Mới sáng sớm thức dậy, Thẩm Hiên đã cảm thấy toàn thân đau nhức muốn chết được.

Mà Thủy Triết đang ngồi bên bàn cạnh đó, trong tay cầm một quyển sách không biết moi ra từ chỗ nào, đôi mắt thâm quần chăm chú đọc sách, vô thức vẫn tỏa ra khí lạnh.

Aiz, đêm qua ngủ không ngon, sáng ra lại bị đập vào mặt một cảnh như thế này!

Bạn nhỏ Thẩm Hiên trong nháy mắt đã nhận được an ủi, vươn vai một cái chuẩn bị vô phòng thăm thằng bé đêm qua vừa mới biến hóa.

Ánh mắt Thủy Triết sắc như dao lập tức xoẹt qua.

Thẩm Hiên lập tức dừng bước, hay tay giơ lên đầu, lộ bộ dáng thành khẩn tươi cười.

“Tôi đi nhìn nó một chút cũng không được sao, không chừng nó đói bụng rồi đấy.”

Thủy Triết đứng dậy khỏi ghế, không vui nói: “Duẫn nhi cứ để ta chăm sóc.”

Chậc chậc, kiểu này là ghen có phải không ghen phải không ghen phải không? Thẩm Hiên nhún vai: “Tôi thì không sao, nhưng mà không phải anh không thuận tiện lộ mặt sao?”

Thủy Triết thong thả nói: “Tiểu Duẫn biến hóa rồi, tôi cũng cũng phải chăm sóc cho nó. Với lại nó cũng hy vọng tôi có thể ở bên cạnh nó.”

“Cha, cha!”

Trong phòng truyền đến anh thanh trẻ con. Thủy Triết ánh mắt nghiêm túc, bộ mặt lạnh lùng liền có chút gợn sóng, lập tức vứt lại Thẩm Hiên đi vào phòng, còn lộ ra một chút vui vẻ, vươn tay tới đón đứa nhỏ đang lắc lư trên giường.

Nhóc con nửa thân dưới được che lại trong chăn, đôi mắt đen lay láy chớp chớp mấy cái, tóc tai bù xù như một tổ chim non, vùng vẫy muốn đứng lên, lại bị cái chân mềm mại làm cho trượt xuống, vì vậy cái miệng nhỏ tủi thân mà chu ra, hướng về Thẩm Hiên đang thong thả bước vào vương tay ra muốn ôm một cái.

“Cha, cha___”

Ánh mắt Thủy Triết có chút dao động: “__Gọi ba nào.”

Nhóc con: “Cha~”

Vẻ mặt Thủy Triết vì vậy mà trở nên âm trầm.

Thẩm Hiên đổ mồ hôi như tắm: “Việc này, anh không cần gấp đâu, tôi cảm thấy thằng bé gọi tôi là ‘đại’ không nhất thiết là tỏ vẻ thân mật đâu, ‘đại’ này còn có thể là đại ngốc đại mạo, cũng có thể là oan đại đầu mà (*). Trong lòng Tiểu Duẫn chỉ có một người cha là anh thôi.”

(*) Đại = Cha

Nhóc con nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ nhắn chỉa chỉa Thẩm Hiên, lại chỉa chỉa Thủy Triết, cố gắng nặn ra được một chữ:

“Cha~”

Thủy Triết: …

Thẩm Hiên: …

“Thủy Triết đại nhân à, tôi cảm thấy anh nên dành nhiều thời gian hơn cho bảo bối của mình hơn mới được___”

Thủy Triết nhướng đuôi lông mày, con mắt nguy hiểm híp lại.

“Xem ra Tiểu Duẫn rất thích cậu. Khi nào tôi ở bên nó, cậu cũng phải đi theo giúp đỡ.”

Thẩm Hiên nheo mắt, nhìn thấy sắc mặt Thủy Triết như vậy cậu cũng không dám phản đối ra mặt.

“Nhưng mà tôi còn phải đi học, đi làm thêm nữa. Nếu như anh muốn đi theo thì cũng không có vấn đề gì, nhưng mà nhất định phải thay đổi lại cách ăn mặc một chút mới được.”

Thủy Triết suy nghĩ một lúc, hỏi: “Bình thường người phàm mặc cái gì?”

Đúng là quân ác bá mà, lại còn không thể phản kháng ra mặt, vậy chẳng lẽ ông đây không phản kháng ngầm được hay sao?

Thẩm Hiên đem Thủy Triết đánh giá cao thấp một phen, mặt cười hèn hạ, kéo dài giọng nói: “Ừm, người phàm chúng tôi thích mặc… áo ba lỗ, rất thoải mái, đặc biệt thích tóc húi cua, rất mát mẻ, còn thích mang dép kẹp, trông rất có khí chất đó~”

Thủy Triết vẻ mặt kiêu căng, một thân áo trắng bất nhiễm bụi trần, tay áo bồng bềnh bay bay, con ngươi hàn quang sắc bén, khóe miệng khinh thường mà kéo ra một đường cong, khí thế khinh người.

“Cậu cảm thấy tôi sẽ chịu mặc những thứ đó sao?”

“Vậy thì dựa vào khí chất thanh cao của anh thì___” – Thẩm Hiên cười tủm tỉm: “Tôi đề nghị nên mặc áo thun ba lỗ và mang dép kẹp màu trắng ấy!”

Sát khí trong mắt Thủy Triết từ từ ngưng tụ lại. Người lớn bên này vốn đã khó đối phó rồi, bên kia lại thêm một cu cậu chui ra từ trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt.

Thủy Triết lập lức luống cuống tay chân, vụng về muốn tới ôm cục cưng nhà mình. Cu cậu vừa từ trong chăn chui ra, khoe ra cái mông nhỏ trắng nõn, lăn qua lăn lại.

Thủy Triết: …

Thẩm Hiên ở bên cạnh xem tuồng một hồi, cuối cùng chịu không nổi nữa, bế Tiểu Duẫn lên từ đống chăn, ôm vào ngực. Tiểu Duẫn cố gắng xoay người, ánh mắt chờ mong nhìn Thủy Triết.

Thủy Triết giật giật đôi môi, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Tôi không làm khó nó nữa.”

Vì vậy mà cu cậu vui vẻ vùi đầu vào trong lòng Thẩm Hiên, nhúc nhích một chút, vô cùng thoải mái mà nằm đó, đến khóc cũng nín luôn.

Thẩm Hiên đắc ý ngào ngạt hướng Thủy Triết nháy mắt mấy cái.

Thủy Triết: …

Rốt cuộc cũng không thể đụng vào thằng nhóc con này được, đường đường là một tiên nhân, mà ngay cả Đại cũng không dám chọc tới___

Thật sự là phong thủy thay đổi rồi~

Cuối cùng Thủy Triết không chịu mặc áo ba lỗ, mà dựa bào tấm hình của Thẩm Hiên, hắn niệm một câu khẩu quyết, quần áo trên người liền đổi thành áo phông thoải mái và quần jean.

Thân là một tên ở dị giới, anh có cần phải biết thưởng thức như vậy không hả?

Đổi xong quần áo rồi, Thủy Triết ôm theo Tiểu Duẫn, cùng Thẩm Hiên lần lượt ra cửa.

Chuyện này Thẩm Hiên đâu có quản được, hơn nữa là lớp học đại học, ai mà thèm để ý đến. Có thêm một đứa bé ngồi đằng sau, cho dù là thầy giáo cũng không để ý.

Buổi học hôm nay bắt đầu lúc mười một giờ, Thẩm Hiên còn có thời gian mà thong thả xuống lầu ăn sáng, lại còn phải đem theo hai sinh vật chưa hiểu về khói lửa nhân gian này nữa.

Sáng sớm quán ăn luôn đông nghẹt người. Lúc này Tiểu Duẫn đang ngồi trên cổ Thủy Triết, mở to hai mắt tò mò nnhìn xung quanh, ánh mắt sáng ngời nhìn cái chảo đang sôi xèo xèo chiên bánh quẩy vàng óng thơm lừng, cái chân ngắn ngủn lắc tới lắc lui, hai bàn tay đập phình phịch lên đầu Thủy Triết.

Thủy Triết bắt đắc dĩ phải ôm nó xuống, cu cậu không chịu lại đạp lung tung trong ngực hắn.

Núi băng bắt đầu có khuynh hướng tan rã.

Thẩm Hiên nhìn một cảnh này cưới đến mức muốn sái cả quai hàm.

Thủy Triết oán hận trừng mắt liếc Thẩm Hiên một cái, đem Tiểu Duẫn nhét cho cậu. Thẩm Hiên nhanh nhảu bắt lấy thằng bé, biết khôn mà chuyển chủ đề.

“Sao đây, anh muốn ăn gì nào?”

“Tôi không cần ăn.” Thủy Triết nói xong dừng một lát, lại hỏi: “Đó là cái gì?”

Thẩm Hiên nhìn theo tay hắn chỉ, bên đó là sữa đậu nành. Một cái chén lớn màu xanh đựng sữa đậu nành thơm phức, lại thêm xì dầu, bánh quẩy xếp hình hoa, trải thành một tầng dày, quyện cùng mùi sữa đậu nành tạo ra hương thơm riêng biệt.

“Đó là sữa đậu nành, anh chưa thấy lần nào sao?”

Thủy Triết nhướng mi, giọng nói lạnh lùng: “Thấy qua rồi, nhưng cái này bị mốc thì phải.”

Thẩm Hiên dở khóc dở cười: “Đây là sữa đậu nành mặn.”

“Ha ha ha.”

Thằng nhóc con cũng huơ tay huơ chân hùa theo chọc quê hắn.

Thủy Triết: …

Bà chủ là một bác gái hơn năm mươi tuổi nghe được, mặt mày hớn hở ngẩng đầu nhìn bọn họ.

“Ai nha, thằng nhóc dễ thương quá, Tiểu Thẩm à cậu bắt cóc nó ở đâu vậy hả?”

Thủy Triết mặt mày méo xẹo, vẫn còn đang xoắn xuýt với thằng nhóc con, không có thời gian để ý tới.

Thẩm Hiên dang hai tay bắt lấy Tiểu Duẫn, ngượng ngùng cười: “Sao mà bắt được chứ, là con của bà con đến chơi vài ngày.”

Bác gái gật gật đầu rồi lấy tay lau lau vào tạp dề, giúp Thẩm Hiên bế đứa nhỏ, vừa cười vừa liếc nhìn Thủy Triết.

“Người này này là bà con của cậu à, chưa thấy qua sữa đậu nành mặn, chắc là từ nơi khác đến phải không?”

Thẩm Hiên cười xán lạn: “Dạ, anh ta là cha của thằng bé.”

Bác gái nhéo nhéo cánh tay trắng trắng ú ú như miếng đậu hũ non của Tiểu Duẫn, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu đỏ bừng, đôi mắt ánh lên lấp lánh, cúi đầu cắn nhẹ lên vết chai trên tay của bác gái để mài cái răng cửa vừa mới dài ra.

Thấy thế bác gái càng lúc càng vui, bà vừa rút tay không cho cụ cậu cắn lại vừa trêu chọc thằng bé.

“Này, nhóc cưng, mau gọi bà đi nào.”

Tiểu Duẫn nháy nháy đôi mắt long lanh: “Cha~”

Thằng bé này sao chỉ biết gọi mỗi từ ‘Cha’!

Thẩm Hiên cũng tới chơi, một tay bế nó, một tay chỉ chỉ vào mình hỏi: “Tiểu Duẫn, con gọi chú là cái gì nào? Không được nói ‘Cha’ nha.”

Cu cậu suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Nha~ mẹ!”

Thủy Triết cuối cùng hồi phục tinh thần, gương mặt lạnh lùng sửa lại: “Cậu ta không phải mẹ con.” Lại có chút không cam tâm nói: “Gọi ba nào.”

Nhóc con nghi hoặc cong cái miệng nho nhỏ, đôi mắt đen láy nhìn bà chủ, lại nhìn Thẩm Hiên, rồi nhìn chằm chằm vào Thủy Triết, cuối cùng hiểu ra, sung sướng mà thò tay nắm tóc Thủy Triết, mấp máy cái miệng nhỏ xinh:

“Cha~, mẹ!”

Tiểu Duẫn vừa nói xong, Thủy Triết lập tức đứng hình.

Thấy Thủy Triết không trả lời, cu cậu khó hiểu, lại kéo tóc hắn, nghiêng đầu nói thêm một câu: “Cha mà~”

Không khí xung quanh nháy mắt một cái đã giảm mấy độ.

Nhóc con này đúng là thiên hạ đệ nhất gan dạ rồi, dám gọi tên núi băng là mẹ, thật sự là quá ‘ba trấm’ rồi.

Nhưng mà trong tình huống này cần phải nhanh nhanh suy nghĩ biện pháp giải quyết mới được, boss đại nhân đang tức giận rồi nha.

Thẩm Hiên lấy lại bình tĩnh, liền cầm một cái bánh quẩy, dùng tốc độ ánh sáng nhét vào miệng Thủy Triết.

Thủy Triết nhất thời nghẹn một họng, lấy bánh quẩy ra lạnh lùng hỏi: “Cậu làm cái gì đó?”

Thẩm Hiên làm ra vẻ vô tội tươi cười: “Đút anh ăn điểm tâm chứ gì, không sao cả, tôi trả tiền mà.”

Thủy Triết cười lạnh: “Lá gan của cậu quả thật lớn hơn rồi đó. Đúng lúc tâm trạng tôi không tốt__”

Thẩm Hiên phản bác: “Tôi biết mà, cho nên anh phải hung hăng mà cắn cái bánh quẩy kia, cái này gọi là giận chó đánh mèo đấy.”

Thủy Triết: “Tôi không cần thứ đó.”

Thẩm Hiên: “Không sao không sao. còn có sữa đậu nành.”

Thủy Triết: …

“Ai da, tình cảm của hai cậu thật tốt.” Bác gái vui vẻ xoa xoa bàn tay: “Là anh em sao?”

Thẩm Hiên nhìn nhóc con gây họa trong tay vẫn hồn nhiên như không có việc gì, còn bên kia là một bộ mặt lạnh lùng, trong tay còn cầm thêm một cái bánh quẩy mà liếc cậu, vì thế cậu cắn răng nói: “Không phải, anh ta là ông nội cháu thì có.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện