Gia Lôi đã nhanh nhẹ nhảy lên ôm chú hổ nhỏ. Bất chấp vật trong lòng không ngừng giãy giụa gầm gừ, Gia Lôi bưng kín miệng nó trước khi nó có thể rống lớn tiếng.

Còn may ta chân cẳng nhanh nhẹn, bằng không có quỷ mới biết con hổ nhỏ béo này sẽ đưa tới bao nhiêu người! Muốn gào nhưng không thể lên tiếng. Miệng lại bị người ta che kín mít, bé hổ đương nhiên không cam lòng. Bé hổ vùng vẫy hai cái cánh, giãy giụa nghĩ cách chạy trốn. Nhưng bởi vì thân thể không đủ sức, dù làm như thế nào bé hổ cũng chạy không thoát.

" Hu hu hu "

Người xấu, buông ta ra nhanh lên! Anh trai nói giống đực phải mạnh mẽ. Không buông tay, không thả ta ra đúng không? Ta cắn nè!

" Ui đau"

Gia Lôi đau nhíu mày. Tuy rằng bé hổ chỉ có răng sữa không sắc bén bằng hàm răng hổ trưởng thành, còn bị bóp mồm, nhưng vẫn để lại lòng bàn tay Gia Lôi một vòng dấu răng.

Bé hổ nheo mắt, biểu lộ ra vẻ mặt nguy hiểm. Bé hổ nhìn người xấu đắc ý dào dạt. Ánh mắt khiêu khích, miệng nhỏ còn giật giật, rất có ý muốn cắn thêm một ngụm.

Gia Lôi nhướng mày, bình tĩnh buông bàn tay ra, lại nhanh chóng sửa thành kéo má nó. Lực độ không nhẹ không nặng vừa vặn không làm bị thương bé hổ cũng không cho miệng nó cắn được. Tiện đà nhe răng lộ ra nụ cười thấy thế nào cũng không có ý tốt, mà là dữ tợn.

"Nhóc con, người lớn trong nhà không có nói với ngươi là trẻ con không ngoan sẽ bị trừng phạt sao?"

Vừa nói chuyện, Gia Lôi còn vô lương đem bé hổ ấn ngã trên mặt bàn. Dùng hành động chứng minh đầy đủ cái gì gọi là có sức mạnh mới nói đạo lý.

Ngao ngao ngao, cắn chết ngươi, người xấu! Ngươi dám đem cánh của ta đè dẹp lép!

Bốn móng vuốt loạn quơ quào, bé hổ thẹn quá thành giận chụp móng vuốt lên cánh tay đang đè ở trên bụng, muốn phủi lại phủi không ra.

Gia Lôi bị bộ dạng giương nanh múa vuốt của bé hổ béo chọc cười không ngừng. Đem quả cầu có Tiểu Bảo Bảo đặt lên trên vai, Gia Lôi dùng ngón tay nhẹ cào lỗ tai của bé hổ. Bình thường những động vật như chó mèo sẽ mẫn cảm ở chỗ này, giống đực thành niên một khi chạm vào sẽ động tình, bé con sẽ cười không ngừng.

Quả nhiên, ngón tay mới vừa cào hai cái, bé hổ trên người không còn sức lực. Giống như mở cửa đập, trong khoảnh khắc nước chảy hết không còn một chút. Thân thể nho nhỏ bởi vì ngứa mà run lên run lên, run không ngừng, vành mắt thực mau liền chứa nước lấp lánh.

Á...... Đây là muốn khóc nhè sao? Thật không biết chơi đùa, so với Tiểu Bảo Bảo nhà ta còn kém xa!

Ngừng tay, Gia Lôi kiêu ngạo dùng gương mặt cọ cọ quả cầu. Quả cầu này rất đặc biệt, nó có thể dính chặt chẽ vào thân thể dù ở vị trí nào. Mặc kệ Gia Lôi cọ như thế nào cũng không lo lắng nó sẽ rơi xuống, trừ phi dùng tay kéo xuống.

Mấy ngày qua hai cha con luôn tương tác như vậy, rất nhiều lần, cũng đếm không xuể.

Tiểu Bảo Bảo cũng có thói quen thường dán vào mặt quả cầu chơi đùa cùng ba mình. Cho nên chỉ cần Gia Lôi vừa mới dán gương mặt đến quả cầu, Tiểu Bảo Bảo bên trong liền nhanh chóng xông tới cọ một hồi.

Trong chốc lát nó dùng sức cọ bên trái, trong chốc lát dùng sức cọ bên phải, trong chốc lát lại xoay tròn, trên dưới đều cọ xát. Quả thực là 360 độ không bỏ xót góc nào. Hận không thể đem thân thể mỗi một chỗ đều dán ở màng quả cầu một lần. So với cún con còn chọc người ta vui hơn.

Chơi với con vui vẻ xong, Gia Lôi rốt cuộc lại nghĩ tới bé hổ nằm liệt trên mặt bàn. Cúi đầu, Gia Lôi nhịn không được muốn cười. Năng lực khôi phục của bé hổ thật mau. Trong ánh mắt nó hừng hực lửa nóng, so với trước khi cào đến xụi lơ còn muốn mãnh liệt hơn.

Không nói gì, Gia Lôi dựng thẳng ngón tay hướng tới khẩu súng nhỏ của bé hổ ngoéo một cái. Nháy mắt bé hổ trừng to hai mắt nhìn, lại lần nữa vung móng vuốt nhỏ kháng nghị.

Tên khốn kiếp đáng ghét. Nhưng ta càng chán ghét chính mình. Ta sai rồi. Ta không nên không nghe lời anh trai nói, đuổi hết người hầu bên cạnh ra ngoài. Ta cũng không nên làm lơ sự quan tâm của anh Joy, một hai phải tự mình tắm rửa. Thì ra anh trai cũng không có lừa ta. Người xấu thật sự sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, còn chuyên môn khi dễ trẻ em.

╥﹏╥

"Nhóc con lại muốn khóc? Giống đực thích khóc nhè sẽ không thành được đại anh hùng đâu."

Đè thấp giọng nói, khom lưng đối diện cùng bé hổ, Gia Lôi thu hồi nụ cười xấu xa trên mặt, nghiêm trang mở miệng.

"Hôm nay chú đây dạy ngươi một đạo lý. Phải hiểu được cái gì gọi là khí phách đàn ông. Ngươi trước tiên phải học được cái gì gọi là thức thời, nên cúi đầu khi cần cúi đầu. Cúi đầu cũng không có cái gì đáng xấu hổ. Chỉ có người khôn ngoan mới là người thắng chung cuộc, là người cười cuối cùng, nghe hiểu không?"

Đánh rắm!

Bé hổ hung tợn nhìn lại.

Anh trai có nói qua là giống đực đổ máu không rơi lệ. Ám Dực Tộc là thú nhân đẳng cấp cao, thà chết cũng không thể cúi đầu!

Hừ hừ, ta biết ngươi là người xấu không phải người tốt. Ngươi căn bản không xứng là một giống đực!

Đột nhiên dừng lại, bé hổ chớp chớp mắt. Đôi mắt yên lặng rửa sạch lửa giận, đầu óc lại lung tung rối loạn. Chậm rãi nhìn kỹ, có một sự thật mà nó không để ý nãy giờ, lúc này nó mới phát hiện.

Tên siêu cấp khốn kiếp đáng ghét trước mắt này hình như không phải giống đực!

Chưa từ bỏ ý định, nó hít hít cái mũi ngửi hai lần.

Quả nhiên là giống cái.

( ╯‵□′) ╯╧╧ lật bàn

Giống cái làm như thế nào chạy vào phòng tắm này mà không ai phát hiện? Hắn còn nhìn thấy mông của ta, sờ súng của ta! Đôi cánh hiện tại còn bị đối phương đè phía dưới!

Chuyện này làm cho bé hổ khó xử.

Ta phải giải thích như thế nào với em gái xinh đẹp con chú Kathy đây?!

Anh trai đã nói qua, chỉ có bạn đời của mình mới có thể đụng chạm vùng bí mật của mình. Ta không muốn cưới tên xấu xa này. Huống chi hắn lại không phải là người Ám Dực Tộc!

Gia Lôi chăm chú nhìn bé hổ ở trước mắt chơi trò biến đổi sắc mặt. Nó bỗng nhiên lửa giận tăng vọt, rồi bỗng nhiên có bộ dáng như có vạn câu hỏi cần giải đáp.

Gia Lôi có chút dở khóc dở cười.

Ta bất quá chỉ nói vài câu đạo lý, chỉ dạy cách xử sự làm người mà thôi. Sẽ không khiến nhóc con này nghe xong thần trí bấn loạn đó chứ? Quả nhiên, trẻ con được người nhà bao bọc quá mức kỹ lưỡng vĩnh viễn cũng không thể đỉnh thiên lập địa.

May mắn ta cũng không tính toán cưng chiều con mình. Từ hai tháng trước ta liền nói cho nó nghe "làm như thế nào để sống sót" cùng với "làm như thế nào để có thể sống tốt nhất". Ta không hề cảm phiền khi nói thật nhiều lần, cần phải nghiêm túc, rành mạch để nó ghi tạc trong lòng. Đừng để có một ngày nào đó, nó ngu xuẩn vì nghĩa khí hay vì người đẹp mà chạy ra làm lá chắn, như vậy chỉ là đi tìm chết. Nó cũng sẽ không được gì từ những người đó.

Cổ nhân không phải đã nói rồi sao? Lui một bước trời cao biển rộng, nhẫn một chút có thể không hối hận một đời. Vậy mới là người thông minh thực sự.

Đừng tưởng rằng Tiểu Bảo Bảo còn quá nhỏ thì nghe không hiểu gì hết. Mấy bé thú nhân khác ở thời điểm ba tháng chỉ có thể biết phân biệt thích hay không thích. Còn Tiểu Bảo Bảo không chỉ biết như vậy, hơn nữa thời điểm hai tháng nó còn dựa theo mệnh lệnh của ba nó làm động tác. Tuy rằng động tác thực đơn điệu, ví dụ như lăn sang trái, lăn sang phải, hay lật một vòng gì đó......

Người cá trước nay chỉ chọn thứ tốt nhất. Đây cũng là lý do vì sao rõ ràng đè ép Addis lâu như vậy lại chỉ sinh ra một mình Tiểu Bảo Bảo. Tốt nhất mới là mạnh nhất. Dù là trí tuệ hay là thể lực, Tiểu Bảo Bảo tuyệt đối có thể nghiền nát mấy đứa bé cùng trang lứa.

Trời sinh đã là mạnh nhất, nghe tới liền cảm thấy vui vẻ. Gia Lôi cười tủm tỉm gãi gãi cằm bé hổ. Tâm tình sung sướng Gia Lôi cất giọng hát "bài ca ru ngủ".

Chờ tới bây giờ Gia Lôi mới hát là bởi vì xác định ngoài cửa không có người. Mặc kệ là người đến có việc hay vội vàng đi ngang. Đây là thời cơ tốt cho bé hổ ngủ, cũng là thời cơ tốt để thoát thân.

Ý chí của trẻ con kém hơn người lớn nhiều, hát chỉ vài câu, mắt bé hổ liền nặng nề lim dim, chìm dần vào giấc ngủ. Giấc ngủ này hẳn là ngủ hết một ngày một đêm, dù có ai kêu cũng không tỉnh lại.

Buông bàn tay đè trên bụng bé hổ ra, Gia Lôi vuốt lại lớp lông mao lộn xộn cho gọn gàng. Lấy cái khăn lông trải ra, rồi để cho bé hổ tự lăn tròn, cuộn cái khăn chung quanh thân thể. Nhẹ nhàng búng búng giữa trán nó một cái, Gia Lôi xoay người mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Ngoài cửa phòng tắm là một chỗ trang trí thực thoải mái ấm áp. Từ bài trí cùng phong cách cho thấy hẳn là nơi để bé hổ sau khi tắm rửa nghỉ ngơi hoặc là chơi đùa. Mấy quả bóng màu sắc sặc sỡ có đầy dấu răng nằm lăn lóc ở trên sàn nhà bóng loáng. Không cần phải hỏi, khẳng định là kiệt tác của bé hổ béo kia.

"Joy, ngươi hãy trả lời ta cho rõ ràng."

Gia Lôi đang đánh giá nơi này, thì ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một giọng nam. Gia Lôi phóng một bước dài, dán người vào vách tường, lặng lẽ hướng ngoài cửa sổ thăm dò.

Chỉ thấy một thân hình mảnh khảnh đưa lưng về phía cửa sổ hé mở. Người nói chuyện đang đứng ở đối diện, biểu tình cao ngạo, trong đôi mắt đỏ au tràn ngập dục vọng.

"Ta nghĩ đã nói rất rõ ràng, mong ngươi từ nay về sau đừng đến quấy rầy ta."

Giọng nói của Joy trong trẻo, ngữ khí dửng dưng, eo lưng thẳng tắp, nhìn liền biết là người có tính tình cứng cỏi.<HunhHn786>

"Không cho ta quấy rầy ngươi ngóng trông thiếu tộc trưởng chứ gì? Đừng có giả thanh cao. Mặt sau của ngươi cũng không biết đã bị bao nhiêu người làm qua. Mà không phải đều do thiếu tộc trưởng dẫn đường chỉ lối cho ngươi sao?"

Lời nói của người kia hiển nhiên tác động mạnh tới Joy rồi. Hai nắm tay để dọc bên hông không ngừng run rẩy, sống lưng lại vẫn là thẳng tắp đứng thẳng.

Tiến lên một bước, người kia ngả ngớn dùng ngón tay nâng cằm Joy lên.

"Như thế thật sao? Vì thiếu tộc trưởng ngươi có thể nằm ở dưới thân bất kỳ kẻ nào. Ta đường đường là trưởng lão tương lai lại không thể chạm vào ngươi dù là một đầu ngón tay hay sao? Nói cho ngươi hay, buổi tối hôm nay ngươi chẳng những phải để ta tùy ý chơi đùa, còn phải tự mình cởi hết cầu ta chơi đùa ngươi. Không tin ngươi liền thử xem, xem ta có bận tâm thể diện thiếu tộc trưởng, giúp các ngươi giấu giếm những việc làm dơ bẩn hay không."

Cúi đầu, môi hắn tiến đến bên tai Joy, như có như không đụng chạm vành tai. Joy theo bản năng muốn tránh, lại bị người kia chế trụ eo, đột nhiên kéo hướng về phía hắn.

"Buông ta ra!"

Joy lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy chán ghét.

"Còn muốn phản kháng ta? Ngươi có năng lực phản kháng được ta sao?"

Eo cố tình hướng tới Joy chọc chọc.

"Joy, ngươi luôn ngây thơ như vậy. Thiếu tộc trưởng sẽ không bởi vì ngươi mà từ bỏ địa vị cao cao tại thượng kia. Nếu ta thật sự đi nói chuyện cùng hắn, rất có khả năng hắn sẽ vì lợi ích bản thân mình mà đem ngươi đưa đến trước mặt ta, vì lý do để ta hỗ trợ hắn. Mà tới lúc ấy rồi, ngươi không chỉ sẽ tùy ta chơi đùa cả đêm, mà có thể là phải hầu hạ ta một năm, hai năm, ba năm, cho đến khi ta phiền chán ngươi mới thôi. Còn nữa, tộc trưởng, ông ta cũng không có đối xử với ngươi như là người thân. Một khi bị ông ta biết ngươi quyến rũ đứa con trai lớn mà ông ta tự hào nhất, ngươi đoán xem ngươi có thể bị cắt đứt cổ hay không?"

Ngón tay quyến luyến vuốt ve qua lại ở cái cỗ trắng nõn của Joy.

"Cái cổ này đẹp như vậy, bị cắt đứt rất đáng tiếc. Ta sao có thể trơ mắt nhìn ngươi đi tìm chết chứ?"

Muốn chết cũng phải chờ ta chơi đủ rồi hãy nói.

"Không cần ngươi nhắc nhở. Ta biết bản thân mình ở trong lòng tộc trưởng không hề đáng giá."

Có thể là bị đả kích quá tàn nhẫn, tiếng nói của Joy có chút run.

"Nhưng ngươi muốn ta chủ động mở chân ra để ngươi làm, có nghĩ cũng đừng nghĩ. Nếu ngươi có bản lĩnh thì cướp ta từ trong tay thiếu tộc trưởng về. Uy hiếp một người yếu thế như ta tính là cái gì? Nói đến cùng, ta bất quá chỉ là quân cờ mà thôi, không phải do chính mình làm chủ."

Hung hăng ném bàn tay to bên hông ra, Joy xoay người rời đi.

Cũng cho đến lúc này Gia Lôi mới nhìn thấy rõ ràng diện mạo của Joy. Lần đầu tiên Gia Lôi mới nhìn thấy một giống đực còn đẹp trai quyến rũ hơn cả Đại Hoàng Tử Addis.

Cùng là đẹp trai quyến rũ nhưng phong thái hai người lại đối lập. Joy có vẻ lạnh lùng trong sáng. Một thân khí chất sạch sẽ, tựa hồ còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt của trúc tản ra từ người hắn. Dù chính tai nghe được hắn ở trong hoàn cảnh gì vẫn sẽ làm người ta cảm thấy người này thuần khiết đến không dính bụi trần.

Gia Lôi thở dài.

Người đẹp như vậy lại không có thế lực cùng năng lực tự bảo vệ mình, không bị người khác đùa bỡn đến chết mới là lạ!

Thở dài xong, Gia Lôi lập tức đem chuyện của Joy ném ra sau đầu. Đã gặp qua quá nhiều người bất hạnh, Gia Lôi sớm đã không có thời gian rỗi để đi thương hại người ta, cũng không cảm thấy Joy đồng ý để người khác thương hại.

Đương nhiên, dù Joy đồng ý, Gia Lôi cũng không có thương hại người khác.

Xét cho cùng Joy đã sống tốt vài chục năm, mà hiện tại nếu ta bị bắt, có thể sống bao lâu cũng không biết được!

Chờ cho người còn lại hầm hừ đi rồi, Gia Lôi đẩy cửa sổ ra và đi ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện