Thẩm Tư Thần nghỉ ngơi hơn một tuần, dần dần cũng quen với sinh hoạt ở biệt thự Kiều gia.
Tiểu Vũ mỗi ngày đều chăm chỉ đến trường, Kiều Cảnh Nam sợ cậu ở nhà buồn chán nên cứ cách hai ngày sẽ nghỉ ở nhà một ngày, đem công việc về nhà xử lý, hắn lắp máy chiếu trong thư phòng, mua một chiếc sô pha tròn lớn cho cậu nằm xem phim, còn hắn thì ngồi xử lý công việc.
Nếu là trước kia, lúc hắn làm việc tuyệt đối sẽ không có ai dám làm ồn, nhưng hiện tại lại có âm lượng phim vừa đủ nghe quanh quẩn bên tai, thi thoảng là tiếng cười khe khẽ, tiếng lẩm bẩm của thiếu niên, hơn nữa vừa ngẩng đầu lên đã thấy bóng dáng của cậu ngay trước mắt, hắn có cảm giác như mình đang hưởng thụ hơn là đang làm việc, bao nhiêu mệt nhọc cũng đều bay sạch.
Kiều Cảnh Nam cảm giác mình giống một hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu lên liền có thể thấy được mỹ nhân như hoa như ngọc.

Hoàng đế Kiều thị thở dài, bỗng nhiên muốn làm một hôn quân ngày ngày chìm đắm trong mỹ sắc, không cần phải lên triều hay phê tấu chương gì thì tốt biết mấy.
Nhưng tất nhiên là không thể, ngày nào Lục Văn cũng càu nhàu bên tai hắn, chỉ hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng canh chừng hắn làm việc.

Đôi khi hắn cảm thấy Lục Văn còn sợ Kiều Thị phá sản hơn cả hắn.
Hoàng đế chỉ đành ngắm mỹ nhân một thoáng, sau đó lại vùi đầu vào công việc, nếu không Lục Văn mà đuổi đến tận nhà thì ngày nghỉ của hắn cũng tan thành mây khói.
Thẩm Tư Thần ngoài ở trong phòng xem phim ra thi thoảng sẽ ra khu vườn sau nhà đi dạo, Kiều Cảnh Nam nói Chu quản gia cho người cải tạo lại khu vườn, trồng thêm nhiều hoa cỏ để cảnh vật thêm sinh động, dưới gốc cây cổ thụ còn dựng thêm một cái lều trại nho nhỏ, bên trong trải đệm mềm, ghế nằm phơi nắng cũng được dời ra đó để Thẩm Tư Thần thi thoảng ra ngoài đổi không khí.
Bãi cỏ cũng được thuê người chăm sóc cẩn thận, cắt tỉa gọn gàng, đảm bảo mềm mại tươi tốt nhưng không được trơn trượt.
Mỗi lần cậu ra ngoài hắn đều sẽ một bên đỡ tay một bên ôm eo khiến cho cậu ngại ngùng đến dở khóc dở cười.

Cậu nói bụng mình chưa lớn, đi lại không bất tiện, hắn không cần lo lắng thái quá như vậy, nhưng Kiều Cảnh Nam lại một mực khăng khăng rằng hắn đang luyện tập trước cho quen dần.
Cuối tuần, sáng sớm Kiều Cảnh Nam đã đưa Thẩm Tư Thần đến bệnh viện gặp bác sĩ Mạnh để làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, lúc ngồi trên xe hắn nắm chặt tay cậu, nhét thỏ bông nhỏ vào tay cậu rồi không ngừng dỗ dành, "Không sao đâu, sẽ không có việc gì, em đừng lo lắng, bác sĩ Mạnh là chuyên gia, mấy ngày qua anh ấy đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu liên quan tới việc đàn ông mang thai, chắc chắn sẽ có cách giúp được chúng ta.

Nếu sức khỏe của em không đảm bảo thì...!thì chúng ta sẽ từ từ bồi dưỡng, nhất định sẽ có cách, em và con nhất định đều sẽ bình an."
"Ừm, em không lo lắng."
Cậu dựa vào trong lồng ngực vững chắc, nghe trộm tiếng tim đập như sắp nhảy ra ngoài của Kiều Cảnh Nam, lén cười.
Không biết ai mới là người lo lắng đây, mấy lời vừa nói là hắn đang an ủi cậu hay là đang tự động viên chính mình vậy.
Ngoài việc khuyết đi những ký ức quý báu khi xưa thì cậu vẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.


Cậu có bạn trai, có con trai, có một bé con chưa ra đời, có một gia đình nhỏ ấm áp.

Cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều thảnh thơi an nhàn, người bên cạnh cũng rất yêu thương che chở cho cậu.

Đời người chỉ cần như vậy là đã rất viên mãn rồi.
Bác sĩ Mạnh được Kiều Cảnh Nam mời đến bệnh viện của Kiều Thị, chỉ để chuyên chăm sóc và theo dõi tình trạng cho một mình Thẩm Tư Thần, từ thiết bị đến nhân lực, cần bất cứ thứ gì chỉ cần trực tiếp yêu cầu.

Đãi ngộ cũng thuộc hàng cao đến mức trước nay chưa từng có.
Cũng nhờ anh ta mà hắn có thể tìm được Thần Thần trở về, người có ân với hắn trước nay hắn chưa từng bạc đãi.

Thật ra bác sĩ Mạnh cũng không thiếu tiền, anh ta hứa sẽ giúp Kiều Cảnh Nam nhưng vẫn muốn làm việc bên ngoài để tiện việc thu thập tư liệu cho một vài công trình nghiên cứu y học của mình.
Thế là Kiều Cảnh Nam cam kết sau khi Thẩm Tư Thần sinh nở thuận lợi, hắn sẽ tặng cho bác sĩ Mạnh một viện nghiên cứu, tài trợ mọi kinh phí trong hai mươi năm.
Bác sĩ Mạnh thề có trời, dù phải đổi nửa cái mạng cũng phải giúp cha con Thẩm Tư Thần bình an vượt cạn.

Anh ta không thiếu tiền, nhưng thiếu một cái viện nghiên cứu, thật sự rất thiếu.
Sau khi bác sĩ Mạnh đích thân đưa Thẩm Tư Thần đi kiểm tra, Kiều Cảnh Nam và Lục Văn đến văn phòng viện trưởng.
Dựa theo lời của Tiêu Dương, Kiều Cảnh Nam cho người ra nước ngoài đem hết tất cả tài liệu nghiên cứu của hắn về, sau đó mời các chuyên gia hàng đầu trong các chuyên khoa y học cùng nhau nghiên cứu, ngay cả giáo sư của Tiêu Dương cũng được đưa về S thành.
Sau một tuần xem xét, đến hôm nay cuối cùng viện trưởng cũng thông báo cho hắn kết quả.

Việc nghiên cứu của Tiêu Dương vốn chỉ hoàn thành một nửa, hiện tại vẫn chưa tìm được cách mở khóa ký ức đã bị cưỡng chế quên đi, trước kia giáo sư đã khuyên hắn từ bỏ loại nghiên cứu không có tính nhân văn này, nhưng hắn vẫn lén lút làm ở sau lưng ông ta, không ngờ còn dám đem ra thí nghiệm trên người thật.
Hiện tại có một vài cách có thể thử để giúp Thẩm Tư Thần tìm lại ký ức, cách an toàn nhưng chậm mang lại hiệu quả nhất là lật lại ký ức, làm những điều tương tự mà cậu từng trải qua, kể lại từng sự kiện trong quá khứ để giúp cậu hồi tưởng lại.


Cách này Kiều Cảnh Nam đã làm qua, không có chút hiệu quả nào.
Cách thứ hai là dùng tác động vật lý như gây va đập vào đầu, giật điện, thả rơi tự do từ trên cao đột ngột...!Tuy những cách này nghe qua có phần bạo lực nhưng thực chất y học hiện tại đã có thể không chế được rủi ro, mục đích không phải thật sự gây thương tổn cho bệnh nhân, mà là dùng sự tác động bất ngờ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng mà không cho bệnh nhân biết trước, làm cho bản năng sinh tồn của cơ thể trỗi dậy, kích thích thần kinh và não bộ hoạt động ở trạng thái cao độ, từ đó tìm cơ may có thể khiến cho bệnh nhân nhớ lại những ký ức đã quên.
Kiều Cảnh Nam nghe xong lập tức bác bỏ, đừng nói là hiện tại Thẩm Tư Thần đang mang thai, dù cậu có khỏe mạnh bình thường hắn cũng sẽ không khiến cho cậu rơi vào trạng thái sợ hãi tuyệt vọng như vậy, cũng sẽ không để thân thể của cậu chịu khổ.

Hắn thà rằng thiếu niên không nhớ lại còn hơn.

Riêng việc ích kỷ này hắn chắc chắn phải làm.
Trong đề xuất còn có một cách là chữa trị tâm lý và điều trị bằng thuốc, đồng thời đưa cậu trở lại trạng thái thôi miên sâu, tìm cách tháo gỡ nút thắt khi cậu bị khóa ký ức.

Việc cưỡng chế thôi miên để mở khóa ký ức hoặc xâm nhập vào phần ký ức bị khóa có thể ích nhiều gây ra ảnh hưởng đến tâm lý và thần kinh của cậu.

Cách này không chỉ tổn hại đến tinh thần mà dùng thuốc cũng ảnh hưởng đến cơ thể, lúc mang thai thì không thể thực hiện.
Cuối cùng Kiều Cảnh Nam quyết định dùng cách đầu tiên, cùng cậu gợi nhớ lại ký ức và kỷ niệm.

Đợi Thẩm Tư Thần bình an sinh con rồi tính tiếp.

Trong thời gian đó cũng để cho viện trưởng và các vị chuyên gia khác cùng nhau tìm ra phương pháp mới vừa an toàn vừa hiệu quả hơn.
Sau khi ra khỏi phòng viện trưởng, sắc mặt Kiều Cảnh Nam sa sầm đến khó coi.
"Lục Văn, nếu đã không còn gì có thể khai thác được từ miệng của Tiêu Dương, vậy thì tống hắn vào bệnh viện tâm thần đi, để hắn ở đó từ từ mà nghiên cứu." Đi thêm mấy bước hắn lại dặn dò thêm, "Chọn nơi nào ghê gớm một chút, bảo bọn họ đặc biệt chiếu cố hắn."
"Vâng, Kiều tổng." Lục Văn toát mồ hôi lạnh, anh ta đi theo Kiều Cảnh Nam nhiều năm, rất ít khi nhìn thấy hắn dùng đến những thủ đoạn như thế này, lần này Tiêu Dương thật sự đã chạm vào giới hạn cuối cùng của Kiều Cảnh Nam rồi.
Kiều Cảnh Nam trở về phòng chờ, điều chỉnh lại tâm tình.


Đợi đến khi Thẩm Tư Thần quay lại đã nhìn thấy một Kiều tổng vui vẻ ấm áp như mọi ngày đang dang tay đón mình.
Kiều Cảnh Nam đem áo choàng khoác lên vai cậu, cẩn thận ôm lấy thiếu niên ngồi xuống sô pha.

Bác sĩ Mạnh vẫn đang chờ lấy kết quả, hắn cầm lấy hộp thức ăn nhẹ từ tay Lục Văn, chậm rãi đút cho cậu ăn.

Sau khi ăn xong lại lấy bình giữ nhiệt rót một ly sữa ấm cho cậu.
Túi bảo mẫu mà Lục Văn đang cầm có đủ mọi thứ cần thiết đủ cho Thẩm Tư Thần dùng cả ngày, đều là đồ mà Kiều Cảnh Nam tự tay chuẩn bị, sắp xếp ngăn nắp để vào bên trong, hắn đã xem không ít sách hướng dẫn chăm sóc người mang thai, những điều cần lưu ý đều thuộc lòng từng chữ.
Lục Văn cũng đang gấp rút tìm một vệ sĩ và một bảo mẫu đáng tin cậy để đi theo chăm sóc Thẩm Tư Thần những lúc không có Kiều Cảnh Nam bên cạnh.
Lúc bác sĩ Mạnh cầm kết quả quay lại thì nhìn thấy cảnh này, anh ta nhìn qua phần tư liệu hướng dẫn chăm sóc người mang thai trên bàn, nghĩ thầm có lẽ là không cần dùng đến nữa.
"Kết quả kiểm tra của Kiều phu nhân rất khả quan, các chỉ số khá ổn định và đạt ở mức trung bình, có điều vẫn cần phải bổ sung thêm dinh dưỡng và chất sắt để tránh giai đoạn thai nhi phát triển nhanh hơn cơ thể sẽ bị thiếu hụt.

So với dự đoán thì kết quả này khá tốt, nếu như được chăm sóc tỉ mỉ, theo tình hình này...!em bé chắc chắn có thể được thuận lợi sinh ra."
Thẩm Tư Thần chăm chú lắng nghe, vành mắt cũng sắp ướt, may mà em bé của cậu không có việc gì.

Cậu xoay qua nhìn người đang ngồi bên cạnh, khuôn mặt hắn không có chút biểu tình gì.

Nếu bàn tay hắn không vô thức siết chặt tay cậu thì cậu còn tưởng hắn không hề hồi hộp hay kích động gì nữa kìa.
Thẩm Tư Thần bất ngờ ôm cổ Kiều Cảnh Nam, hôn nhẹ lên má hắn, khẽ thì thầm, "Chúc mừng anh, sắp được làm cha lần nữa rồi."
Kiều Cảnh Nam theo bản năng ôm cậu vào lòng, nhịp tim hắn đập liên hồi như muốn vỡ cả lồng ngực, hắn kích động đến mức gần như không thể phản ứng được gì nữa, thiếu niên của hắn vẫn khỏe mạnh, bé con trong bụng cũng có thể giữ lại, tất cả cảm xúc như thể vỡ òa.
"Cảm ơn em, Thần Thần, cảm em rất nhiều."
Cảm ơn đã đến bên cạnh anh, cảm ơn đã vì anh mà mang thai bé con.
Lục Văn và bác sĩ Mạnh nhìn nhau, cười gượng gạo.

Bọn họ tự xem mình là người vô hình, yên lặng đứng qua một bên.
...
Bảo mẫu về vệ sĩ mới rất nhanh đã đến Kiều gia.

Bảo mẫu là dì Chung do Liễu San San giới thiệu, dì Chung năm nay hơn bốn mươi tuổi, là người đã được đào tạo chuyên nghiệp, chuyên chăm sóc thai phụ trước và sau sinh, cũng có rất nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.
Dì Chung vốn là bảo mẫu của họ hàng Liễu gia, nếu không phải trùng hợp ngay lúc gia đình họ di cư ra nước ngoài thì có lẽ cũng khó mà tìm được người phù hợp nhanh như vậy.
Kiều Cảnh Nam dùng giá gấp đôi để thuê dì Chung, nếu như có thể làm tốt thì sẽ ký hợp đồng lâu dài, còn cho bà ta rất nhiều đãi ngộ tốt.
Vệ sĩ là được chọn nghiêm ngặt từ gia tộc nhà Trịnh Đông Quân, ban đầu Kiều Cảnh Nam muốn chọn một vệ sĩ nữ, bởi vì hắn không muốn người đàn ông khác quanh quẩn bên thiếu niên của mình, nhưng hắn lại sợ cậu hiểu lầm, cho nên bảo Trịnh Đông Quân tìm người "thành thật" một chút.
Trịnh Đông Quân từ trong những vệ sĩ giỏi nhất của gia tộc chọn được một người tên là Lê Sơn, người này gia thế trong sạch, gia nhập Trịnh gia từ rất lâu, vừa tròn bốn mươi tuổi, thân thủ nhanh nhẹn làm việc lại chu đáo, đặc biệt là đã có vợ con, còn là một người rất yêu gia đình.
Kiều Cảnh Nam nhìn biểu hiện tích cực của Trịnh Đông Quân, lại cảm thấy Lê Sơn cũng không tồi, lặng lẽ cộng thêm cho cậu ta một điểm.
Chuyên gia dinh dưỡng riêng sẽ thường xuyên đến nhà để kê thực đơn và hướng dẫn dì Chung thêm những thứ cần lưu ý khi chuẩn bị thức ăn, đồng thời cũng sẽ thường xuyên theo dõi cân nặng và các chỉ số dinh dưỡng cho cậu.
Thẩm Tư Thần được mọi người vây quanh chăm sóc đến hoa cả mắt, cậu nói với Kiều Cảnh Vân rằng bản thân nhiều lúc còn tưởng mình đang mang long thai của Hoàng đế, cảm thấy có chút áp lực.
Kiều Cảnh Vân lại khuyên cậu đừng nghĩ nhiều, lý do Kiều Cảnh Nam quan tâm cậu như vậy vốn không phải là vì cậu mang thai, càng không phải chỉ vì đứa bé trong bụng.
Lúc ấy Thẩm Tư Thần không hiểu, về sau cậu mới biết, hóa ra là nguyên nhân khiến Kiều Cảnh Nam lo lắng chính là cậu.

Người hắn để ý nhất trước sau vẫn luôn là cậu.
...
Lúc Thẩm Tư Thần mang thai được mười hai tuần, Kiều Cảnh Nam phải ra nước ngoài công tác một tuần.

Vì là hợp đồng quan trọng liên quan đến những dự án lớn của tập đoàn sau này nên hắn không thể không đích thân đi.
Buổi tối trước ngày lên máy bay, hắn ôm thiếu niên trong lòng, hai người nằm trên giường nói với nhau rất nhiều chuyện về tương lai, trường cấp hai, cấp ba của tiểu Vũ nên chọn trường nào, sau này không biết lên đại học thằng bé sẽ thích theo học ngành gì.

Còn bé con trong bụng là trai hay gái, lớn lên sẽ trông giống ai.
Tương lai hạnh phúc được tô vẽ thành một bức tranh ngọt ngào ấm áp, nhưng mà Kiều Cảnh Nam cảm thấy vẫn còn thiếu một chút.
Hắn nợ thiếu niên một thứ rất quan trọng.
Hắn hôn lên trán cậu, nói nhỏ, "Khi trở về, tôi có một món quà muốn tặng cho em."
Thiếu niên khép chặt mi mắt, dù đang chậm rãi chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn cố gắng trả lời hắn, "Em đợi anh."
***
Lưu ý: Kiến thức y học trong truyện đều là tác giả tự thiết kế để phù hợp bối cảnh, vui lòng không áp dụng vào thực tế, không làm theo!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện