Bị cằn nhằn một trận, Hứa Tư Đình cuối cùng là đem lửa đốt lớn lên, hướng Chu Mộ vẫy tay, nói:“Lại đây,đem quần áo hong khô đi.”
Chu Mộ biểu tình căm giận, đặt mông ngồi kế hắn bắt đầu cởi quần áo, miệng thì liên tục rủa “Tiểu nhân”“Ti bỉ”“Nói không giữ lời” linh tinh từ, thanh âm không lớn, nhưng đủ để Hứa Tư Đình nghe thấy.
Hứa Tư Đình nắm tay thành quyền, cật lực áp chế lửa giận trong lòng, hắn xê ra xa ngồi cật lực không để ý đến Chu Mộ. Vốn là khi hai người từ kinh thành xuất phát, hắn vẫn luôn muốn cùng y ở chung hòa bình, cho nên dọc theo đường đi luôn đối với thói xấu hay đùa dai của y cũng không để tâm, nhưng là lần này y cũng quá tùy hứng! Chu Mộ thoát quần áo ướt đẫm, ngồi bên đám lửa hơ bàn tay lạnh cóng, ngày mùa hè ở ngoại ô tuy không lạnh, nhưng vẫn là có chút cảm giác man mát, vì thế trong lòng y càng ủy khuất — người này có thật xấu, hắn phát hỏa thì cứ phát hỏa tại sao còn đem mình đẩy xuống sông chứ! Một bên mắng một bên hắt xì, đột nhiên thấy Hứa Tư Đình hướng phía mình đi tới.
“Làm gì?” Chu Mộ nhìn hắn như hổ rình mồi. quinnalaurent.wordpress.com
Hứa Tư Đình mặt không chút thay đổi đem áo khoác cởi ra cho y.
Chu Mộ cũng không khách khí, tiếp nhận khoác lên người mình rồi tiếp tục trừng Hứa Tư Đình.
Hứa Tư Đình thở dài:“Về sau không được lại đi tới loại địa phương này nữa.”
“Ta đi thanh lâu mắc mớ gì tới ngươi?” Chu Mộ một bụng hỏa, chính mình thật vất vả mới hối lộ được tú bà, kết quả còn không có nhìn thấy mặt tân hoa khôi, thì Hứa Tư Đình với khuôn mặt đen thui vọt vào, khiêng mình lên mang ra ngoài, còn đem mình đến sông rồi đẩy xuống, bảo là để cho mình thanh tỉnh một chút.
Hứa Tư Đình nghẹn lời, cũng không biết nên phản bác như thế nào, chỉ biết là buổi sáng vừa nghe tin nói y đi Sở Hoa Uyển, liền cảm thấy bực tức muốn điên.
Chu Mộ lười cùng hắn giải thích, bởi vì y hắt xì liên tục đến mức thở cũng không có thời gian, thấy vậy Hứa Tư Đình trong lòng càng ngày càng phiền, chính mình đẩy y xuống sông là không đúng, nhưng là mình đã để mặc cho y lâu như vậy, y thế nhưng không chịu ở yên một chỗ mà còn chạy tới thanh lâu.
Vươn tay sờ sờ quần áo Chu Mộ, vẫn còn ướt một mảng, vì thế hướng Chu Mộ ngoắc tay:“Lại đây!”
“Làm chi?” Chu Mộ vẻ mặt cảnh giác.
Hứa Tư Đình không nói lời nào, ánh mắt lại liếc con sông cách đó không xa.
Chu Mộ buồn bực, chính mình như thế nào lại trêu chọc ngay một tên ác ma chứ, thời điểm từ Thịnh Kinh thì đối với mình còn rất tốt, ai biết hắn nói trở mặt liền trở mặt! Tuy không cam lòng, cuối cùng vẫn đứng lên ngồi vào bên người Hứa Tư Đình, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, nghĩ rằng cùng lắm thì lại bị hắn khóa hai chân, về sau chờ mình luyện công phu thành công sẽ trả lại cho hắn gấp bội!!
Ngoài dự kiến của Chu Mộ, Hứa Tư Đình lần này không mắng y cũng không đánh y, mà là vươn tay đem y ôm vào trong lòng.
Chu Mộ đầu tiên là ngốc lăng, sau đó giật mình, cuối cùng là giận tím mặt:“Họ Hứa ngươi làm gì đó!”
“Hoặc là theo ta trở về khách điếm, hoặc là bị ta ôm.” Hứa Tư Đình thanh âm bình tĩnh:“Ta lần này là phụng chỉ làm việc, ngươi nếu bị cảm lạnh, ta sẽ bị trách phạt.”
Chu Mộ tránh khỏi lòng ngực Hứa Tư Đình, gấp rút cầm quần áo khoác lên người, thuận tay đem ngoại bào của Hứa Tư Đình trả cho hắn.
Hứa Tư Đình nhìn bóng dáng y, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút rung động, bờ vai trắng nõn của Chu Mộ, vừa rồi khoác vào ngoại bào màu đen của mình màu, muốn bao nhiêu câu nhân có bấy nhiêu câu nhân.
Tuy rằng Chu Mộ cuối cùng cũng trở về khách điếm, có nước ấm tắm, có chăn đệm sạch sẽ vừa mới được hơ nóng, bất quá y vẫn lạnh, ngày hôm sau Hứa Tư Đình ở dưới lầu đợi hồi lâu cũng không thấy y xuống lầu, đi lên phòng y đẩy cửa ra, chỉ thấy y đang ngồi ở trên giường ho khan.
Thấy Hứa Tư Đình vào phòng, Chu Mộ đảo tròng mắt suy yếu ngã xuống giường, tâm nói ta muốn cho ngươi trễ hành trình đó, tốt nhất là để hoàng thượng chém đầu ngươi!
Hứa Tư Đình thở dài, đi xuống lầu tìm đại phu.
Tuy đại phu đều nói chỉ là nhiễm chút phong hàn, Chu Mộ lại ở trên giường nằm năm ngày vẫn không có chuyển biến tốt, cả người vô lực, cũng không chịu ăn cơm.
Hứa Tư Đình lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy địa phương nhỏ đúng là địa phương nhỏ, như thế nào ngay cả bị phong hàn nho nhỏ như vây cũng chữa không được, tuy mỗi ngày hắn đều ra ngoài tìm hiểu về Vô Hoan Cung cùng sự tình về long mạch, lại thủy chung vẫn không yên lòng, hôm nay vừa mới nghe được một nửa đã bỏ chạy trở về, nghĩ chạy nhanh mang Chu Mộ đi tới địa phương lớn hơn xem bệnh, cứ như vậy không chừng y bệnh đến hỏng luôn.
Vừa xong đi đến lầu hai của khách điếm, liền thấy tiểu nhị bưng một đống lớn bát đũa ra khỏi phòng Chu Mộ.
” Y ăn cơm được rồi?” Hứa Tư Đình trong lòng vui vẻ, giữ chặt tiểu nhị hỏi.
“Ân.” Tiểu nhị thành thành thật thật gật đầu:“Vị công tử này mỗi ngày khoảng giờ này đều ăn cơm.”
“Mỗi ngày?” Hứa Tư Đình cắn răng, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Chu Mộ đang bắt chéo chân ngồi ở bên cạnh bàn xỉa răng, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự suy nhược nào.
“Ách……” Chu Mộ bị hoảng sợ, trên mặt lập tức biến sắc.
“Hay lắm!” Hứa Tư Đình sắc mặt khó coi, giọng điệu cũng cao hơn chút:“Không phải chỉ là đẩy ngươi xuống sông thôi sao! Ngươi lại chỉnh ta đến xoay vòng vòng! Ấu trĩ!”
Chu Mộ bị hắn rống đến sửng sốt, phản ứng lại thì cũng là một bụng hỏa:“Ta cầu ngươi lưu lại sao! Ta chính là đại xui xẻo mới có thể gặp được ngươi!”
Hứa Tư Đình nghe vậy trong lòng nhói lên, xoay người đi ra ngoài, về phòng cầm lấy hành lý cưỡi ngựa một đường hướng phía nam mà đi, không bao giờ muốn gặp lại đến cái tên tiểu phiến tử vô tâm vô phế kia nữa. ( phiến tử = lừa đảo)
Chu Mộ nhăn mặt nhăn mũi, ôm chăn nằm ở trên giường, trong lòng kêu loạn, hắn rốt cục đi rồi, chính mình hẳn là nên đốt pháo ăn mừng mới đúng.
Ở trên giường lăn lộn nửa ngày, Chu Mộ ngồi dậy, vẻ mặt buồn bực, cảm thấy chính mình có phải là bị Hứa Tư Đình bỏ bùa hay không, như thế nào vừa nhắm nhắm mắt lại thì nghĩ tới hắn, cân nhắc nửa ngày, quyết định đi ra ngoài tìm một chỗ uống rượu, coi như bồi thường cho mấy ngày nay mình phải chịu áp bách, thời điểm đi ngang qua cửa phòng Hứa Tư Đình dù biết bên trong không có ai, vẫn là ma xui quỷ khiến liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy tiểu nhị đang thu thập sắp xếp lại phòng.
“A, đây là cái gì?” Tiểu nhị từ trong ngăn tủ lấy ra một vật nhìn nhìn:“Ai nha, là của vị khách quan kia.”
“Cái gì?” Chu Mộ nghe vậy vào cửa nhìn nhìn, chỉ là một cây trâm cài kiểu dáng bình thường, lập tức trong lòng y bốc hỏa:“Hứ, không biết là lấy cắp của tiểu thư nhà ai.”
“Ngài quen biết vị khách quan trong phòng này sao? “Tiểu nhị nói:” Làm phiền ngài trả lại cho vị khách quan kia vậy.“Chu Mộ nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng, đem trâm cài cất vào trong lòng, sau đó thong thả đi xuống lầu.
Chu Mộ mới vừa đi không bao lâu, Hứa Tư Đình liền vội vàng quay trở về, tiểu nhị vừa nhìn thấy hắn liền vui vẻ:“Ngài trở về tìm cây trâm cài kia phải không?”
“Ngươi nhặt được?” Hứa Tư Đình nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu nhị gật đầu:“Ân, ta không nghĩ ngài trở về nhanh như vậy, liền giao cho vị công tử cùng ngài đồng hành kia rồi .”
“Chu Mộ?” Hứa Tư Đình nghe vậy, hỏi:“Người đâu?”
“Đi ra ngoài rồi, hình như là đi về hướng đông.” Tiểu nhị nhiệt tình chỉ hướng cho Hứa Tư Đình.
Nói câu cảm tạ, Hứa Tư Đình do dự một chút, vẫn là nhấc chân hướng phía đông một đường đi tìm y.
Trên đường người qua lại không nhiều cũng không ít, bất quá Hứa Tư Đình vẫn là liếc mắt một cái liền thấy được Chu Mộ, y như con khỉ ngồi xổm ở bên hông cửa Sở Hoa Uyển.
“Trả đồ cho ta.” Hứa Tư Đình thanh âm lạnh như băng tiêu sái bước đến trước mặt y vươn tay.
Chu Mộ đầu tiên là bị hoảng hốt, nhìn lại là Hứa Tư Đình, vì thế lại bắt đầu thói quen thích nganh bướng, quay đầu:“Không!”
Hứa Tư Đình phát hiện từ khi gặp được Chu Mộ tới nay, chính mình trở nên đặc biệt muốn đánh người.
“Ngươi trừng ta làm gì!” Chu Mộ trong lòng chột dạ, thay chính mình thêm can đảm:“Ngươi không phải còn nợ ta một ngàn năm trăm lượng hoàng kim sao! Trâm cài này coi như gán nợ!”
“Trâm cài này là tỷ tỷ ta cho ta.” Hứa Tư Đình tận lực khiến cho thanh âm chính mình bình tĩnh một chút.
“Hoàng kim kia cũng là ca ca ta cho ta!” Chu Mộ khinh thường.
“Cây trâm cài này là tỷ ta kêu ta đưa cho người trong lòng của ta.“Hứa Tư Đình ngồi xổm xuống trước mặt Chu Mộ nhìn y.
Chu Mộ bị nhìn khiến trong lòng sợ hãi, không tranh cãi cùng Hứa Tư Đình nữa:“ Ngươi ra đằng sau tường nhìn thử đi.“
“Ngươi lại muốn cái gì nữa!“Hứa Tư Đình nghiến răng nghiến lợi:” Nếu không trả lại cho ta,ta sẽ không khách khí!“
“Ngươi chừng nào thì có khách khí với ta chứ.” Chu Mộ không kiên nhẫn đẩy hắn:“Rốt cuộc có nhìn hay không?”
Hứa Tư Đình quay đầu, chỉ thấy trên tường phía sau vẽ một đóa hoa sen màu đỏ bằng máu.
“Đây là cái gì?” Hứa Tư Đình nghi hoặc. quinnalaurent.wordpress.com
Chu Mộ không nói gì, lôi kéo Hứa Tư Đình đến mộ tửu lâu gần đó, mới mở miệng nói:“Ta đoán là phương thức Vô Hoan Cung liên hệ với giáo chúng, Sở Vô Thiên hẳn là sẽ đến nơi này.”
“Ngươi làm sao biết?” Hứa Tư Đình nhíu mày.
“Ca ta trước kia từng nói qua cho ta biết về chuyện có liên quan đến đóa hoa sen máu này.” Chu Mộ tự mình châm trà uống:“Sở Hoan khi còn là võ lâm minh chủ, từng ngầm nuôi dưỡng một đám tử sĩ thay mình bán mạng, bọn họ chính là dựa vào đóa hoa sen máu này làm ám hiệu liên lạc.”
“Ca ngươi cùng Sở Hoan thực sự có quan hệ?” Hứa Tư Đình ánh mắt trầm xuống.
Chu Mộ thở dài, đi đến phía cửa sổ chỉ vào Sở Hoa Uyển cho Hứa Tư Đình xem:“Ca ta trước kia còn nói qua, ở đó nguyên lai có một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, kêu Mộ Dung Túy.”
“Sau đó ngươi chạy đến đây xem?!” Hứa Tư Đình nắm chặt tay thành quyền:“Không được nói sang chuyện khác!”
“Ca ta mười năm trước từng cùng nàng qua lại một thời gian, bất quá sau đó cô nương kia lại mất tích, ca ta hỏi thăm khắp nơi cũng không có tin tức.” Chu Mộ mếu máo:“Ta nghĩ nếu đi ngang qua, không bằng liền đi vào hỏi thăm, ai biết lại bị ngươi phá đám.”
“Ngươi không phải đi uống tửu hoa sao?” Hứa Tư Đình nghe vậy trong lòng tự dưng vui vẻ, bất quá vẫn không quên chức trách, truy vấn:“Cái đó và hoa sen máu có quan hệ gì?”
“Ba năm trước đây ca ta trong lúc vô ý biết được, Mộ Dung Túy cư nhiên cũng là đệ nhất thủ hạ của Sở Hoan, bất quá khi đó Sở Hoan đã muốn chết, không còn đường lui, ca ta lại phái người đi tìm hiểu, mới tìm được chút về tư liệu của tổ chức tử sĩ kia, bao gồm lấy hoa sen máu làm ám hiệu liên lạc, cũng là khi đó mới biết được.” Chu Mộ nhíu mày:“Cho nên ta mới nghĩ, có thể hay không là Sở Vô Thiên tiếp nhận tổ chức tử sĩ kia, sắp tới đại hội võ lâm ở Giang Nam, không biết bọn chúng sẽ làm gì.”
“Nếu ta không trở về, ngươi một người tính làm sao bây giờ?” Hứa Tư Đình đột nhiên mở miệng hỏi.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Chu Mộ lườm hắn một cái, nói:“Ta là tới tìm ca ta, cũng không phải đến giúp ngươi tra án, ai kêu ngươi luôn khi dễ ta chứ!”
Hứa Tư Đình chán nản, tâm nói ta ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này còn không phải là vì muốn trả lại trong sạch cho Chu gia nhà ngươi sao!
“Ta vừa rồi đến hỏi qua tú bà Sở Hoa Uyển, vẫn là không có manh mối gì.” Chu Mộ thôi không cãi với Hứa Tư Đình:“Ta chỉ biết nhiêu đó.”
“Đi về trước đi.“Hứa Tư Đình suy nghĩ một chút, nói:“Trở về rồi thương lượng đối sách, ta hoài nghi tin đồn trên giang hồ gần đây có liên quan tới long mạch cùng Chu gia nhiều như vậy là do Sở Vô Thiên truyền ra, cho dù chúng ta không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ đi tìm ca ca của ngươi.”
“Ngươi không đi nữa?” Chu Mộ nhọn mi nhìn hắn.
Hứa Tư Đình “Hừ” một tiếng, nói:“Ta là đến tra án, cũng không phải đến cùng ngươi đấu khẩu.”
Chu Mộ khụt khịt, trên đường đi trở về khách điếm, mạc danh kỳ diệu cảm thấy trong lòng cũng không phải thực phiền muộn, đêm mùa hè ở Giang Nam …… Ừm, thật mát mẻ.
Chu Mộ biểu tình căm giận, đặt mông ngồi kế hắn bắt đầu cởi quần áo, miệng thì liên tục rủa “Tiểu nhân”“Ti bỉ”“Nói không giữ lời” linh tinh từ, thanh âm không lớn, nhưng đủ để Hứa Tư Đình nghe thấy.
Hứa Tư Đình nắm tay thành quyền, cật lực áp chế lửa giận trong lòng, hắn xê ra xa ngồi cật lực không để ý đến Chu Mộ. Vốn là khi hai người từ kinh thành xuất phát, hắn vẫn luôn muốn cùng y ở chung hòa bình, cho nên dọc theo đường đi luôn đối với thói xấu hay đùa dai của y cũng không để tâm, nhưng là lần này y cũng quá tùy hứng! Chu Mộ thoát quần áo ướt đẫm, ngồi bên đám lửa hơ bàn tay lạnh cóng, ngày mùa hè ở ngoại ô tuy không lạnh, nhưng vẫn là có chút cảm giác man mát, vì thế trong lòng y càng ủy khuất — người này có thật xấu, hắn phát hỏa thì cứ phát hỏa tại sao còn đem mình đẩy xuống sông chứ! Một bên mắng một bên hắt xì, đột nhiên thấy Hứa Tư Đình hướng phía mình đi tới.
“Làm gì?” Chu Mộ nhìn hắn như hổ rình mồi. quinnalaurent.wordpress.com
Hứa Tư Đình mặt không chút thay đổi đem áo khoác cởi ra cho y.
Chu Mộ cũng không khách khí, tiếp nhận khoác lên người mình rồi tiếp tục trừng Hứa Tư Đình.
Hứa Tư Đình thở dài:“Về sau không được lại đi tới loại địa phương này nữa.”
“Ta đi thanh lâu mắc mớ gì tới ngươi?” Chu Mộ một bụng hỏa, chính mình thật vất vả mới hối lộ được tú bà, kết quả còn không có nhìn thấy mặt tân hoa khôi, thì Hứa Tư Đình với khuôn mặt đen thui vọt vào, khiêng mình lên mang ra ngoài, còn đem mình đến sông rồi đẩy xuống, bảo là để cho mình thanh tỉnh một chút.
Hứa Tư Đình nghẹn lời, cũng không biết nên phản bác như thế nào, chỉ biết là buổi sáng vừa nghe tin nói y đi Sở Hoa Uyển, liền cảm thấy bực tức muốn điên.
Chu Mộ lười cùng hắn giải thích, bởi vì y hắt xì liên tục đến mức thở cũng không có thời gian, thấy vậy Hứa Tư Đình trong lòng càng ngày càng phiền, chính mình đẩy y xuống sông là không đúng, nhưng là mình đã để mặc cho y lâu như vậy, y thế nhưng không chịu ở yên một chỗ mà còn chạy tới thanh lâu.
Vươn tay sờ sờ quần áo Chu Mộ, vẫn còn ướt một mảng, vì thế hướng Chu Mộ ngoắc tay:“Lại đây!”
“Làm chi?” Chu Mộ vẻ mặt cảnh giác.
Hứa Tư Đình không nói lời nào, ánh mắt lại liếc con sông cách đó không xa.
Chu Mộ buồn bực, chính mình như thế nào lại trêu chọc ngay một tên ác ma chứ, thời điểm từ Thịnh Kinh thì đối với mình còn rất tốt, ai biết hắn nói trở mặt liền trở mặt! Tuy không cam lòng, cuối cùng vẫn đứng lên ngồi vào bên người Hứa Tư Đình, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, nghĩ rằng cùng lắm thì lại bị hắn khóa hai chân, về sau chờ mình luyện công phu thành công sẽ trả lại cho hắn gấp bội!!
Ngoài dự kiến của Chu Mộ, Hứa Tư Đình lần này không mắng y cũng không đánh y, mà là vươn tay đem y ôm vào trong lòng.
Chu Mộ đầu tiên là ngốc lăng, sau đó giật mình, cuối cùng là giận tím mặt:“Họ Hứa ngươi làm gì đó!”
“Hoặc là theo ta trở về khách điếm, hoặc là bị ta ôm.” Hứa Tư Đình thanh âm bình tĩnh:“Ta lần này là phụng chỉ làm việc, ngươi nếu bị cảm lạnh, ta sẽ bị trách phạt.”
Chu Mộ tránh khỏi lòng ngực Hứa Tư Đình, gấp rút cầm quần áo khoác lên người, thuận tay đem ngoại bào của Hứa Tư Đình trả cho hắn.
Hứa Tư Đình nhìn bóng dáng y, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút rung động, bờ vai trắng nõn của Chu Mộ, vừa rồi khoác vào ngoại bào màu đen của mình màu, muốn bao nhiêu câu nhân có bấy nhiêu câu nhân.
Tuy rằng Chu Mộ cuối cùng cũng trở về khách điếm, có nước ấm tắm, có chăn đệm sạch sẽ vừa mới được hơ nóng, bất quá y vẫn lạnh, ngày hôm sau Hứa Tư Đình ở dưới lầu đợi hồi lâu cũng không thấy y xuống lầu, đi lên phòng y đẩy cửa ra, chỉ thấy y đang ngồi ở trên giường ho khan.
Thấy Hứa Tư Đình vào phòng, Chu Mộ đảo tròng mắt suy yếu ngã xuống giường, tâm nói ta muốn cho ngươi trễ hành trình đó, tốt nhất là để hoàng thượng chém đầu ngươi!
Hứa Tư Đình thở dài, đi xuống lầu tìm đại phu.
Tuy đại phu đều nói chỉ là nhiễm chút phong hàn, Chu Mộ lại ở trên giường nằm năm ngày vẫn không có chuyển biến tốt, cả người vô lực, cũng không chịu ăn cơm.
Hứa Tư Đình lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy địa phương nhỏ đúng là địa phương nhỏ, như thế nào ngay cả bị phong hàn nho nhỏ như vây cũng chữa không được, tuy mỗi ngày hắn đều ra ngoài tìm hiểu về Vô Hoan Cung cùng sự tình về long mạch, lại thủy chung vẫn không yên lòng, hôm nay vừa mới nghe được một nửa đã bỏ chạy trở về, nghĩ chạy nhanh mang Chu Mộ đi tới địa phương lớn hơn xem bệnh, cứ như vậy không chừng y bệnh đến hỏng luôn.
Vừa xong đi đến lầu hai của khách điếm, liền thấy tiểu nhị bưng một đống lớn bát đũa ra khỏi phòng Chu Mộ.
” Y ăn cơm được rồi?” Hứa Tư Đình trong lòng vui vẻ, giữ chặt tiểu nhị hỏi.
“Ân.” Tiểu nhị thành thành thật thật gật đầu:“Vị công tử này mỗi ngày khoảng giờ này đều ăn cơm.”
“Mỗi ngày?” Hứa Tư Đình cắn răng, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Chu Mộ đang bắt chéo chân ngồi ở bên cạnh bàn xỉa răng, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự suy nhược nào.
“Ách……” Chu Mộ bị hoảng sợ, trên mặt lập tức biến sắc.
“Hay lắm!” Hứa Tư Đình sắc mặt khó coi, giọng điệu cũng cao hơn chút:“Không phải chỉ là đẩy ngươi xuống sông thôi sao! Ngươi lại chỉnh ta đến xoay vòng vòng! Ấu trĩ!”
Chu Mộ bị hắn rống đến sửng sốt, phản ứng lại thì cũng là một bụng hỏa:“Ta cầu ngươi lưu lại sao! Ta chính là đại xui xẻo mới có thể gặp được ngươi!”
Hứa Tư Đình nghe vậy trong lòng nhói lên, xoay người đi ra ngoài, về phòng cầm lấy hành lý cưỡi ngựa một đường hướng phía nam mà đi, không bao giờ muốn gặp lại đến cái tên tiểu phiến tử vô tâm vô phế kia nữa. ( phiến tử = lừa đảo)
Chu Mộ nhăn mặt nhăn mũi, ôm chăn nằm ở trên giường, trong lòng kêu loạn, hắn rốt cục đi rồi, chính mình hẳn là nên đốt pháo ăn mừng mới đúng.
Ở trên giường lăn lộn nửa ngày, Chu Mộ ngồi dậy, vẻ mặt buồn bực, cảm thấy chính mình có phải là bị Hứa Tư Đình bỏ bùa hay không, như thế nào vừa nhắm nhắm mắt lại thì nghĩ tới hắn, cân nhắc nửa ngày, quyết định đi ra ngoài tìm một chỗ uống rượu, coi như bồi thường cho mấy ngày nay mình phải chịu áp bách, thời điểm đi ngang qua cửa phòng Hứa Tư Đình dù biết bên trong không có ai, vẫn là ma xui quỷ khiến liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy tiểu nhị đang thu thập sắp xếp lại phòng.
“A, đây là cái gì?” Tiểu nhị từ trong ngăn tủ lấy ra một vật nhìn nhìn:“Ai nha, là của vị khách quan kia.”
“Cái gì?” Chu Mộ nghe vậy vào cửa nhìn nhìn, chỉ là một cây trâm cài kiểu dáng bình thường, lập tức trong lòng y bốc hỏa:“Hứ, không biết là lấy cắp của tiểu thư nhà ai.”
“Ngài quen biết vị khách quan trong phòng này sao? “Tiểu nhị nói:” Làm phiền ngài trả lại cho vị khách quan kia vậy.“Chu Mộ nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng, đem trâm cài cất vào trong lòng, sau đó thong thả đi xuống lầu.
Chu Mộ mới vừa đi không bao lâu, Hứa Tư Đình liền vội vàng quay trở về, tiểu nhị vừa nhìn thấy hắn liền vui vẻ:“Ngài trở về tìm cây trâm cài kia phải không?”
“Ngươi nhặt được?” Hứa Tư Đình nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu nhị gật đầu:“Ân, ta không nghĩ ngài trở về nhanh như vậy, liền giao cho vị công tử cùng ngài đồng hành kia rồi .”
“Chu Mộ?” Hứa Tư Đình nghe vậy, hỏi:“Người đâu?”
“Đi ra ngoài rồi, hình như là đi về hướng đông.” Tiểu nhị nhiệt tình chỉ hướng cho Hứa Tư Đình.
Nói câu cảm tạ, Hứa Tư Đình do dự một chút, vẫn là nhấc chân hướng phía đông một đường đi tìm y.
Trên đường người qua lại không nhiều cũng không ít, bất quá Hứa Tư Đình vẫn là liếc mắt một cái liền thấy được Chu Mộ, y như con khỉ ngồi xổm ở bên hông cửa Sở Hoa Uyển.
“Trả đồ cho ta.” Hứa Tư Đình thanh âm lạnh như băng tiêu sái bước đến trước mặt y vươn tay.
Chu Mộ đầu tiên là bị hoảng hốt, nhìn lại là Hứa Tư Đình, vì thế lại bắt đầu thói quen thích nganh bướng, quay đầu:“Không!”
Hứa Tư Đình phát hiện từ khi gặp được Chu Mộ tới nay, chính mình trở nên đặc biệt muốn đánh người.
“Ngươi trừng ta làm gì!” Chu Mộ trong lòng chột dạ, thay chính mình thêm can đảm:“Ngươi không phải còn nợ ta một ngàn năm trăm lượng hoàng kim sao! Trâm cài này coi như gán nợ!”
“Trâm cài này là tỷ tỷ ta cho ta.” Hứa Tư Đình tận lực khiến cho thanh âm chính mình bình tĩnh một chút.
“Hoàng kim kia cũng là ca ca ta cho ta!” Chu Mộ khinh thường.
“Cây trâm cài này là tỷ ta kêu ta đưa cho người trong lòng của ta.“Hứa Tư Đình ngồi xổm xuống trước mặt Chu Mộ nhìn y.
Chu Mộ bị nhìn khiến trong lòng sợ hãi, không tranh cãi cùng Hứa Tư Đình nữa:“ Ngươi ra đằng sau tường nhìn thử đi.“
“Ngươi lại muốn cái gì nữa!“Hứa Tư Đình nghiến răng nghiến lợi:” Nếu không trả lại cho ta,ta sẽ không khách khí!“
“Ngươi chừng nào thì có khách khí với ta chứ.” Chu Mộ không kiên nhẫn đẩy hắn:“Rốt cuộc có nhìn hay không?”
Hứa Tư Đình quay đầu, chỉ thấy trên tường phía sau vẽ một đóa hoa sen màu đỏ bằng máu.
“Đây là cái gì?” Hứa Tư Đình nghi hoặc. quinnalaurent.wordpress.com
Chu Mộ không nói gì, lôi kéo Hứa Tư Đình đến mộ tửu lâu gần đó, mới mở miệng nói:“Ta đoán là phương thức Vô Hoan Cung liên hệ với giáo chúng, Sở Vô Thiên hẳn là sẽ đến nơi này.”
“Ngươi làm sao biết?” Hứa Tư Đình nhíu mày.
“Ca ta trước kia từng nói qua cho ta biết về chuyện có liên quan đến đóa hoa sen máu này.” Chu Mộ tự mình châm trà uống:“Sở Hoan khi còn là võ lâm minh chủ, từng ngầm nuôi dưỡng một đám tử sĩ thay mình bán mạng, bọn họ chính là dựa vào đóa hoa sen máu này làm ám hiệu liên lạc.”
“Ca ngươi cùng Sở Hoan thực sự có quan hệ?” Hứa Tư Đình ánh mắt trầm xuống.
Chu Mộ thở dài, đi đến phía cửa sổ chỉ vào Sở Hoa Uyển cho Hứa Tư Đình xem:“Ca ta trước kia còn nói qua, ở đó nguyên lai có một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, kêu Mộ Dung Túy.”
“Sau đó ngươi chạy đến đây xem?!” Hứa Tư Đình nắm chặt tay thành quyền:“Không được nói sang chuyện khác!”
“Ca ta mười năm trước từng cùng nàng qua lại một thời gian, bất quá sau đó cô nương kia lại mất tích, ca ta hỏi thăm khắp nơi cũng không có tin tức.” Chu Mộ mếu máo:“Ta nghĩ nếu đi ngang qua, không bằng liền đi vào hỏi thăm, ai biết lại bị ngươi phá đám.”
“Ngươi không phải đi uống tửu hoa sao?” Hứa Tư Đình nghe vậy trong lòng tự dưng vui vẻ, bất quá vẫn không quên chức trách, truy vấn:“Cái đó và hoa sen máu có quan hệ gì?”
“Ba năm trước đây ca ta trong lúc vô ý biết được, Mộ Dung Túy cư nhiên cũng là đệ nhất thủ hạ của Sở Hoan, bất quá khi đó Sở Hoan đã muốn chết, không còn đường lui, ca ta lại phái người đi tìm hiểu, mới tìm được chút về tư liệu của tổ chức tử sĩ kia, bao gồm lấy hoa sen máu làm ám hiệu liên lạc, cũng là khi đó mới biết được.” Chu Mộ nhíu mày:“Cho nên ta mới nghĩ, có thể hay không là Sở Vô Thiên tiếp nhận tổ chức tử sĩ kia, sắp tới đại hội võ lâm ở Giang Nam, không biết bọn chúng sẽ làm gì.”
“Nếu ta không trở về, ngươi một người tính làm sao bây giờ?” Hứa Tư Đình đột nhiên mở miệng hỏi.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Chu Mộ lườm hắn một cái, nói:“Ta là tới tìm ca ta, cũng không phải đến giúp ngươi tra án, ai kêu ngươi luôn khi dễ ta chứ!”
Hứa Tư Đình chán nản, tâm nói ta ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này còn không phải là vì muốn trả lại trong sạch cho Chu gia nhà ngươi sao!
“Ta vừa rồi đến hỏi qua tú bà Sở Hoa Uyển, vẫn là không có manh mối gì.” Chu Mộ thôi không cãi với Hứa Tư Đình:“Ta chỉ biết nhiêu đó.”
“Đi về trước đi.“Hứa Tư Đình suy nghĩ một chút, nói:“Trở về rồi thương lượng đối sách, ta hoài nghi tin đồn trên giang hồ gần đây có liên quan tới long mạch cùng Chu gia nhiều như vậy là do Sở Vô Thiên truyền ra, cho dù chúng ta không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ đi tìm ca ca của ngươi.”
“Ngươi không đi nữa?” Chu Mộ nhọn mi nhìn hắn.
Hứa Tư Đình “Hừ” một tiếng, nói:“Ta là đến tra án, cũng không phải đến cùng ngươi đấu khẩu.”
Chu Mộ khụt khịt, trên đường đi trở về khách điếm, mạc danh kỳ diệu cảm thấy trong lòng cũng không phải thực phiền muộn, đêm mùa hè ở Giang Nam …… Ừm, thật mát mẻ.
Danh sách chương