Sullivan Elvis, ngươi đã làm cho tâm huyết của ta hóa thành hư vô. Ta sẽ khiến cho ngươi bị moi tim xẻo thịt. Đêm nay có thể tìm được thi thể Gia Lôi thì coi như hắn số mệnh còn tốt. Nếu bắt được người sống thì ông đây sẽ khiến cho hắn sinh ra một đống tiểu thú nhân.
Không, không, sẽ không chỉ sinh cho con trai ta, ta còn phải bắt hắn sinh con cho những thành viên Ám Dực Tộc khác nữa. Mỗi ngày đều phải hầu hạ vô số giống đực, hàng đêm đều là xuân tiêu.
Ha ha ha, Sullivan Elvis, ngươi không phải xem Gia Lôi là bảo bối tâm can sao? Ta cố tình muốn đem bảo bối của ngươi nhấn chìm trong bùn nhơ, trăm năm không thể bò dậy!
Tộc trưởng Ám Dực Tộc phẫn hận Sullivan Elvis như vậy không chỉ là ân oán cũ, còn bởi vì Dark Clan góp phần vào việc ông ta bị mất một quân cờ quan trọng. Mà kế hoạch sắp tới cũng không thể thực hiện nếu không có sự hỗ trợ từ Trung Tâm Nghiên Cứu Khoa Học. Ông ta làm như thế nào đưa Dị Tộc nuôi dưỡng ở chỗ mình ra ngoài đây? Jia Paer Garfield đột nhiên đang bị điều tra lại thành Trung Tướng có quan hệ cùng Dị Tộc hay không? Thú Hoàng có phải đã nghe được tin tức gì đó mới bất ngờ thăng quân hàm cho Garfield hay không? Garfield vẫn chưa hề lộ diện có phải là đã đi bảo vệ Vách Tường Vực Sâu rồi?
Nếu Garfield đến Vách Tường Vực Sâu thì phòng vệ sẽ rất kiên cố, bất khả xâm phạm. Đừng nói lặng lẽ đưa Dị Tộc qua, chỉ sợ một sợi tóc nhỏ cũng đừng nghĩ lọt vào trạm gác Vách Tường Vực Sâu.
Bằng không lúc trước ông ta cũng đã không vận dụng mọi thủ đoạn kiên quyết hạ bệ Garfield xuống dưới. Khi Tân Dân Cục bị nổ tung đúng là cơ hội tốt. Nó cũng là lý do chính đáng có thể gán ghép Garfield và Sullivan có liên hệ cùng nhau.
Thật sự thì thành công cũng nhờ nó mà thất bại cũng vì nó. Ông ta ngàn tính vạn tính cũng không có tính đến sẽ xuất hiện Gia Lôi.
Chết tiệt, chỉ cần cho ta thêm hai ngày nữa thôi là có thể đem Dị Tộc vượt qua Vách Tường Vực Sâu. Không bao lâu nữa Ám Dực Tộc của ta sẽ trở thành chúa tể của toàn bộ Hệ Ngân Hà. Chính Phủ Liên Bang tính là cái gì? Ông muốn giẫm thì giẫm. Dark Clan là cái rắm gì? Chỉ một câu của ta thôi là có thể khiến Sullivan muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Đáng tiếc ông trời không đứng ở phe Ám Dực Tộc, phá hủy một ván cờ tốt.
Bên ngoài khắp nơi ồn ào hối hả, những đội nhóm và cá nhân lại bắt đầu lục soát lần nữa. Joy ngồi một chỗ, để tùy ý người của đội tìm kiếm tới tới lui lui trong phòng, không nói một lời.
Bởi vì đã sớm đề phòng Ám Dực Tộc, Joy đã tự tạo một ngăn ngầm ở đầu giường để có thể trốn tránh. Bên ngoài treo một bức hoạ, không ai có thể nhìn ra mặt sau có cái gì khác.
Gia Lôi mang một cái thiết bị có thể cô lập mùi, ẩn trốn ở sau bức bích họa.
Joy ngồi xếp bằng liếc mắt nhìn bức họa một cái. Chỗ cái giường cũng như bốn phía bị lục lọi rất nhiều lần, nhưng không có một ai cảm thấy được sự khác thường nào.
"Rầm"
Cửa phòng nửa mở đã bị một người dùng chân đá văng ra. Dennis cũng chính là giống đực buổi chiều nói chuyện cùng Joy, sau khi cưỡng ép không thành phẫn nộ mà rời đi. Lúc này vẻ mặt hắn đắc ý đi vào phòng ngủ của Joy.
"Tất cả các ngươi ra ngoài hết đi. Nơi này ta sẽ tự mình vào lục soát."
Đôi mắt gắt gao dính trên người Joy, Dennis phất tay đem những người trong phòng cùng thuộc hạ theo phía sau đuổi ra ngoài.
Có thể đi theo Dennis tìm kiếm đều là thân tín. Đối với tâm tư cậu chủ, bọn họ biết rất rõ ràng. Dù sao phòng này bọn họ đều xem qua, căn bản không có người ngoài. Nếu cậu chủ muốn bọn họ đi ra ngoài, bọn họ là thủ hạ nào dám không đi?
Mười mấy tên có vẻ mặt ranh mãnh đều treo nụ cười ái muội. Chân cẳng nhanh nhẹn rời khỏi phòng, bọn họ ngay lập tức tự nguyện biến thành Thần Giữ Cửa ở bên ngoài phòng Joy, chờ đợi lát nữa trong phòng sẽ truyền ra động tĩnh gì......
Hắc hắc, chúng ta cái gì cũng không nghe thấy nha!
Thấy mọi người đều rời khỏi phòng, Dennis vòng tay trước ngực chậm rì rì dạo bước tiến về phía đối tượng.
"Ta đã nói rồi, buổi tối hôm nay ta sẽ tới tìm ngươi thì nhất định sẽ tới tìm. Joy, dù ngươi có đồng ý hay không đồng ý, ta đều sẽ không buông tha. Ngươi tốt nhất nên thức thời mà đồng ý, đừng để bị ta đánh."
"Đánh?"
Joy nhàn nhạt nhướng mày, ngữ khí không nóng không lạnh.
"Ta tuy rằng không có cánh nhưng cũng là con sói thành niên, ngươi xác định có thể đánh được ta sao?"
Nếu không có Tộc trưởng ngầm đồng ý, không có Thiếu tộc trưởng áp đặt, không có phe phái của các Trưởng lão cường quyền, thì chỉ bằng một tên Dennis t*ng trùng thượng não, lấy cái gì muốn ta cúi đầu nhận lệnh? Không phải đã từng thử qua năng lực của ta rồi sao? Muốn ta đồng ý quả thực đáng buồn cười.<HunhHn786>
Bị Joy nói làm cho nghẹn, sắc mặt đỏ lên, Dennis hung tợn nghiến răng bước nhanh hơn.
Hai năm trước, hắn vô tình phát hiện bí mật của Joy. Trong lòng vừa phẫn nộ vừa hưng phấn nói không nên lời, hắn liền chạy đi tìm Joy, tưởng tượng sẽ đè Joy làm dã ngoại một hồi, nếm thử mùi vị mới mẻ. Kết quả món ăn thôn quê không ăn được, ngược lại còn bị Joy đánh một trận. Dù hắn hóa ra hình thú cũng không có thể chiếm được ưu thế, thiếu chút nữa hắn đã bị Joy xé xuống một mảng da trên người.
Hắn đã có một bài học đau đớn tận xương tủy, cho nên không dám lại dùng sức mạnh đối với Joy. Nhưng khát vọng có thể áp đảo Joy không có vì sợ hãi mà biến mất, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Nghe những người đã từng đùa bỡn Joy nói lại, điều bọn họ thích nhất là chơi Joy khi ở hình thú đến khi trở lại hình dạng cũ. Nghĩ đến một con sói hung hãn bị đè ở dưới thân bất lực rên hừ hừ, Dennis lập tức miệng khô lưỡi khô, vứt bỏ sự sợ hãi vốn có.
Hắn cũng muốn áp đảo Joy trong hình thú. Hắn điên cuồng tưởng tượng, suy nghĩ điên rồ.
Chơi đùa ở hình người có thú vị gì? Như vậy có khác gì chơi giống cái, chỗ nào giống Joy. Kia chính là giống đực thật sự, có sức chiến đấu mạnh mẽ, so với chính mình còn muốn mạnh hơn!
"Phải, so về sức mạnh thì ta xác thật không bằng ngươi. Nhưng ta có thể mang tới vô số lợi ích và trợ giúp, ngươi có thể sao? Joy, ta là thật tình thích ngươi mới không muốn ngươi mất mặt mũi. Ngươi cũng đừng quá mức, không cẩn thận khiến ta mất nhẫn nại thì ngươi sẽ phải mở chân ra cho ta làm ở trước mặt mấy chục người. Như thế thì quá khó coi, ngươi cũng sẽ hoàn toàn không còn biện pháp ở lại Ám Dực Tộc đâu."
Càng nói ảo não trong lòng Dennis càng tăng.
Ta thật ngu ngốc. Trước kia như thế nào không nghĩ tới cái chủ ý này chứ? Uổng phí vì bỏ mất thời gian thèm khát Joy hai năm.
"Nói ra thì ngươi cũng có sạch sẽ gì đâu, số đàn ông ngủ cùng ngươi quá nhiều, có lẽ ngươi cũng nhớ không xuể? Joy, ngươi đáp ứng theo ta đi. Ta chính là Mãng Xà có cánh, thiên phú dị bẩm, bảo đảm ngươi ở cùng ta, sau này sẽ không nghĩ đến những người đàn ông khác."
Hàng mi dài rũ xuống. Màu đôi mắt theo lời nói của Dennis mà dần dần thay đổi sắc thái, thành đỏ rực như lửa. Ánh mắt trong suốt như pha lê đẹp mê người, lại ấn chứa sự lạnh lùng chết chóc, không có một chút độ ấm.
"Nói đủ rồi chưa?"
Chậm rãi nâng mi mắt, Joy cười khẽ. Đột nhiên nở nụ cười càng điểm tô cho khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trở nên loá mắt. Dennis bị hút hồn cũng quên cả lời muốn nói.
"Joy......"
Gấp không thể chờ, Dennis tiến lên vài bước. Đôi tay run rẩy hướng đến gương mặt Joy.
Ta sắp chạm vào rồi. Ngón tay ta sắp tiếp xúc làn da trơn mịn của Joy. Gương mặt đẹp trai này lập tức sẽ thuộc về ta. Ta có thể tùy ý hôn hít, xoa nắn. Đặc biệt là đôi môi quyến rũ kia làm lòng ta ngứa ngáy khó nhịn.
Ôi!
Cổ tay bỗng dưng lọt vào khống chế của một bàn tay khác. Những ngón tay giống gọng kìm khóa chặt, chậm rãi dùng sức siết lại. Dennis thậm chí có thể nghe được âm thanh của xương lung lay.
Đau quá, cổ tay của ta sắp bị gãy!
"Có cảm thấy thoải mái hay không? Muốn siết chặt hơn nữa không?"
Joy vẫn như cũ, vẫn nở nụ cười vô cùng tuyệt đẹp. Đáng tiếc lúc này Dennis đã không còn có tâm tình si mê.
Thống khổ vì đau đớn, Dennis muốn kêu người tiến vào cứu hắn, lại cảm thấy bàn tay trên cổ tay mình đột nhiên dùng lực. Một tiếng rắc vang lên, xương cổ tay hắn gãy gọn. Joy buông cái tay bị gãy ra, đồng thời đạp vào người Dennis một cái.
"A... A... A... "
Dennis bị đạp văng ra, nằm trên mặt đất lăn lộn kêu đau, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ đau đến như vậy. Hắn không nghĩ tới Joy sẽ ra tay tàn nhẫn, dám thật sự bẻ gãy tay của hắn.
Không muốn Dennis kinh động thuộc hạ bên ngoài, Joy đi xuống giường nhấc chân đá thật mạnh vào ngực hắn một cái. Lúc này Dennis cũng không hừ một tiếng liền hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch lệch nằm ở nơi đó. Không nhìn kỹ còn tưởng rằng là xác chết.
"Ghê tởm phải không?"
Thu hồi chân, xoay người, Joy nhìn thẳng vào bức bích hoạ thấp giọng nói.
Bức tranh dùng để che đậy bị xe dịch ra. Gia Lôi ôm quả cầu ghé vào khe hở, yếu ớt vô lực nhìn Joy, mở miệng nói.
"Đói quá, có gì ăn không?"
Nói thật là cả ngày không có cái gì cho vào bụng, còn bị con thủy quái đuổi giết một hồi lâu, bây giờ Gia Lôi đói đến mức không muốn nhúc nhích.
Joy câm nín.
"......"
Thương tâm biến mất. Không được tự nhiên, tự ti, mất mát, rối rắm hết thảy đều biến mất. Không biết nói gì, ở trong lòng chỉ có khoảng trống mở rộng vô hạn. Đương nhiên không thể phủ nhận chính là còn có ấm áp càng ngày càng nhiều hơn so với trước kia.
Bạn bè chính là như vậy sao? Sẽ không chọc vào vết thương của bạn. Sẽ không giả đứng đắn dùng lời lẽ phán xét bạn dù bất cứ lý do gì. Sẽ không thèm để ý bạn đã từng có thân phận gì. Chỉ quan tâm bạn hiện tại là người như thế nào.
"Có bình chất dinh dưỡng đặt phía trong. Ngươi đói bụng có thể uống cái kia cầm cự trước."
Ngón tay chỉ vào phía bên trong, Joy cười mi mắt cong cong.
"Vậy mà không chịu nói sớm."
Liếc Joy trắng mắt một cái, Gia Lôi cong eo, cúi xuống, duỗi tay mò mẫm tìm kiếm bình chất dinh dưỡng.
"Ở đâu? Tại sao ta không chạm được nó?"
"Ngu ngốc."
Bò đến bên giường, Joy chỉ Gia Lôi một cái nút nhỏ chếch phía lên.
"Ấn cái nút sẽ có một ống dẫn chất dinh dưỡng tự động bung ra."
"Là tự động à? Cái tên này, ngươi rất thông minh nha."
Gia Lôi ấn... ấn... lại ấn...
"Vì sao không có cái gì cả?"
"Không phải là hỏng rồi chứ? Từ khi ta chuẩn bị cho đến giờ chưa sử dụng lần nào."
"...... Bạn tốt, ngươi đang đùa giỡn với ta phải không?"
"Ngươi cong người lại một chút, để ta ấn thử xem."
Cong eo, Gia Lôi dùng sức gặp người lại.
"Được chưa?"
Joy thử ấn ấn.
"Có khả năng thật sự bị hỏng rồi. Để ta mở rồi lấy ra cho ngươi."
"Được không đó?"
"Được."
Joy lần mò chen vào.
"Thấy chưa?"
"Rồi."
"Ngươi phải lấy nó ra cho ta."
"Đang lấy đây. Nó quá sâu, ta phải chạm vào mới được. Ngươi cũng đừng thúc giục hoài được không?"
Một lát sau.
"Ngươi rốt cuộc chạm được nó chưa vậy? Ta sắp chịu không nổi rồi."
Chỗ này khoảng không quá nhỏ, không khí không lưu thông, mới một hồi mặt Gia Lôi đã đỏ lên.
"Nhịn một chút, lập tức giúp ngươi lấy ra."
Joy mò mẫm.
"Được rồi, ta chạm được rồi."
"Ngươi đang chạm vào cái gì đó?!"
Âm thanh xa lạ vang lên bên tai Joy như sấm nổ bùm bùm. Xoay người, bỗng nhiên Joy thấy hai giống đực cao lớn đẹp trai đang đứng ở mép giường âm trầm chăm chú nhìn hắn. Ánh mắt giống như tia laser có thể đâm thấu tim phổi, cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân lan tỏa khắp cả cơ thể.
Hai người này tiến vào bao giờ? Người bên ngoài đâu hết rồi? Á...... Bọn họ làm gì mà dùng ánh mắt như thấy kẻ thù nhìn ta thế? Ta đắc tội các người khi nào?
Không, không, sẽ không chỉ sinh cho con trai ta, ta còn phải bắt hắn sinh con cho những thành viên Ám Dực Tộc khác nữa. Mỗi ngày đều phải hầu hạ vô số giống đực, hàng đêm đều là xuân tiêu.
Ha ha ha, Sullivan Elvis, ngươi không phải xem Gia Lôi là bảo bối tâm can sao? Ta cố tình muốn đem bảo bối của ngươi nhấn chìm trong bùn nhơ, trăm năm không thể bò dậy!
Tộc trưởng Ám Dực Tộc phẫn hận Sullivan Elvis như vậy không chỉ là ân oán cũ, còn bởi vì Dark Clan góp phần vào việc ông ta bị mất một quân cờ quan trọng. Mà kế hoạch sắp tới cũng không thể thực hiện nếu không có sự hỗ trợ từ Trung Tâm Nghiên Cứu Khoa Học. Ông ta làm như thế nào đưa Dị Tộc nuôi dưỡng ở chỗ mình ra ngoài đây? Jia Paer Garfield đột nhiên đang bị điều tra lại thành Trung Tướng có quan hệ cùng Dị Tộc hay không? Thú Hoàng có phải đã nghe được tin tức gì đó mới bất ngờ thăng quân hàm cho Garfield hay không? Garfield vẫn chưa hề lộ diện có phải là đã đi bảo vệ Vách Tường Vực Sâu rồi?
Nếu Garfield đến Vách Tường Vực Sâu thì phòng vệ sẽ rất kiên cố, bất khả xâm phạm. Đừng nói lặng lẽ đưa Dị Tộc qua, chỉ sợ một sợi tóc nhỏ cũng đừng nghĩ lọt vào trạm gác Vách Tường Vực Sâu.
Bằng không lúc trước ông ta cũng đã không vận dụng mọi thủ đoạn kiên quyết hạ bệ Garfield xuống dưới. Khi Tân Dân Cục bị nổ tung đúng là cơ hội tốt. Nó cũng là lý do chính đáng có thể gán ghép Garfield và Sullivan có liên hệ cùng nhau.
Thật sự thì thành công cũng nhờ nó mà thất bại cũng vì nó. Ông ta ngàn tính vạn tính cũng không có tính đến sẽ xuất hiện Gia Lôi.
Chết tiệt, chỉ cần cho ta thêm hai ngày nữa thôi là có thể đem Dị Tộc vượt qua Vách Tường Vực Sâu. Không bao lâu nữa Ám Dực Tộc của ta sẽ trở thành chúa tể của toàn bộ Hệ Ngân Hà. Chính Phủ Liên Bang tính là cái gì? Ông muốn giẫm thì giẫm. Dark Clan là cái rắm gì? Chỉ một câu của ta thôi là có thể khiến Sullivan muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Đáng tiếc ông trời không đứng ở phe Ám Dực Tộc, phá hủy một ván cờ tốt.
Bên ngoài khắp nơi ồn ào hối hả, những đội nhóm và cá nhân lại bắt đầu lục soát lần nữa. Joy ngồi một chỗ, để tùy ý người của đội tìm kiếm tới tới lui lui trong phòng, không nói một lời.
Bởi vì đã sớm đề phòng Ám Dực Tộc, Joy đã tự tạo một ngăn ngầm ở đầu giường để có thể trốn tránh. Bên ngoài treo một bức hoạ, không ai có thể nhìn ra mặt sau có cái gì khác.
Gia Lôi mang một cái thiết bị có thể cô lập mùi, ẩn trốn ở sau bức bích họa.
Joy ngồi xếp bằng liếc mắt nhìn bức họa một cái. Chỗ cái giường cũng như bốn phía bị lục lọi rất nhiều lần, nhưng không có một ai cảm thấy được sự khác thường nào.
"Rầm"
Cửa phòng nửa mở đã bị một người dùng chân đá văng ra. Dennis cũng chính là giống đực buổi chiều nói chuyện cùng Joy, sau khi cưỡng ép không thành phẫn nộ mà rời đi. Lúc này vẻ mặt hắn đắc ý đi vào phòng ngủ của Joy.
"Tất cả các ngươi ra ngoài hết đi. Nơi này ta sẽ tự mình vào lục soát."
Đôi mắt gắt gao dính trên người Joy, Dennis phất tay đem những người trong phòng cùng thuộc hạ theo phía sau đuổi ra ngoài.
Có thể đi theo Dennis tìm kiếm đều là thân tín. Đối với tâm tư cậu chủ, bọn họ biết rất rõ ràng. Dù sao phòng này bọn họ đều xem qua, căn bản không có người ngoài. Nếu cậu chủ muốn bọn họ đi ra ngoài, bọn họ là thủ hạ nào dám không đi?
Mười mấy tên có vẻ mặt ranh mãnh đều treo nụ cười ái muội. Chân cẳng nhanh nhẹn rời khỏi phòng, bọn họ ngay lập tức tự nguyện biến thành Thần Giữ Cửa ở bên ngoài phòng Joy, chờ đợi lát nữa trong phòng sẽ truyền ra động tĩnh gì......
Hắc hắc, chúng ta cái gì cũng không nghe thấy nha!
Thấy mọi người đều rời khỏi phòng, Dennis vòng tay trước ngực chậm rì rì dạo bước tiến về phía đối tượng.
"Ta đã nói rồi, buổi tối hôm nay ta sẽ tới tìm ngươi thì nhất định sẽ tới tìm. Joy, dù ngươi có đồng ý hay không đồng ý, ta đều sẽ không buông tha. Ngươi tốt nhất nên thức thời mà đồng ý, đừng để bị ta đánh."
"Đánh?"
Joy nhàn nhạt nhướng mày, ngữ khí không nóng không lạnh.
"Ta tuy rằng không có cánh nhưng cũng là con sói thành niên, ngươi xác định có thể đánh được ta sao?"
Nếu không có Tộc trưởng ngầm đồng ý, không có Thiếu tộc trưởng áp đặt, không có phe phái của các Trưởng lão cường quyền, thì chỉ bằng một tên Dennis t*ng trùng thượng não, lấy cái gì muốn ta cúi đầu nhận lệnh? Không phải đã từng thử qua năng lực của ta rồi sao? Muốn ta đồng ý quả thực đáng buồn cười.<HunhHn786>
Bị Joy nói làm cho nghẹn, sắc mặt đỏ lên, Dennis hung tợn nghiến răng bước nhanh hơn.
Hai năm trước, hắn vô tình phát hiện bí mật của Joy. Trong lòng vừa phẫn nộ vừa hưng phấn nói không nên lời, hắn liền chạy đi tìm Joy, tưởng tượng sẽ đè Joy làm dã ngoại một hồi, nếm thử mùi vị mới mẻ. Kết quả món ăn thôn quê không ăn được, ngược lại còn bị Joy đánh một trận. Dù hắn hóa ra hình thú cũng không có thể chiếm được ưu thế, thiếu chút nữa hắn đã bị Joy xé xuống một mảng da trên người.
Hắn đã có một bài học đau đớn tận xương tủy, cho nên không dám lại dùng sức mạnh đối với Joy. Nhưng khát vọng có thể áp đảo Joy không có vì sợ hãi mà biến mất, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Nghe những người đã từng đùa bỡn Joy nói lại, điều bọn họ thích nhất là chơi Joy khi ở hình thú đến khi trở lại hình dạng cũ. Nghĩ đến một con sói hung hãn bị đè ở dưới thân bất lực rên hừ hừ, Dennis lập tức miệng khô lưỡi khô, vứt bỏ sự sợ hãi vốn có.
Hắn cũng muốn áp đảo Joy trong hình thú. Hắn điên cuồng tưởng tượng, suy nghĩ điên rồ.
Chơi đùa ở hình người có thú vị gì? Như vậy có khác gì chơi giống cái, chỗ nào giống Joy. Kia chính là giống đực thật sự, có sức chiến đấu mạnh mẽ, so với chính mình còn muốn mạnh hơn!
"Phải, so về sức mạnh thì ta xác thật không bằng ngươi. Nhưng ta có thể mang tới vô số lợi ích và trợ giúp, ngươi có thể sao? Joy, ta là thật tình thích ngươi mới không muốn ngươi mất mặt mũi. Ngươi cũng đừng quá mức, không cẩn thận khiến ta mất nhẫn nại thì ngươi sẽ phải mở chân ra cho ta làm ở trước mặt mấy chục người. Như thế thì quá khó coi, ngươi cũng sẽ hoàn toàn không còn biện pháp ở lại Ám Dực Tộc đâu."
Càng nói ảo não trong lòng Dennis càng tăng.
Ta thật ngu ngốc. Trước kia như thế nào không nghĩ tới cái chủ ý này chứ? Uổng phí vì bỏ mất thời gian thèm khát Joy hai năm.
"Nói ra thì ngươi cũng có sạch sẽ gì đâu, số đàn ông ngủ cùng ngươi quá nhiều, có lẽ ngươi cũng nhớ không xuể? Joy, ngươi đáp ứng theo ta đi. Ta chính là Mãng Xà có cánh, thiên phú dị bẩm, bảo đảm ngươi ở cùng ta, sau này sẽ không nghĩ đến những người đàn ông khác."
Hàng mi dài rũ xuống. Màu đôi mắt theo lời nói của Dennis mà dần dần thay đổi sắc thái, thành đỏ rực như lửa. Ánh mắt trong suốt như pha lê đẹp mê người, lại ấn chứa sự lạnh lùng chết chóc, không có một chút độ ấm.
"Nói đủ rồi chưa?"
Chậm rãi nâng mi mắt, Joy cười khẽ. Đột nhiên nở nụ cười càng điểm tô cho khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trở nên loá mắt. Dennis bị hút hồn cũng quên cả lời muốn nói.
"Joy......"
Gấp không thể chờ, Dennis tiến lên vài bước. Đôi tay run rẩy hướng đến gương mặt Joy.
Ta sắp chạm vào rồi. Ngón tay ta sắp tiếp xúc làn da trơn mịn của Joy. Gương mặt đẹp trai này lập tức sẽ thuộc về ta. Ta có thể tùy ý hôn hít, xoa nắn. Đặc biệt là đôi môi quyến rũ kia làm lòng ta ngứa ngáy khó nhịn.
Ôi!
Cổ tay bỗng dưng lọt vào khống chế của một bàn tay khác. Những ngón tay giống gọng kìm khóa chặt, chậm rãi dùng sức siết lại. Dennis thậm chí có thể nghe được âm thanh của xương lung lay.
Đau quá, cổ tay của ta sắp bị gãy!
"Có cảm thấy thoải mái hay không? Muốn siết chặt hơn nữa không?"
Joy vẫn như cũ, vẫn nở nụ cười vô cùng tuyệt đẹp. Đáng tiếc lúc này Dennis đã không còn có tâm tình si mê.
Thống khổ vì đau đớn, Dennis muốn kêu người tiến vào cứu hắn, lại cảm thấy bàn tay trên cổ tay mình đột nhiên dùng lực. Một tiếng rắc vang lên, xương cổ tay hắn gãy gọn. Joy buông cái tay bị gãy ra, đồng thời đạp vào người Dennis một cái.
"A... A... A... "
Dennis bị đạp văng ra, nằm trên mặt đất lăn lộn kêu đau, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ đau đến như vậy. Hắn không nghĩ tới Joy sẽ ra tay tàn nhẫn, dám thật sự bẻ gãy tay của hắn.
Không muốn Dennis kinh động thuộc hạ bên ngoài, Joy đi xuống giường nhấc chân đá thật mạnh vào ngực hắn một cái. Lúc này Dennis cũng không hừ một tiếng liền hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch lệch nằm ở nơi đó. Không nhìn kỹ còn tưởng rằng là xác chết.
"Ghê tởm phải không?"
Thu hồi chân, xoay người, Joy nhìn thẳng vào bức bích hoạ thấp giọng nói.
Bức tranh dùng để che đậy bị xe dịch ra. Gia Lôi ôm quả cầu ghé vào khe hở, yếu ớt vô lực nhìn Joy, mở miệng nói.
"Đói quá, có gì ăn không?"
Nói thật là cả ngày không có cái gì cho vào bụng, còn bị con thủy quái đuổi giết một hồi lâu, bây giờ Gia Lôi đói đến mức không muốn nhúc nhích.
Joy câm nín.
"......"
Thương tâm biến mất. Không được tự nhiên, tự ti, mất mát, rối rắm hết thảy đều biến mất. Không biết nói gì, ở trong lòng chỉ có khoảng trống mở rộng vô hạn. Đương nhiên không thể phủ nhận chính là còn có ấm áp càng ngày càng nhiều hơn so với trước kia.
Bạn bè chính là như vậy sao? Sẽ không chọc vào vết thương của bạn. Sẽ không giả đứng đắn dùng lời lẽ phán xét bạn dù bất cứ lý do gì. Sẽ không thèm để ý bạn đã từng có thân phận gì. Chỉ quan tâm bạn hiện tại là người như thế nào.
"Có bình chất dinh dưỡng đặt phía trong. Ngươi đói bụng có thể uống cái kia cầm cự trước."
Ngón tay chỉ vào phía bên trong, Joy cười mi mắt cong cong.
"Vậy mà không chịu nói sớm."
Liếc Joy trắng mắt một cái, Gia Lôi cong eo, cúi xuống, duỗi tay mò mẫm tìm kiếm bình chất dinh dưỡng.
"Ở đâu? Tại sao ta không chạm được nó?"
"Ngu ngốc."
Bò đến bên giường, Joy chỉ Gia Lôi một cái nút nhỏ chếch phía lên.
"Ấn cái nút sẽ có một ống dẫn chất dinh dưỡng tự động bung ra."
"Là tự động à? Cái tên này, ngươi rất thông minh nha."
Gia Lôi ấn... ấn... lại ấn...
"Vì sao không có cái gì cả?"
"Không phải là hỏng rồi chứ? Từ khi ta chuẩn bị cho đến giờ chưa sử dụng lần nào."
"...... Bạn tốt, ngươi đang đùa giỡn với ta phải không?"
"Ngươi cong người lại một chút, để ta ấn thử xem."
Cong eo, Gia Lôi dùng sức gặp người lại.
"Được chưa?"
Joy thử ấn ấn.
"Có khả năng thật sự bị hỏng rồi. Để ta mở rồi lấy ra cho ngươi."
"Được không đó?"
"Được."
Joy lần mò chen vào.
"Thấy chưa?"
"Rồi."
"Ngươi phải lấy nó ra cho ta."
"Đang lấy đây. Nó quá sâu, ta phải chạm vào mới được. Ngươi cũng đừng thúc giục hoài được không?"
Một lát sau.
"Ngươi rốt cuộc chạm được nó chưa vậy? Ta sắp chịu không nổi rồi."
Chỗ này khoảng không quá nhỏ, không khí không lưu thông, mới một hồi mặt Gia Lôi đã đỏ lên.
"Nhịn một chút, lập tức giúp ngươi lấy ra."
Joy mò mẫm.
"Được rồi, ta chạm được rồi."
"Ngươi đang chạm vào cái gì đó?!"
Âm thanh xa lạ vang lên bên tai Joy như sấm nổ bùm bùm. Xoay người, bỗng nhiên Joy thấy hai giống đực cao lớn đẹp trai đang đứng ở mép giường âm trầm chăm chú nhìn hắn. Ánh mắt giống như tia laser có thể đâm thấu tim phổi, cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân lan tỏa khắp cả cơ thể.
Hai người này tiến vào bao giờ? Người bên ngoài đâu hết rồi? Á...... Bọn họ làm gì mà dùng ánh mắt như thấy kẻ thù nhìn ta thế? Ta đắc tội các người khi nào?
Danh sách chương