Sullivan Elvis không nghĩ tới mình ở nơi hẻo lánh này nhìn thấy một giống cái. Bởi vì giống cái đều là từ nam tính bình thường cải tạo mà thành, đa số bọn họ thân thể đều không tốt lắm, thậm chí thể chất so với nữ tính bình thường còn không bằng. Cho nên nói thật ra, hắn cũng không thích giống cái.
Hắn luôn cho rằng nếu ông trời cho mình một ‘cây súng’, thì không thể lãng phí đi sinh con cho người khác, quá không có tâm huyết.
Vì quan niệm khắc sâu trong tư tưởng bấy lâu nay, nên ấn tượng của Sullivan đối với Gia Lôi tương đối không tốt. Dù là giống cái trước mắt này cùng những giống cái hắn đã gặp qua có khác biệt thật lớn.
Người này thực khỏe mạnh, làn da thực trắng nhưng không phải tình trạng tái nhợt mà là làn da trắng hồng hào. Người này cũng hoàn toàn không yếu đuối, thậm chí vừa mới rồi còn muốn nhân lúc hắn gặp nạn mà đi hôi của.
Nhưng giống cái vẫn là giống cái, một kẻ vứt bỏ tự tôn chủ động cúi đầu thì không đáng được hắn xem trọng.
“Người đàn ông của ngươi đâu? Không phải sinh không ra con nên bị quăng đi chứ?”
Không chút khách khí dùng ngữ khí trào phúng đả kích gây tổn thương người khác (hắn tự cho là vậy).
Sullivan biết Gia Lôi không dám ra tay. Hắn cũng không sợ Gia Lôi ra tay. Một giống cái nho nhỏ lấy cái gì gây thương tích cho hắn? Gân xanh thái dương Gia Lôi nhảy nhảy, nhịn rồi lại nhịn mới không có để mình phát khùng.
Tên này nói sinh con? Ta có nghe lầm không? Ở trong mắt hắn, ta là giống cái sao?
Nheo mắt lại Gia Lôi nỗ lực phân tích các sự việc đã trải qua. Cái bồn chất lỏng cổ quái, đau đớn thể xác, tia sáng cực mạnh bắn vào người bất tỉnh, không thể hiểu được vì sao tỉnh lại ở một chỗ xa lạ, lại có vòng ánh sáng LL, thân thể trần trụi……
Xâu chuỗi từng cái lại đáp án cuối cùng làm Gia Lôi không thể nào bình tĩnh.
Ta thật sự biến thành giống cái?! Lại là loài quý hiếm trong truyền thuyết mà các nhà khoa học hay nói.
Nghe nói, giống cái quý hiếm có được sức mạnh và tuổi thọ ngang giống đực hùng mạnh. Nghe nói, giống cái quý hiếm có thể sinh cho giống đực vài đứa con cũng không cần lo lắng sẽ bị thương thân thể. Nghe nói, giống cái quý hiếm còn có thể giữ lại sức mạnh chủng tộc nên có thể chiến đấu như giống đực....
Thật nhiều nghe nói đó đã từng làm Gia Lôi khát vọng. Thậm chí Gia Lôi từng ảo tưởng, nếu thật sự mình gặp giống cái như vậy nhất định sẽ không từ thủ đoạn để có được đối phương, để đối phương sinh cho mình vô số đứa con, cả đời cũng không sợ đối phương rời xa mình.
Thật ra toàn bộ giống đực trong Hệ Ngân Hà cũng từng có ảo tưởng như vậy. Có con nối dõi là mục tiêu suốt đời của giống đực. Có thể có bạn đời không nửa đường bỏ mình lại, sao không phải khát vọng trong xương tủy của giống đực?
Cầu khẩn có được giống cái quý hiếm, mà khi chính mình biến thành giống cái quý hiếm thì chỉ muốn đi giết người.
Ta thề, nếu ai dám đánh chủ ý lên cái mông của ta, ta liền giết cả nhà hắn!<HunhHn786>
Căn bản không biết Gia Lôi suy nghĩ cái gì, chỉ nhìn thấy Gia Lôi thở không xong, sắc mặt đỏ tươi, Sullivan hiểu lầm Gia Lôi đang tức giận nhưng không dám nói. Nháy mắt, trong lòng hắn lại nổi lên ác ý vài phần.
“Cút.”
Lạnh lùng vứt ra một chữ, nói xong còn dùng ánh mắt ghê tởm dòm ngó vòng lá vây quanh eo Gia Lôi. Sullivan tiếp tục bước đi về phía.
Gia Lôi quả thực bị chọc giận đến bậc cười.
Người này dùng ánh mắt gì vậy? Đeo lá cây thì sao? Là giống cái thì phải e ngại sao? Người này nhất định mắt có vấn đề, bằng không sao đối với cái vòng LL của giống cái một chút phản ứng cũng không có?
Nhẹ liếc mắt nhìn bóng dáng đã biến mất của người kia, Gia Lôi cong lưng sờ soạng đám lá cây.
Không nóng nảy, ta sẽ chờ đến khi ngươi gần tắt thở, sẽ hung hăng hành hạ trả lại nhục nhã cho ngươi. Trước mắt vấn đề là phải làm như thế nào giấu mình đi để kẻ thù của người này không thấy được, không chừng họ cũng có bệnh như người này!
Tay chân lanh lẹ bắt lấy "dụng cụ" che giấu dấu vết do mình mới vừa lưu lại.
Vừa trốn lên một cây cổ thụ, Gia Lôi liền thấy liên tiếp hạ xuống bốn máy bay tại chỗ máy bay bị nạn kia.
Ai nha, là máy bay tư nhân xa hoa đó, nhìn thôi đã khiến cho người ta chảy nước miếng rồi!
Gia Lôi lập tức quyết định từ bỏ mục tiêu vốn có. Bốn máy bay kia mới là con mồi, yêu cầu một đòn tất thắng.
“Loạt soạt, loạt soạt.....”
Tiếng bước chân vang lên, mười hai giống đực đi vào rừng cây. Bọn họ cầm trên tay dụng cụ truy tìm tung tích. Dụng cụ có thể phân biệt ra người hay động vật. Hệ thống cảm ứng W còn có thể chuẩn xác bắt giữ nhiệt lượng của dấu chân lưu lại, phân tích ra dấu chân là lưu lại khi nào, thậm chí là ai lưu lại. Đương nhiên chuyện này làm được khi có gen đối ứng lưu trữ trong hệ thống.
“Đội trưởng hình như ta ngửi thấy mùi giống cái.”
Một người vóc dáng nhỏ gầy hít hít mũi, chần chờ mở miệng.
“Ta thấy ngươi muốn có giống cái đến điên rồi? Khu vực này quá hẻo lánh, căn bản không có người cư trú, có giống cái nào rảnh rỗi chạy đến nơi đây du ngoạn? Cũng không sợ nửa đường phát bệnh sao.”
“Đừng ảo tưởng nữa, nhanh đi làm việc.”
Người đứng kế bên đẩy đẩy bả vai, vài người lẩm nhẩm lầm bầm tiếp tục đi về phía trước.
Người kia không nói nữa, nhưng đầu quay đông quay tây nhìn. Hắn tin tưởng cái mũi của mình không có ngửi sai. Nơi này khẳng định có giống cái, chỉ là mùi trong không khí rất nhạt, hắn không có chứng cứ không dám lại nói bậy.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Gia Lôi từ chỗ ẩn nấp ló đầu ra, nhìn nhìn chung quanh. Phát hiện thật sự an toàn mới cười tủm tỉm buông con chim màu xám đang ôm chặt chẽ trong lòng ra. Con chim bị nghẹn trợn trắng mắt, thực sự đáng thương.
“Cám ơn ngươi, con chim thối hoắc.”
Nhẹ nhàng vỗ về lông chim, Gia Lôi dùng ngữ khí ôn nhu miễn bàn.
Con chim không hề cảm kích. Nếu không phải thật sự không có sức lực, nó thật muốn bay lên dùng cánh tát Gia Lôi hai cái.
Quác quác..... nó trêu ai chọc ai? Ở trong rừng tản bộ lại bị người này bóp cổ lôi đi khắp nơi. Cuối cùng còn đem nó đưa tới chỗ cao như vậy, còn có ý đồ muốn bóp cổ nó đến chết. Cái người này quả nhiên đáng giận mà, dám dùng chúng nó che giấu mùi vị. Tùy tiện bắt chim còn chưa nói, thời điểm không cần lại ghét bỏ mùi hương của nó không tốt. Thối thì có gì sai sao?!
Đem con chim thối bi phẫn ném tới một bên, Gia Lôi từ giữa không trung nhảy xuống. Phát hiện mình hiện tại nhanh nhạy hơn trước, sức lực tựa hồ cũng càng mạnh hơn, làm cho tâm tình buồn bực tốt hơn một ít.
Dùng tốc độ thật nhanh chạy ra khỏi rừng cây, nhắm một chiếc máy bay chui vào, đóng cửa, ngồi xuống.
Thực tuyệt, nhìn bảng điều khiển cũng biết máy bay này rất tốt, hoàn toàn không cần lo lắng bay đến nửa chừng sẽ rơi xuống.
Ngón tay linh hoạt thao tác như bay múa. Chỉ nghe được một tiếng "bíp", mã khóa bị loại bỏ, từ trạng thái chờ biến thành trạng thái khởi động.
“Đồ ngu chính là đồ ngu, mật mã là cái gì, nghĩ phức tạp sẽ không mở ra sao? Nhìn xem, chỉ cần khôi phục thiết bị như khi xuất xưởng, thì mở ra thực nhẹ nhàng.”
Nói nhẹ nhàng thì ai lại đặt mật mã làm gì? Nói đi nói đi, Gia Lôi bất quá là đang khoe khoang mà thôi.
Miệng lẩm bẩm tự nói, động tác trên tay lại không có dừng.
Súng nâng lên cao, nhắm chuẩn, bắn....
Vài tiếng "ầm ầm ầm" vang lên. Mấy chiếc máy bay còn lại trong chớp mắt biến thành một đống phế phẩm.
Như vậy không cần lo lắng sẽ có đuôi bám theo.
Kế tiếp phải gì? Đương nhiên là rời khỏi chỗ này. Nhưng rời đi như vậy lại có chút không cam lòng.
Ta còn chưa có giẫm vào mặt tên kia!
Cũng không biết có phải giẫm chân vào mặt Garfield rồi nghiện hay không, Gia Lôi phát hiện mình hiện tại đặc biệt thích giẫm chân vào mặt kẻ địch chơi. Càng là giống đực mạnh, giẫm lên càng thoải mái.
“Tọa độ 1.227498.”
Giọng trầm thấp, còn mang theo vài phần khàn khàn từ ghế sau vang lên, Gia Lôi kinh ngạc đến nhảy dựng.
Không cần quay đầu lại, nghe giọng liền biết là ai.
Người này quả nhiên không phải nhân vật đơn giản. Nếu hắn là địch, ta đại khái đã sớm chết. Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không xem như bằng hữu, sở dĩ không có ra tay tiêu diệt ta có lẽ bởi vì không giải được mật mã?
“Ta vì cái gì phải nghe ngươi? Ta không ngốc, đem ngươi đưa về nhà, ta còn mạng sao?”
Cười nhạo một tiếng, Gia Lôi không nhanh không chậm đem máy bay cất cánh. Liếc mắt nhìn thấy cách đó không xa có mấy bóng người đang giậm chân.
Càng lúc càng xa....
“Mạng? Muốn mất ngay bây giờ?”
Hắn cười. Đôi mắt màu tím nhạt chợt lóe sáng. Mày kiếm nhẹ nâng lên. Gương mặt tuấn mỹ đến loá mắt.
Hắn lười nhác dựa vào ghế, máu ở đầu vai chảy xuống dính mấy sợi tóc dài màu tím. Tay nhẹ ấn ở ngực. Nơi đó có thêu đóa hoa tinh tế rất đẹp.
“Muốn giết ta? Vì cái gì còn chưa động thủ?”
Một chút bộ dạng bị dọa cũng không có, Gia Lôi đem máy bay đáp xuống sườn núi, chậm rãi xoay người.
“Ngươi căn bản không có sức lực động thủ?”
Vừa nói đồng thời xuất động tác, đôi tay hướng về phía ngực Sullivan đánh tới. Tóm lại không giết chết hắn cũng có thể lấy đi nửa cái mạng.
Sullivan hiển nhiên không nghĩ tới Gia Lôi sẽ chủ động tấn công. Giống cái trong ý nghĩ của hắn là hình tượng nhu nhược, nên hắn không chút phòng bị.
Cũng may là người nhiều năm ở trong nguy cơ tứ phía, sớm đã thành thói quen phản ứng khi bị người ám toán. Hoảng loạn chỉ có một chút, hắn lập tức ngồi dậy, chặt chẽ chế trụ đôi tay Gia Lôi.
Gia Lôi cười. Tấn công thật sự cũng không phải là tay, mà là khói độc.
Ta phun....
“ ……… ”
“Ngươi có thể vệ sinh một chút không?!”
Bị phun nước miếng đầy mặt, Sullivan nghiến răng nghiến lợi quát mắng. Hắn lớn như vậy chưa chạm qua nước miếng ai.
“ ……… ”
Gia Lôi cảm thấy thực oan.
Ta không phun nước miếng!
Trong lòng có điểm hoảng.
Vì sao ta không phun ra khói độc? Không phải nói giống cái quý hiếm sẽ lưu giữ năng lực chủng tộc sao? Hiện tại là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ lại bị Chính phủ Liên Bang lừa dối?
Tâm hoảng ý loạn, xúc cảm lạnh lẽo từ cổ đánh úp lại. Ngước mắt nhìn Gia Lôi thấy nụ cười khinh miệt kia.
“Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta? Ngoan, kiếp sau đầu thai thành nữ tính đi.”
Ngón tay siết chặt, Sullivan sung sướng nhìn sắc mặt Gia Lôi biến xanh. Hắn thích nhất nhìn bộ dáng con mồi hấp hối giãy giụa. Đó là biểu tình mê người nhất trên thế giới này. Thống khổ, tuyệt vọng, đau thương, không buông tha, mỗi một loại đều có dư vị khó tả vô cùng.
À, xem giống cái này không biết an phận, ta có nên giết chết hắn sau đó đem hắn làm thành tiêu bản hay không? Hắn không phải muốn sinh con sao? Đem cái bình trong phòng ngủ nhét vào trong bụng hắn, để hắn to bụng rồi đem làm giá áo được không? Cảnh tượng kia nhất định cực kỳ xinh đẹp.
Thật là khó chịu. Cách đây không lâu, Gia Lôi đã nhấm nháp tư vị sống không bằng chết, nay lại gặp tên có bệnh này.
Rõ ràng có thể lập tức giết chết ta, lại muốn siết chặt từng chút. Hắn định tra tấn ta đến chết mà. Quả thực biến thái.
Không cam lòng với cứ như vậy chết đi, Gia Lôi dùng hết sức lực nhấc chân.
Đá trước nói sao. Dù sao cũng không thể ngồi chờ chết.
‘ Bốp ’
Một âm thanh vang lên. Hai người đều không có dự đoán được Gia Lôi sẽ chuyển bại thành thắng ở giây phút cuối cùng.
Ghé vào trên ghế thở dốc, một hồi lâu Gia Lôi mới có tâm nhìn về phía chân.
Đây là chân? Căn bản là một cái đuôi cá màu trắng bạc sáng lấp lánh.
“Ngươi biến thân?!”
Đôi mắt Sullivan lần đầu tiên tan đi ý cười, khiếp sợ nhìn vào Gia Lôi.
Có giống cái biến thân, đây có ý nghĩa gì không cần nói cũng biết!
Không nói gì, Gia Lôi trực tiếp đong đưa đuôi cá, lại cho Sullivan một ‘bạt đuôi’.
Lần này rất tàn nhẫn.
Hắn luôn cho rằng nếu ông trời cho mình một ‘cây súng’, thì không thể lãng phí đi sinh con cho người khác, quá không có tâm huyết.
Vì quan niệm khắc sâu trong tư tưởng bấy lâu nay, nên ấn tượng của Sullivan đối với Gia Lôi tương đối không tốt. Dù là giống cái trước mắt này cùng những giống cái hắn đã gặp qua có khác biệt thật lớn.
Người này thực khỏe mạnh, làn da thực trắng nhưng không phải tình trạng tái nhợt mà là làn da trắng hồng hào. Người này cũng hoàn toàn không yếu đuối, thậm chí vừa mới rồi còn muốn nhân lúc hắn gặp nạn mà đi hôi của.
Nhưng giống cái vẫn là giống cái, một kẻ vứt bỏ tự tôn chủ động cúi đầu thì không đáng được hắn xem trọng.
“Người đàn ông của ngươi đâu? Không phải sinh không ra con nên bị quăng đi chứ?”
Không chút khách khí dùng ngữ khí trào phúng đả kích gây tổn thương người khác (hắn tự cho là vậy).
Sullivan biết Gia Lôi không dám ra tay. Hắn cũng không sợ Gia Lôi ra tay. Một giống cái nho nhỏ lấy cái gì gây thương tích cho hắn? Gân xanh thái dương Gia Lôi nhảy nhảy, nhịn rồi lại nhịn mới không có để mình phát khùng.
Tên này nói sinh con? Ta có nghe lầm không? Ở trong mắt hắn, ta là giống cái sao?
Nheo mắt lại Gia Lôi nỗ lực phân tích các sự việc đã trải qua. Cái bồn chất lỏng cổ quái, đau đớn thể xác, tia sáng cực mạnh bắn vào người bất tỉnh, không thể hiểu được vì sao tỉnh lại ở một chỗ xa lạ, lại có vòng ánh sáng LL, thân thể trần trụi……
Xâu chuỗi từng cái lại đáp án cuối cùng làm Gia Lôi không thể nào bình tĩnh.
Ta thật sự biến thành giống cái?! Lại là loài quý hiếm trong truyền thuyết mà các nhà khoa học hay nói.
Nghe nói, giống cái quý hiếm có được sức mạnh và tuổi thọ ngang giống đực hùng mạnh. Nghe nói, giống cái quý hiếm có thể sinh cho giống đực vài đứa con cũng không cần lo lắng sẽ bị thương thân thể. Nghe nói, giống cái quý hiếm còn có thể giữ lại sức mạnh chủng tộc nên có thể chiến đấu như giống đực....
Thật nhiều nghe nói đó đã từng làm Gia Lôi khát vọng. Thậm chí Gia Lôi từng ảo tưởng, nếu thật sự mình gặp giống cái như vậy nhất định sẽ không từ thủ đoạn để có được đối phương, để đối phương sinh cho mình vô số đứa con, cả đời cũng không sợ đối phương rời xa mình.
Thật ra toàn bộ giống đực trong Hệ Ngân Hà cũng từng có ảo tưởng như vậy. Có con nối dõi là mục tiêu suốt đời của giống đực. Có thể có bạn đời không nửa đường bỏ mình lại, sao không phải khát vọng trong xương tủy của giống đực?
Cầu khẩn có được giống cái quý hiếm, mà khi chính mình biến thành giống cái quý hiếm thì chỉ muốn đi giết người.
Ta thề, nếu ai dám đánh chủ ý lên cái mông của ta, ta liền giết cả nhà hắn!<HunhHn786>
Căn bản không biết Gia Lôi suy nghĩ cái gì, chỉ nhìn thấy Gia Lôi thở không xong, sắc mặt đỏ tươi, Sullivan hiểu lầm Gia Lôi đang tức giận nhưng không dám nói. Nháy mắt, trong lòng hắn lại nổi lên ác ý vài phần.
“Cút.”
Lạnh lùng vứt ra một chữ, nói xong còn dùng ánh mắt ghê tởm dòm ngó vòng lá vây quanh eo Gia Lôi. Sullivan tiếp tục bước đi về phía.
Gia Lôi quả thực bị chọc giận đến bậc cười.
Người này dùng ánh mắt gì vậy? Đeo lá cây thì sao? Là giống cái thì phải e ngại sao? Người này nhất định mắt có vấn đề, bằng không sao đối với cái vòng LL của giống cái một chút phản ứng cũng không có?
Nhẹ liếc mắt nhìn bóng dáng đã biến mất của người kia, Gia Lôi cong lưng sờ soạng đám lá cây.
Không nóng nảy, ta sẽ chờ đến khi ngươi gần tắt thở, sẽ hung hăng hành hạ trả lại nhục nhã cho ngươi. Trước mắt vấn đề là phải làm như thế nào giấu mình đi để kẻ thù của người này không thấy được, không chừng họ cũng có bệnh như người này!
Tay chân lanh lẹ bắt lấy "dụng cụ" che giấu dấu vết do mình mới vừa lưu lại.
Vừa trốn lên một cây cổ thụ, Gia Lôi liền thấy liên tiếp hạ xuống bốn máy bay tại chỗ máy bay bị nạn kia.
Ai nha, là máy bay tư nhân xa hoa đó, nhìn thôi đã khiến cho người ta chảy nước miếng rồi!
Gia Lôi lập tức quyết định từ bỏ mục tiêu vốn có. Bốn máy bay kia mới là con mồi, yêu cầu một đòn tất thắng.
“Loạt soạt, loạt soạt.....”
Tiếng bước chân vang lên, mười hai giống đực đi vào rừng cây. Bọn họ cầm trên tay dụng cụ truy tìm tung tích. Dụng cụ có thể phân biệt ra người hay động vật. Hệ thống cảm ứng W còn có thể chuẩn xác bắt giữ nhiệt lượng của dấu chân lưu lại, phân tích ra dấu chân là lưu lại khi nào, thậm chí là ai lưu lại. Đương nhiên chuyện này làm được khi có gen đối ứng lưu trữ trong hệ thống.
“Đội trưởng hình như ta ngửi thấy mùi giống cái.”
Một người vóc dáng nhỏ gầy hít hít mũi, chần chờ mở miệng.
“Ta thấy ngươi muốn có giống cái đến điên rồi? Khu vực này quá hẻo lánh, căn bản không có người cư trú, có giống cái nào rảnh rỗi chạy đến nơi đây du ngoạn? Cũng không sợ nửa đường phát bệnh sao.”
“Đừng ảo tưởng nữa, nhanh đi làm việc.”
Người đứng kế bên đẩy đẩy bả vai, vài người lẩm nhẩm lầm bầm tiếp tục đi về phía trước.
Người kia không nói nữa, nhưng đầu quay đông quay tây nhìn. Hắn tin tưởng cái mũi của mình không có ngửi sai. Nơi này khẳng định có giống cái, chỉ là mùi trong không khí rất nhạt, hắn không có chứng cứ không dám lại nói bậy.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Gia Lôi từ chỗ ẩn nấp ló đầu ra, nhìn nhìn chung quanh. Phát hiện thật sự an toàn mới cười tủm tỉm buông con chim màu xám đang ôm chặt chẽ trong lòng ra. Con chim bị nghẹn trợn trắng mắt, thực sự đáng thương.
“Cám ơn ngươi, con chim thối hoắc.”
Nhẹ nhàng vỗ về lông chim, Gia Lôi dùng ngữ khí ôn nhu miễn bàn.
Con chim không hề cảm kích. Nếu không phải thật sự không có sức lực, nó thật muốn bay lên dùng cánh tát Gia Lôi hai cái.
Quác quác..... nó trêu ai chọc ai? Ở trong rừng tản bộ lại bị người này bóp cổ lôi đi khắp nơi. Cuối cùng còn đem nó đưa tới chỗ cao như vậy, còn có ý đồ muốn bóp cổ nó đến chết. Cái người này quả nhiên đáng giận mà, dám dùng chúng nó che giấu mùi vị. Tùy tiện bắt chim còn chưa nói, thời điểm không cần lại ghét bỏ mùi hương của nó không tốt. Thối thì có gì sai sao?!
Đem con chim thối bi phẫn ném tới một bên, Gia Lôi từ giữa không trung nhảy xuống. Phát hiện mình hiện tại nhanh nhạy hơn trước, sức lực tựa hồ cũng càng mạnh hơn, làm cho tâm tình buồn bực tốt hơn một ít.
Dùng tốc độ thật nhanh chạy ra khỏi rừng cây, nhắm một chiếc máy bay chui vào, đóng cửa, ngồi xuống.
Thực tuyệt, nhìn bảng điều khiển cũng biết máy bay này rất tốt, hoàn toàn không cần lo lắng bay đến nửa chừng sẽ rơi xuống.
Ngón tay linh hoạt thao tác như bay múa. Chỉ nghe được một tiếng "bíp", mã khóa bị loại bỏ, từ trạng thái chờ biến thành trạng thái khởi động.
“Đồ ngu chính là đồ ngu, mật mã là cái gì, nghĩ phức tạp sẽ không mở ra sao? Nhìn xem, chỉ cần khôi phục thiết bị như khi xuất xưởng, thì mở ra thực nhẹ nhàng.”
Nói nhẹ nhàng thì ai lại đặt mật mã làm gì? Nói đi nói đi, Gia Lôi bất quá là đang khoe khoang mà thôi.
Miệng lẩm bẩm tự nói, động tác trên tay lại không có dừng.
Súng nâng lên cao, nhắm chuẩn, bắn....
Vài tiếng "ầm ầm ầm" vang lên. Mấy chiếc máy bay còn lại trong chớp mắt biến thành một đống phế phẩm.
Như vậy không cần lo lắng sẽ có đuôi bám theo.
Kế tiếp phải gì? Đương nhiên là rời khỏi chỗ này. Nhưng rời đi như vậy lại có chút không cam lòng.
Ta còn chưa có giẫm vào mặt tên kia!
Cũng không biết có phải giẫm chân vào mặt Garfield rồi nghiện hay không, Gia Lôi phát hiện mình hiện tại đặc biệt thích giẫm chân vào mặt kẻ địch chơi. Càng là giống đực mạnh, giẫm lên càng thoải mái.
“Tọa độ 1.227498.”
Giọng trầm thấp, còn mang theo vài phần khàn khàn từ ghế sau vang lên, Gia Lôi kinh ngạc đến nhảy dựng.
Không cần quay đầu lại, nghe giọng liền biết là ai.
Người này quả nhiên không phải nhân vật đơn giản. Nếu hắn là địch, ta đại khái đã sớm chết. Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không xem như bằng hữu, sở dĩ không có ra tay tiêu diệt ta có lẽ bởi vì không giải được mật mã?
“Ta vì cái gì phải nghe ngươi? Ta không ngốc, đem ngươi đưa về nhà, ta còn mạng sao?”
Cười nhạo một tiếng, Gia Lôi không nhanh không chậm đem máy bay cất cánh. Liếc mắt nhìn thấy cách đó không xa có mấy bóng người đang giậm chân.
Càng lúc càng xa....
“Mạng? Muốn mất ngay bây giờ?”
Hắn cười. Đôi mắt màu tím nhạt chợt lóe sáng. Mày kiếm nhẹ nâng lên. Gương mặt tuấn mỹ đến loá mắt.
Hắn lười nhác dựa vào ghế, máu ở đầu vai chảy xuống dính mấy sợi tóc dài màu tím. Tay nhẹ ấn ở ngực. Nơi đó có thêu đóa hoa tinh tế rất đẹp.
“Muốn giết ta? Vì cái gì còn chưa động thủ?”
Một chút bộ dạng bị dọa cũng không có, Gia Lôi đem máy bay đáp xuống sườn núi, chậm rãi xoay người.
“Ngươi căn bản không có sức lực động thủ?”
Vừa nói đồng thời xuất động tác, đôi tay hướng về phía ngực Sullivan đánh tới. Tóm lại không giết chết hắn cũng có thể lấy đi nửa cái mạng.
Sullivan hiển nhiên không nghĩ tới Gia Lôi sẽ chủ động tấn công. Giống cái trong ý nghĩ của hắn là hình tượng nhu nhược, nên hắn không chút phòng bị.
Cũng may là người nhiều năm ở trong nguy cơ tứ phía, sớm đã thành thói quen phản ứng khi bị người ám toán. Hoảng loạn chỉ có một chút, hắn lập tức ngồi dậy, chặt chẽ chế trụ đôi tay Gia Lôi.
Gia Lôi cười. Tấn công thật sự cũng không phải là tay, mà là khói độc.
Ta phun....
“ ……… ”
“Ngươi có thể vệ sinh một chút không?!”
Bị phun nước miếng đầy mặt, Sullivan nghiến răng nghiến lợi quát mắng. Hắn lớn như vậy chưa chạm qua nước miếng ai.
“ ……… ”
Gia Lôi cảm thấy thực oan.
Ta không phun nước miếng!
Trong lòng có điểm hoảng.
Vì sao ta không phun ra khói độc? Không phải nói giống cái quý hiếm sẽ lưu giữ năng lực chủng tộc sao? Hiện tại là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ lại bị Chính phủ Liên Bang lừa dối?
Tâm hoảng ý loạn, xúc cảm lạnh lẽo từ cổ đánh úp lại. Ngước mắt nhìn Gia Lôi thấy nụ cười khinh miệt kia.
“Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta? Ngoan, kiếp sau đầu thai thành nữ tính đi.”
Ngón tay siết chặt, Sullivan sung sướng nhìn sắc mặt Gia Lôi biến xanh. Hắn thích nhất nhìn bộ dáng con mồi hấp hối giãy giụa. Đó là biểu tình mê người nhất trên thế giới này. Thống khổ, tuyệt vọng, đau thương, không buông tha, mỗi một loại đều có dư vị khó tả vô cùng.
À, xem giống cái này không biết an phận, ta có nên giết chết hắn sau đó đem hắn làm thành tiêu bản hay không? Hắn không phải muốn sinh con sao? Đem cái bình trong phòng ngủ nhét vào trong bụng hắn, để hắn to bụng rồi đem làm giá áo được không? Cảnh tượng kia nhất định cực kỳ xinh đẹp.
Thật là khó chịu. Cách đây không lâu, Gia Lôi đã nhấm nháp tư vị sống không bằng chết, nay lại gặp tên có bệnh này.
Rõ ràng có thể lập tức giết chết ta, lại muốn siết chặt từng chút. Hắn định tra tấn ta đến chết mà. Quả thực biến thái.
Không cam lòng với cứ như vậy chết đi, Gia Lôi dùng hết sức lực nhấc chân.
Đá trước nói sao. Dù sao cũng không thể ngồi chờ chết.
‘ Bốp ’
Một âm thanh vang lên. Hai người đều không có dự đoán được Gia Lôi sẽ chuyển bại thành thắng ở giây phút cuối cùng.
Ghé vào trên ghế thở dốc, một hồi lâu Gia Lôi mới có tâm nhìn về phía chân.
Đây là chân? Căn bản là một cái đuôi cá màu trắng bạc sáng lấp lánh.
“Ngươi biến thân?!”
Đôi mắt Sullivan lần đầu tiên tan đi ý cười, khiếp sợ nhìn vào Gia Lôi.
Có giống cái biến thân, đây có ý nghĩa gì không cần nói cũng biết!
Không nói gì, Gia Lôi trực tiếp đong đưa đuôi cá, lại cho Sullivan một ‘bạt đuôi’.
Lần này rất tàn nhẫn.
Danh sách chương