Có loại người trời sinh da dày, dù bị ngược trăm ngàn lần hắn cũng có thể cười ha ha, nói thật thoải mái. Vũ Khan chính là một trong số đó.

Chịu không nổi ánh mắt lóe sáng kia, Gia Lôi kéo chăn ra nhìn thân thể trần trụi run rẩy của Vũ Khan. (Có chỗ nào đó sai sai?)

Làm lơ Vũ Khan thống khổ rên rỉ. (Vẫn không hợp lý?)

Gia Lôi tiêu sái xoay người, chậm rì rì đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng ngủ Vũ Khan nước mắt giàn giụa nhìn cửa phòng, chậm rãi dùng tay che đôi mắt.

Đại ca không chết, thật sự không chết!

Từ mơ mơ màng màng đã tỉnh lại trong nháy mắt. Hắn quả thực cho rằng chính mình đang nằm mơ.

Bàn tay nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn. Động tác lật người qua lại, lực độ quá quen thuộc. Còn nữa, giọng nói vang lên ở bên tai, không cẩn thận nghe căn bản nghe không ra vừa đau lòng vừa hận sắt không luyện được thành thép. Tiếng thở dài mà mỗi lần nghe đều làm hắn cay mũi.

Trên đời này trừ đại ca sẽ không có ai như vậy đối với hắn. Càng không có ai chỉ cần thở dài một tiếng đã khiến cho hắn xúc động muốn khóc.

Sợ mình thật sự khóc sẽ bị đại ca mắng, hắn mới chủ động trêu chọc đối phương, cũng coi như một cách xác minh đi? Mà quả thực không có làm cho hắn thất vọng.

Bất quá, đại ca xuống tay đúng là tàn nhẫn, véo mà còn xoay 360 độ, máu tươi giàn giụa nha đại ca!

Rít gào qua đi lại hắc hắc ngây ngô cười không ngừng. Vũ Khan cảm thấy đau cũng đáng. Đại ca đã trở lại, hạnh phúc quá. Hắn ôm chăn cọ cọ.

Sao lại có thể hạnh phúc như vậy chứ? Đứng ngoài cửa, Gia Lôi định cầm quần áo sạch đến đổi, đã thấy Vũ Khan gương mặt thảm không nỡ nhìn lộ ra hai cánh mông trắng bóng lăn tới lăn lui trên giường.

Người này tuyệt đối không phải đàn em của ta. Đứa em trai mà ta biết không động kinh như vậy!

Không muốn nhìn đứa ngốc kia, Gia Lôi đi tìm ba tên đạo tặc xả giận. 

Đêm nay là đêm đầu tiên kể từ hai tháng qua, Vũ Khan ngủ ngon. Chăn nệm tràn đầy mùi hương của đại ca, hắn ngửi đến mê muội. Ngày hôm sau tỉnh lại hắn còn mơ mơ hồ hồ.

Bò dậy lặng lẽ xuống giường chạy đến phòng bên cạnh xem một cái. Xác định đại ca vẫn còn ngủ ở trên giường, cũng không có bởi vì mình ngủ một giấc liền biến mất, Vũ Khan vừa lòng gật gật đầu. Trở lại phòng vội vàng rửa mặt, mặc quần, sau đó hắn chạy đến phòng bếp làm bữa sáng.

Tài nghệ nấu nướng của hắn đều là học từ đại ca. Từ khi hắn có thể độc lập vào bếp, trách nhiệm nấu ăn do hắn gánh vác, lâu lâu đại ca mới xuống bếp một lần.

Vừa huýt sáo vừa múa dao phay, chỉ mặc quần tam giác nhỏ xíu, Vũ Khan vai trần ở trong phòng bếp bận rộn.

Thời tiết quá nóng, trong nhà lại chỉ có hắn cùng đại ca, không cần để ý dáng vẻ. Đã mang tạp dề là tốt lắm rồi, đừng hy vọng hắn sẽ mặc chỉnh tề.

Mới vừa đem món cuối cùng bưng lên bàn, Vũ Khan liền nghe được tiếng chuông cửa kêu vang. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này mới 6 giờ sáng, ai đến sớm như vậy?

Đúng là không vui mà, ta cùng đại ca mới gặp lại, bữa sáng này có ý nghĩa trọng đại, ai tới quấy rầy chính là tội nhân thiên cổ!

Xụ mặt ra mở cửa, liếc mắt nhìn người có vóc dáng không cao, khí chất càng thu xa so mình mấy ngàn dặm. Từ trên xuống dưới đánh giá một lần, Vũ Khan lười nhác hỏi.

"Ngươi tìm ai?"

"Ta tìm Arnold, ngươi là ai? Có quan hệ gì với Arnold?"

Sắc mặt âm u, Lay cũng chính là người muốn cầu hôn Gia Lôi. Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Vũ Khan.

Hai chân dài, thế nhưng không có mặc quần!

"Quan hệ gì? Ngươi đến bắt gian sao?"

Chỉ bằng bộ dáng này cũng xứng đi bắt gian à?

"Cút, để ta nhìn thấy ngươi xuất hiện ở trước mặt Arnold, ta liền tìm mấy trăm con giòi hôi hám bỏ lên mình ngươi, cắn ngươi rụng hết mấy ngón tay."

Dứt lời, cửa phòng bị đóng sập lại. Vũ Khan lắc mông chạy đi kêu Gia Lôi rời giường.

Bị nhốt ở ngoài cửa, Lay bóp nát túi đựng bữa sáng. Đôi mắt phảng phất tàn độc, nhìn chằm chằm cửa, hồi lâu mới lẳng lặng rời đi.

Ăn sáng xong, Gia Lôi phân phó Vũ Khan ngoan ngoãn ở trong nhà dưỡng thương, còn mình từ cửa sau đi ra phố.

Ở bất cứ đâu cũng đều có những con phố ngầm tồn tại. Nơi đó là phạm vi kinh doanh của thế lực bóng tối, cái gì cũng có bán. Gia Lôi chuẩn bị mua một thân phận mới cho Vũ Khan, sau đó mua hai vé tàu rời khỏi đây.

Hành tinh này không thể ở lại lâu, có quỷ mới biết Vũ Khan có bị Garfield hay Anson cho người theo dõi hay không. Một khi theo Vũ Khan sẽ tìm được đến đây. Thật không dám tưởng tượng tiếp theo.

Làm cho Gia Lôi nghi hoặc chính là trước đây chỉ cần giao tiền là có thể có thân phận mới, lần này có tiền cũng mua không được.

Vì sao?

Tuy rằng loại thân phận này đều là mượn thân phận người khác làm giả giấy tờ, nhưng chỉ cần không bị bắt, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.

"Xin cung cấp nghề nghiệp, tên bạn bè, chân dung thật sự, còn có lý do muốn làm giả thân phận, đang tránh né ai. Chúng ta có quy định mới, không cung cấp đầy đủ tư liệu không xử lý đơn hàng."

Nghe người trước mặt nghiêm trang nói, Gia Lôi rất xúc động muốn dựng ngón giữa.

Bọn họ làm đồ giả mà cần điều tra tư liệu cá nhân sao? Hắn là nhân viên Chính phủ Liên Bang chạy đến đây công tác sao?

Trong lòng vừa tức vừa giận cũng không có cách nào xả. Người ta không chịu làm chính là không chịu làm. Chạy đến vài cửa hàng Gia Lôi rốt cuộc có ý nghĩ Dark Clan ở sau lưng giở trò quỷ.

Nguyên nhân gì...... chưa biết!

Bất quá có thể khẳng định một điều. Người ra loại chủ ý đáng hận này không lẽ là Sullivan, hoặc là...... Lâm Ân? 

Lắc lắc đầu. 

Không có khả năng. Ta không đắc tội Lâm Ân. Lần trước chỉ là lừa gạt Garfield tới đón, tên đó không lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ?

Mang theo cảm xúc mất mát, Gia Lôi rời con phố ngầm, ánh mắt theo bản năng đánh giá khắp nơi. Nếu không tìm được thân phận mới, vậy dứt khoát tìm một phương tiện đi là được. Chỉ là trước khi hành động phải thăm dò đường đi nước bước. Hành tinh Tuần Trăng Mật an ninh đặc biệt gắt gao, làm không tốt chẳng những chạy không được còn bại lộ chính mình, lúc đó muốn kêu khóc cũng không có chỗ khóc.

"Khuynh Nguyệt, anh muốn ngồi nghỉ thêm một lúc, em không nghe à?"

Phía trước chỗ ngã rẽ vang lên giọng nói quen thuộc, Gia Lôi dừng bước, hô hấp cũng chậm lại.

"Đã nghỉ rồi, còn muốn nghỉ nữa? Chân anh còn chưa đi được? Có cần em đỡ anh về khách sạn không? Burley, anh như vậy còn là đàn ông sao?"

Giọng Khuynh Nguyệt mang theo ý trào phúng, nghe xong Gia Lôi thấy trong lòng không thoải mái. Nói như thế nào thì Burley cũng là em trai Gia Lôi, mặc kệ hắn có biết hay không, thì xác thực hai người có cùng huyết thống.

"Khuynh Nguyệt Robin!"

Burley quát khẽ, Gia Lôi cho rằng hắn sẽ răn dạy Khuynh Nguyệt, không nghĩ tới lại nghe hắn cười.

"Anh không là đàn ông? Vậy em giống phụ nữ sao? Khuynh Nguyệt, đừng dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn anh. Em cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, không tin thử rời khỏi anh thử xem? Xem em hạnh phúc đến đâu? Hay là cả đời giãy giụa ở trong vực sâu thống khổ?"

Ấn đường thành hình chữ xuyên (川), Gia Lôi lặng lẽ đi về phía trước một bước, thử hướng vào trong nhìn xem.

Ở chỗ xa, trước một cái ghế dài, một nam một nữ đang đứng, không khí rất căng thẳng.

Kỳ thật với khoảng cách này không chú ý nghe căn bản nghe không được hai người đang nói cái gì. Nhưng gần đây, thính giác của Gia Lôi đã khác hẳn trước kia, cho nên lúc này mới nghe rõ ràng như vậy.

Tự giễu mình.

Mặc dù ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được sao?

Em trai sao?

Nửa nheo mắt nhìn biểu tình dữ tợn, ánh mắt cũng tối tăm khó hiểu của người kia, Gia Lôi cảm thấy vẫn là Vũ Khan ngốc đáng yêu hơn.

"Burley đừng quá đáng. Đến nông nỗi này đều là do anh làm hại. Là anh đắc tội với những tên ma quỷ đó. Là anh làm cuộc sống của tôi không giống người bình thường. Tôi hận anh!!"

Sau tiếng thét chói tai, Khuynh Nguyệt cầm cái túi đeo, dùng sức hướng trên người Burley mà đập. Giống như người điên, không còn là cô gái yểu điệu đáng yêu động lòng người như ở bữa tiệc hôm nào.

"Đủ rồi!"

Dùng sức đẩy Khuynh Nguyệt ra, Burley lạnh lùng dùng bàn tay che lại chỗ đau đớn trên gương mặt.

"Hận? Ai nên hận ai? Khuynh Nguyệt, cô thật sự từng yêu ta sao? Cô dám thề đồng ý gả cho ta không phải bởi vì ta sẽ trở thành tộc trưởng của gia tộc Brooke không? Cô dám nói nếu anh trai không có chết cô sẽ không quấn lấy anh ấy? Nói trắng ra cô chính là người nông cạn ham hư vinh, còn không có lương tâm. Anh trai vì cứu cô mà mất mạng, cô thì sao? Nhìn thấy người giống anh trai liền sợ hãi. Cô đang sợ cái gì? Sợ người kia là anh trai đúng hay không? Sợ người khác sẽ chê cười đúng hay không? Cô thật làm ta thấy ghê tởm."

"Ghê tởm?"

Từ trên mặt đất bò dậy, Khuynh Nguyệt giận dữ chỉ vào Burley.

"Ngươi so với ta càng ghê tởm hơn. Ta sợ, ngươi không sợ sao? Lén chạy ra khỏi đại sảnh, vừa mắng anh mình vừa hủy hoại những bông hoa là ai? Ta ghét cái giọng rít lên của ngươi, nghe như kẻ nhát gan đang sợ hãi. Ta cũng không rõ, Karen chết khi mới bốn tuổi, làm gì ngươi mà ngươi lại hận như vậy? Trong lòng yếu ớt, tính cách vặn vẹo thì thừa nhận đi, đừng cho rằng tất cả mọi người là lũ ngốc mà lừa gạt."

"Câm miệng!"

"Ta phải nói, có bản lĩnh đến giết ta? Ta mà chết thì ngươi cũng giãy giụa trong vực sâu thống khổ, so với ta còn gian nan hơn."

Hai người là ta một câu ngươi một câu, cũng không ai nhường ai, thực mau liền xảy ra ẩu đả. Nhưng lúc này Gia Lôi không để ý trong hai người đánh nhau có em trai mình hay không. Trong đầu Gia Lôi trước sau quanh quẩn câu nói của Khuynh Nguyệt.

Burley hận ta?

Thật buồn cười, ta đã "chết" mười tám năm, thế mà em trai còn hận ta. Đột nhiên rất hiếu kì muốn biết trước năm bốn tuổi rốt cuộc ta đã ngược đãi Burley như thế nào, cho nên hắn mới ghi hận nhiều năm như vậy?

Thôi, hắn hận cũng vậy không hận cũng thế, đều không còn quan hệ. Huyết thống là ông trời đã định quản không được, nhưng tim mình là của chính mình, ông trời không kiểm soát được!

Ta kiếp này chỉ có một đứa em trai. Đó là thằng ngốc Vũ Khan!

Tiêu sái xoay người, không liếc mắt nhìn Burley một cái, như tình cờ thấy được một sự việc của người xa lạ.

Trở lại cửa hàng, nghênh đón Gia Lôi chính mùi hương của đồ ăn ngào ngạt. Tiến vào phòng bếp đã nhìn thấy Vũ Khan múa may cái xẻng, vừa lắc lư xào rau, vừa ngâm nga hát. Hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cặp chân dài trụi lủi.

Gia Lôi vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu.

"Đừng nấu nhiều đồ ăn, chúng ta ăn cơm xong liền đi."

"Đã biết, hai mặn hai canh, lập tức xong."

Không hỏi sự tình thế nào, thời điểm hắn cùng đại ca ở bên nhau không nên nghĩ những cái đó. Nhưng hắn biết ăn xong bữa này không biết bữa tiếp theo là ngày nào, cho nên ăn được thì cứ ăn.

Đem đồ ăn bưng lên bàn, hai người vừa mới ngồi xuống, cửa phòng đã bị đá văng ra. Một khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện, hắn lười nhác dựa vào cửa cười. Ánh mắt quét khắp người Gia Lôi, hắn bước từng bước tiến vào.

"Còn chưa có trễ, bé Karen, ta bắt được em rồi."

Âm cuối cất cao, hơi thở ái muội phun bên tai Gia Lôi, Sullivan một tay chống trên mặt bàn, một tay để trên lưng ghế, như là đem Gia Lôi nhốt lại, vững chắc chiếm không gian bên cạnh Gia Lôi.

Không để ý tới tên cười nham nhở như bệnh tâm thần, Gia Lôi bình tĩnh quay đầu, căm giận nhìn Vũ Khan.

"Ngươi hôm nay gặp qua ai?"

Sullivan tới quá đúng lúc, khẳng định cùng có liên quan người kia.

"Ta? Ta đã gặp một tên tệ hại muốn đến tìm đại ca...... Chết tiệt, tên kia bán đứng ta? Ta đi băm hắn."

Đúng là tên đần độn? Sao lại muốn đối xử tốt với hắn? Tốt cái rắm!

Quả nhiên, sự thật lại một lần nữa chứng minh có heo là đồng đội sẽ làm người ta dễ hộc máu cỡ nào.

Nghe ra manh mối Sullivan cười tủm tỉm đi đến trước mặt Vũ Khan. Ánh mắt hắn nhìn Vũ Khan chỉ mặc cái quần lót nhỏ xíu, sau đó vứt cho Gia Lôi một ánh mắt "người của ngươi", rồi ôm lấy bả vai Vũ Khan đi thẳng ra ngoài cửa.

Gia Lôi bị vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Sullivan làm nghẹn một chút. Vỗ nhẹ lòng ngực, Gia Lôi nhìn về phía Vũ Khan.

Kia như là vẻ mặt của một thiếu nữ bị cường đoạt. Nước mắt lưng tròng, liên tiếp quay đầu lại nhìn, biểu tình trên mặt bất lực lại tuyệt vọng.

Dáng vẻ này có thể đặt trên người của Vũ Khanh mày rậm mắt to sao?

Thật muốn đánh hắn quá!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện