"Thanh nhi, mau giúp em sửa sang lại quần áo một chút." Phùng Kiến Vũ hấp tấp từ trong phòng ngủ chạy ra, vừa chạy vừa lớn tiếng la hét. Vương Thanh có chút bất đắc dĩ cầm sạn từ trong phòng bếp nhô đầu ra, liền thấy trên người Phùng Kiến Vũ là một bộ áo học sĩ, chẳng qua là bộ áo học sĩ này ngược lại có chút buồn cười.

Phùng Kiến Vũ một cái tay từ ống tay áo vươn ra, một cái tay bấu nút áo của vạt áo trước đưa ra, đầu vẫn có một nửa là kẹt ở cần cổ, chỉ lộ ra một con mắt giờ phút này đang tìm phương hướng.

"Em đây là làm gì vậy? Không biết còn tưởng rằng em không phải đi tham gia buổi lễ tốt nghiệp mà là đi diễn xiếc a!" Vương Thanh tiện tay chỉnh nhỏ lửa , sau đó buồn cười sờ tóc cậu

"Đừng sờ loạn! Em mới vừa làm tóc!!" Rốt cuộc được giải phóng Phùng Kiến Vũ bất mãn trợn mắt nhìn Vương Thanh một cái, sau đó hướng về phía ảnh phản chiếu trên tủ lạnh sửa sang lại kiểu tóc liền giương mắt ghé vào nồi nhìn bữa ăn sáng của mình.

"Tiểu bánh rán?"

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ qua sông liền rút ván cũng lười phản ứng người này, tự mình cầm sạn đem tiểu bánh rán xúc ra bỏ vào trong đĩa bên cạnh, sau đó bắt đầu hâm sữa bò.

"Thanh nhi, lại rán cho em một cái xúc xích đi!"

"Sáng sớm mà đã ăn dầu vậy sao?"

"Xúc xích chứ không phải dầu!!" Phùng Kiến Vũ không vui đi đến ngăn kéo tìm xúc xích mấy ngày trước mình đã mua, một bộ dáng anh không làm cho em, tiểu gia ta tự mình làm!!

"Tùy tiện ăn một miếng rồi ra ngoài, buổi tối dẫn em đi ăn ngon."

"Quả nhiên là bây giờ ở chung một chỗ lâu rồi ! Em muốn ăn xúc xích cũng khó như vậy!!" Ở ngăn kéo phía trên không tìm được xúc xích Phùng Kiến Vũ cúi người xuống kéo ra ngăn kéo phía dưới cùng bắt đầu tìm kiếm, Vương Thanh đem sữa bò hâm nóng xong bỏ lên trên bàn, vừa quay người liền thấy Phùng Kiến Vũ chu cái mông nhỏ ở nơi đó lục lọi lung tung.

Vương Thanh đi tới, vòng qua Phùng Kiến Vũ từ ngăn kéo trong góc rút ra hai cây xúc xích bị mình giấu, thừa dịp Phùng Kiến Vũ bắt được xúc xích đang vui vẻ, Vương Thanh đầu óc xấu đi về trước đỉnh đỉnh hai cái: " Chờ buổi tối trở về mời em ăn cái lớn hơn!"

"Không đứng đắn!" Phùng Kiến Vũ đỏ lỗ tai dùng sức nện cho Vương Thanh một cái, sau đó xúc xích cũng lười chiên, trực tiếp xé bao bì liền ăn.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Vương Thanh có chút nóng bỏng, Phùng Kiến Vũ mang một tia cám dỗ vươn đầu lưỡi nhẹ liếm xúc xích cầm trong tay, sau đó dùng vẻ mặt đắc ý nhìn Vương Thanh.

"Tiểu yêu tinh!" Bụng dưới đột nhiên căng thẳng Vương Thanh khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó xanh mặt đến ghế ngồi bên cạnh Phùng Kiến Vũ ngồi xuống bắt đầu nghẹn khuất ăn điểm tâm.

"Buổi tối ba mẹ hai bên nói muốn sang đây."

"ừ, anh biết."

"Anh biết rồi?" Phùng Kiến Vũ có chút kinh ngạc nhìn Vương Thanh.

"ừ, anh mời bọn họ tới." Vương Thanh vừa nghĩ tới nguyên nhân buổi tối ba mẹ đến, vốn là ánh mắt nhìn Phùng Kiến Vũ như lang sói không kiềm được mềm xuống.

"Anh mời? Có chuyện gì không?" Phùng Kiến Vũ uống một hơi cạn sữa bò, sau đó lau miệng, một bộ dáng anh có phải có chuyện lừa gạt em hay không 

"Có thể có chuyện gì, không phải là cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi sao, buổi tối cùng nhau ở nhà ăn một bữa cơm chúc mừng một chút."

"Chỉ là chuyện này?"

"Chỉ là chuyện này!"

"Không tình thú!" Phùng Kiến Vũ bỉu môi một cái rời đi.

Vương Thanh nhìn bóng lưng Phùng Kiến Vũ ngồi chồm hổm trước tủ giày tìm giày, cười một tiếng, sau đó ánh mắt rơi trên ba lô bên cạnh.

"Ăn nhanh lên một chút a!" Tìm giày xong Phùng Kiến Vũ xoay người thấy Vương Thanh vẫn ngồi ở chỗ cũ ngẩn người không nhịn được thúc giục.

" Được." Vương Thanh nghe vậy nhanh chóng đem bữa ăn sáng giải quyết xong, sau đó trong lòng yên lặng cỗ vũ cho mình một chút, lúc này mới mặc áo học sĩ của mình vào, xốc ba lô lên, dắt Phùng Kiến Vũ ra cửa.

"Rốt cuộc cũng tốt nghiệp!" Phùng Kiến Vũ đứng ở cửa trường học, không kiềm được xúc động.

Nói xong ngẩng đầu rảo bước kéo Vương Thanh bước vào cửa trường, một khắc bước vào cửa kia, Phùng Kiến Vũ liền sụ mặt: "Thanh nhi, sau này em không còn là học sinh nữa."

"Em nếu là muốn học nữa vẫn có thể thi a."

"Không muốn."

"Vậy em thương cảm cái gì?"

"Cũng là bởi vì không đến trường nữa mới thương cảm!"

"Em còn có thời gian thương cảm, tiệm của anh mới khai trương em đến trông coi tiệm cho anh đi!"

"Không muốn!" Hai người ầm ĩ đi vào trong, nhìn rất nhiều người mặc áo học sĩ đang chụp hình chung với nhau, Vương Thanh cũng không khỏi có chút thương cảm, từ hôm nay về sau liền thật không phải là học sinh nữa rồi.

Chẳng qua quan trọng nhất là người này vẫn còn ở bên cạnh mình, sau này cũng sẽ một mực ở bên cạnh mình là đủ rồi không phải sao? "Đại Vũ."

" Hử?" Phùng Kiến Vũ tìm kiếm người quen khắp nơi đột nhiên nghe được Vương Thanh có chút ôn nhu gọi mình,  có chút kinh ngạc. Vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt thâm tình của Vương Thanh.

"Em vẫn luôn ở đây, thật tốt." Từ trong ba lô móc ra một chiếc nhẫn nho nhỏ lặng lẽ đưa đến trước mặt Phùng Kiến Vũ 

"Thanh nhi..."

"Đại Vũ, chúng ta đã cùng nhau trải qua 25 năm, nếu như chúng ta có thể sống đến 100 tuổi, em có nguyện ý đem ba cái 25 năm còn lại của em cũng đều giao cho anh hay không?"

" Ừ." Phùng Kiến Vũ cười đem tay trái của mình đưa tới trước mặt Vương Thanh, nhìn người này nghiêm túc đeo lên cho mình chiếc nhẫn độc nhất thuộc về bọn họ

Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn có chút lóa mắt nhưng lại nhu hòa sáng bóng, đầu ngón tay Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng ma sát chiếc nhẫn mang theo nhiệt độ cơ thể Vương Thanh, trong đôi mắt thật to không giấu được sự vui sướng cùng hạnh phúc.

"Buổi tối, chờ ba mẹ đều tới, chúng ta kết hôn có được hay không, sau đó chúng ta lại đi nước ngoài làm giấy kết hôn?"

" Được."

"Đúng rồi, Thanh nhi."

" Hử?"

"Sau này chúng ta nhận nuôi một đứa bé đi, gọi anh là ba, gọi em là cha, có được hay không?"

" Được." 25 năm bảo vệ, quãng đời còn lại bầu bạn với nhau,vào giờ khắc này, Vương Thanh nghĩ: Đều đáng giá không phải sao?

- toàn văn hoàn -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện