Thẩm Hiên là một sinh viên bình thường, điều duy nhất không bình thường chính là, vào cái ngày cậu thi đậu đại học, ba cậu đã tuyên bố rằng: Vì bồi dưỡng tính độc lập cho cậu, nên tất cả chi phí sinh hoạt về sau đều do một mình Thẩm Hiên tự lo.

Vì thế bạn học Thẩm Hiên của chúng ta vô cùng khổ sở, phải làm thêm một lúc ba công việc mệt muốn chết luôn.

Cậu không ở kí túc xá mà thuê một căn nhà trọ, cũng bởi chỗ này cách nơi làm thêm tương đối gần.

Nhà trọ nằm trong một khu chung cư cũ kĩ, khuất sau những con hẻm nhỏ quanh co chằn chịt, cho dù nó có từng đẹp đẽ cỡ nào đi chăng nữa thì hiện tại cũng đã bị thời gian làm cho phai bạc, trở nên xuống cấp cũ kĩ không chút thu hút, thậm chí đến đèn đường trước ngõ cũng đã bị vỡ luôn.

Nhưng mà, như vậy cũng coi như có lợi, ví dụ như___ nếu bây giờ đem mèo về thì tuyệt đối không có chuyện mấy bác bảo vệ để ý tới.

Vì vậy người nào đó quang minh chính đại mà ôm cục bông nhỏ vừa nhặt được vào cửa, bắt đầu lục lọi thức ăn còn lại trong nhà.

Kết quả: ba gói mì ăn liền, cái này không thể cho mèo ăn được; một lon sữa bò tuyệt trùng, cái này cũng không được; còn được nửa hộp cá cũng hết hạn sử dụng luôn rồi___

Không còn cách nào khác, làm một bạn nhỏ độc thân lười nhớt thây, lại không có cô gái nào phụ giúp nội trợ, trong nhà chỉ toàn là thức ăn nhanh mà thôi.

Thẩm Hiên nhìn con mèo vừa nảy đôi mắt còn lấp lánh mong đợi, lúc sau thì dứt khoát nằm bẹp trên đất không thèm liếc mình một cái, liền có chút xấu hổ.

“Ha ha, ừm, tao đi mua chút đồ ăn, mày ở nhà ngoan nha.”

Cục bông nhỏ (*) giật giật lỗ tai, ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách ngấn nước nhìn thẳng về phía Thẩm Hiên, duỗi móng vuốt ra vỗ vỗ hộp cá một cái.

Meo~

___Ý của nó là muốn ăn cá sao? Sao lại có một con mèo hiểu tiếng người như vậy chứ, chẳng lẽ cậu nhặt được một thứ kỳ quái về sao? Đừng nói là mèo tinh gì đó nha___

Cục bông nhỏ thấy Thẩm Hiên hồi lâu không có phản ứng gì, nghiêng nghiêng đầu, cái đuôi nhỏ nhẹ nhàng quơ quơ.

Meo meo?

Thẩm Hiên trong nháy mắt đã bị bắn trúng rồi.

Nó chỉ là một con mèo muốn ăn cá thôi mà phải không? Sao cậu lại không tin nó là mèo này chứ? Đâu phải chỉ có mèo tinh mới nghe hiểu tiếng người, cục bông nhỏ này chỉ là thông minh hơn các con mèo bình thường khác một chút thôi!

Hội chứng cuồng mèo lại tái phát, bệnh nhân Thẩm Hiên mang theo tim hồng phấp phới, cười ngây ngô rồi vuốt vuốt đầu mèo con một cái mới tung tăng ra khỏi cửa.

Sau khi cậu điên cuồng mua sắm một phen, ôm một túi lớn cá hộp trở về, trong lòng còn suy nghĩ về hai cái bát vừa mua, không biết cục bông nhỏ thích cái nào hơn nhỉ. Đến khi cậu về đến nhà thì cũng đã quá giữa trưa.

Vất vả lắm mới móc ra được chìa khóa mở cửa nhà, nhưng cảnh tượng trước mắt này lại làm cậu đứng hình ngay tại chỗ.

Tình hình gì đây hả? Là đùa sao? Ăn cướp vào nhà? Hay cậu đang nằm mơ đây?

Tại sao buổi sáng vừa đem con mèo về, đến trưa lại lòi ra thêm thằng cha lạ hoắc?

Đúng vậy, là một người đàn ông mày kiếm mắt sáng, tuấn tú lịch sự, tóc dài đen mượt như mực không có gió cũng tự động bay bay, đẹp đến mức khiến người ta suýt ngất, không còn ngôn ngữ nào có thể diễn tả. Khí chất ngang ngược bao phủ từng tầng từng tầng xung quanh hắn, nhìn sao cũng không phải là người dễ chọc, nhưng quan trọng nhất là, hắn còn mặc trang phục cổ trang phiêu phiêu phấp phới nha___

Thằng cha ngang ngược lạnh lùng quét mắt tới, ngay lập tức từ núi băng nâng cấp thành sông băng

“Là ngươi?”

Thẩm Hiên chỉ cảm thấy có một dòng nước lạnh ngắt đang chảy khắp người, theo bản năng mà đứng nghiêm lại, dùng khí thế của đội trưởng quân đội lớn tiếng trả lời: “Đúng vậy, là tôi.”

Về việc Thẩm Hiên tinh thần khẩn trương mà nói nhảm một câu, đương nhiên là thằng cha ngang ngược vô cùng bất mãn, nhíu mày định nói gì đó, bỗng nhiên một vật màu đen từ sau lưng hắn bay vụt tới, trực tiếp nhào vào ngực Thẩm Hiên.

Thẩm Hiên sửng sốt một chút, nhanh tay bắt được nó, lại nhớ đến nảy giờ không thấy bóng dáng cục bông nhỏ này đâu hết.

Cục bông nhỏ thẳng đến mục tiêu là phía sau Thẩm Hiên, móc ra được một hộp cá mà cắn cắn. Nhưng tiếc là đóng gói quá chắc nên cắn thế nào cũng không thể mở ra được.

Thẩm Hiên nhìn một hồi rồi bỏ mấy cái túi trong tay xuống sàn nhà, tối bụng mở hộp cá ra giúp nó.

Meo~ meo~

Cục bông nhỏ vui sướng kêu lên một tiếng, duỗi đầu lưỡi ra ý nịnh nọt mà liếm liếm mặt Thẩm Hiên, phơi ra cái bụng nhỏ làm nũng đòi ăn.

Vì vậy mà trong nháy mắt, sắc mặt của thằng cha ngang ngược đã đen thui như đáy nồi.

“Duẫn nhi, đi về.”

Nghe được câu này, cục bông nhỏ run lên một cái, nửa cái đầu len lén ló ta từ trong ngực Thẩm Hiên, đôi mắt ngấn nước tràn đầy tủi thân khó hiểu, móng vuốt còn khư khư ôm lấy hộp cá trong ngực Thẩm Hiên.

Rõ ràng là một con mèo mà đặt tên Duẫn nhi, đúng là có vấn đề mà.

Thẩm Hiên vuốt vuốt lông mèo nhỏ, mặt khác bắt đầu xem xét đây là cái tình huống quỷ quái gì.

Chủ nhân của cục bông nhỏ tìm nó về, nhưng sao hắn lại có chìa khóa nhà chứ.

Cho dù đây là tiết mục tivi, cái gì mà tình yêu con người này kia nọ, thì cũng không có chuyện có chìa khóa nhà người ta nha.

Đây chính là vào nhà cướp của mà___

Chuyện này nghĩ sao cũng giống vào nhà cướp của hết á! Cho dù tên cướp này ăn mặt hơi bị kì dị một chút, nhưng kiểu nào cũng đều có khả năng cướp bóc hết nha! Chưa hết, còn có một loại nữa là… sát nhân biến thái___

Vậy thì bây giờ cậu phải làm gì?

Gọi 110 sao? Nhưng coi bộ tên cướp này rất hung dữ, lỡ như cậu còn chưa kịp báo đã bị hắn đập cho một cú knock out thì sao?

Thôi tạm thời cẩn thận tí, thế nào ngoài hành lang cũng có người qua lại.

Vì vậy Thẩm Hiên nuốt nước miếng một cái, cong khóe miệng ý đồ muốn bắt chuyện.

“Ha ha, anh hai, ờ__ anh biết con mèo này sao?”

Thấy cục bông nhỏ có vẻ không thèm đếm xỉa hắn, không khí xung quanh tên cướp dường như đông cứng hết cả rồi, hắn nhìn Thẩm Hiên như hệt nhìn một vật chết.

“Liên quan gì đến cậu?”

Một người một mèo đồng thời run rẩy, Thẩm Hiên không chịu được mà lùi một bước.

Nhưng tên cướp kia đến liếc cậu một cái cũng không thèm, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào cục bông nhỏ, thậm chí ngay cả khí lạnh xung quanh cũng thu lại không ít, dường như hắn mang theo ý định thỏa hiệp.

“Ngươi thích cái đó, ta sẽ mua cho ngươi. Lại đây, ta phải trở về rồi.”

Meo~

Cục bông nhỏ quay đầu, đem hộp cá đưa ra giật giật.

Tên cướp âm thầm thở dài, nhàn nhạt nói: “Cái này cũng mang về cho ngươi.”

Meo~

Cục bông nhỏ lắc lắc đuôi, đem móng vuốt hướng về đầu Thẩm Hiên, dùng đệm thịt mềm vỗ vỗ.

Tên cướp trầm mặt, đem Thẩm Hiên đánh giá một phen, nói: “Cái này cũng có thể mang về.”

Mang về? Mang về đâu? Cho dù anh là cướp nhưng tôi chưa có nghe ai cướp người bao giờ hết nha! Ê, quan tâm đến nhân quyền một chút đi chứ. Hơn nữa đem cá về còn có thể ăn, đem người về làm gì trời? Đừng có vậy mà, thịt người ăn không có ngon đâu, ăn vào là ngộ độc đó!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cục bông này là mèo, thật sự là mèo sao?

Việc này vô cùng không bình thường, nhất định là có vấn đề rồi___

Thẩm Hiên hết sức cẩn thận, tự cho là không chút dấu vết di chuyển về hướng cửa.

“Rầm.”

Không đợi cậu di chuyển được nửa mét, cánh cửa phía sau liền không chút thương xót mà tự động đóng lại.

Thẩm Hiên lúc này khóc không ra nước mắt, ở đây hơn một năm sao cậu không biết cánh cửa này còn có chốt khóa tự động cao cấp như thế hả?

“Tôi có thể hỏi một câu là anh muốn mang tôi đi đâu được không?”

Tên cướp lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: “Núi Dư Minh.”

Núi Dư Minh là nơi nào? Là khu bảo tồn tự nhiên hả?

Nhìn thấy bộ dáng ngu ngơ của Thẩm Hiên, tên cướp ít khi có lòng tốt mà tặng thêm một câu: “Tại tu tiên giới.”

Thẩm Hiên:…

Loại tình huống này, cậu cần phải trưng ra cái bộ mặt như thế nào mới hợp lí đây?

Nếu lúc này là Lăng Ba nữ thần hỏi cậu như vậy, Thẩm Hiên nhất định sẽ có ý kiến___

Chỉ cần biểu lộ ra vẻ trâu bò thì tốt rồi___

__________________________________

(*) nguyên văn là Tiểu hắc miêu (mèo đen nhỏ), cơ mà mình muốn đổi thành cục bông nhỏ vì…nghe nó cute hơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện