế nào, người nào nghe cũng thấy có mấy phần xúc động.
Thẩm Tư Thần đứng bên cạnh Kiều Cảnh Nam, lúc Dạ lão gia tử phát biểu, ánh mắt cậu ngập tràn sự ngưỡng mộ khó mà che giấu nổi.
Cậu thầm nghĩ, nếu như cha mẹ cậu còn sống, ngày cậu gả cho Kiều Cảnh Nam chắc chắn họ cũng sẽ nắm tay cậu đứng trên sân khấu giống như vậy, có lẽ mẹ cậu sẽ rơi nước mắt, cha cậu sẽ dặn dò Kiều Cảnh Nam thật nhiều thứ, nếu được nhìn thấy cậu có thể gả cho người mình yêu, có một gia đình êm ấm, chắc chắn hai người họ sẽ vui lắm.
Thẩm Tư Thần siết chặt tay Kiều Cảnh Nam, nhỏ giọng nói với hắn, "Cảnh Nam, em muốn đi thăm mộ cha mẹ..."
Hắn mỉm cười xoa đầu cậu, đặt lên trán cậu một nụ hôn, "Cuối tuần này tôi sẽ sắp xếp đưa em đi."
"Cảm ơn anh."
Trương Tống Lâm cũng bước lên sân khấu, anh ta nắm tay Liễu San San thật chặt, hai người họ đã sớm làm tiệc đính hôn từ năm mười tám tuổi, nhiều năm qua vẫn luôn bình yên ở cạnh nhau, chỉ còn thiếu một hôn lễ nữa thôi.
Liễu San San nói bản thân còn muốn vui chơi thêm vài năm, dù sao Trương Tống Lâm cũng sẽ không dám chạy đi mất, cho nên cô cũng không vội kết hôn làm gì.
Kéo dài đến hiện tại hai người cũng đã ngoài ba mươi, dù vậy Liễu tiểu thư vẫn luôn xinh đẹp trẻ trung như hai mươi mấy tuổi, không có chút nào là già đi.
Hai người họ không gấp nhưng Liễu lão gia tử lại gấp bế chắt đến không nhịn được nữa rồi, ông nhất quyết phải công bố hôn sự của Liễu San San vào đại thọ của mình, ông nói sợ không kịp nhìn chắt của mình ra đời.
Hôn sự được ấn định vào nửa tháng sau, việc chuẩn bị đã sớm làm xong từ trước rồi.
Bởi vì hôm nay là ngày vui của Liễu San San lại cộng thêm xảy ra nhiều chuyện nên Thẩm Tư Thần đã quên mất vấn đề mà gần đây cậu vẫn luôn hỏi Kiều Cảnh Nam mỗi ngày.
Nếu như hôm nay cậu nói "chúng ta kết hôn đi", chắc chắn Kiều Cảnh Nam sẽ trả lời "được", tiếc là...!cậu lại quên không hỏi.
*****
Màn kịch nhỏ:
Thông báo: Âu tổng mở đợt nhận con nuôi quy mô lớn, xin mời các ứng viên nộp đơn ứng cử.
Yêu cầu: Ngoan ngoãn dễ thương hiền lành (giống Thần Thần), đặc biệt có đu biadia là một điểm cộng to lớn.
Quyền lợi: Có thể sai bảo đại thiếu gia Âu Tĩnh Siêu, có một người cha nuôi mắng người hay hơn hát và luôn đặc biệt thiên vị người nhà..