"Sullivan Elvis."

Mắt thấy người Ám Dực Tộc đã không còn ý chí chiến đấu, Thiếu tộc trưởng lại tâm niệm muốn chết, tự biết thế cuộc không xong, Đại trưởng lão phảng phất đột nhiên già thêm mấy chục tuổi. Ông cắn răng cố chống chọi cơn đau, miễn cưỡng đứng thẳng sống lưng, nói.

"Ngài có thể nói thủ hạ của ngài dừng tay không? Ta đại diện Ám Dực Tộc xin đầu hàng."

Giọng nói run rẩy, hai chữ cuối cùng giống như gai nhọc lòng n đâm vào trái tim.

"Đại trưởng lão điên rồi phải không?"

Ngũ trưởng lão kêu to.

Đầu hàng cái gì? Chúng ta và Dark Clan chính là kẻ thù không đội trời chung!

"Đúng đó Đại trưởng lão, người Ám Dực Tộc chúng ta thà rằng chết đứng, tuyệt đối không sống quỳ."

Lục trưởng lão phụ họa theo Ngũ trưởng lão. Đời này ông ta chưa từng cúi thấp đầu trước ai.

"Đều câm miệng đi!"

Lạnh giọng hét vào mặt hai vị trưởng lão còn lại, Đại trưởng lão hít một hơi lấy sức, tiếp tục hướng tới Sullivan thấp giọng nói.

"Chuyện có quan hệ với Dị tộc chúng ta cũng không muốn. Nể tình tổ tiên Ám Dực Tộc cũng từng dùng máu tươi góp một phần vào hoà bình nhân loại, thỉnh cầu các người cho Ám Dực Tộc một con đường sống."

"Đã muộn rồi."

"Cái gì?"

Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi lại. Sullivan không phải người hành động theo cảm tính. Ám Dực Tộc tuy không còn tâm tư chiến đấu nhưng cũng còn có trên trăm giống đực mạnh mẽ, bức bọn họ nóng nảy đối với bên nào cũng không có lợi. Ông ta không tin Sullivan không rõ điều này.<HunhHn786>

Nguyên nhân chính là vì tin tưởng vào điểm này, mà ông ta mới dám mở miệng năn nỉ Sullivan. Đại trưởng lão cũng không tham lam, chỉ là muốn vì Ám Dực Tộc lưu lại chút huyết mạch mà thôi. Dù cho từ đây về sau người Ám Dực Tộc phải cúi đầu trước người khác, thẳng lưng không nổi, nhưng chỉ cần huyết mạch còn thì Ám Dực Tộc sẽ có một ngày quật khởi lần nữa.

"Ta nói muộn là vì các ngươi đã làm cho bảo bối của ta tức giận, không giết chết các ngươi, ta ngủ không ngon."

Đây là cái lý do chó má gì? Vì giúp người yêu hả giận mà không màn sống chết của mọi người sao? Sullivan, ngươi bình thường một chút có được không!? Tức giận vì Sullivan mặt dày, biến thái không ai bằng. Đại trưởng lão cất cao giọng nói.

"Vì lấy lòng người mình thích mà không màng chết sống của thuộc hạ, ngươi không sợ thuộc hạ của mình sẽ thương tâm sao?"

"Thương tâm?"

Nghiêng mặt, nhướng mày, Sullivan quay đầu hướng xuống dưới chân núi hô to:

"Những thành viên của Dark Clan nghe đây. Vì giúp Thủ lĩnh phu nhân xả giận, ta quyết định cho các ngươi liều chết một trận, các ngươi có câu nào oán hận không?"

"Không có!"

"Không có!"

"Không có!"

Tiếng trả lời vang dội đinh tai nhức óc. Đại trưởng lão lấy tay che lại trái tim sắp sửa vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ, ôm hi vọng cuối cùng nhìn xuống dưới.

Dưới chân núi đứng hai nhóm người đông đảo. Hai nhóm người phân biệt rõ ràng. Một bên mặc đồng phục màu đen có thêu long văn đồ án. Một bên mặc quân phục Liên Bang. Giữa hai nhóm người còn có một nhóm nhỏ nằm liệt trên mặt đất, y phục quen thuộc kia làm Đại trưởng lão trước mắt tối sầm, ho ra một ngụm máu.

Ám Dực Tộc xong đời rồi sao!

Cùng lúc đó...

"Sullivan, ngươi chết chắc rồi!"

Chỗ sườn núi, Gia Lôi bị người đè bẹp ở đình hóng gió cường hôn, thở hổn hển gầm nhẹ.

"Con mẹ nó, ai là Thủ lĩnh phu nhân của tên biến thái Sullivan nhà ngươi? Còn Addis chết tiệt này, ngươi buông ra cho ta!"

Cũng không thể trách Gia Lôi tức giận, lén quay về Tổng đàn Ám Dực Tộc cũng không phải là vì những tên si tình cuốn lấy không bỏ kia, mà là cố tình tới đạp banh cửa nhà Ám Dực Tộc cho hả giận.

Làm đạo tặc nhiều năm như vậy, bình thường trường hợp nào muốn nhẫn nhịn mà không thể nhẫn nhịn, khi nào có thể gào thét nhảy lên đạp ngả kẻ địch ngược đãi cho đến chết, trong lòng Gia Lôi rất rõ ràng.

Trước mắt chính là cơ hội rất tốt để ngược đãi Ám Dực Tộc.

Đương nhiên, nếu có thể thuận tiện kiếm vài thứ quý giá mang đi thì càng hoàn mỹ.

Ám Dực Tộc có thể lớn mạnh như thế này khẳng định có không ít thứ tốt. Nếu có thể lấy mấy thứ đem lên mạng rao bán đấu giá, tiền kiếm được cũng đủ chi tiêu nhiều năm.

Nhưng mà....

Ý tưởng của Gia Lôi tốt như vậy, nửa đường lại bị Addis điên khùng nhảy ra kéo chân.

Nhiệm vụ khó khăn thì giao cho cấp dưới đi làm, bản thân thì không biết xấu hổ theo đuôi đu bám người ta. Mà không phải nói theo nghĩa bóng chính là thực sự leo lên trên người Gia Lôi đu bám. Từ dưới chân núi một đường dây dưa đến giữa sườn núi, cuối cùng ở đình hóng gió thành công đem Gia Lôi áp chế ở dưới thân.

Con mẹ ngươi, đừng có gặm cắn nữa, ông đây không phải thịt sườn nướng đầu!

Đại khái Gia Lôi ai oán vì đối phương làm cổ mình quá đau rát.

Addiss vùi đầu ở cổ Gia Lôi rốt cuộc cũng lưu luyến miễn cưỡng buông tha làn da mịn màng bị hành hạ thành thảm thương.

"Anh yêu em. Gia Lôi đừng vừa thấy anh liền bỏ chạy có được hay không? Chúng ta cũng đã có con rồi. Có một số việc trốn tránh cũng không thể......"

"Đừng nói nữa."

Cắt ngang lời nói của Addis, Gia Lôi sửa sang lại vạt áo, ngẩng đầu.

"Ồn ào cái gì. Người yêu và theo đuổi ta không chỉ một mình ngươi. Ta chỉ là chơi đùa một chút, ngươi cũng đừng hy vọng có thể sử dụng nó mà cột ta lại. Mà đứa nhỏ kia.... ngươi không cảm thấy đó là ký ức kinh hoàng sao?"

Gia Lôi dùng ánh mắt cổ quái đánh giá Addis.

Bị người ta cưỡng hiếp mà còn có thể lộ ra một biểu tình say mê. Đại hoàng tử à, ngài bị bệnh tâm thần mà quên uống thuốc rồi hả?!

"....."

Hây da, gặp được một người không hiểu phong tình, còn lấy phong tình ra cho người ta thấy tấm lòng, phải làm sao đây?

Addis nhũn ra, buông lỏng cánh tay để ở hai bên sườn, vô lực nằm liệt trên người Gia Lôi. Hắn từ nhỏ đã cao cao tại thượng, muốn cái gì được cái đó, chỉ cần giơ tay liền có người dâng lên. Dù không có đề cập tới thân phận hoàng tử, hắn cũng là giống đực hoàn mỹ nhất trong mắt mọi người.

Nói thật chứ không phải khoe khoang, đại đa số nữ tính toàn bộ Hệ Ngân Hà, ai không muốn gả cho hắn, trong đó không ít người xinh đẹp, thậm chí đẹp không thua mẫu hậu.

Hắn sớm đã quen được người ta theo chiều chuộng. Trên tình trường, cũng như trên chiến trường, hắn đều hoàn toàn xứng đáng là người nắm quyền chủ đạo. Ai dám không nhìn sắc mặt hắn mà làm việc chứ?

Không ngờ rằng, một lần duy nhất bị té nhào sẽ để lại hậu quả thảm hại như vậy, thảm đến đầu rơi máu chảy còn ngốc hề hề không muốn buông tay.

"Này, có thể đứng lên được không?"

Còn có một đống lớn bảo vật chờ ta đi cướp đoạt đó. Chậm thì cuộc chiến trên đỉnh núi cũng kết thúc, lúc đó thì làm sao xuống tay?

"Em không tin anh yêu em sao? Vậy Garfield thì sao? Anson thì sao? Bọn họ nói em cũng không tin?"

Chung quanh bán kính năm mươi mét cũng không có ai, Addis cũng không sợ mình mất mặt hay không mất mặt, sống chết ăn vạ bám trên người Gia Lôi không chịu xuống dưới.

"Ngài nói sai trọng điểm rồi Đại hoàng tử. Ta không tin tình yêu chỉ tin bản thân. Tình yêu của ai cũng không có nửa phần quan hệ với ta. Tình yêu là cái gì? Có thể bảo trì bao lâu? Ai cũng nói cao siêu mơ hồ không rõ. Ngài có thể giải thích vấn đề rõ ràng cho ta đáp án chính xác được không? Bản thân ta là đạo tặc chỉ tin thứ nắm trong tay, từ lúc bắt đầu không có được sẽ không để ý tới."

Ta đã được rất nhiều người thổ lộ, nếu chấp nhận người này cũng không bỏ được người khác, chịu khổ không phải là chính ta sao?

Đôi mắt trong suốt lộ ra thanh lãnh, còn kèm theo một chút thấu hiểu mỏng manh, Gia Lôi vỗ vỗ bả vai Addis muốn ngồi dậy. Không nghĩ tới cánh tay ôm ở bên hông đột nhiên siết chặt, nháy mắt tiếp theo mi mắt bị một bàn tay che đậy. Một giọng nói trầm thấp nghẹn ngào nhẹ nhàng vang lên ở bên tai.

"Anh đã hiểu rồi Gia Lôi."

Em không thích một tình yêu hư ảo không chân thật. Em chỉ chọn thứ mình có thể nắm bắt. Em là người coi trọng tình thân. Ai được em xem là người nhà liền dung túng tùy ý người đó náo loạn ở trong thế giới của em. Ví dụ như người em trai Vũ Khan kia. Anson cùng Garfield có thể bước vào thế giới của em cũng đều không phải vì tình yêu, mà là vì hết lần này đến lần khác bảo hộ em, toàn tâm toàn ý làm mọi việc khiến em tin cậy. Bọn họ khiến em thấy ấm áp, em mới phá lệ ưu ái cho bọn họ có phải hay không?

Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi dừng ở trên môi Gia Lôi. Đã không còn bá đạo cùng si cuồng như vừa mới rồi, mà thật cẩn thận, bao hàm thương tiếc sâu sắc.

Hắn yêu thiếu niên có hoàn cảnh đáng thương này. Đáng ra Gia Lôi đã không có cái dạng tính tình này. Nếu không phải tuổi còn nhỏ đã bị thất lạc, nếu không phải gặp người xấu xa như Ertan, nếu không phải từ nhỏ ở trong ổ đạo tặc lớn lên, đã quen nhìn thấy mặt tính cách xấu xa đen tối của người chung quanh. Nếu là một thiếu niên hai mươi mấy tuổi bình thường khác, mỗi ngày không đến giảng đường đại học thì cũng vui chơi cùng bạn bè. Có thể bởi vì thi không đạt tiêu chuẩn mà phiền não, khi vui vẻ liền lớn tiếng cười ha hả, lúc phẫn nộ liền giơ nắm đấm, gặp khó khăn còn có thể gọi điện kể khổ với người lớn trong nhà hoặc xin trợ giúp.

Nhưng hết thảy tất cả đều chỉ là nếu. Hắn không thể xóa bỏ những vết thương chôn sâu trong đáy lòng Gia Lôi, cũng không thể mang những hồn nhiên ngây thơ đã mất trở về cho Gia Lôi. Hắn chỉ có thể dùng một loại phương pháp khác mạnh mẽ đóng quân ở trong tâm trí Gia Lôi. Hắn sẽ đem ngọn lửa nhiệt tình đốt tan rã băng lạnh phủ kín tâm hồn Gia Lôi, để Gia Lôi được như những bạn trẻ cùng trang lứa khác, muốn cười thì cười muốn khóc liền khóc.

Thực dễ hiểu vì sao Anson cùng Garfield có thể thành công chiếm được vị trí trong tim Gia Lôi. Bọn họ chính là lợi dụng chấp niệm của Gia Lôi đối với tình thân, mới từng chút từng chút khắc tên mình vào trái tim Gia Lôi.

Nghĩ đến kẻ cũng đến sau một bước như Sullivan, Addis đột nhiên tự tin hơn nhiều.

Tốt xấu gì ta còn có một đứa con với Gia Lôi. Mỗi ngày ta lì lợm quấn quýt thế nào cũng nhanh hơn Sullivan một bước, sẽ mau chóng được Gia Lôi chấp nhận không phải sao?

"Ta nói này, ngài có thể đứng lên hay không?"

Đừng tưởng rằng chung quanh mấy chục mét không có người nào nhìn lại đây thì không có ai biết ta cùng ngươi đang làm cái gì nha. Những giống đực kia rất sắc sảo đó, bên này ta mới vừa bị ngươi đẩy gục, bên kia lập tức đã thu hình. Bảo đảm hiện giờ đã có một đoạn clip thật dài gửi tới chỗ Thú Hoàng rồi. Đám quân nhân đi theo ngươi cũng toàn là mấy kẻ thích chuyện bát quái có biết không?

"Có thể. Tuy rằng lòng anh cũng không muốn chút nào."

Dời đi bàn tay che ở trên mi mắt của Gia Lôi, Addis nở nụ cười sáng lạn đến chói mắt. Trước kia hắn chán ghét khuôn mặt mình quá đẹp nên bị người ta xem nhẹ năng lực. Hiện tại hắn lại hận không thể hoàn mỹ hơn một ít nữa. Tốt nhất có thể hút hồn Gia Lôi, làm cho đối phương điên đảo mới thoải mái.

Sao lại thế này?

Gia Lôi nghi hoặc chớp chớp đôi mắt.

Addis bị quỷ bám vào người hay sao? Trong ánh mắt lộ ra sự sủng nịnh cùng đau xót không nói nên lời kia là cái gì? Ngươi ném ánh mắt đó ra chỗ khác được không? Gai ốc nổi trên người ta đã rơi xuống đầy đất rồi!

Không thể ở cùng một người có tâm thần không bình thường, Gia Lôi quyết định làm lơ ánh mắt bất thường của Addis, sải bước chạy như bay hướng đến địa điểm cất giấu bảo vật.

Giơ tay đem người vừa lơ đãng một chút liền chạy đến bậc thang, kéo trở về, Addis cẩn thận giúp Gia Lôi vuốt lại tóc bị rối. Lại phủi phủi bụi bậm trên bờ vai, chỉnh sửa lại cho tốt mọi thứ, hắn mới cười nói:

"Đừng nóng vội, anh và em cùng đi chung với nhau."

Mà đi đâu? Đi đến bệnh viện vào khoa tâm thần khám não sao?

"Chuyện đó...... Đại điện hạ, ngài muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Nơi này phong cảnh tuyệt vời, rất thích hợp để nghỉ ngơi, ha ha..."

Cười gượng hai tiếng, Gia Lôi quả thực muốn quỳ lạy Addis có tần suất biến đổi khó lường. Từ cường thế bá đạo biến thành ôn nhu săn sóc che chở chỉ trong nháy mắt.

Ta thật sự là tiếp thu không nổi, cầu buông tha đi!

Trực giác nói cho Gia Lôi biết, Addis nhìn như không có lực uy hiếp so thời điểm phơi bày sức mạnh còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần. Xử lý một người tâm thần bất ổn rất khó khăn, không khéo rất có thể "bị mất cả đất lại thiệt cả quân". Mà phải dùng chiêu thức gì để không tổn thất, thì Gia Lôi chưa có nghĩ ra được, cũng không dám chọc gan Addis.

"Anh nói rồi, anh và em cùng đi chung với nhau."

Tìm đúng phương pháp rồi, Addis thực mau liền ổn định được cảm xúc, tìm trở về sự tự tin. Da mặt phải dày, bước đi phải thật ổn định dứt khoát. Đã nắm giữ được điểm mấu chốt, cứ bước từng bước một, nhích từng tấc tiến về đích, nhưng bên ngoài nhất định không thể biểu lộ ra chút ý đồ nào. Chỉ cần không ngừng đối xử tốt với Gia Lôi, tốt đến mức Gia Lôi cự tuyệt hắn tới gần sẽ thấy áy náy.

Vậy thắng lợi cũng không còn xa, hắc hắc hắc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện