Khuôn mặt quen thuộc, khí chất lại hoàn toàn không giống!
Gia Lôi nuốt một ngụm máu đang trào dâng ở trong cổ họng xuống, chửi chó má. Đủ thứ từ thô tục xấu xa đều có.
Mẹ nó, tên nhân cách phụ này còn dám xuất hiện sao? Lúc trước hắn mặt dày không quan tâm gì đến cảm nhận của người ta, đè gặm cắn. Còn vừa vặn gặm cắn công khai cho người khắp thiên hạ xem miễn phí. Sau đó lại quyết định dừng trò chơi, ánh mắt cùng hành động lúc đó đều làm cho người ta cảm thấy hắn không bao giờ trở lại nữa. Một tên vô lại làm chuyện xấu rồi nhanh nhẹn tiêu sái vỗ vỗ mông bỏ đi. Đồ vương bát đản khốn kiếp, có ngon thì đi luôn đi đừng trở về làm gì. Đừng ở chỗ này cản đường người ta nha. Chọn ngay thời điểm người ta chạy trốn mà trở về, căn bản là có ý định phá hoại đây mà!
Nếu người đứng ở trước mặt không phải là nhân cách phụ mà là nhân cách chính của Leopold, thì với tác phong quân tử bản tính ôn nhu như ngọc, không chừng Gia Lôi liền cảm tạ. Vì theo Gia Lôi nghĩ, không chừng Leopold nhân cách chính sẽ trực tiếp giúp đỡ mình thoát khỏi tình cảnh khốn khó này. Đổi thành nhân cách phụ....
Hắn không nhân cơ hội này mà làm quá lên mới là lạ!
"Rầm rầm"
Cánh cửa đã đóng kín lại rung chuyển. Vừa nghe liền biết nhóm cảnh vệ đang học bộ dáng Gia Lôi đá cửa đi vào. Cũng may cửa này chất liệu không tồi, bằng không đã sớm bị đá thủng một cái lỗ.
"Ngài Thống Đốc.... ngài đừng kinh hoảng. Ta.... ta... ta... ta tới bảo vệ ngài."
Còn không có biết rõ ràng tình huống, bác sĩ cố gắng gồng mình đi che chắn cho Leopold. Hắn muốn chen vào giữa Leopold và Gia Lôi. Đôi tay nắm chặt ly nước, một bộ dạng chỉ cần Gia Lôi có động tác liền đem cái ly ném vào mặt Gia Lôi.
Nhưng nếu giọng nói của hắn đừng run như vậy, có lẽ sẽ có khí thế một chút.
Nhướng mày cười cười, Gia Lôi dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Hai chân bác sĩ run run.
Cái dạng này còn muốn làm anh hùng? Tên ngu ngốc này, về nhà tắm rửa lên giường ngủ sớm đi!
Leopold cũng đang cười, ánh mắt lóe lóe sáng. Bởi vì nụ cười phát ra từ nội tâm nên sự khát khao chiếm đoạt giảm đi rất nhiều. Một khuôn mặt tinh tế thanh lịch ấm áp như xuân về hoa nở, tuấn mỹ chói mắt.
"Cần hỗ trợ không?"
Khoanh tay trước ngực, Leopold dù đang ở tình thế cấp bách vẫn ung dung dựa vào cạnh bàn. Đôi mắt từ đầu đến cuối đều dính trên người Gia Lôi. Ngay cả sự bá đạo muốn chiếm đoạt đã giảm bớt, cũng khiến tâm can người ta cảm thấy như bị cào đến ngứa ngáy.
"Đương nhiên cần."
Gia Lôi rất sảng khoái gật đầu. Sự sảng khoái này ngoài dự đoán của Leopold.
Nhún vai, ý cười trên mặt Leopold càng đậm.
"Trước tiên phải thương lượng một chút, ta sẽ không giúp không công, em có thể đem gì ra trao đổi cho ta đây?"
Hai chữ "đem gì" nói cực kỳ ái muội, như là hàm ở trên đầu lưỡi. Chỉ cần là đàn ông từng ăn "thịt" nghe liền hiểu được câu này, khẳng định thứ đem ra không quan hệ cùng tiền tài vật chất.
Vị bác sĩ cao cấp này tuy rằng chưa có ăn "thịt", nhưng nghe cũng hiểu. Sắc mặt hắn nháy mắt trắng bệch, run run rẩy rẩy xoay người. Hắn dùng ánh mắt không dám tin tưởng cùng lên án gay gắt nhìn Leopold trong ngoài không đồng nhất.
"Các người là một nhóm? Ngài tới bệnh viện chính là vì tiếp tay cho hắn sao? Khó trách lại hôn mê bất tỉnh, đúng là kẻ lừa đảo!"
Nói thử xem, tên biến thái vì sao đạp cửa phòng này nhảy vào? Thì ra là có mục đích mới đến. Còn nữa Seleigh Leopold đường đường là Thống đốc lại tự mình tới xử lý thủ tục xuất viện, không hề có kiêu ngạo, khiêm tốn không tự cao. Đây là âm mưu, một âm mưu có sắp đặt trước đây mà!
"Làm sao bây giờ? Hắn hình như đã phát hiện bí mật của chúng ta."
Hơi hơi nhíu mày, Leopold cố tình nói giọng phiền não. Khóe miệng Gia Lôi giật giật.
Ai cùng ngươi là "chúng ta"? "Ngài Thống đốc thân mến, nếu ngài xem ai đó không vừa mắt, cứ việc hủy thi diệt tích là được."
Hủy gì? Diệt gì?! Đừng nha!
Bác sĩ hận không thể cho chính mình một cái tát.
Cái miệng quạ cũng không biết lựa thời điểm mà nói, sao tự mình đưa mình vào con đường chết?
"Hay là nên bỏ qua? Dù sao cũng là một mạng người. Hay là... chúng ta cùng nhau đi? Chúng ta lưu lạc thiên nhai, xem bốn biển là nhà, không bao giờ trở về đây được không?"
Không được! Trời ơi, ngươi đừng có nói mấy câu lừa tình như vậy được hay không? Giống như hai người chúng ta thực sự có gian tình vậy. Bản thân ta căn bản không có trêu chọc nhân cách phụ, cả Leopold nhân cách chính ta cũng chưa từng trêu chọc qua mà!
Hả? Cửa phòng sao lại không có tiếng động nữa rồi? Đừng có nói là mấy người bên ngoài cũng nghe thấy lời Leopold nói vừa rồi. Họ hiểu lầm hắn là đồng lõa của ta sao? Con mẹ nó, sao mỗi lần cùng Leopold nháo loạn đều gây tai tiếng, đều là phát sóng trực tiếp vậy?
Đầu óc của bác sĩ đã không còn tỉnh táo, choáng váng cả rồi. Hắn mở to hai mắt, hết nhìn Leopold lại nhìn Gia Lôi.
Hai người này không chỉ là đồng lõa mà còn có gian tình sao? Nhưng không phải người yêu của Thống đốc là giống cái quý hiếm Karen sao? Chẳng lẽ lời đồn là sai? <HunhHn786>Kỳ thật ngài Thống đốc vẫn luôn đem giống cái quý hiếm làm bình phong, vì để bảo hộ người mà hắn thật sự yêu?
Không đúng... không đúng. Có lẽ người trước mắt đang hóa trang, kẻ biến thái này chính là giống cái quý hiếm Karen!
"Bên trong có nghe thấy không, ngươi đã bị bao vây......"
Gia Lôi cũng lười để ý lời kêu gọi của nhóm cảnh vệ bên ngoài. Từ nhỏ đến lớn, loại câu nói này Gia Lôi nghe vô số lần, lỗ tai cũng sắp bị đóng kén.
"Này Seleigh Leopold, ngươi còn thiếu ta một tiếng xin lỗi. Không bằng ngươi dùng lần này để bù lại cho sai lầm lần trước có được không?"
"Sai lầm? Có cái gì sai lầm? Ta không cảm thấy ta lần trước làm sai nha?"
Ngón tay điểm điểm môi, nghiêng đầu, Leopold tà tà cười.
"Loại chuyện đó, có thể nói là làm nhiều hay ít mà thôi, không thể tính là sai lầm."
Nghiến răng, Gia Lôi chưa bao giờ gặp phải người nào không biết xấu hổ nhiều như vậy.
"Thôi, ngươi nói không sai thì không sai, ông đây không cần ngươi hỗ trợ nữa."
Dứt lời xoay người, Gia Lôi cầm lấy tay nắm cửa dùng sức kéo.
"Em điên rồi à."
Leopold vọt nhanh lại đem cánh cửa đã bị mở ra một khoảng đóng lại thật mạnh. Đè cánh tay lên cửa, ấn bả vai Gia Lôi, hắn thấp giọng quát.
"Vì không muốn cầu xin anh, em tình nguyện ngoan ngoãn trở về sinh con cho người ta à? Em không muốn gặp anh như vậy sao?"
Hắn cũng đã sớm biết tính tình hắn không tốt, lại không giỏi giao tiếp. Mỗi lần gặp gỡ, ở cùng Gia Lôi, cơ hồ không có một lần bình thường. Đừng nói trời sinh Gia Lôi tính tình quật cường không chịu thua người khác, đổi lại là người có tính tình mềm mỏng cũng sẽ không thích bị cường hôn, thậm chí muốn ăn "thịt".
Nhưng có thể đổ lỗi cho ai được? Trước kia hắn không có nhiều thời gian, gặp được người mình thích tất nhiên là có thể giữ bao lâu thì giữ lấy bao lâu. Hắn không quan tâm phương pháp đó đúng hay sai, dù sao có được mới quan trọng nhất.
Đương nhiên, hắn cũng có chút ích kỷ, cố ý để lại cho Leopold nhân cách kia mấy chuyện rắc rối. Tóm lại, hắn muốn cho trên người Gia Lôi dính mùi vị của chính mình, lại không muốn để Gia Lôi nhìn Leopold với con mắt khác. Leopold kia là Leopold kia, hắn là hắn. Quyết không để Gia Lôi đem hai người bọn họ nhập làm một.
Hắn vẫn luôn thực thành công, cũng từng mừng thầm. Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không có tính ra, cuối cùng nhấm nháp quả đắng sẽ là chính mình.
Seleigh Leopold kia vô tri vô giác, chủ động từ bỏ quyền khống chế thân thể. Từ nay về sau, thân thể này là hắn tới nắm quyền chủ đạo. Hắn không cần lo lắng sẽ có một ngày mình bị bắt rời khỏi người mình yêu, càng không cần đố kỵ Seleigh Leopold kia có thể tự do tự tại muốn đi nào thì đi nơi đó. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là muốn cho Gia Lôi tin vào tình yêu của hắn thì khó khăn chồng chất.
Tựa hồ.... Á, khẳng định tương đối gian nan!
Mỉm cười gượng gạo, tự làm ngược không thể sống tốt. Trước kia hắn làm bao nhiêu chuyện xấu xa, hiện tại nhận quả báo tương ứng bấy nhiêu. Oán được ai?
Thôi đi, nếu oán không được người khác, thì chính mình phải thông minh một chút. Nếu Gia Lôi nói hắn sai rồi dù hắn không sai cũng không được. Tóm lại trước tiên phải dỗ dành người ta, chờ đem người ra khỏi Thủ Đô xong lại bàn cái khác.
Suy nghĩ một chút, khí thế trên người cũng giảm từng chút từng chút. Cho đến khi ngọn lửa trong lòng không còn nữa, hắn mới phát hiện người bị mình quát hỏi cúi đầu trầm mặc, một câu cũng không nói.
"Gia Lôi......"
Giọng nói nhẹ nhàng. Khoảng cách giữa hai người cực gần. Những sợi tóc màu trắng của Gia Lôi dán trên ngực hắn. Cảm giác ma sát từ vạt áo thấu tận tim phổi, làm hắn say, cả người đều phiêu diêu.
" Ô "
Đang chìm đắm trong phiêu lãng, một cái đầu gối đánh thật mạnh vào bụng dưới. Nếu không phải Leopold nhanh nhẹn tránh khỏi, thì "em trai" của hắn có còn giữ được hay không cũng khó nói.
"Em yêu, em muốn phế anh sao?"
"Vũ khí" của người đàn ông cũng có thể lấy ra giỡn chơi sao?
"Tâm nguyện nho nhỏ không đáng nhắc đến. Phiền ngài Thống đốc đem cánh tay lấy ra, ta còn muốn đi ra ngoài tự thú đây."
Ném bàn tay to ấn trên vai ra, Gia Lôi lần thứ hai đặt tay lên tay nắm cửa.
"Chết tiệt, anh nhận thua còn chưa được sao?"
Leopold thật sự có chút bực. Hắn biết rõ Gia Lôi đang diễn trò, lại không thể không cúi đầu. Cổ nhân nói rất đúng, người yêu trước đều là người thua cuộc. Gia Lôi chính là biết rõ tính tình hắn bá đạo tất nhiên không chịu đựng được Gia Lôi trở lại bên cạnh đám người kia. Cho nên mới lấy lui làm tiến, lấy việc mở cửa ra hù dọa hắn. Thật tình hắn đúng là đã bị hù dọa. Bởi vì hắn không dám đánh cuộc rủi ro, trước khi chưa hoàn toàn có được Gia Lôi, bất luận nguy hiểm gì xảy ra hắn đều gánh không nổi.
Gia Lôi không có buông tay khỏi tay nắm cửa, cũng không mở cửa, chỉ là dùng một đôi mắt cười như không cười nhìn Leopold.
Leopold thấy tim đập lợi hại. Hắn yêu một người giảo hoạt còn chưa tính. Người giảo hoạt này còn luôn thích được một tấc lại muốn tiến một thước. Đúng là luôn khiến người ta hộc máu.
Cố gắng ép buộc mắt nhắm lại. Vì về sau có thể ôm được mỹ nhân trong tay, hắn phải nhẫn nại.
Kéo kéo da mặt, cố gắng nặng ra một nụ cười cứng nhắc.
"Vừa đúng lúc anh phải rời khỏi Thủ Đô, một mình đi đường thật cô đơn. Anh tự hỏi liệu anh có đủ may mắn mời em đi cùng cho có bạn hay không?"
"Ngươi mời ta?"
Như là không có nhìn đến Leopold, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, Gia Lôi nhàn nhạt hỏi lại.
"Đúng vậy, anh mời em."
Được hưởng lợi còn khoe mẽ. Gia Lôi, sớm muộn gì em cũng sẽ hối hận vì chèn ép anh như vậy. Anh sẽ XXX em mười ngàn lần. À không một triệu lần!
"Không cần trả thù lao?"
"Không cần trả thù lao. Toàn bộ hành trình miễn phí, cung cấp ăn uống, cung cấp chỗ ở, cung cấp giải trí."
Vì tránh cho lại bị đau đầu, Leopold chủ động một hơi đem những phúc lợi nói ra để chiêu dụ Gia Lôi, cũng muốn ngăn chặn miệng Gia Lôi.
"Hây da, thấy ngươi thành khẩn như vậy, ta liền không làm khó mà đáp ứng ngươi."
Leopold câm nín không nói được gì.
Vị bác sĩ đứng ở phía sau hai người đang trố mắt.....
Người này khẳng định không phải giống cái quý hiếm!
Mười phút lúc sau.
Cảm thấy được tình huống bên trong không thích hợp, nhóm cảnh vệ tìm được cách mở cửa. Khi cửa mở ra, nhóm cảnh vệ vọt vào chỉ nhìn thấy vị bác sĩ đã ngất xỉu, trong lòng bàn tay còn cầm một tờ giấy, tờ giấy chỉ ghi ba chữ to.
TA RẤT TỐT.
Nhóm cảnh vệ cũng không rõ ba chữ kia là có ý tứ gì. Vợ chồng Cố Tình đang không yên tâm về con trai thì có vẻ suy tư gì đó. Cuối cùng tờ giấy đã bị Thiếu Tướng vừa vội vã chạy tới cầm đi. Lúc ấy biểu tình của Thiếu Tướng đại nhân tương đối phong phú.
Trên phi thuyền.
Leopold đem thao tác điều khiển chuyển sang chế độ tự lái thông minh. Hai người đã ra khỏi cảng, không bao lâu sẽ hoàn toàn rời khỏi hành tinh Thủ Đô. Xét thấy Gia Lôi có "lý lịch" bất lương quá nhiều, Leopold không muốn thật vất vả mới nắm bắt được người trong tay, nửa đường lại bị đánh mất. Tất nhiên hắn muốn đôi tay rảnh rang chuẩn bị bắt lấy Gia Lôi bất cứ lúc nào.
Nhưng canh phòng nghiêm ngặt như vậy cũng không có thể phòng được chiêu mới của Gia Lôi tung ra. Khi phi thuyền vừa lao ra khỏi tầng khí quyển, đột nhiên Leopold nghe được một giọng hát. Giọng hát kia mang theo ma lực cực lớn, chỉ nghe vài câu hắn liền mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đánh cũng không thể tỉnh.
Tiếng ca của Nhân Ngư. Đây là kỹ năng hoàn toàn mới thức tỉnh sau khi Gia Lôi trốn ở đại dương. Kỹ năng này như vũ khí có công năng mê hoặc tâm trí người khác. Không giống khả năng di chuyển không gian tức thời, kỹ năng này gắn liền với cấp độ, mỗi một lần sử dụng uy lực sẽ giảm đi.
Hơn nữa kỹ năng này còn có hạn chế, nói cách khác, năng lực của người nghe càng mạnh sẽ càng ít bị tiếng ca ảnh hưởng. Trừ phi đối với người chưa chuẩn bị giống như Leopold.
Hạ gục Leopold, Gia Lôi lập tức ngồi vào ghế điều khiển. Lạch cạch lạch cạch, một lần nữa đem quyền điều khiển phi thuyền chuyển thành theo mệnh lệnh của mình. Sau khi đạt được mục đích, Gia Lôi lại mang theo con trai cùng "con nuôi" thoải mái đi tắm rửa thay đổi quần áo. Khi tắm rửa thay quần áo mới xong, Gia Lôi thong thả trở lại phòng điều khiển, trùng hợp lúc này Leopold cũng vừa mới tỉnh lại.
"Tỉnh rồi? Vừa đúng lúc, bây giờ chúng ta hãy tính toán chuyện lần trước ngươi đã gây ra rồi bỏ chạy như thế nào đây?"
Đó là chuyện toàn thế giới đều bàn luận về gian tình của hai người bọn họ, ha ha...
"Chuyện đó......"
Chớp chớp đôi mắt, Leopold kẹp chặt hai chân nhu nhược thỉnh cầu.
"Có thể đừng hủy diệt "em trai" nhà anh không?"
Gia Lôi nuốt một ngụm máu đang trào dâng ở trong cổ họng xuống, chửi chó má. Đủ thứ từ thô tục xấu xa đều có.
Mẹ nó, tên nhân cách phụ này còn dám xuất hiện sao? Lúc trước hắn mặt dày không quan tâm gì đến cảm nhận của người ta, đè gặm cắn. Còn vừa vặn gặm cắn công khai cho người khắp thiên hạ xem miễn phí. Sau đó lại quyết định dừng trò chơi, ánh mắt cùng hành động lúc đó đều làm cho người ta cảm thấy hắn không bao giờ trở lại nữa. Một tên vô lại làm chuyện xấu rồi nhanh nhẹn tiêu sái vỗ vỗ mông bỏ đi. Đồ vương bát đản khốn kiếp, có ngon thì đi luôn đi đừng trở về làm gì. Đừng ở chỗ này cản đường người ta nha. Chọn ngay thời điểm người ta chạy trốn mà trở về, căn bản là có ý định phá hoại đây mà!
Nếu người đứng ở trước mặt không phải là nhân cách phụ mà là nhân cách chính của Leopold, thì với tác phong quân tử bản tính ôn nhu như ngọc, không chừng Gia Lôi liền cảm tạ. Vì theo Gia Lôi nghĩ, không chừng Leopold nhân cách chính sẽ trực tiếp giúp đỡ mình thoát khỏi tình cảnh khốn khó này. Đổi thành nhân cách phụ....
Hắn không nhân cơ hội này mà làm quá lên mới là lạ!
"Rầm rầm"
Cánh cửa đã đóng kín lại rung chuyển. Vừa nghe liền biết nhóm cảnh vệ đang học bộ dáng Gia Lôi đá cửa đi vào. Cũng may cửa này chất liệu không tồi, bằng không đã sớm bị đá thủng một cái lỗ.
"Ngài Thống Đốc.... ngài đừng kinh hoảng. Ta.... ta... ta... ta tới bảo vệ ngài."
Còn không có biết rõ ràng tình huống, bác sĩ cố gắng gồng mình đi che chắn cho Leopold. Hắn muốn chen vào giữa Leopold và Gia Lôi. Đôi tay nắm chặt ly nước, một bộ dạng chỉ cần Gia Lôi có động tác liền đem cái ly ném vào mặt Gia Lôi.
Nhưng nếu giọng nói của hắn đừng run như vậy, có lẽ sẽ có khí thế một chút.
Nhướng mày cười cười, Gia Lôi dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Hai chân bác sĩ run run.
Cái dạng này còn muốn làm anh hùng? Tên ngu ngốc này, về nhà tắm rửa lên giường ngủ sớm đi!
Leopold cũng đang cười, ánh mắt lóe lóe sáng. Bởi vì nụ cười phát ra từ nội tâm nên sự khát khao chiếm đoạt giảm đi rất nhiều. Một khuôn mặt tinh tế thanh lịch ấm áp như xuân về hoa nở, tuấn mỹ chói mắt.
"Cần hỗ trợ không?"
Khoanh tay trước ngực, Leopold dù đang ở tình thế cấp bách vẫn ung dung dựa vào cạnh bàn. Đôi mắt từ đầu đến cuối đều dính trên người Gia Lôi. Ngay cả sự bá đạo muốn chiếm đoạt đã giảm bớt, cũng khiến tâm can người ta cảm thấy như bị cào đến ngứa ngáy.
"Đương nhiên cần."
Gia Lôi rất sảng khoái gật đầu. Sự sảng khoái này ngoài dự đoán của Leopold.
Nhún vai, ý cười trên mặt Leopold càng đậm.
"Trước tiên phải thương lượng một chút, ta sẽ không giúp không công, em có thể đem gì ra trao đổi cho ta đây?"
Hai chữ "đem gì" nói cực kỳ ái muội, như là hàm ở trên đầu lưỡi. Chỉ cần là đàn ông từng ăn "thịt" nghe liền hiểu được câu này, khẳng định thứ đem ra không quan hệ cùng tiền tài vật chất.
Vị bác sĩ cao cấp này tuy rằng chưa có ăn "thịt", nhưng nghe cũng hiểu. Sắc mặt hắn nháy mắt trắng bệch, run run rẩy rẩy xoay người. Hắn dùng ánh mắt không dám tin tưởng cùng lên án gay gắt nhìn Leopold trong ngoài không đồng nhất.
"Các người là một nhóm? Ngài tới bệnh viện chính là vì tiếp tay cho hắn sao? Khó trách lại hôn mê bất tỉnh, đúng là kẻ lừa đảo!"
Nói thử xem, tên biến thái vì sao đạp cửa phòng này nhảy vào? Thì ra là có mục đích mới đến. Còn nữa Seleigh Leopold đường đường là Thống đốc lại tự mình tới xử lý thủ tục xuất viện, không hề có kiêu ngạo, khiêm tốn không tự cao. Đây là âm mưu, một âm mưu có sắp đặt trước đây mà!
"Làm sao bây giờ? Hắn hình như đã phát hiện bí mật của chúng ta."
Hơi hơi nhíu mày, Leopold cố tình nói giọng phiền não. Khóe miệng Gia Lôi giật giật.
Ai cùng ngươi là "chúng ta"? "Ngài Thống đốc thân mến, nếu ngài xem ai đó không vừa mắt, cứ việc hủy thi diệt tích là được."
Hủy gì? Diệt gì?! Đừng nha!
Bác sĩ hận không thể cho chính mình một cái tát.
Cái miệng quạ cũng không biết lựa thời điểm mà nói, sao tự mình đưa mình vào con đường chết?
"Hay là nên bỏ qua? Dù sao cũng là một mạng người. Hay là... chúng ta cùng nhau đi? Chúng ta lưu lạc thiên nhai, xem bốn biển là nhà, không bao giờ trở về đây được không?"
Không được! Trời ơi, ngươi đừng có nói mấy câu lừa tình như vậy được hay không? Giống như hai người chúng ta thực sự có gian tình vậy. Bản thân ta căn bản không có trêu chọc nhân cách phụ, cả Leopold nhân cách chính ta cũng chưa từng trêu chọc qua mà!
Hả? Cửa phòng sao lại không có tiếng động nữa rồi? Đừng có nói là mấy người bên ngoài cũng nghe thấy lời Leopold nói vừa rồi. Họ hiểu lầm hắn là đồng lõa của ta sao? Con mẹ nó, sao mỗi lần cùng Leopold nháo loạn đều gây tai tiếng, đều là phát sóng trực tiếp vậy?
Đầu óc của bác sĩ đã không còn tỉnh táo, choáng váng cả rồi. Hắn mở to hai mắt, hết nhìn Leopold lại nhìn Gia Lôi.
Hai người này không chỉ là đồng lõa mà còn có gian tình sao? Nhưng không phải người yêu của Thống đốc là giống cái quý hiếm Karen sao? Chẳng lẽ lời đồn là sai? <HunhHn786>Kỳ thật ngài Thống đốc vẫn luôn đem giống cái quý hiếm làm bình phong, vì để bảo hộ người mà hắn thật sự yêu?
Không đúng... không đúng. Có lẽ người trước mắt đang hóa trang, kẻ biến thái này chính là giống cái quý hiếm Karen!
"Bên trong có nghe thấy không, ngươi đã bị bao vây......"
Gia Lôi cũng lười để ý lời kêu gọi của nhóm cảnh vệ bên ngoài. Từ nhỏ đến lớn, loại câu nói này Gia Lôi nghe vô số lần, lỗ tai cũng sắp bị đóng kén.
"Này Seleigh Leopold, ngươi còn thiếu ta một tiếng xin lỗi. Không bằng ngươi dùng lần này để bù lại cho sai lầm lần trước có được không?"
"Sai lầm? Có cái gì sai lầm? Ta không cảm thấy ta lần trước làm sai nha?"
Ngón tay điểm điểm môi, nghiêng đầu, Leopold tà tà cười.
"Loại chuyện đó, có thể nói là làm nhiều hay ít mà thôi, không thể tính là sai lầm."
Nghiến răng, Gia Lôi chưa bao giờ gặp phải người nào không biết xấu hổ nhiều như vậy.
"Thôi, ngươi nói không sai thì không sai, ông đây không cần ngươi hỗ trợ nữa."
Dứt lời xoay người, Gia Lôi cầm lấy tay nắm cửa dùng sức kéo.
"Em điên rồi à."
Leopold vọt nhanh lại đem cánh cửa đã bị mở ra một khoảng đóng lại thật mạnh. Đè cánh tay lên cửa, ấn bả vai Gia Lôi, hắn thấp giọng quát.
"Vì không muốn cầu xin anh, em tình nguyện ngoan ngoãn trở về sinh con cho người ta à? Em không muốn gặp anh như vậy sao?"
Hắn cũng đã sớm biết tính tình hắn không tốt, lại không giỏi giao tiếp. Mỗi lần gặp gỡ, ở cùng Gia Lôi, cơ hồ không có một lần bình thường. Đừng nói trời sinh Gia Lôi tính tình quật cường không chịu thua người khác, đổi lại là người có tính tình mềm mỏng cũng sẽ không thích bị cường hôn, thậm chí muốn ăn "thịt".
Nhưng có thể đổ lỗi cho ai được? Trước kia hắn không có nhiều thời gian, gặp được người mình thích tất nhiên là có thể giữ bao lâu thì giữ lấy bao lâu. Hắn không quan tâm phương pháp đó đúng hay sai, dù sao có được mới quan trọng nhất.
Đương nhiên, hắn cũng có chút ích kỷ, cố ý để lại cho Leopold nhân cách kia mấy chuyện rắc rối. Tóm lại, hắn muốn cho trên người Gia Lôi dính mùi vị của chính mình, lại không muốn để Gia Lôi nhìn Leopold với con mắt khác. Leopold kia là Leopold kia, hắn là hắn. Quyết không để Gia Lôi đem hai người bọn họ nhập làm một.
Hắn vẫn luôn thực thành công, cũng từng mừng thầm. Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không có tính ra, cuối cùng nhấm nháp quả đắng sẽ là chính mình.
Seleigh Leopold kia vô tri vô giác, chủ động từ bỏ quyền khống chế thân thể. Từ nay về sau, thân thể này là hắn tới nắm quyền chủ đạo. Hắn không cần lo lắng sẽ có một ngày mình bị bắt rời khỏi người mình yêu, càng không cần đố kỵ Seleigh Leopold kia có thể tự do tự tại muốn đi nào thì đi nơi đó. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là muốn cho Gia Lôi tin vào tình yêu của hắn thì khó khăn chồng chất.
Tựa hồ.... Á, khẳng định tương đối gian nan!
Mỉm cười gượng gạo, tự làm ngược không thể sống tốt. Trước kia hắn làm bao nhiêu chuyện xấu xa, hiện tại nhận quả báo tương ứng bấy nhiêu. Oán được ai?
Thôi đi, nếu oán không được người khác, thì chính mình phải thông minh một chút. Nếu Gia Lôi nói hắn sai rồi dù hắn không sai cũng không được. Tóm lại trước tiên phải dỗ dành người ta, chờ đem người ra khỏi Thủ Đô xong lại bàn cái khác.
Suy nghĩ một chút, khí thế trên người cũng giảm từng chút từng chút. Cho đến khi ngọn lửa trong lòng không còn nữa, hắn mới phát hiện người bị mình quát hỏi cúi đầu trầm mặc, một câu cũng không nói.
"Gia Lôi......"
Giọng nói nhẹ nhàng. Khoảng cách giữa hai người cực gần. Những sợi tóc màu trắng của Gia Lôi dán trên ngực hắn. Cảm giác ma sát từ vạt áo thấu tận tim phổi, làm hắn say, cả người đều phiêu diêu.
" Ô "
Đang chìm đắm trong phiêu lãng, một cái đầu gối đánh thật mạnh vào bụng dưới. Nếu không phải Leopold nhanh nhẹn tránh khỏi, thì "em trai" của hắn có còn giữ được hay không cũng khó nói.
"Em yêu, em muốn phế anh sao?"
"Vũ khí" của người đàn ông cũng có thể lấy ra giỡn chơi sao?
"Tâm nguyện nho nhỏ không đáng nhắc đến. Phiền ngài Thống đốc đem cánh tay lấy ra, ta còn muốn đi ra ngoài tự thú đây."
Ném bàn tay to ấn trên vai ra, Gia Lôi lần thứ hai đặt tay lên tay nắm cửa.
"Chết tiệt, anh nhận thua còn chưa được sao?"
Leopold thật sự có chút bực. Hắn biết rõ Gia Lôi đang diễn trò, lại không thể không cúi đầu. Cổ nhân nói rất đúng, người yêu trước đều là người thua cuộc. Gia Lôi chính là biết rõ tính tình hắn bá đạo tất nhiên không chịu đựng được Gia Lôi trở lại bên cạnh đám người kia. Cho nên mới lấy lui làm tiến, lấy việc mở cửa ra hù dọa hắn. Thật tình hắn đúng là đã bị hù dọa. Bởi vì hắn không dám đánh cuộc rủi ro, trước khi chưa hoàn toàn có được Gia Lôi, bất luận nguy hiểm gì xảy ra hắn đều gánh không nổi.
Gia Lôi không có buông tay khỏi tay nắm cửa, cũng không mở cửa, chỉ là dùng một đôi mắt cười như không cười nhìn Leopold.
Leopold thấy tim đập lợi hại. Hắn yêu một người giảo hoạt còn chưa tính. Người giảo hoạt này còn luôn thích được một tấc lại muốn tiến một thước. Đúng là luôn khiến người ta hộc máu.
Cố gắng ép buộc mắt nhắm lại. Vì về sau có thể ôm được mỹ nhân trong tay, hắn phải nhẫn nại.
Kéo kéo da mặt, cố gắng nặng ra một nụ cười cứng nhắc.
"Vừa đúng lúc anh phải rời khỏi Thủ Đô, một mình đi đường thật cô đơn. Anh tự hỏi liệu anh có đủ may mắn mời em đi cùng cho có bạn hay không?"
"Ngươi mời ta?"
Như là không có nhìn đến Leopold, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, Gia Lôi nhàn nhạt hỏi lại.
"Đúng vậy, anh mời em."
Được hưởng lợi còn khoe mẽ. Gia Lôi, sớm muộn gì em cũng sẽ hối hận vì chèn ép anh như vậy. Anh sẽ XXX em mười ngàn lần. À không một triệu lần!
"Không cần trả thù lao?"
"Không cần trả thù lao. Toàn bộ hành trình miễn phí, cung cấp ăn uống, cung cấp chỗ ở, cung cấp giải trí."
Vì tránh cho lại bị đau đầu, Leopold chủ động một hơi đem những phúc lợi nói ra để chiêu dụ Gia Lôi, cũng muốn ngăn chặn miệng Gia Lôi.
"Hây da, thấy ngươi thành khẩn như vậy, ta liền không làm khó mà đáp ứng ngươi."
Leopold câm nín không nói được gì.
Vị bác sĩ đứng ở phía sau hai người đang trố mắt.....
Người này khẳng định không phải giống cái quý hiếm!
Mười phút lúc sau.
Cảm thấy được tình huống bên trong không thích hợp, nhóm cảnh vệ tìm được cách mở cửa. Khi cửa mở ra, nhóm cảnh vệ vọt vào chỉ nhìn thấy vị bác sĩ đã ngất xỉu, trong lòng bàn tay còn cầm một tờ giấy, tờ giấy chỉ ghi ba chữ to.
TA RẤT TỐT.
Nhóm cảnh vệ cũng không rõ ba chữ kia là có ý tứ gì. Vợ chồng Cố Tình đang không yên tâm về con trai thì có vẻ suy tư gì đó. Cuối cùng tờ giấy đã bị Thiếu Tướng vừa vội vã chạy tới cầm đi. Lúc ấy biểu tình của Thiếu Tướng đại nhân tương đối phong phú.
Trên phi thuyền.
Leopold đem thao tác điều khiển chuyển sang chế độ tự lái thông minh. Hai người đã ra khỏi cảng, không bao lâu sẽ hoàn toàn rời khỏi hành tinh Thủ Đô. Xét thấy Gia Lôi có "lý lịch" bất lương quá nhiều, Leopold không muốn thật vất vả mới nắm bắt được người trong tay, nửa đường lại bị đánh mất. Tất nhiên hắn muốn đôi tay rảnh rang chuẩn bị bắt lấy Gia Lôi bất cứ lúc nào.
Nhưng canh phòng nghiêm ngặt như vậy cũng không có thể phòng được chiêu mới của Gia Lôi tung ra. Khi phi thuyền vừa lao ra khỏi tầng khí quyển, đột nhiên Leopold nghe được một giọng hát. Giọng hát kia mang theo ma lực cực lớn, chỉ nghe vài câu hắn liền mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đánh cũng không thể tỉnh.
Tiếng ca của Nhân Ngư. Đây là kỹ năng hoàn toàn mới thức tỉnh sau khi Gia Lôi trốn ở đại dương. Kỹ năng này như vũ khí có công năng mê hoặc tâm trí người khác. Không giống khả năng di chuyển không gian tức thời, kỹ năng này gắn liền với cấp độ, mỗi một lần sử dụng uy lực sẽ giảm đi.
Hơn nữa kỹ năng này còn có hạn chế, nói cách khác, năng lực của người nghe càng mạnh sẽ càng ít bị tiếng ca ảnh hưởng. Trừ phi đối với người chưa chuẩn bị giống như Leopold.
Hạ gục Leopold, Gia Lôi lập tức ngồi vào ghế điều khiển. Lạch cạch lạch cạch, một lần nữa đem quyền điều khiển phi thuyền chuyển thành theo mệnh lệnh của mình. Sau khi đạt được mục đích, Gia Lôi lại mang theo con trai cùng "con nuôi" thoải mái đi tắm rửa thay đổi quần áo. Khi tắm rửa thay quần áo mới xong, Gia Lôi thong thả trở lại phòng điều khiển, trùng hợp lúc này Leopold cũng vừa mới tỉnh lại.
"Tỉnh rồi? Vừa đúng lúc, bây giờ chúng ta hãy tính toán chuyện lần trước ngươi đã gây ra rồi bỏ chạy như thế nào đây?"
Đó là chuyện toàn thế giới đều bàn luận về gian tình của hai người bọn họ, ha ha...
"Chuyện đó......"
Chớp chớp đôi mắt, Leopold kẹp chặt hai chân nhu nhược thỉnh cầu.
"Có thể đừng hủy diệt "em trai" nhà anh không?"
Danh sách chương