Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày khai trương, mỗi lần nhắc đến ngày hôm đó, Thẩm Tư Thần lại tức giận không thôi.
Làm gì có quản lý nào bỏ về giữa chừng trong ngày khai trương, hơn nữa còn vắng mặt liên tiếp hai ngày sau đó chứ.

Kiều Cảnh Nam làm cho cậu không xuống giường nổi, cậu còn tưởng là mình sắp chết đến nơi luôn rồi!
Kiều Cảnh Nam là gián điệp của đối thủ phải đến sao, hắn giống như muốn nhà hàng của cậu vừa khai trương đã sập tiệm luôn vậy.
Cũng may là mấy ngày đó có Âu Tĩnh Siêu đến giúp trông coi, còn có Trác Phong mỗi ngày đều dành thời gian ghé qua xem sổ sách, quản lý nhân viên, nên mấy ngày mà cậu vắng mặt tình hình cũng tạm xem như là ổn.
Sau đó, cậu bắt đầu chuyên tâm vào công việc, cố gắng thay đổi những thiếu sót của nhà hàng để cho khách hàng đến đây đều có một trải nghiệm hài lòng, đồng thời cậu cũng tìm hiểu và cải thiện thêm các dịch vụ mới để việc phục vụ của nhà hàng càng tốt hơn nữa.
Thẩm Tư Thần đã lên kế hoạch cho đêm trung thu sắp tới, nhà hàng của cậu sẽ tặng thêm chè trôi nước đoàn viên cho những vị khách đến đây ăn, bởi vì cậu biết rõ là đối với những người xa quê, xa gia đình, một chén chè trôi nước này sẽ vô cùng có ý nghĩa với họ.
Vì hôm ấy là ngày mà gia đình sum họp vui vẻ, nên cậu cũng cho phép nhân viên trong nhà hàng mời gia đình của họ đến nhà hàng ăn vào ngày hôm đó, tất nhiên là hóa đơn đều sẽ do cậu chi trả.
Cậu là người đã có con, cậu biết tầm quan trọng của sự sum họp, cũng thấu hiểu mong muốn luôn được ở bên cạnh con cái của các bậc phụ huynh.
Chuẩn bị cho người khác hầu như đã đâu vào đấy, cậu bắt đầu lên kế hoạch cho gia đình nhỏ của mình.
Từ lâu Thẩm Tư Thần đã lén theo đầu bếp trong nhà hàng học nấu ăn, cậu tranh thủ những lúc rảnh rỗi sẽ xuống bếp phụ giúp, sẵn tiện học hỏi một chút.

Cậu thích nấu ăn, cũng rất có năng khiếu, mới học chưa bao lâu mà cậu gần như đã có thể nấu được tám chín phần hương vị giống như bếp trưởng của nhà hàng nấu.
Ông ta còn nói bất cứ khi nào cậu muốn trở thành đầu bếp, ông ta sẵn sàng nhận cậu làm đồ đệ chân truyền.


Nhưng mà đó cũng chỉ là nói đùa, Kiều Cảnh Nam làm sao mà cho phép chứ.
Hắn đồng ý để cậu đến nhà hàng làm việc, nhưng mỗi ngày đều phải về nhà lúc sáu giờ, cậu đã hứa với hắn sẽ luôn dành thời gian cho hắn và Tiểu Vũ, cậu vẫn luôn giữ lời.
Dạo gần đây Kiều Cảnh Nam rất bận, thường xuyên tăng ca, ban ngày cũng rất ít khi gọi điện cho cậu, vừa đúng ý cậu, để cậu có thời gian chuẩn bị cho hắn một bất ngờ.
Đêm trung thu cậu sẽ tự tay xuống bếp nấu một bàn tiệc thịnh soạn cho cả nhà.

Chị hai, Tiểu Vũ, cậu và Kiều Cảnh Nam, đây là lần đầu tiên cả gia đình đón trung thu cùng nhau, cậu muốn tạo ra thật nhiều kỷ niệm, mãi lưu lại khoảnh khắc đáng nhớ này trong ký ức.
Sáng ngày trung thu, Thẩm Tư Thần gọi điện mời Kiều Cảnh Vân tối nay sang nhà dùng bữa, còn cố ý nhờ bà ta đừng nói gì với Kiều Cảnh Nam để cho hắn bất ngờ.
Kiều Cảnh Vân đồng ý với cậu.

Bà ta nhìn email lịch trình tháng sau mà mình vừa nhận được, bất giác mỉm cười.

Đứa em trai nhỏ của bà ta đã trưởng thành thật rồi, còn có một gia đình riêng hạnh phúc và ấm áp, thật sự khiến cho bà ta vô cùng nhẹ nhõm.
Kiều Cảnh Nam đột nhiên hủy bỏ tất cả lịch trình của tháng sau, dồn hết tất cả công việc cần thiết sang tháng này, còn nhờ bà ta thay mặt hắn điều hành công ty một tháng.

Một tháng này, có lẽ hắn dùng để làm một việc vô cùng quan trọng.
Không biết đêm nay ai mới là người bất ngờ hơn ai đây?
...
Thẩm Tư Thần gọi điện cho Trịnh Đông Quân nhờ cậu ta hôm nay đưa Thẩm Tư Vũ về nhà sớm một chút.

Bởi vì hôm nay là trung thu cho nên có lẽ trường học sẽ tổ chức một vài hoạt động, nhưng cậu biết là Tiểu Vũ nhà mình cũng không thích những nơi đông người như vậy, cho nên muốn sớm đón bé con về nhà cùng cậu chuẩn bị bất ngờ cho Kiều Cảnh Nam.
Trịnh Đông Quân là vệ sĩ riêng mà Kiều Cảnh Vân tìm cho Thẩm Tư Vũ.

Cậu ta khá giống Tiểu Vũ, tính cách trầm ổn và yên tĩnh, cho nên có vẻ như hai người rất hợp nhau.
Lúc đầu cậu còn lo lắng về việc thuê vệ sĩ nhỏ tuổi như vậy chính là bóc lột sức lao động của trẻ vị thành niên, nhưng mà sau khi nghe Kiều Cảnh Vân nói cậu mới biết rằng gia tộc của Trịnh Đông Quân có truyền thống làm vệ sĩ lâu đời, mỗi một đứa trẻ trong Trịnh gia từ nhỏ đã được truyền dạy võ thuật, kiếm đạo, và học cách rèn giũa tâm tính.

Sau khi lớn lên bọn họ sẽ được gia tộc cử đi nhận nhiệm vụ, một vệ sĩ chân chính cả đời chỉ có một chủ nhân, trừ phi bản thân chết, hoặc là chủ nhân mà họ bảo vệ không còn nữa.
Bởi vì trước kia khi còn sống Kiều lão gia và Trịnh lão gia từng có một giao ước, vừa đúng lúc Kiều Cảnh Vân muốn tìm vệ sĩ cho Tiểu Vũ, cho nên lần này Trịnh lão gia muốn thực hiện giao ước với người bạn cũ năm xưa của mình, vậy là ông ta đã để đứa cháu trai mà ông ta đắc ý nhất đến Kiều gia.

Trịnh Đông Quân là người xuất sắc nhất trong thế hệ này của Trịnh gia, tuy chỉ mới mười bốn tuổi nhưng cậu ta đã thông qua được tất cả các bài huấn luyện và kiểm tra khó nhất.

Và Thẩm Tư Vũ đã trở thành chủ nhân đầu tiên của cậu ta.
...
Đợi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, đến giữa trưa Thẩm Tư Thần mới bắt đầu đi mua nguyên liệu để nấu ăn.
Cậu ngồi trên xe nghĩ ngợi một hồi lại quyết định gọi điện cho Kiều Cảnh Nam.
"Cảnh Nam, hôm nay anh có bận lắm không?"
"Ừm, có một chút, có chuyện gì sao?"
Kiều Cảnh Nam một tay cầm điện thoại, tay còn lại lật quyển album ảnh trên bàn để xem.
Thẩm Tư Thần sợ hắn quên mất hôm nay là trung thu, nhưng nhắc khéo hắn thì lại sợ hắn đoán ra cậu đang định làm gì đó, thế là cậu bèn nghĩ ra cách khác.
"Tối nay anh có thể về nhà sớm được không? Em...!em có chuyện muốn nói với anh, cho nên là anh nhất định không được tăng ca, phải về sớm đó."
Kiều Cảnh Nam dừng lại ở một trang, hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cười nói, "Ồ, Thần Thần có chuyện quan trọng muốn nói với tôi sao, tôi rất mong chờ."
Hắn cũng có một chuyện rất quan trọng, vô cùng quan trọng muốn nói với cậu.

Là chuyện cả đời.
"Nhớ là không được tăng ca đâu đó, em chờ anh ở nhà."
"Tuân lệnh Kiều phu nhân.

Nhưng mà bây giờ tôi cũng có chuyện quan trọng muốn hỏi em đây?"
Thẩm Tư Thần tựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, thầm cảm thán bầu trời hôm nay thật đẹp, "Anh hỏi đi."

"Em thích mặc quần áo màu đen hay là màu trắng?"
"À...! chắc là màu trắng, em cảm thấy anh mặc màu đen đẹp hơn em.

Nhưng mà anh lại định mua gì cho em sao, không cần mua thêm đâu, em có rất nhiều quần áo rồi."
"Ừm, bộ quần áo này có chút đặc biệt, tôi nhất định phải mua cho em."
Hắn hài lòng nhìn mẫu vest cưới màu trắng trên quyển album ảnh, khóe môi vô thức mỉm cười dịu dàng.

Hắn cũng cảm thấy thiếu niên của hắn hợp với màu trắng, cậu mặc bộ vest này trên người, khoác tay hắn bước vào lễ đường, trên đời sẽ không còn khung cảnh nào đẹp đẽ và tuyệt vời hơn như thế nữa.
"Vậy sao, là quần áo gì mà...!Á a a...!!!"
"Rầm!!!"
"Cạch."
"Tút Tút Tút!"
Một loạt âm thanh hỗn loạn truyền đến tai Kiều Cảnh Nam trước khi đầu dây bên kia ngắt máy.
Hắn chết lặng, tay run run ấn phím gọi lại, nhưng điện thoại của cậu đã không còn liên lạc được nữa.
"Thần Thần...!Thần Thần..." Kiều Cảnh Nam hét lớn rồi đứng dậy lao nhanh ra ngoài..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện