Vương Thanh bưng chén cơm nhỏ dành riêng cho mình, ngồi ở trên cái ghế nhỏ bên cạnh giường nhỏ nghiêm túc hớp một ngụm lớn ăn cơm
Ánh mắt còn không tự chủ luôn nhìn về người đang ngủ say trên giường. Giờ phút này Phùng Kiến Vũ bởi vì cảm mạo nóng sốt nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,vì nghẹt mũi mà hơi mở cái miệng nhỏ nhắn, nhíu nhíu chân mày nhỏ.
"Mẹ, Vũ Vũ, ăn cơm!" Nhìn thấy Thanh ma đi vào, Vương Thanh đem chén cơm nhỏ trong tay để xuống đất, chân ngắn nhỏ chạy tới ôm chân mẹ nhà mình, chỉ Phùng Kiến Vũ trên giường kêu la.
"Thanh Thanh ngoan, Vũ Vũ ca ca bị bệnh, mới vừa ăn rồi uống thuốc liền ngủ, con ngoan ngoãn ăn cơm có được hay không?"
Vương Thanh nhìn mẹ nhà mình,lại quay đầu nhìn người đang nằm trên giường. Cái hiểu cái không gật đầu một cái.
Thanh ma đưa tay sờ trán Phùng Kiến Vũ, thấy cơn sốt dần hạ, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Xoay người lại cúi đầu dặn dò Vương Thanh đôi câu, nhìn Vương Thanh bưng chén cơm nhỏ trở về ngồi trên ghế. Thanh ma lúc này mới yên tâm đi ra ngoài chuẩn bị cho Phùng Kiến Vũ chút thức ăn thanh đạm.
Phùng Kiến Vũ mơ màng tỉnh lại, Vương Thanh đang chống khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi ở mép giường, mắt cũng không nháy một cái đang nhìn cậu
"Thanh Thanh ⋯⋯" nhỏ giọng nãi thanh nãi khí nhưng mang hơi khàn khàn. Vương Thanh nhẹ nhàng nhíu chân mày nhỏ, dùng cả tay chân bò lên giường, lắc mông nhỏ một cái ngồi ở bên gối Phùng Kiến Vũ.
"Vũ vũ, phù phù, bệnh bệnh đã không thấy tăm hơi!" Nói xong còn đưa tay ra sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Kiến Vũ, nhẹ nhàng phù phù thổi hai cái.
"Ta không có sao." Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh chu cái miệng nhỏ đi hướng mình thổi thổi không nhịn được liền cười một chút, nhưng không nghĩ lại nhẹ giọng ho khan.
Vương Thanh lo lắng, vội đưa bàn tay nhỏ bé vỗ lưng cho Phùng Kiến Vũ.
"Vũ Vũ ⋯⋯" Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh sắp khóc, vội vàng nhịn ho khan, đưa tay đem Vương Thanh ôm lấy.
"Thanh Thanh, ta không có sao."
" Ừ, ta chăm sóc Vũ Vũ." Vương Thanh đỏ mắt nắm quần áo thề chân thành.
" Ừ, vậy ta muốn uống nước." Phùng Kiến Vũ vừa dứt lời, Vương Thanh liền trở mình bò xuống giường, thình thịch chạy đi rót nước cho Phùng Kiến Vũ
Không lâu sau, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Vương Thanh thận trọng bưng ly nước nhỏ thận trọng bước đôi chân núc ních thịt trợ lại.
"Vũ Vũ, uống nước." cầm ly nước bộ dáng lấy lòng bưng qua.
Phùng Kiến Vũ nhận lấy ly nước Vương Thanh giơ đến trước mặt, giương cái miệng nhỏ nhắn ừng ực uống hết.
"Uống rất ngon sao?".
"Uống thật là ngon."
"Muốn uống nữa không?"
"Ân ⋯⋯ không uống." Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu nhỏ. Nhìn đôi mắt Vương Thanh có chút mất mác Phùng Kiến Vũ lại nói: "Nước Thanh Thanh rót là ngon nhất."
Mắt Vương Thanh đột nhiên sáng lên, sau đó lại thình thịch chạy ra ngoài, một hồi lại đông đông đông chạy trở lại. Túi nhỏ phồng phồng tựa như giấu cái gì đó, hai chân nhỏ ngắn mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
"Thanh Thanh!" Phùng Kiến Vũ sốt ruột kêu một tiếng, vừa định vén chăn xuống đất, đã nhìn thấy Vương Thanh khóc cũng không khóc, tự mình đứng lên, tiếp tục chạy, không kịp thở một cái chạy đến mép giường.
Đem kẹo que giấu trong túi đưa đến trước mặt Phùng Kiến Vũ như dâng lên vật quý
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh giơ trong tay chính là kẹo que mà hắn thích nhất. Vỗ vỗ bên vị trí bên cạnh nhìn Vương Thanh không khách khí leo lên, nãi thanh nãi khí cùng Phùng Kiến Vũ nói: "Vũ Vũ ca ca, ăn kẹo."
"Ah? Vũ vũ tỉnh rồi? Còn khó chịu không? Có đói bụng hay không? Vương Thanh! con lại đi trộm kẹo ăn!!" Thanh ma vừa tiến đến đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên giường nhìn con trai nhà mình ăn trộm kẹo cười cười.
" Dạ, tốt hơn nhiều rồi a." Phùng Kiến Vũ ngước mặt lên để cho Thanh ma sờ trán cảm nhận nhiệt độ
"Có đói không?" Phùng Kiến Vũ cúi đầu suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.
"Vậy Vũ Vũ con ngồi ở đây, dì đi lấy cháo cho con." Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Con nhanh chóng đem kẹo trả về chỗ cũ!" Thanh ma trước khi đi còn không quên nghiêm khắc nhìn con trai mình một cái, mới rời đi.
Vương Thanh ủy khuất bỉu môi, vừa cẩn thận vừa đáng thương hôn hôn kẹo que trong tay, sau đó vô cùng không tình nguyện trả về chỗ cũ.
Còn thuận tiện quẹo vào phòng bếp đi trộm hai miếng thịt buổi trưa mình ăn còn dư lại
Chờ Vương Thanh tay nhỏ cầm thịt trở về, Phùng Kiến Vũ đã ngồi ở trên giường an tĩnh ăn cháo.
"Vũ Vũ, thịt thịt."
Phùng Kiến Vũ nhìn thịt trong tay Vương Thanh, không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Cậu nhớ mẹ mình cùng Thanh ma đều nói qua: Bị bệnh không thể ăn quá nhiều dầu mỡ.
Cho nên lúc này Phùng Kiến Vũ không để ý đến Vương Thanh, tiếp tục an tĩnh ăn cơm của mình.
Lần này lại làm Vương Thanh tức giận.
Vũ Vũ sao không để ý tới hắn!! Cưỡng chế đem thịt trong tay mình đút tới bên miệng Phùng Kiến Vũ. Chớp mắt, làm bộ đáng thương nhìn Phùng Kiến Vũ, ánh mắt đáng thương lại mang dáng vẻ mong đợi.
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh bộ dáng cố chấp, há miệng ăn thịt Vương Thanh đút tới.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái.
"Vũ Vũ, ăn thịt thịt của ta, muốn hôn hôn mới được!" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ khen ngợi hắn, lập tức dùng dáng vẻ tiểu lưu manh tiến tới trước mặt Phùng Kiến Vũ, đòi hôn hôn.
Phùng Kiến Vũ chận cái miệng nhỏ nhắn của Vương Thanh, hôn lên mặt một cái, sau đó an tĩnh trở lại tiếp tục uống cháo.
Vương Thanh ngồi ở chỗ đó cười ngây ngô một hồi, sau đó bu lại, ở trên mặt Phùng Kiến Vũ hung hãn hôn một cái.
Nói là hôn một cái, không bằng nói Vương Thanh dùng răng cửa nhỏ của hắn ở trên khuôn mặt trắng nõn của Phùng Kiến Vũ gặm một cái
Sau đó Vương Thanh liền túm cái mông nhỏ, bước đôi chân ngắn nhỏ chạy đi.
Chỉ lưu lại Phùng Kiến Vũ mang dấu răng nhỏ cùng một chuỗi nước miếng ngồi ở nơi đó ngẩn người ⋯⋯
Ánh mắt còn không tự chủ luôn nhìn về người đang ngủ say trên giường. Giờ phút này Phùng Kiến Vũ bởi vì cảm mạo nóng sốt nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,vì nghẹt mũi mà hơi mở cái miệng nhỏ nhắn, nhíu nhíu chân mày nhỏ.
"Mẹ, Vũ Vũ, ăn cơm!" Nhìn thấy Thanh ma đi vào, Vương Thanh đem chén cơm nhỏ trong tay để xuống đất, chân ngắn nhỏ chạy tới ôm chân mẹ nhà mình, chỉ Phùng Kiến Vũ trên giường kêu la.
"Thanh Thanh ngoan, Vũ Vũ ca ca bị bệnh, mới vừa ăn rồi uống thuốc liền ngủ, con ngoan ngoãn ăn cơm có được hay không?"
Vương Thanh nhìn mẹ nhà mình,lại quay đầu nhìn người đang nằm trên giường. Cái hiểu cái không gật đầu một cái.
Thanh ma đưa tay sờ trán Phùng Kiến Vũ, thấy cơn sốt dần hạ, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Xoay người lại cúi đầu dặn dò Vương Thanh đôi câu, nhìn Vương Thanh bưng chén cơm nhỏ trở về ngồi trên ghế. Thanh ma lúc này mới yên tâm đi ra ngoài chuẩn bị cho Phùng Kiến Vũ chút thức ăn thanh đạm.
Phùng Kiến Vũ mơ màng tỉnh lại, Vương Thanh đang chống khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi ở mép giường, mắt cũng không nháy một cái đang nhìn cậu
"Thanh Thanh ⋯⋯" nhỏ giọng nãi thanh nãi khí nhưng mang hơi khàn khàn. Vương Thanh nhẹ nhàng nhíu chân mày nhỏ, dùng cả tay chân bò lên giường, lắc mông nhỏ một cái ngồi ở bên gối Phùng Kiến Vũ.
"Vũ vũ, phù phù, bệnh bệnh đã không thấy tăm hơi!" Nói xong còn đưa tay ra sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Kiến Vũ, nhẹ nhàng phù phù thổi hai cái.
"Ta không có sao." Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh chu cái miệng nhỏ đi hướng mình thổi thổi không nhịn được liền cười một chút, nhưng không nghĩ lại nhẹ giọng ho khan.
Vương Thanh lo lắng, vội đưa bàn tay nhỏ bé vỗ lưng cho Phùng Kiến Vũ.
"Vũ Vũ ⋯⋯" Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh sắp khóc, vội vàng nhịn ho khan, đưa tay đem Vương Thanh ôm lấy.
"Thanh Thanh, ta không có sao."
" Ừ, ta chăm sóc Vũ Vũ." Vương Thanh đỏ mắt nắm quần áo thề chân thành.
" Ừ, vậy ta muốn uống nước." Phùng Kiến Vũ vừa dứt lời, Vương Thanh liền trở mình bò xuống giường, thình thịch chạy đi rót nước cho Phùng Kiến Vũ
Không lâu sau, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Vương Thanh thận trọng bưng ly nước nhỏ thận trọng bước đôi chân núc ních thịt trợ lại.
"Vũ Vũ, uống nước." cầm ly nước bộ dáng lấy lòng bưng qua.
Phùng Kiến Vũ nhận lấy ly nước Vương Thanh giơ đến trước mặt, giương cái miệng nhỏ nhắn ừng ực uống hết.
"Uống rất ngon sao?".
"Uống thật là ngon."
"Muốn uống nữa không?"
"Ân ⋯⋯ không uống." Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu nhỏ. Nhìn đôi mắt Vương Thanh có chút mất mác Phùng Kiến Vũ lại nói: "Nước Thanh Thanh rót là ngon nhất."
Mắt Vương Thanh đột nhiên sáng lên, sau đó lại thình thịch chạy ra ngoài, một hồi lại đông đông đông chạy trở lại. Túi nhỏ phồng phồng tựa như giấu cái gì đó, hai chân nhỏ ngắn mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
"Thanh Thanh!" Phùng Kiến Vũ sốt ruột kêu một tiếng, vừa định vén chăn xuống đất, đã nhìn thấy Vương Thanh khóc cũng không khóc, tự mình đứng lên, tiếp tục chạy, không kịp thở một cái chạy đến mép giường.
Đem kẹo que giấu trong túi đưa đến trước mặt Phùng Kiến Vũ như dâng lên vật quý
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh giơ trong tay chính là kẹo que mà hắn thích nhất. Vỗ vỗ bên vị trí bên cạnh nhìn Vương Thanh không khách khí leo lên, nãi thanh nãi khí cùng Phùng Kiến Vũ nói: "Vũ Vũ ca ca, ăn kẹo."
"Ah? Vũ vũ tỉnh rồi? Còn khó chịu không? Có đói bụng hay không? Vương Thanh! con lại đi trộm kẹo ăn!!" Thanh ma vừa tiến đến đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên giường nhìn con trai nhà mình ăn trộm kẹo cười cười.
" Dạ, tốt hơn nhiều rồi a." Phùng Kiến Vũ ngước mặt lên để cho Thanh ma sờ trán cảm nhận nhiệt độ
"Có đói không?" Phùng Kiến Vũ cúi đầu suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.
"Vậy Vũ Vũ con ngồi ở đây, dì đi lấy cháo cho con." Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Con nhanh chóng đem kẹo trả về chỗ cũ!" Thanh ma trước khi đi còn không quên nghiêm khắc nhìn con trai mình một cái, mới rời đi.
Vương Thanh ủy khuất bỉu môi, vừa cẩn thận vừa đáng thương hôn hôn kẹo que trong tay, sau đó vô cùng không tình nguyện trả về chỗ cũ.
Còn thuận tiện quẹo vào phòng bếp đi trộm hai miếng thịt buổi trưa mình ăn còn dư lại
Chờ Vương Thanh tay nhỏ cầm thịt trở về, Phùng Kiến Vũ đã ngồi ở trên giường an tĩnh ăn cháo.
"Vũ Vũ, thịt thịt."
Phùng Kiến Vũ nhìn thịt trong tay Vương Thanh, không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Cậu nhớ mẹ mình cùng Thanh ma đều nói qua: Bị bệnh không thể ăn quá nhiều dầu mỡ.
Cho nên lúc này Phùng Kiến Vũ không để ý đến Vương Thanh, tiếp tục an tĩnh ăn cơm của mình.
Lần này lại làm Vương Thanh tức giận.
Vũ Vũ sao không để ý tới hắn!! Cưỡng chế đem thịt trong tay mình đút tới bên miệng Phùng Kiến Vũ. Chớp mắt, làm bộ đáng thương nhìn Phùng Kiến Vũ, ánh mắt đáng thương lại mang dáng vẻ mong đợi.
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh bộ dáng cố chấp, há miệng ăn thịt Vương Thanh đút tới.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái.
"Vũ Vũ, ăn thịt thịt của ta, muốn hôn hôn mới được!" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ khen ngợi hắn, lập tức dùng dáng vẻ tiểu lưu manh tiến tới trước mặt Phùng Kiến Vũ, đòi hôn hôn.
Phùng Kiến Vũ chận cái miệng nhỏ nhắn của Vương Thanh, hôn lên mặt một cái, sau đó an tĩnh trở lại tiếp tục uống cháo.
Vương Thanh ngồi ở chỗ đó cười ngây ngô một hồi, sau đó bu lại, ở trên mặt Phùng Kiến Vũ hung hãn hôn một cái.
Nói là hôn một cái, không bằng nói Vương Thanh dùng răng cửa nhỏ của hắn ở trên khuôn mặt trắng nõn của Phùng Kiến Vũ gặm một cái
Sau đó Vương Thanh liền túm cái mông nhỏ, bước đôi chân ngắn nhỏ chạy đi.
Chỉ lưu lại Phùng Kiến Vũ mang dấu răng nhỏ cùng một chuỗi nước miếng ngồi ở nơi đó ngẩn người ⋯⋯
Danh sách chương