Ở một nơi khác, tại Vân Sát Bảo, nhờ có Gia Cát chiếu cố, Lãnh Tịch Chiếu rất nhanh khôi phục, đoàn người lại bắt đầu lên đường đi Giang Nam.
Dựa theo ước tính, Lâm Hạo Dương trước tiên mang theo quân đội trở về Thịnh Kinh, Lâm Hạo Dương phía trước cố ý ôm Lãnh Tịch Chiếu thử sức nặng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc hướng Tây Đằng Lâm nói:“Có béo lên!”
Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt buồn bực, Tây Đằng Lâm nhịn cười gật gật đầu.
Ngày hôm sau, một đoàn ba người Lãnh Úy cũng rời khỏi Tây Bắc, giục ngựa hướng về phía Giang Nam Thiên Hiệp thành mà đi.
Trên đường, Lãnh Tịch Chiếu luôn cùng Tây Đằng Lâm cưỡi Kim Yến Lưu, Lãnh Úy nhìn thấy mà trong lòng nghẹn khuất, vài lần há miệng muốn gọi con trở về, bất đắc dĩ mỗi lần thấy nó vẻ mặt vui vẻ, lời nói đến bên miệng vẫn phải nuốt xuống.
“Cho ngươi!” Lãnh Tịch Chiếu từ trong bình nhỏ lấy ra đan dược.
“Lần này lại là để làm gì?” Tây Đằng Lâm cau mày nuốt xuống:“Vừa khô vừa đắng.”
“Gia tăng nội lực.” Lãnh Tịch Chiếu cẩn thận đem cái chai cất vào trong lòng:“Sư phụ cho ta, ngươi phải luyện công, như vậy tài có thể sớm đánh thắng Tư Đình!”
Lãnh Úy nghe vậy thở dài, tên tiểu ngốc này nghĩ mình tệ như vậy? Hai ba ngày sau, Lãnh Úy vươn tay thử mạch đập của Tây Đằng Lâm, nghi hoặc nói:“Ngươi luyện tâm pháp khẩu quyết như thế nào?”
“Luyện theo lão sư, không có phương pháp đặc biệt nào.” Tây Đằng Lâm nhìn Lãnh Úy:“Làm sao vậy?”
“Trước kia công phu ai dạy ngươi?” Lãnh Úy nhíu mày.
“Một số võ sĩ Tây Xuyên bình thường.” Tây Đằng Lâm cười cười:“Tây Bắc tộc nhân coi trọng kỵ mã cùng bắn cung, công phu cũng đều đại khái, nội lực lại càng không có gì đặc biệt.”
Lãnh Úy thở dài, nếu như chính mình hai mươi năm trước gặp được hắn thì tốt rồi:“Từ hôm nay trở đi ta mỗi ngày vào giờ tý sẽ tự mình dạy ngươi luyện công, thử xem xem một tháng có thể có hiệu quả không.” quinnalaurent.wordpress.com
“Dạ.“Tây Đằng Lâm cúi đầu đáp ứng, cũng không hỏi nguyên nhân.
“Ban ngày đi đường, giờ tý còn luyện công?” Lãnh Tịch Chiếu vừa nghe liền cảm thấy mệt, bất đắc dĩ nhìn thấy Lãnh Úy cùng Tây Đằng Lâm hai người đều hưng trí bừng bừng, cũng chỉ tùy theo — dù sao người mệt cũng không phải chính mình…… Lát nữa đi ngang qua Cam Tuyền thành mình sẽ thay bọn họ nhiều mua thật nhiều dược liệu nâng cao tinh thần bổ khí!
Chính ngọ, ba người rốt cục tới được Cam Tuyền thành, vừa tiến vào thành Lãnh Tịch Chiếu liền chạy đi hiệu thuốc mua thuốc, đông chọn tây lấy, rất nhanh liền bê một đống lớn giấy bao đi ra.
“Đều là cho ta?” Tây Đằng Lâm cảm thấy có điểm nhức đầu:“Nhiều như vậy.”
“Vẫn không đủ.” Lãnh Tịch Chiếu khoát tay:“Còn thiếu mấy thứ, chưởng quầy nói bán hết rồi, chúng ta đi hiệu khác.”
Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ, mang theo y tiếp tục tìm hiệu thuốc, Lãnh Úy lười cùng hai tên tiểu tử kia chạy lung tung, vì thế đi khách điếm nghỉ ngơi.
Liên tục đi ba bốn hiệu thuốc, cũng chưa mua được hết dược liệu, Lãnh Tịch Chiếu buồn bực, dược liệu bình thường như vậy, lại khó mua như vậy?
“Không sao đâu.” Tây Đằng Lâm an ủi y:“Nơi này mua không được thì đi nơi khác mua, lại cũng không gấp lắm.”
“Còn phải đi bốn năm ngày mới có thể đến tòa thành tiếp theo được.” Lãnh Tịch Chiếu thực buồn bực.
“Đừng lo, trở về ăn điểm tâm đi.” Tây Đằng Lâm xoa bụng:“Ta đói bụng lắm.”
Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, nắm tay Tây Đằng Lâm trở về khách điếm, đi ngang qua một địa phương chỉ thấy phía trước ầm ầm vây quanh một đống người, Lãnh Tịch Chiếu hứng thú, túm Tây Đằng Lâm hướng phía trước đi đến:“Chúng ta đi xem náo nhiệt!“
Tây Đằng Lâm cười lắc đầu, vươn tay đem y bảo hộ trong lòng, vừa định ngẩng đầu nhìn xem đằng trước có cái gì liền thấy có một vật gì đó đang hướng về phía mình bay đến, hắn theo bản năng chụp lấy, chợt thấy đám người xung quanh lặng thinh, sau đó liền phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa, nhìn trong tay là tú cầu đỏ rực, ngước mắt lên trên đài, một đại cô nương nũng nịu đang bẽn lẽn nhìn mình, nhất thời cảm thấy đau đầu.
“Ngươi cư nhiên dám bắt lấy nó!” Lãnh Tịch Chiếu giận dữ.
Tây Đằng Lâm có miệng khó phân biệt:“Ta vừa rồi là sợ nó tạp đến ngươi.”
Lãnh Tịch Chiếu tức giận, xoay người liền đi ra ngoài.
“Tiểu Tịch.” Tây Đằng Lâm giữ chặt y. quinnalaurent.wordpress.com
“Ngươi kéo ta làm gì, nhanh chạy trốn!” Lãnh Tịch Chiếu nhìn thấy một đội gia đinh đang chạy tới, hoảng sợ.
Tây Đằng Lâm phản ứng lại, đem tú cầu tùy tiện đưa cho người kế bên, lôi kéo Lãnh Tịch Chiếu bỏ chạy.
Chờ gia đinh chạy tới, chỉ thấy hai người đã dùng khinh công bay đi, tiểu thư nhà mình lại bị một lão khất cái bẩn hề hề ôm lấy ……
Trên đài, thiên kim tiểu thư Trương Yến Vinh của Cam Tuyền thành thủ phủ tức giận dậm chân, xoay người chạy về tú lâu, Trương Quý vừa nhìn thấy khuê nữ nhà mình ném tú cầu trúng một công tử diện mạo hiên ngang, vốn đang cảm thấy cao hứng, ai biết tên công tử trẻ tuổi kia tiếp nhận tú cầu không những không cao hứng, ngược lại còn cùng chàng trai kế bên chạy đi, không khỏi giận tím mặt, một bên an ủi khuê nữ, một bên phái người đi tìm, vô luận như thế nào cũng phải đem người nọ tìm trở về.
Tây Đằng Lâm lôi kéo Lãnh Tịch Chiếu chạy đến một cái ngõ nhỏ yên lặng nhưng sáng sủa, Lãnh Tịch Chiếu thở hổn hển nhìn người kế bên liếc mắt một cái, nói:“Sao không ở lại nhận thưởng đi?”
Tây Đằng Lâm bật cười, thay y lau mồ hôi, nói:“Thưởng bao nhiêu cũng không đi.”
“Chúng ta chạy đi như vậy, không tốt lắm đâu.” Lãnh Tịch Chiếu có điểm lo lắng:“Tiểu thư kia có thể không thể gả ra ngoài được nữa?”
“Sao có thể chứ.” Tây Đằng Lâm vươn tay ôm vai y, chậm rãi đi trở về khách điếm:“Tòa lầu kia xa hoa sáng bóng như vậy, vừa nhìn liền biết chính là tiểu thư nhà giàu, sao lại có chuyện không thể gả đi, người ta có đàm tiếu, đại khái cũng là nói chúng ta không biết phân biệt.”
“Đúng ha.” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu:“Không thể gả đi cũng xứng đáng, ai kêu nàng ném cho ngươi, chúng ta cũng không phải đi tiếp tú cầu, chúng ta đi xem náo nhiệt mà, đúng không?”
Tây Đằng Lâm nhịn cười gật gật đầu, tiểu gia hỏa này không nói đạo lý …… Xem ra cũng rất khả ái.
Hai người trở về khách điếm, liền cùng Lãnh Úy gọi món ăn, Lãnh Úy nhìn Lãnh Tịch Chiếu đầu đầy mồ hôi:“Sao lại thành như vậy?”
“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu le lưỡi:“Không có gì, chỉ là bên ngoài quá nóng.”
Lãnh Úy nhìn ra hai người có chuyện gạt mình, bất quá hắn cho là tiểu hài tử ham chơi, cũng không hỏi nhiều.
Ba người đang ăn cơm, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gào to sau đó có một nhóm người đi vào, thẳng hướng bàn ăn của ba người họ.
“Lâm Lâm bọn họ đến bắt ngươi!” Lãnh Tịch Chiếu khẩn trương bỏ đũa, ôm cổ Tây Đằng Lâm:“Không được, ngươi không được theo bọn họ đi!”
“Vị công tử này, lão gia nhà ta mời ngươi qua thủ phủ một chuyến.” Thủ lĩnh bước lên, hướng Tây Đằng Lâm ôm quyền.
Tây Đằng Lâm nhìn Lãnh Tịch Chiếu, gật đầu nói:“Hảo.”
“Không được đi!” Lãnh Tịch Chiếu hướng đám gia đinh trừng mắt:“Hắn không muốn cưới tiểu thư nhà các ngươi!”
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Lãnh Úy mạc danh kỳ diệu.
“Tiểu thư nhà bọn họ vừa rồi lấy tú cầu ném vào Lâm Lâm!” Lãnh Tịch Chiếu tức giận.
“Ngươi tiếp?” Lãnh Úy nhíu mày nhìn Tây Đằng Lâm.
“Tiếp.” Tây Đằng Lâm thành thành thật thật thừa nhận:“Bất quá ta sẽ đem chuyện này xử lý tốt.”
“Đi đi đi đi.” Lãnh Úy huy phất tay:“Xử lý nhanh rồi về.”
“Ta cũng phải đi!” Lãnh Tịch Chiếu túm lấy Tây Đằng Lâm không buông tay.
“Ừ, ta mang ngươi đi.” Tây Đằng Lâm sờ sờ đầu Lãnh Tịch Chiếu:“Đừng nóng giận.”
Một bên gia đinh xem đến mờ mịt, bao nhiêu người xếp hàng chờ cưới tiểu thư nhà mình, sao hai người này lại không muốn chứ.
Tây Đằng Lâm mang theo Lãnh Tịch Chiếu đến Trương phủ, Trương lão gia đã sớm ngồi ở tiền thính chờ người, tuy nói đối Tây Đằng Lâm nửa đường bỏ chạy rất bất mãn, lão vẫn muốn giữ lại một chút mặt mũi, cũng không lộ sắc mặt cho bọn hắn xem.
“Xin hỏi nhị vị công tử tôn tính đại danh là gì?” Trương lão gia tận lực làm cho chính mình khách khí một chút.
“Tại Hạ Lạc Lâm, đây là đệ đệ của ta…… Lạc Tịch.” Tây Đằng Lâm do dự một chút, dùng họ của mẫu hậu.
Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt…… Lạc Tịch, nghe rất hay…
“Lạc công tử.” Trương lão gia đánh giá Tây Đằng Lâm, chỉ thấy hắn tuấn tú lịch sự anh khí tuấn lãng, quần áo cùng bội đao cũng đều là thượng phẩm, trong lòng biết là thiếu gia nhà giàu, trong lòng cũng có chút yêu thích:“Không biết là người ở nơi nào tới?”
“Hắn đã có lão bà rồi!” Lãnh Tịch Chiếu mếu máo than thở.
“Hôm nay đón lấy tú cầu của tiểu thư, đúng là ngoài ý muốn.” Tây Đằng Lâm hướng Trương lão gia ôm quyền giải thích:“Tại hạ đã có người trong lòng, thật sự không thể cưới tiểu thư, thỉnh Trương lão gia thứ lỗi.”
Trương lão gia nghe vậy thì tức giận, đã thành thân rồi còn chạy tới xem náo nhiệt làm gì, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì mình còn mặt mũi nào chứ! Không cam lòng, Trương lão gia liền nhìn Lãnh Tịch Chiếu bên cạnh, nhìn đi nhìn lại, Lãnh Tịch Chiếu tuy anh tuấn không bằng Tây Đằng Lâm, nhưng rất thanh tú, đường nét trên người hoàn hảo, đẹp như tranh, hơn nữa nhìn qua tuổi cũng không lớn, hẳn là vẫn chưa có vợ, vì thế nói:“Nếu công tử đã có thê thất, ta đây cũng không miễn cưỡng. Nhưng không biết vị tiểu công tử này có thể thay lệnh huynh tiếp lấy tú cầu này không?”
Lãnh Tịch Chiếu sửng sốt:“Cái gì?”
“Y cũng không được!” Tây Đằng Lâm nói chắc như đinh đóng cột:“Đệ đệ của ta cũng có người trong lòng.”
“Đúng đúng.” Lãnh Tịch Chiếu điên cuồng gật đầu:“Ta không cần cưới khuê nữ nhà ngài!”
Nói đến đây, dù cho có là tiên cũng nổi giận, Trương lão gia vỗ cái bàn, vừa muốn nói chuyện thì thấy gia đinh nghiêng ngả lảo đảo chạy vào:“Lão gia không tốt, tiểu thư lại hộc máu.”
“Cái gì?” Trương Quý sợ tới mức sắc mặt trắng bệch:“Sao lại thế, kêu đại phu chưa?”
“Dạ rồi, đại phu đang tới.” Tên gia đinh thở hồng hộc.
“Đều là các ngươi hại nữ nhi của ta!” Trương Quý chỉ vào Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu nổi giận:“Người đâu, đem bọn họ bắt lại cho ta!”
Gia đinh đáp ứng một tiếng liền đi lên, nhưng là còn không có tới gần thì đã bị Tây Đằng Lâm đánh bay trở về.
“Làm càn……” Trương lão gia run run:“Tiểu lục tử, đi báo quan!!”
“Nếu báo quan ta sẽ không xem bệnh cho khuê nữ nhà ngươi.” Lãnh Tịch Chiếu trốn ở sau lưng Tây Đằng Lâm ló nửa đầu ra đàm điều kiện:“Ta giúp tiểu thư gia xem bệnh, coi như là ta đền bù tổn hại cho nàng, sau đó ngươi để chúng ta đi.”
“Ngươi có thể xem bệnh?” Trương lão gia nghi hoặc nhìn Lãnh Tịch Chiếu.
Lãnh Tịch Chiếu quét mắt một vòng gia đinh trong phòng, chỉ tay về phía từng người từng người:“Ngươi gần đây tiêu hóa không tốt, ngươi gần đây bệnh can khí tích tụ, ngươi gần đây nóng trong người, ngươi gần đây huyết khí có điểm hư, ngươi gần đây có phải hay táo bón không? Uống nhiều nước ăn rau xanh nhiều hơn đi.”
Gia đinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều gật đầu:“Thần y a!”
Trương lão gia cũng giật mình, chưa từng gặp qua ai xem bệnh nhanh và chuẩn như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bệnh? Đang do dự, chỉ thấy Lãnh Tịch Chiếu chỉ vào hắn:“Ngươi gần đây…… Ách…… Miệt mài quá độ!”
Hạ nhân cười trộm, lão gia gần đây vừa cưới vợ bé mà.
Trương lão gia trên mặt đỏ hồng, lúng túng nói:“Vậy… làm phiền công tử thay nữ nhi xem bệnh.”
Dựa theo ước tính, Lâm Hạo Dương trước tiên mang theo quân đội trở về Thịnh Kinh, Lâm Hạo Dương phía trước cố ý ôm Lãnh Tịch Chiếu thử sức nặng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc hướng Tây Đằng Lâm nói:“Có béo lên!”
Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt buồn bực, Tây Đằng Lâm nhịn cười gật gật đầu.
Ngày hôm sau, một đoàn ba người Lãnh Úy cũng rời khỏi Tây Bắc, giục ngựa hướng về phía Giang Nam Thiên Hiệp thành mà đi.
Trên đường, Lãnh Tịch Chiếu luôn cùng Tây Đằng Lâm cưỡi Kim Yến Lưu, Lãnh Úy nhìn thấy mà trong lòng nghẹn khuất, vài lần há miệng muốn gọi con trở về, bất đắc dĩ mỗi lần thấy nó vẻ mặt vui vẻ, lời nói đến bên miệng vẫn phải nuốt xuống.
“Cho ngươi!” Lãnh Tịch Chiếu từ trong bình nhỏ lấy ra đan dược.
“Lần này lại là để làm gì?” Tây Đằng Lâm cau mày nuốt xuống:“Vừa khô vừa đắng.”
“Gia tăng nội lực.” Lãnh Tịch Chiếu cẩn thận đem cái chai cất vào trong lòng:“Sư phụ cho ta, ngươi phải luyện công, như vậy tài có thể sớm đánh thắng Tư Đình!”
Lãnh Úy nghe vậy thở dài, tên tiểu ngốc này nghĩ mình tệ như vậy? Hai ba ngày sau, Lãnh Úy vươn tay thử mạch đập của Tây Đằng Lâm, nghi hoặc nói:“Ngươi luyện tâm pháp khẩu quyết như thế nào?”
“Luyện theo lão sư, không có phương pháp đặc biệt nào.” Tây Đằng Lâm nhìn Lãnh Úy:“Làm sao vậy?”
“Trước kia công phu ai dạy ngươi?” Lãnh Úy nhíu mày.
“Một số võ sĩ Tây Xuyên bình thường.” Tây Đằng Lâm cười cười:“Tây Bắc tộc nhân coi trọng kỵ mã cùng bắn cung, công phu cũng đều đại khái, nội lực lại càng không có gì đặc biệt.”
Lãnh Úy thở dài, nếu như chính mình hai mươi năm trước gặp được hắn thì tốt rồi:“Từ hôm nay trở đi ta mỗi ngày vào giờ tý sẽ tự mình dạy ngươi luyện công, thử xem xem một tháng có thể có hiệu quả không.” quinnalaurent.wordpress.com
“Dạ.“Tây Đằng Lâm cúi đầu đáp ứng, cũng không hỏi nguyên nhân.
“Ban ngày đi đường, giờ tý còn luyện công?” Lãnh Tịch Chiếu vừa nghe liền cảm thấy mệt, bất đắc dĩ nhìn thấy Lãnh Úy cùng Tây Đằng Lâm hai người đều hưng trí bừng bừng, cũng chỉ tùy theo — dù sao người mệt cũng không phải chính mình…… Lát nữa đi ngang qua Cam Tuyền thành mình sẽ thay bọn họ nhiều mua thật nhiều dược liệu nâng cao tinh thần bổ khí!
Chính ngọ, ba người rốt cục tới được Cam Tuyền thành, vừa tiến vào thành Lãnh Tịch Chiếu liền chạy đi hiệu thuốc mua thuốc, đông chọn tây lấy, rất nhanh liền bê một đống lớn giấy bao đi ra.
“Đều là cho ta?” Tây Đằng Lâm cảm thấy có điểm nhức đầu:“Nhiều như vậy.”
“Vẫn không đủ.” Lãnh Tịch Chiếu khoát tay:“Còn thiếu mấy thứ, chưởng quầy nói bán hết rồi, chúng ta đi hiệu khác.”
Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ, mang theo y tiếp tục tìm hiệu thuốc, Lãnh Úy lười cùng hai tên tiểu tử kia chạy lung tung, vì thế đi khách điếm nghỉ ngơi.
Liên tục đi ba bốn hiệu thuốc, cũng chưa mua được hết dược liệu, Lãnh Tịch Chiếu buồn bực, dược liệu bình thường như vậy, lại khó mua như vậy?
“Không sao đâu.” Tây Đằng Lâm an ủi y:“Nơi này mua không được thì đi nơi khác mua, lại cũng không gấp lắm.”
“Còn phải đi bốn năm ngày mới có thể đến tòa thành tiếp theo được.” Lãnh Tịch Chiếu thực buồn bực.
“Đừng lo, trở về ăn điểm tâm đi.” Tây Đằng Lâm xoa bụng:“Ta đói bụng lắm.”
Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, nắm tay Tây Đằng Lâm trở về khách điếm, đi ngang qua một địa phương chỉ thấy phía trước ầm ầm vây quanh một đống người, Lãnh Tịch Chiếu hứng thú, túm Tây Đằng Lâm hướng phía trước đi đến:“Chúng ta đi xem náo nhiệt!“
Tây Đằng Lâm cười lắc đầu, vươn tay đem y bảo hộ trong lòng, vừa định ngẩng đầu nhìn xem đằng trước có cái gì liền thấy có một vật gì đó đang hướng về phía mình bay đến, hắn theo bản năng chụp lấy, chợt thấy đám người xung quanh lặng thinh, sau đó liền phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa, nhìn trong tay là tú cầu đỏ rực, ngước mắt lên trên đài, một đại cô nương nũng nịu đang bẽn lẽn nhìn mình, nhất thời cảm thấy đau đầu.
“Ngươi cư nhiên dám bắt lấy nó!” Lãnh Tịch Chiếu giận dữ.
Tây Đằng Lâm có miệng khó phân biệt:“Ta vừa rồi là sợ nó tạp đến ngươi.”
Lãnh Tịch Chiếu tức giận, xoay người liền đi ra ngoài.
“Tiểu Tịch.” Tây Đằng Lâm giữ chặt y. quinnalaurent.wordpress.com
“Ngươi kéo ta làm gì, nhanh chạy trốn!” Lãnh Tịch Chiếu nhìn thấy một đội gia đinh đang chạy tới, hoảng sợ.
Tây Đằng Lâm phản ứng lại, đem tú cầu tùy tiện đưa cho người kế bên, lôi kéo Lãnh Tịch Chiếu bỏ chạy.
Chờ gia đinh chạy tới, chỉ thấy hai người đã dùng khinh công bay đi, tiểu thư nhà mình lại bị một lão khất cái bẩn hề hề ôm lấy ……
Trên đài, thiên kim tiểu thư Trương Yến Vinh của Cam Tuyền thành thủ phủ tức giận dậm chân, xoay người chạy về tú lâu, Trương Quý vừa nhìn thấy khuê nữ nhà mình ném tú cầu trúng một công tử diện mạo hiên ngang, vốn đang cảm thấy cao hứng, ai biết tên công tử trẻ tuổi kia tiếp nhận tú cầu không những không cao hứng, ngược lại còn cùng chàng trai kế bên chạy đi, không khỏi giận tím mặt, một bên an ủi khuê nữ, một bên phái người đi tìm, vô luận như thế nào cũng phải đem người nọ tìm trở về.
Tây Đằng Lâm lôi kéo Lãnh Tịch Chiếu chạy đến một cái ngõ nhỏ yên lặng nhưng sáng sủa, Lãnh Tịch Chiếu thở hổn hển nhìn người kế bên liếc mắt một cái, nói:“Sao không ở lại nhận thưởng đi?”
Tây Đằng Lâm bật cười, thay y lau mồ hôi, nói:“Thưởng bao nhiêu cũng không đi.”
“Chúng ta chạy đi như vậy, không tốt lắm đâu.” Lãnh Tịch Chiếu có điểm lo lắng:“Tiểu thư kia có thể không thể gả ra ngoài được nữa?”
“Sao có thể chứ.” Tây Đằng Lâm vươn tay ôm vai y, chậm rãi đi trở về khách điếm:“Tòa lầu kia xa hoa sáng bóng như vậy, vừa nhìn liền biết chính là tiểu thư nhà giàu, sao lại có chuyện không thể gả đi, người ta có đàm tiếu, đại khái cũng là nói chúng ta không biết phân biệt.”
“Đúng ha.” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu:“Không thể gả đi cũng xứng đáng, ai kêu nàng ném cho ngươi, chúng ta cũng không phải đi tiếp tú cầu, chúng ta đi xem náo nhiệt mà, đúng không?”
Tây Đằng Lâm nhịn cười gật gật đầu, tiểu gia hỏa này không nói đạo lý …… Xem ra cũng rất khả ái.
Hai người trở về khách điếm, liền cùng Lãnh Úy gọi món ăn, Lãnh Úy nhìn Lãnh Tịch Chiếu đầu đầy mồ hôi:“Sao lại thành như vậy?”
“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu le lưỡi:“Không có gì, chỉ là bên ngoài quá nóng.”
Lãnh Úy nhìn ra hai người có chuyện gạt mình, bất quá hắn cho là tiểu hài tử ham chơi, cũng không hỏi nhiều.
Ba người đang ăn cơm, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gào to sau đó có một nhóm người đi vào, thẳng hướng bàn ăn của ba người họ.
“Lâm Lâm bọn họ đến bắt ngươi!” Lãnh Tịch Chiếu khẩn trương bỏ đũa, ôm cổ Tây Đằng Lâm:“Không được, ngươi không được theo bọn họ đi!”
“Vị công tử này, lão gia nhà ta mời ngươi qua thủ phủ một chuyến.” Thủ lĩnh bước lên, hướng Tây Đằng Lâm ôm quyền.
Tây Đằng Lâm nhìn Lãnh Tịch Chiếu, gật đầu nói:“Hảo.”
“Không được đi!” Lãnh Tịch Chiếu hướng đám gia đinh trừng mắt:“Hắn không muốn cưới tiểu thư nhà các ngươi!”
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Lãnh Úy mạc danh kỳ diệu.
“Tiểu thư nhà bọn họ vừa rồi lấy tú cầu ném vào Lâm Lâm!” Lãnh Tịch Chiếu tức giận.
“Ngươi tiếp?” Lãnh Úy nhíu mày nhìn Tây Đằng Lâm.
“Tiếp.” Tây Đằng Lâm thành thành thật thật thừa nhận:“Bất quá ta sẽ đem chuyện này xử lý tốt.”
“Đi đi đi đi.” Lãnh Úy huy phất tay:“Xử lý nhanh rồi về.”
“Ta cũng phải đi!” Lãnh Tịch Chiếu túm lấy Tây Đằng Lâm không buông tay.
“Ừ, ta mang ngươi đi.” Tây Đằng Lâm sờ sờ đầu Lãnh Tịch Chiếu:“Đừng nóng giận.”
Một bên gia đinh xem đến mờ mịt, bao nhiêu người xếp hàng chờ cưới tiểu thư nhà mình, sao hai người này lại không muốn chứ.
Tây Đằng Lâm mang theo Lãnh Tịch Chiếu đến Trương phủ, Trương lão gia đã sớm ngồi ở tiền thính chờ người, tuy nói đối Tây Đằng Lâm nửa đường bỏ chạy rất bất mãn, lão vẫn muốn giữ lại một chút mặt mũi, cũng không lộ sắc mặt cho bọn hắn xem.
“Xin hỏi nhị vị công tử tôn tính đại danh là gì?” Trương lão gia tận lực làm cho chính mình khách khí một chút.
“Tại Hạ Lạc Lâm, đây là đệ đệ của ta…… Lạc Tịch.” Tây Đằng Lâm do dự một chút, dùng họ của mẫu hậu.
Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt…… Lạc Tịch, nghe rất hay…
“Lạc công tử.” Trương lão gia đánh giá Tây Đằng Lâm, chỉ thấy hắn tuấn tú lịch sự anh khí tuấn lãng, quần áo cùng bội đao cũng đều là thượng phẩm, trong lòng biết là thiếu gia nhà giàu, trong lòng cũng có chút yêu thích:“Không biết là người ở nơi nào tới?”
“Hắn đã có lão bà rồi!” Lãnh Tịch Chiếu mếu máo than thở.
“Hôm nay đón lấy tú cầu của tiểu thư, đúng là ngoài ý muốn.” Tây Đằng Lâm hướng Trương lão gia ôm quyền giải thích:“Tại hạ đã có người trong lòng, thật sự không thể cưới tiểu thư, thỉnh Trương lão gia thứ lỗi.”
Trương lão gia nghe vậy thì tức giận, đã thành thân rồi còn chạy tới xem náo nhiệt làm gì, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì mình còn mặt mũi nào chứ! Không cam lòng, Trương lão gia liền nhìn Lãnh Tịch Chiếu bên cạnh, nhìn đi nhìn lại, Lãnh Tịch Chiếu tuy anh tuấn không bằng Tây Đằng Lâm, nhưng rất thanh tú, đường nét trên người hoàn hảo, đẹp như tranh, hơn nữa nhìn qua tuổi cũng không lớn, hẳn là vẫn chưa có vợ, vì thế nói:“Nếu công tử đã có thê thất, ta đây cũng không miễn cưỡng. Nhưng không biết vị tiểu công tử này có thể thay lệnh huynh tiếp lấy tú cầu này không?”
Lãnh Tịch Chiếu sửng sốt:“Cái gì?”
“Y cũng không được!” Tây Đằng Lâm nói chắc như đinh đóng cột:“Đệ đệ của ta cũng có người trong lòng.”
“Đúng đúng.” Lãnh Tịch Chiếu điên cuồng gật đầu:“Ta không cần cưới khuê nữ nhà ngài!”
Nói đến đây, dù cho có là tiên cũng nổi giận, Trương lão gia vỗ cái bàn, vừa muốn nói chuyện thì thấy gia đinh nghiêng ngả lảo đảo chạy vào:“Lão gia không tốt, tiểu thư lại hộc máu.”
“Cái gì?” Trương Quý sợ tới mức sắc mặt trắng bệch:“Sao lại thế, kêu đại phu chưa?”
“Dạ rồi, đại phu đang tới.” Tên gia đinh thở hồng hộc.
“Đều là các ngươi hại nữ nhi của ta!” Trương Quý chỉ vào Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu nổi giận:“Người đâu, đem bọn họ bắt lại cho ta!”
Gia đinh đáp ứng một tiếng liền đi lên, nhưng là còn không có tới gần thì đã bị Tây Đằng Lâm đánh bay trở về.
“Làm càn……” Trương lão gia run run:“Tiểu lục tử, đi báo quan!!”
“Nếu báo quan ta sẽ không xem bệnh cho khuê nữ nhà ngươi.” Lãnh Tịch Chiếu trốn ở sau lưng Tây Đằng Lâm ló nửa đầu ra đàm điều kiện:“Ta giúp tiểu thư gia xem bệnh, coi như là ta đền bù tổn hại cho nàng, sau đó ngươi để chúng ta đi.”
“Ngươi có thể xem bệnh?” Trương lão gia nghi hoặc nhìn Lãnh Tịch Chiếu.
Lãnh Tịch Chiếu quét mắt một vòng gia đinh trong phòng, chỉ tay về phía từng người từng người:“Ngươi gần đây tiêu hóa không tốt, ngươi gần đây bệnh can khí tích tụ, ngươi gần đây nóng trong người, ngươi gần đây huyết khí có điểm hư, ngươi gần đây có phải hay táo bón không? Uống nhiều nước ăn rau xanh nhiều hơn đi.”
Gia đinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều gật đầu:“Thần y a!”
Trương lão gia cũng giật mình, chưa từng gặp qua ai xem bệnh nhanh và chuẩn như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bệnh? Đang do dự, chỉ thấy Lãnh Tịch Chiếu chỉ vào hắn:“Ngươi gần đây…… Ách…… Miệt mài quá độ!”
Hạ nhân cười trộm, lão gia gần đây vừa cưới vợ bé mà.
Trương lão gia trên mặt đỏ hồng, lúng túng nói:“Vậy… làm phiền công tử thay nữ nhi xem bệnh.”
Danh sách chương