Ở một nơi khác, Gia Lôi hoàn toàn không tưởng tượng được mình sắp sửa nghênh đón một vị khách quan trọng như thế nào.

Đang lười biếng ngã người trên ghế dài, Gia Lôi ăn trái cây do Garfield đã lột sạch vỏ dâng lên. Híp mắt đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, tiện đà Gia Lôi lại há mồm cắn một miếng khác chậm rãi nhai.

“Nghe ta nói này, các ngươi cũng nên chú ý hình tượng một chút có được không?”

Đặc biệt là Garfield, đừng quên phía sau ngươi còn có hàng vạn người sùng bái. Bọn họ nhìn thấy ngươi dùng dáng vẻ một người đàn ông nhu nhược hầu hạ một giống cái ăn uống thì sẽ có bao nhiêu chua xót? Ngươi còn xứng đáng với bộ quân trang uy nghiêm của mình sao? “Hình tượng gì?”

Gia Lôi bắt chéo chân đặt lên đùi “người hầu”, còn lắc sang trái sang phải. Một chút cũng không vì chính mình ở nơi công cộng có hành động bất nhã mà đỏ mặt.

“Hình tượng có thể thành cơm ăn à? Ngươi ngồi rất chính quy, thì đi ị không ra phân, đi tiểu bằng lỗ mũi sao? Nếu thấy ta để chân lên đùi Garfield ăn trái cây không vừa mắt thì đi chỗ khác, không ai giữ ngươi ở lại.”

“ …… ”

Hắn sai rồi. Hắn không nên đến trước mặt Karen trách móc để tìm khó chịu. Người này tâm địa rất nhỏ nhen. Chuyện lúc trước bắt cóc Karen cũng không phải chủ ý của một mình hắn, vì sao Sullivan có thể ôm được mỹ nhân, mà hắn chỉ là tòng phạm mà mỗi ngày phải chịu bị đối xử lạnh lùng chứ? Đây là không công bằng nha.

Tốt xấu gì hắn cũng là hoàng tử, cũng nên chừa chút mặt mũi cho hắn, không phải sao?

Á……

Cùng với một người lòng dạ hẹp hòi, miệng lưỡi bén ngót, đã ghi thù thì một dòi mười như Karen, nói để cho mặt mũi hay không để mặt mũi thì rõ ràng là muốn tự đi tìm ngược còn gì? Thôi, ta không chấp nhặt giống cái. Cái này gọi là khí độ!

Đứng lên, Addis học người cổ đại hướng Gia Lôi chắp tay nhận lỗi.

“Thực xin lỗi Karen. Ta thừa nhận đã đi bắt người, bắt ngươi đều là do ta suy xét không chu đáo. Buổi tối ngày hôm đó ta cũng là……”

“Ngươi đã đi bắt Karen? Chuyện khi nào? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn có một vị trí bên cạnh Karen?”

“Ào ào ào …… ”

Gió lạnh thổi qua.

Addis xoay người thì nhìn thấy Leopold đang bước tới. Hắn không lời gì để nói, nghẹn họng. Hắn hận việc cắt câu giải nghĩa.

Ôi mẹ ơi. Leopold, ngươi nghĩ loạn cái gì đó. Người đừng hủy hoại thanh danh của bổn hoàng tử. Bổn hoàng tử nói bắt người không phải như cái loại ngươi nghĩ đâu!

Cái gì là giữa chốn đông người một miệng cũng nói không rõ? Cái gì là nâng cục đá đập vào chính chân mình? Hiện tại Addis chính là ở hoàn cảnh như thế.

Trong hoa viên nhỏ diễn ra một trò cười không làm Gia Lôi bận tâm bằng bị con muỗi cắn, lại làm khổ một người tự nhận có tấm lòng trong sáng, Nhật Nguyệt có thể chứng giám, không dính một chút bụi bặm.

Đại hoàng tử đối mặt Leopold.

Hắn có tức giận lại không thể đánh người (đánh rồi thì chỉ làm lớn chuyện, người trong thiên hạ sẽ biết, bát quái càng thành cái dạng gì nữa).

Hắn có lý do lại không thể biện bạch (cùng ngốc nghếch rơi vào tình yêu giảng đạo lý còn không bằng đi tự sát sẽ thống khoái hơn).

Trái không thể phải cũng không thể, Addis dứt khoát vung tay áo, bỏ chạy.

Nhưng mặc dù hắn trong thời gian ngắn nhất áp dụng biện pháp hữu hiệu nhất, vẫn không có thể giữ lại thanh danh tốt. Về phòng không bao lâu, cha hắn là Thú Hoàng đại nhân liền gọi điện tới truy vấn.

“Con trai, con cũng không thể đi trên con đường chết được. Phụ hoàng của con là ta đây chỉ có một mình con là người nối dõi. Tương lai còn trông cậy vào con tiếp tục đảm nhiệm chức vị Thú Hoàng, phát dương quang đại. Nếu con cũng chạy tới tranh giành Karen, ngoài khả năng có thể bị bọn người Sullivan giết chết trước ra, thì Thiên Thú chúng ta cũng có khả năng bị tuyệt chủng đó. Ôi ui a a……”

Nói quá nhanh cắn nhằm đầu lưỡi đau quá!

Q_Q

Hoàng Hậu chịu không nổi Thú Hoàng biến thành bộ dạng ngốc nghếch.

Thật mất mặt!

Bà nắm lỗ tai đem Thú Hoàng xách đến một bên, lại thay vào chỗ Thú Hoàng nói chuyện cùng Addis. Một khuôn mặt ôn nhu còn tươi cười nhìn về phía Addis.

“Con ngoan, mau tới nói cho mẫu hậu nghe, con có phải thật sự để ý Karen hay không? Bắt đầu từ khi nào vậy? Đã đến bước nào rồi? Nếu con chỉ là có hảo cảm, mẫu hậu kiến nghị con vẫn nên tìm một người khác tương xứng hơn. Không phải mẫu hậu xem thường xuất thân Karen, mà là con ở cùng hắn xác suất có thể đến được hạnh phúc tuyệt đối sẽ không vượt qua một phần vạn.”

Thật cẩn thận quan sát phản ứng của Addis, thấy hắn nghiêm túc nghe, Hoàng Hậu tiếp tục chậm rãi nói.

“Addis à, mẫu hậu không phải đang hù dọa con. Tính tình Karen quá hoang dã, trời sinh chính là không biết chịu thua. Giống như càng gặp giống đực cường đại thì càng kích thích bản năng chiến đấu có sẵn trong xương cốt của hắn. Điểm này đặt ở trên người giống đực không có gì bất thường, nhưng đặt ở trên người giống cái thì có chút……”

Hai người đều hiếu thắng thích tranh đấu đến cùng, nếu sống cùng nhau thì không phải là gió đông thổi bạt gió tây đơn giản như vậy, có khi đánh tới một bên không dậy nổi mới có thể bình ổn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao giống đực cùng giống đực kết thành bạn đời là rất hiếm hoi. Không có giống đực nào chịu thành thật bị một giống đực khác nắm quyền. Gien dã thú không cho phép bọn họ tùy tiện cúi đầu.

“Mà bên cạnh Karen có nhiều người theo bảo hộ như vậy, lại toàn là nhân vật độc ác tàn nhẫn. Chỉ kể kẻ tới sau như Seleigh Leopold cũng là người không khỏi làm cho người ta lo ngại. Con muốn vượt qua vòng vây đem Karen ăn vào trong bụng không khác gì nhảy vào trong miệng núi lửa. Mẫu hậu thật sự lo lắng cho con tham gia vào một cuộc tranh giành cửu tử nhất sinh lại đổi lấy một người không có yêu con. Còn nữa giống cái nhìn có vẻ nhỏ bé yếu ớt kia động một cái liền sẽ trốn không hình không bóng. Con có thể hiểu nỗi khổ tâm của mẫu hậu hay không?”

Addis không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu. Dù hết thảy đều là hiểu lầm, nhưng mẫu hậu lo lắng cho hắn là thực lòng. Hắn không có ngốc, tất nhiên đã hiểu ý mẫu hậu.

Hiểu thì hiểu, như sao trong lòng hắn lại xuất hiện vài phần tư vị cổ quái nói không nên lời vậy?

Tư vị này vừa chua chát vừa cay đắng còn mang theo một chút ê ẩm. Nhè nhẹ từng đợt từng đợt lan tràn ở trong lòng ngực. Cảm xúc này làm cả người hắn không thoải mái.

Chính mình rốt cuộc khó chịu cái gì? Là bị người khác hiểu lầm mà nổi giận? Hay là…… không thể cùng Karen ở bên nhau nên bất mãn?

Như là đang ở trong mông lung bỗng nhiên bị người ta đánh tỉnh, chân tướng bị vùi sâu giấu kín dưới lực tác động đã phơi bày rành mạch ra trước mắt.

Nguyên do là ta đối với Karen có tâm tư thế sao? Cho nên mới nhịn không được luôn chú ý hướng đi của Karen. Mới có thể bị Karen nói cho nghẹn rất nhiều lần đều không tức giận. Nhìn thấy Leopold thổ lộ không thành công, kết quả bị Karen đánh cho hôn mê, còn lệnh người khiêng đi, thì cao hứng hơn uống một bình rượu ngon quý giá cất giữ lâu năm!

Nhiều dấu hiệu rõ ràng như vậy, trước kia sao ta không có nhìn ra chứ? Quả nhiên rơi vào lưới tình sẽ ngu ngốc đến không tưởng được.

Nếu chỉ đơn giản là thích bình thường sẽ không quá để ý. Cứ tiếp tục như vậy khẳng định sẽ thua trong tay Karen, muốn bò đi cũng không bò được, nói gì xoay người bước đi.

“Addis? Con có đang nghe mẫu hậu nói chuyện không?”

Thấy con trai thất thần nghiêm trọng như vậy, hai vợ chồng Thú Hoàng vừa thoáng có một chút nhẹ nhõm, tâm tư lại một lần nữa bị treo cao, tim đã nhảy tới yết hầu rồi. Nếu con trai họ mở miệng nói điều gì đó theo chiều hướng xấu thì làm sao bây giờ?

May mắn thời gian dày vò cũng không dài, Addis từ trong suy nghĩ tán loạn đã thu hồi tâm thần, ngữ khí bình thản nói:

“Con đang nghe.”

“Đang nghe thì quá tốt. Còn có những lời cần nói rõ. Thú Hoàng thân yêu, chúng ta đi tới ghế ngồi nghỉ ngơi một chút.”

Lui qua ghế dựa ngồi xong, ánh mắt Thú Hoàng phức tạp nhìn gương mặt xinh đẹp của con trai đang âu sầu trên màn hình. Đời này có thể có được một người thừa kế xuất sắc như vậy cũng coi như không làm thất vọng tổ tông.

“Addis, phụ hoàng cùng mẫu hậu của con đều là người từng trải, biết rất rõ cầu mà không được sẽ rất thống khổ. Rồi thời gian trôi qua, đến lúc nào đó con nhớ lại những chuyện cũ sẽ thấy có những thứ không nhất thiết một hai phải có được.”

Sao phía sau lưng có chút lạnh?

Hơi hơi nghiêng người trộm ngắm phía sau, Thú Hoàng muốn rơi lệ.

Nụ cười kia quá chói mắt, có phải Hoàng hậu hiểu lầm cái gì hay không?

Ho khan thu hồi tầm mắt, Thú Hoàng thật muốn chửi rủa.

Đều là tại tiểu tử thúi không thể bớt lo. Yêu ai không yêu, sao một hai phải yêu một người phiền toái? Làm hại ta bị vợ yêu nắm lỗ tai cả đêm. Hây da, buổi tối hôm nay chắc cũng ngủ không ngon giấc rồi!

Đương nhiên dù Thú Hoàng còn có tâm tư để nghĩ chuyện khác cũng nhìn ra được Addis không mặn mà với cuộc trò chuyện. Ông càng không nghĩ sẽ làm cho cuộc trò chuyện trở nên quá nghiêm trọng. Bất quá sau khi không khí nặng nề giảm bớt, điều nên nói vẫn phải nói.

“Addis.”

Nghiêm túc mở miệng.

“Hôn sự của con không giống những người khác. Con không có quyền tùy hứng. Bởi vì huyết mạch con lưu lại không phải vì con nối dõi truyền thừa, mà là vì tạo phúc cả loại người.”

Lời này nói có chút nguy hiểm, lại không khoa trương.

Bọn họ là Thiên Thú có năng lực giết chết kẻ địch lớn gấp ba thậm chí bốn lần những thú nhân khác, kể cả những kẻ dịch có hình thể to lớn hơn mình. Đây mới là nguyên nhân mọi người cam tâm tình nguyện khuất phục và tôn vinh bọn họ lên vị trí cao nhất.

Nhưng bất luận cái gì có lợi sẽ có hại. Bọn họ tuy rằng có thể dùng năng lực cao siêu trong một lần quét sạch đông đảo kẻ địch, cũng vì vậy có thể cái giá phải trả không thể đo lường. Bởi vì bọn họ là dùng sinh mệnh để chiến đấu, mà một khi bắt đầu thì không dừng lại được.

Trong các câu chuyện truyền thuyết kể về những cuộc chiến thời xa xưa, có miêu tả cảnh tượng Thiên Thú tự bạo. Phương thức bọn họ dùng tiêu diệt kẻ địch cũng giống như vậy không hề sai biệt. Đầu tiên là họ phải làm cho nhiệt độ máu tăng cao đến mức tối đa, rồi lại dùng chính bản thân là mồi châm ngòi cho nổ mạnh. Máu văng tung tóe khắp nơi. Máu này dính ở trên người đối tượng nào liền sẽ nhanh chóng hòa vào máu của đối phương gây ra phản ứng dây chuyền.

Số lượng tử vong sẽ gia tăng, phạm vi bao phủ cũng không ngừng mở rộng, cho đến khi không còn vật còn sống để lây dính mới dần dần giảm đi.

Cần có chút thời gian để sự chết chóc kia nhạt dần, nơi xảy ra tàn sát cũng có thể từ từ khôi phục như lúc ban đầu.

Đây cũng là nguồn gốc tên gọi Nuốt Thiên Thú.

Một mặt là vì để bảo mật, mặc khác không muốn để cho dân chúng biết Thú Hoàng bọn họ kính yêu chết không toàn thây, nguyên nhân tử vong của mỗi một thế hệ Thú Hoàng đều là bí ẩn. Phía chính phủ trước sau giữ kín như bưng. Dần dà liền hình thành thông lệ ai cũng không thể hỏi.

Truyền thuyết có chút xưa cũ, tóm lại từ khi mở ra thời đại mới cho tới nay đã hy sinh chín Thú Hoàng, bình quân khoảng trên dưới ba trăm năm chết một người. Thú Hoàng đương nhiệm tại vị đã hơn bốn trăm năm, đúng là vừa kịp ‘thời điểm tốt’.

Nói không chừng ta cũng sắp sửa đứng vào hàng ngũ các anh hùng vì nghĩa quên thân nữa chứ đâu!

Nghênh đón biểu tình kinh ngạc của Addis, Thú Hoàng than thở xong lại nói:

“Sứ mệnh của tộc chúng ta không đến khi con thành hôn phụ hoàng không muốn để con biết. Con còn nhỏ, không cần thiết khiến một đứa nhỏ như con phải nhọc lòng. Nhưng hôm nay……”

Ông không muốn để con trai oán hận cha mẹ không rộng lượng. Hắn yêu nữ tính nào cũng được, chính là không thể yêu giống cái không sinh được một Nuốt Thiên Thú.

“Con không phải muốn biết năng lực của Nuốt Thiên Thú chúng ta là cái gì sao? Phụ hoàng đã đem ghi nhớ gia tộc chia sẻ cho con. Hy vọng sau khi con xem qua, con có thể hiểu rằng phụ hoàng cùng mẫu hậu là bất đắc dĩ.”

“Ghi nhớ gia tộc?”

Addis cúi đầu nhìn thông báo có dữ liệu truyền tới. Hắn chậm rãi ấn nút xác định tiếp nhận.

Tiếp theo trong nháy mắt, từng đoạn từng đoạn hình ảnh hiện ra. Như là một bộ phim điện ảnh kể về quá trình hy sinh của chín vị Thú Hoàng những đời trước.

Đây mới là trách nhiệm thực sự của Thú Hoàng sao? Bọn họ sống chỉ vì một ngày kia có thể vì nghĩa quên mình? Khó trách mỗi một đời Thú Hoàng đi tiền tuyến đều không có trở về. Bọn họ chiến đấu chỉ có một kết quả, đồng quy vu tận.

Nếu đã nói đến mức độ này, dù Addis không đành lòng cũng phải cắt đứt không vấn vương.

Thú Hoàng làm bộ không có nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của con trai. Ông không có cách nào khác ngoài việc cứng rắn dùng tới chính sách xảo quyệt.

“Mấy năm gần đây phía bên kia lá chắn lại có động tĩnh, năm sau luôn dữ dội hơn năm trước. Ta có loại dự cảm, tiếp theo nguy cơ bộc phát khẳng định sẽ không nhỏ. Addis, phụ hoàng không có yêu cầu gì khác, chỉ ngóng trông trước khi ra chiến trường có thể nhìn thấy con cưới vợ sinh con. Con có thể hoàn thành tâm nguyện của phụ hoàng không?”

“Phụ hoàng……”

Addis không lời gì để nói. Hắn nào đâu biết rằng, thời điểm mình được hưởng đặc quyền hoàng tộc, phụ hoàng lại mỗi ngày đều đang chuẩn bị hy sinh?

Hắn nhắm chặt mắt lại.

“Karen……”

Gọi thầm tên thiếu niên, hắn hồi ức lại những thời điểm hai người ở chung. Từng cái một, từ ban đầu xa lạ, đến cảm thấy hứng thú, lại đến video tác động mạnh mẽ vào tư tưởng hắn. Đã khiến hắn tiến vào rung động mông lung. Hết một bước lại một bước, hắn đi vào mê hoặc mà hồn nhiên không phát giác, thiếu chút nữa đánh mất chính mình mà không hề hay biết.

Còn may, hắn hiện tại chỉ là thích. Hắn thật sự chưa lún sâu, chỉ một chút sóng gió nho nhỏ còn chưa đủ để hắn bị gục ngã. Hắn không yếu đuối đến mức chỉ có như vậy mà bị phá huỷ hoàn toàn. Muốn tiêu sái xoay người đi, hẳn là…… Không khó đâu nhỉ?

“Addis, con về Thủ đô được không? Mẫu hậu cho người làm những món ngon mà con thích nhất.” 

Cầu xin con đừng lộ ra biểu tình khổ sở như vậy, mẫu hậu đau lòng quá!

“…… Dạ.”

Ngắt kết nối liên lạc, Addis ngồi ở trên ghế, động cũng không muốn động một chút nào. Trong đầu hắn hỗn loạn, giống như hiện lên rất nhiều thứ lại giống như thứ gì cũng không có xuất hiện qua. Cho đến khi sắc trời bắt đầu tối, Addis mới hoạt động tay chân đã lạnh ngắt đứng lên.

Trước khi đi, hắn muốn nhìn lại khuôn mặt Karen một lần. Đây coi như là để từ biệt ‘mối tình đầu’ đi.

Ý tưởng thực là hoàn hảo nhưng khi thực thi lại gặp chút khó khăn. Hắn lại không có tìm được người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện