Ngày hôm sau, Thẩm Tư Thần theo Kiều Cảnh Nam đi đón Thẩm Tư Vũ, lúc đến nhà Kiều Cảnh Vân cậu còn bất ngờ hơn cả nhóc con lúc mới đến, cậu mang theo mắt chữ A mồm chữ O đi dạo khắp nơi, nơi này so với ngôi biệt thự của Thẩm gia khi xưa cậu ở còn rộng hơn gấp mấy lần, nhìn có vẻ như còn sang trọng và hiện đại hơn rất nhiều.
Đột nhiên cậu thấy áp lực có hơi lớn, trước nay cậu chưa từng suy nghĩ thật kỹ về phương diện này, giữa cậu và Kiều Cảnh Nam có khoảng cách đặc biệt lớn, nếu như...!nếu như không có Tiểu Vũ...!có phải bọn họ sẽ không thể thuận lợi ở bên cạnh nhau như vậy không.
Thẩm Tư Thần đứng bên cạnh hồ cá ở sân sau, trầm tư suy nghĩ.
Phía sau đột ngột truyền tới cảm giác quen thuộc, vòng tay ấm áp bao bọc lấy thiếu niên, "Nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?"
"Em đang nghĩ...!chúng ta hình như không xứng đôi."
Kiều Cảnh Nam lập tức đứng thẳng người, xoay mặt cậu lại đối diện với hắn, ánh mắt hốt hoảng thấy rõ, "Sao đột nhiên lại nghĩ như vậy?" Sau đó dường như nghĩ tới cái gì, hắn hơi hạ giọng, có chút mất mát, "Em cảm thấy...!tôi lớn hơn em quá nhiều tuổi sao?"
Hắn cũng từng nghĩ qua vấn đề này, thiếu niên xinh đẹp như hoa, trẻ trung tràn đầy sức sống, còn hắn...!hắn đã ngoài ba mươi, hơn cậu đến cả chục tuổi, cậu mặc quần áo thoải mái thoạt nhìn chỉ như thiếu niên mười mấy hai mươi, hắn thì lúc nào cũng áo vest, cà vạt, nhìn trưởng thành hơn cậu rất nhiều.
Kiều tổng có chút ngập ngừng, mặc dù hắn cảm thấy vẻ ngoài của mình cũng không tệ, bộ dáng tinh anh hơn người, nhưng nếu như thiếu niên thật sự chê hắn, thì hắn biết phải làm thế nào đây.
Khi yêu ai ấy mà, người ta chau mày một chút cũng khiến mình lo lắng không yên.

Dù hắn có là Kiều Cảnh Nam đi chăng nữa, thì đứng trước mặt cậu hắn vẫn lo được lo mất như bao người.

Thẩm Tư Thần mỉm cười, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.

Nhìn xem, người trước mặt lúc nào cũng chỉ sợ cậu không vui, cái gì mà xứng hay không xứng...!thực chất không tồn tại giữa bọn họ.

Cậu cũng rất tự ti về bản thân, nhưng cậu sẽ không vì vậy mà buông tay đoạn tình cảm này, nếu người ấy tình nguyện chờ đợi cậu, vậy cậu sẽ nỗ lực bước đến bên cạnh anh ấy.
Môn đăng hộ đối đối với những người thật sự yêu nhau thì chẳng có chút ý nghĩa nào, xứng hay không xứng không phải là ở vật chất hay địa vị, mà chính là bản thân có xứng đáng với tình cảm mà người kia dành cho mình hay không.
Thẩm Tư Thần nhón chân ôm cổ hắn, môi hôn khẽ chạm vào má trong sự ngỡ ngàng của Kiều Cảnh Nam, "Cảm ơn anh, vì đã bao dung và chấp nhận em."
Hắn theo bản năng vòng tay ôm thiếu niên vào lòng, "Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy nữa, về sau em chỉ cần nói thích tôi là được rồi."
Xém chút nữa là hù chết hắn rồi.
"Ừm, thích anh, vô cùng thích anh."
Thẩm Tư Vũ nắm tay Kiều Cảnh Vân đứng ở trong sân, nhìn cảnh tượng này mà ngậm ngùi lắc đầu, "Con mới rời khỏi nhà có một ngày, sao con cứ có cảm giác đã bị cướp mất ba ba rồi."
Kiều Cảnh Vân xoa đầu nhóc, "Làm sao có thể, con không những không bị cướp mất ba ba, mà còn có thêm một người ba yêu thương con."

...
Thẩm Tư Thần trở về ngoại thành, mở cửa quán mì một ngày cuối cùng, người trong vùng truyền tai nhau, vừa đến ăn mì, vừa nói lời tạm biệt với cậu chủ nhỏ dễ thương.
"Ài, người trẻ đến thành phố phát triển là tốt, chỉ tiếc là từ nay không được ăn mì mà Tiểu Thần nấu nữa."
"Đúng vậy, phòng khám của bác sĩ Hàn cũng đóng cửa rồi, giờ ông chủ Thẩm cũng dọn đi, cái khu này càng lúc càng quạnh quẽ."
Từ ngày Kiều Cảnh Nam đến đây, Hàn Kỳ không xuất hiện nữa, cậu có gửi tin nhắn cảm ơn anh ta, nhưng lại không có chút hồi âm nào.
Cậu cũng không quá đặt nặng trong lòng, Hàn Kỳ đối với cậu là ân nhân, cũng có thể coi như hàng xóm, bạn bè.

Người ta còn có chuyện khác phải làm, cậu cũng không có quyền hỏi tới hay can thiệp.
Mấy người trong thôn không những đến ăn mì mà còn đem chút quà quê đến tặng cho Thẩm Tư Thần, cậu cũng không lấy tiền mì của họ, ngày hôm nay xem như chiêu đãi cho những thực khách đã ủng hộ cậu trong mấy năm qua.

Kiều Cảnh Nam cùng Tiểu Vũ cũng đến chiếm một bàn, Thẩm Tư Thần bận rộn làm thức ăn trong bếp, Lục Văn bị tận dụng làm bồi bàn.

Sự xuất hiện của Kiều Cảnh Nam không khỏi khiến cho mọi người chú ý, dù hắn chỉ ngồi yên một chỗ cũng đủ toát lên phong thái đối lập hoàn toàn với nơi này.
Có mấy người kéo Thẩm Tư Thần qua một bên tò mò hỏi xem chàng trai đang ngồi cùng với bé con Tiểu Vũ là ai, nhìn một lớn một nhỏ có khuôn mặt cũng na ná giống nhau, bọn họ còn nghĩ đây là họ hàng của Thẩm Tư Thần.
Kiều Cảnh Nam giả vờ điềm tĩnh, lắng tai nghe xem câu trả lời của thiếu niên, dù hắn biết có lẽ cậu sẽ không giới thiệu mình với người khác, dẫu sao thì...!giữa bọn họ hình như cũng chưa từng nói qua danh phận gì, thế nhưng trong lòng cũng có chút chờ mong.
Thẩm Tư Thần có hơi suy nghĩ, cậu xoay người nhìn về phía hắn, mỉm cười rạng rỡ, "Anh ấy là bạn trai của cháu."
Mọi người ngỡ ngàng "Ồ" lên một tiếng, sau đó...!ai nấy đều vui vẻ chúc mừng cậu.
Bây giờ chuyện nam - nam quen nhau cũng không phải là hiếm lạ, Thẩm Tư Thần là thiếu niên ngoan ngoãn hiểu chuyện, siêng năng chăm chỉ, rất được lòng mọi người.

Mấy năm qua một mình cậu vất vả nuôi con trai ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Giờ đây có một người đàn ông giàu có muốn chăm sóc cho cậu và Tiểu Vũ, đưa cậu về thành phố sống một cuộc sống sung túc, bọn họ còn bất giác thấy mừng cho cậu.
Kiều - bạn trai - Cảnh Nam ưỡn ngực thẳng lưng, bỗng nhiên cảm thấy tự hào vô hạn, hắn giống như nguời vừa được thăng chức vậy, vui đến nở hoa trong lòng.
Kiều Cảnh Nam đứng lên, đi tới bên cạnh Thẩm Tư Thần, gật đầu chào hỏi mọi người, "Cảm ơn các vị thời gian qua đã chiếu cố Thần Thần và Tiểu Vũ nhà tôi, tập đoàn Kiều Thị sẽ xây dựng một khu nghỉ dưỡng ở gần đây, chúng tôi có thể giúp đỡ kinh tế ở khu vực này phát triển, thu mua nông sản giúp mọi người, cũng sẽ quyên tiền xây dựng trường học mới, nâng cấp đường sá...!hy vọng mọi có thể giúp cuộc sống của mọi người tốt hơn."
"Ồ, hóa ra tập đoàn lớn muốn đầu tư vào vùng này là nơi cậu làm việc sao?"
Lục Văn nhanh nhảu đính chính, "Anh ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lúc nãy chỉ cảm thấy Kiều Cảnh Nam là người có tiền thôi, bây giờ thì trực tiếp trở thành bức tượng vàng di động luôn.
Không ngờ vị tổng tài này không chỉ đối tốt với Thẩm Tư Thần mà còn giúp đỡ thôn nhỏ này của bọn họ, mọi người trực tiếp phát cho Kiều Cảnh Nam một tấm thẻ người tốt, phong tặng danh hiệu bạn trai quốc dân cho hắn.
Thẩm Tư Thần làm buổi gặp mặt chia tay này, cuối cùng lại giống như quang cảnh cả thôn "gả" con trai về nhà giàu ở thành phố vậy.
Thẩm Tư Thần mua cho con trai rất nhiều bánh kẹo, bảo nhóc đến trường mẫu giáo tạm biệt cô giáo và bạn bè.
Làm xong mọi chuyện thì cũng đã chiều tà, cậu trở về nhìn căn nhà đã được đội vận chuyển chuyên nghiệp dọn dẹp sạch sẽ, vật dụng trong nhà vẫn như cũ, cậu và Tiểu Vũ chỉ đem theo hành lý cá nhân.
Nơi này gắn liền với cậu đã hơn bốn năm, mỗi một ngóc ngách đều chứa kỷ niệm của cậu và Tiểu Vũ, đây là nơi bé con lớn lên, mắt cậu có chút cay cay, rời khỏi đây đúng là có chút không nỡ.
Kiều Cảnh Nam nắm tay thiếu niên, tay còn lại xoa nhẹ tóc cậu, "Yên tâm, tôi đã thuê người thường xuyên đến đây dọn dẹp, mọi thứ trong nhà đều sẽ giữ lại nguyên trạng, khi nào em và Tiểu Vũ muốn về đây chơi thì đều có thể lập tức trở về mà."
"Cảm ơn anh."
"Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.

Em chỉ cần nói thích tôi là được."
Cậu xoay người ôm chầm lấy hắn, cười trong nước mắt, "Ai thèm nói thích anh.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện