Một thùng nước tắm nóng hầm hập, đủ để gột đi phân nửa mệt mỏi. Vân Ỷ Phong ghé vào thành bồn gỗ, mái tóc đen ẩm ướt xoã sau lưng, càng làm bật lên làn da trắng như tuyết. Quý Yến Nhiên tiến tới, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vành tai có chút hồng hồng của đối phương.
Vân Ỷ Phong vẫn không mở mắt, chỉ lười biếng nói: "Vương gia còn chưa nói nửa đêm rồi còn đi đâu mắc mưa, đi đâu bắt ai đâu đấy."
"Ta cũng lên núi, chứng kiến được "hôn sự" đó rồi." Quý Yến Nhiên cẩn thận cuốn tóc lên giúp hắn, "Tiểu đồng kia cũng không phải tự nhiên trượt chân, mà là ta ra tay khiến hắn té rớt núi."
Vân Ỷ Phong xoay người, kinh ngạc hỏi: "Thật sao?"
"Ban ngày nghị sự với thống lĩnh trú quân Tây Nam Hoàng Võ Định và Huyện lệnh Thạch Đông, ta nghe đồn gần đây, trong thành Ngọc Lệ có phú hộ Chu lão gia thường xuyên giao lưu với Vu sư kia, nên mới tiện thể đi theo một chút."
Kết quả gặp ngay quản gia Chu gia lén lén lút lút ra ngoài, dẫn mười mấy hạ nhân kéo theo xe ba gác, không biết là chất gì mà trùm vải đen kín mít, trực tiếp ra ngoài thành.
Quý Yến Nhiên nói: "Thấy bảo tháng trước, Chu gia có vị thiếu gia bất hạnh mới chết vì bệnh, chắc hẳn âm hôn này là làm cho hắn."
Tuy là bất hợp pháp, nhưng vì có dính líu đến Vu sư và rừng Tịch Mộc, cho nên không thể để quan phủ đến nhà bắt người qua loa. Quý Yến Nhiên quyết định không đánh rắn động cỏ, chờ đến lúc đám người ra về, tiểu đồng áo xám kia bị đẩy ra rìa, mới tức thời nghĩ ra kế đánh rớt hắn bằng một viên đá—bên dưới là mãng hà cuồn cuộn, dù không tìm thấy xác, cũng sẽ không gây ra hiềm nghi.
Vân Ỷ Phong cười nói: "Xem ra Vương gia vẫn lợi hại hơn nhiều."
"Người đang bị giam ở sát vách." Quý Yến Nhiên nói, "Ngươi vất vả cả đêm rồi, sáng mai thẩm tra cũng được."
Vân Ỷ Phong đáp lại một tiếng đồng ý, còn ngáp một cái. Hắn thư thái ngâm mình tắm rửa xong, đệm chăn trên giường đã được Quý Yến Nhiên đổi thành loại tơ tằm, nằm lên không còn bí bức dính người, mà cực kì nhẹ nhàng sảng khoái, thỉnh thoảng còn có vài tia gió lọt vào qua khe cửa, rất dễ chịu.
Quý Yến Nhiên ngồi dựa bên cạnh, kiên nhẫn dỗ dành. Lòng bàn tay mơn trớn mái tóc dài mềm mại, vuốt dọc theo xuống dưới, so với khi còn suy yếu vì độc phát, kì thực Vân Ỷ Phong đã có da có thịt hơn nhiều, vòng eo mềm mềm, cũng không gầy đến nao lòng nữa. Chỉ là hiện tại dù có điều dưỡng tỉ mỉ đến đâu, cũng không thể xoá đi tất thảy quá khứ âm u tàn nhẫn từng xảy ra với hắn, Quý Yến Nhiên không thể tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng ngoài Thu Nương ra đối phương đã phải chịu đựng những độc vật cực hình nào khác nữa.
Hắn cúi đầu, đặt lên mi mắt xinh đẹp ấy một nụ hôn dịu dàng, tựa như đang đối đãi với thứ trân bảo mong manh nhất thế gian.
...
Sớm hôm sau, mặt trời lại lên cao rực rỡ.
Quý Yến Nhiên dậy từ rất sớm, bên cạnh không người, Vân Ỷ Phong cũng không muốn nằm thêm, tuỳ tiện khoác lấy một lớp áo choàng mỏng, ra ngoài đã thấy Ngọc thẩm chuẩn bị xong điểm tâm, của Mộ Thành Tuyết là cháo trắng cùng thức nhắm xanh ngắt, chồn béo đang gặm một đĩa thịt khô, còn lại là tô mì gà cỡ bự thêm đủ loại rau dưa thịt thà, cùng chiếc bánh nhân thịt và một loại rau trộn tươi mới ngon nghẻ, la liệt đầy bàn.
Kì thực Vân môn chủ cũng không phải người ăn nhiều, có điều so với sát thủ ăn chay thì đúng là một thùng cơm, hơn nữa Ngọc thẩm thấy hắn quá gầy, còn không ngừng gắp thêm đồ ăn cho, nhìn bữa điểm tâm thành ra không khác gì yến tiệc cung đình, Mộ Thành Tuyết vẫn biểu lộ bình thản, chỉ hờ hững vuốt vuốt chồn béo, nghĩ bụng, đúng là con ruột.
Ở trên lầu, Quý Yến Nhiên hiện đang thẩm vấn người lùn kia. Đối phương tự xưng mình tên Thuật Miêu, là người làng đến từ vùng lân cận Tây Nam, mưu sinh nhờ gánh xiếc, cho đến khi Trường Hữu mua hắn về làm dược đồng.
"Có rất nhiều động trùng nằm trong khe hẹp mà nam tử trưởng thành không thể nào tiến vào được." Thuật Miêu nói, "Biết là nguy hiểm, nhưng cuộc sống này ít ra vẫn hơn ngày ngày bị người cùng làng giễu cợt như trước kia."
Theo lời khai của hắn, Trường Hữu không tự tay giết người, mà chỉ vào rừng Tịch Mộc đối diện sông Soài "lấy" xác về, nguyên vẹn thì dùng để chế rối chế cổ, tàn phế thì dùng để nuôi dưỡng trùng độc.
"Đại vu chưa bao giờ cho chúng ta theo vào rừng cùng." Thuật Miêu nói, "Cho nên chúng ta hoàn toàn không biết bên trong đó có những gì, ngày thường cũng chỉ lo hái thuốc dưỡng trùng, hoặc là giúp việc thôi."
"Không biết gì hết sao?" Quý Yến Nhiên buông chén trà xuống, nhắc nhở, "Đám người ẩn nấp trong rừng Tịch Mộc, không phải phản đảng thì cũng thiếu điều mang trọng tội đáng chém đầu. Bản vương niệm tình ngươi thân thể tàn tật thân thế đáng thương, vốn định sẽ xử lí nhẹ tay, nhưng vẫn còn tuỳ thuộc vào thái độ của ngươi nữa."
Mặt mũi Thuật Miêu tái mét: "Ta thật sự không biết gì." Qua hồi lâu mới run rẩy nói tiếp, "Có... có chuyện này, đám súc vật trâu lợn ở sân sau, rồi cả mãng xà nữa, đều biết nổi điên."
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Nói cho rõ!"
"Không biết Trường Hữu đã đút cho bọn chúng thứ tà vật gì, mà một ngày không ăn là lập tức trợn trừng tròng mắt đỏ rực lên phát điên." Thuật Miêu nói, "Có lần ta bận nhiều việc quá, quên mất không cho ăn, hai con lợn đen liền húc đổ cả cổng, xông vào phòng xâu xé gặm sạch người rối chết."
Nói đến đây, hắn như mường tượng lại cảnh tượng máu me kinh hoàng ấy, bắt đầu ho khan nôn oẹ. Quý Yến Nhiên nhìn đối phương, trong đầu lại đang suy nghĩ đến một vấn đề khác—không được đút tiếp dược vật kì lạ kia, trâu lợn thuần như vậy mà còn hoá thành mãnh thú gặm xác chết, nếu đổi thành vượn khổng lồ và voi xám trong rừng Tịch Mộc—
"Bớ người ta, ăn thịt người!"
Ngoài phố vọng lên mấy tiếng la thất thanh! Vân Ỷ Phong vừa ăn xong bát bún, đang định đi tìm Quý Yến Nhiên, nghe thấy một mảnh ồn ào như thế cũng giật mình cả kinh. Ngó xuống qua cửa sổ mới thấy, bách tính đã sớm hỗn loạn khôn cùng, xô đẩy chen nhau chạy về phía trước, sạp hàng đổ vỡ, giày dép tán loạn, nhưng không một ai còn bận tâm thu thập, giống như đang bị một đám lệ quỷ ăn thịt người đuổi theo sau.
Một bóng đen lớn nhảy xuống từ cổng thành, tiếng gào rú the thé kì dị, tứ chi vừa chạm đất đã khiến tro bụi bay loạn.
Ấy là một con vượn đen với hình thể khổng lồ, lông toàn thân cứng nhọn như gai, miệng lớn chảy ra dịch nhờn hôi tanh, con mắt lồi đỏ ngầu cơ hồ muốn rớt ra ngoài. Nếu thế gian này thật sự có ác ma địa phủ, bộ dạng chắc hẳn cũng đáng sợ như vậy.
Phụ nhân ôm đứa con trong ngực, co rúm người bên một chiếc xe kéo đã vỡ tan tành, không ngừng run rẩy. Nàng không dám phát ra bất kì tiếng động nào, muốn che lại mắt con gái, đứa nhỏ lại cứ tò mò rướn đầu lên, thình lình nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu kia, mới bị doạ cho phát khóc.
Thanh âm non nớt vang vọng trên đoạn đường vắng vẻ, nhọn đến chói tai.
Vượn đen bị kích thích, rống dài một tiếng rồi cứng rắn vọt lên, lao thẳng đến chỗ hai mẹ con. Móng vuốt sắc bén vung lên không trung như dùi sắt, sắp xuyên qua xương sọ đứa nhỏ đến nơi, sau gáy lại truyền đến cảm giác lạnh lẽo, thân thể nặng nề bị một cỗ lực đánh văng ra, máu phun tung toé lên mắt và lông.
Mũi kiếm Phi Loan xuyên qua lớp cơ bắp rắn chắc, Vân Ỷ Phong đâm vượn đen khổng lồ một nhát, lại hung hăng đánh bay nó đến cột đá, đầu va nát óc, khỏi tiếp tục làm chuyện ác. Mộ Thành Tuyết đỡ hai mẹ con dậy, dặn họ mau chóng về ngay nhà, đứa nhỏ lại không chịu ngừng khóc, nhìn theo ánh mắt của nàng, mới thấy ngày càng nhiều vượn khổng lồ đang xuất hiện, chen nhau nhảy xuống từ cổng thành như đá lăn.
Phải có đến mấy chục, không đúng, là trên trăm con tât cả.
Dường như lúc này, tất cả khỉ vượn trong rừng Tịch Mộc đều đang tụ tập tại thành Ngọc Lệ. Bọn chúng đồng loạt trừng trừng con mắt đỏ như máu, móng vuốt cào lên đá rít nhọn, để lại những vết cào trắng xoá.
Vân Ỷ Phong thấy da đầu tê rần.
Đời này hắn đã trải qua không ít chuyện buồn nôn, nhưng kinh tởm đến mức này, quả thực là không thấy bao nhiêu. Đám vượn dữ tợn điên cuồng trào xuống như từng đợt sóng, chẳng cần gió lớn ào ạt vẫn dồn dập xô đẩy nhau về phía trước, kéo đến đâu, không phải không còn ngọn cỏ nào đến đấy, đúng là nhà có thể bị xé toang, nhưng bọn súc sinh này dường như không quá hứng thú với mặt đất tươi non, ngược lại chỉ xông vào xâu xé đống thịt tươi trên sạp đồ tể ven đường, nhét thẳng vào miệng nhai nuốt, khoé miệng không ngừng trào ra bọt máu đỏ tươi.
Trời đất u ám, gió tanh nồng nặc.
Vân Ỷ Phong siết chặt Phi Loan kiếm, ánh mắt lạnh lẽo, vạt áo như tuyết bay điên loạn.
Bầy vượn nhanh chóng chú ý đến hắn, ngửi được mùi vị huyết nhục tươi mới, tiếng gào lập tức tràn đầy phấn khởi, vì tranh nhau đến trước mà không ngại giẫm đạp lên đồng loại, móng vuốt sắc bén cào rách da thịt nhau, bảy tám con giảo hoạt nhất đạp máu xông lên đầu, trực tiếp đánh tới!
Vân Ỷ Phong xoay chuyển cổ tay, chưa kịp xuất thủ thì Kim Long sau lưng đã giận dữ thoát vỏ, bốn bề như vỡ tung, thanh kiếm mang theo nội lực của thiên quân vạn mã chấn động đám súc sinh kia phát run, nhao nhao ngã xuống cùng tiếng kêu the thé, đầu óc choáng váng, không còn dám tiến thêm bước nào.
Vân Ỷ Phong thở phào nhẹ nhõm: "Vương gia."
Quý Yến Nhiên bảo vệ hắn sau lưng mình, lạnh lùng quét về phía trước. Lưỡi kiếm vù vù trên cao, thanh âm nho nhỏ xuyên thấu không trung tựa như những cây ngân châm vô hình, chọc cho tròng mắt cùng màng nhĩ đám vượn đau nhói, nỗi kính sợ đối với thượng cổ thần long giống như đã hoà vào huyết nhục của mọi súc loài, bọn chúng đồng loạt run rẩy rút lui, nhanh chóng lủi ra khỏi thành.
Trận biến cố này đến cũng nhanh, đi lại càng nhanh, nếu không phải cảnh tượng hỗn loạn trên đường vẫn ở đó, toán dân chúng trốn ở trong phòng còn tưởng tất cả đều chỉ là ảo giác. Nghe được tin tức, nha dịch và quan binh cũng lần lượt chạy đến, trên đường có lại tiếng người quen thuộc, người dân mới nơm nớp ló ra từ cánh cửa tàn tạ, xám mặt nhìn đường phố như vừa bị ác phỉ cướp sạch, có phụ nhân cùng con trẻ nhát gan đã bắt đầu sụt sùi thút thít.
"Vương gia, Vân môn chủ." Huyện lệnh Thạch Đông vẫn chưa hết chấn kinh, hoảng hốt giải thích, "Mặc dù thành Ngọc Lệ ở gần rừng rậm, nhưng chuyện như thế này chưa từng có tiền lệ bao giờ—"
"Cho người kiểm kê bách tính bị thương và nhà cửa bị hao tổn luôn đi, nhớ an bài cho tốt." Quý Yến Nhiên trực tiếp ngắt lời hắn, "Một canh giờ sau, ngươi và Hoàng Võ Định đến nhà trọ tìm ta."
"Vâng, vâng." Thạch Đông đáp lại liên tục, nhanh chóng sai sư gia đi làm việc.
Vân Ỷ Phong hỏi: "Rốt cục là có chuyện gì vậy?"
"Có liên quan đến Trường Hữu." Quý Yến Nhiên nói, "Cứ về nhà trọ đã."
Hộ tống hai mẹ con kia về nhà xong, Mộ Thành Tuyết cũng trở lại nhà trọ một mình, chồn béo vừa thấy hắn liền nhào lên, móng vuốt múp thịt bám chặt lấy vạt áo hắn, đôi mắt đậu đen he hé mở, hiển nhiên cũng vừa bị doạ cho một trận kinh hoàng. Mà lão phụ thân của nó lúc này đã không còn tâm tình đỏ mắt ghen tị "vì sao vừa rồi ta về không thấy ngươi nhào lên như thế", người ta bảo rồi, chồn lớn cũng như bát nước đổ đi, cứu giúp bách tính mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ.
(*chế từ gái lớn như bát nước đổ đi)
"Dược vật khiến súc vật hoá điên, là thứ gì?"
"Thuật Miêu không nói rõ, chỉ biết là do Trường Hữu tỉ mỉ điều chế ra." Quý Yến Nhiên nói, "Bầy vượn hôm nay hung tàn, nhưng vẫn chưa đến mức huỷ thiên diệt địa, chỉ sợ là nếu đổi thành voi hay mãng xà khổng lồ..."
Vừa nghĩ đến cảnh tượng như thế, Vân Ỷ Phong đã thấy rùng cả mình. Hắn hỏi: "Vương gia có định thả Trường Hữu làm mồi dụ bộ tộc Dã Mã ra tiếp không?"
"Không thả được nữa rồi." Quý Yến Nhiên nói, "Phải mau chóng tìm ra thứ khiến bầy vượn hoá điên là gì, nếu để đám cự thú ấy tràn vào một lần nữa, thành Ngọc Lệ sớm muộn cũng sẽ bị san bằng."
Tại căn nhà đen nhanh ngoài thành, Trường Hữu vẫn đang lải nhải niệm chú, chuyên tâm bào chế độc trùng trong chén sứ. Hắn không biết trong thành đã xảy ra chuyện gì, kể cả biết, cũng không cảm thấy có liên quan gì đến mình. Bá đạo hoành hành đã bao nhiêu năm trời, quan địa phương còn phải nhượng bộ hắn, căn nhà này lại chẳng ai dám tới, có gì phải sợ nữa đâu? Cho đến nay, Thuật Miêu té rớt núi là chuyện duy nhất ngoài ý muốn, tuy có chút đáng tiếc, song... người lùn cũng không phải hiếm thấy, sau này tìm một tên phù hợp thay thế là được.
Hẳn cẩn thận gắp lên một con trùng độc, trên miệng còn ngâm nga khúc nhạc dân ca.
Vân Ỷ Phong nói: "Để ta đi."
Quý Yến Nhiên khẽ nhíu mày.
"Ai biết được trên người hắn còn cất giấu những độc vật gì, Vương gia nên dẫn quân canh giữ ở bên ngoài thì hơn." Vân Ỷ Phong nói, "Nghe lời."
Tiêu vương điện hạ còn chưa nghe lại hai chữ "nghe lời" nào từ ngày tám tuổi đến giờ, nhất thời không khỏi dở khóc dở cười, vốn muốn nói vài câu, Vân Ỷ Phong đã túm cổ áo kéo hắn lại gần, hôn lên cái chụt, "Đó giờ đều được Vương gia bảo vệ ở sau lưng rồi, lần này để ta nếm thử tư vị che chở cho người thương với, được không?"
Quý Yến Nhiên nói: "Đám người Hoàng Võ Định vẫn đang ở bên ngoài."
Vân Ỷ Phong đáp: "Ừm."
Quý Yến Nhiên nói tiếp: "Những lời vừa rồi của ngươi, bọn hắn đều nghe được hết."
Dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, rào rào chạy đi như bị đòi mạng.
Vân Ỷ Phong vẫn giữ vẻ bình thản: "Giờ không nghe được nữa rồi, hôn tiếp không?"
-
vtrans by xiandzg
Vân Ỷ Phong vẫn không mở mắt, chỉ lười biếng nói: "Vương gia còn chưa nói nửa đêm rồi còn đi đâu mắc mưa, đi đâu bắt ai đâu đấy."
"Ta cũng lên núi, chứng kiến được "hôn sự" đó rồi." Quý Yến Nhiên cẩn thận cuốn tóc lên giúp hắn, "Tiểu đồng kia cũng không phải tự nhiên trượt chân, mà là ta ra tay khiến hắn té rớt núi."
Vân Ỷ Phong xoay người, kinh ngạc hỏi: "Thật sao?"
"Ban ngày nghị sự với thống lĩnh trú quân Tây Nam Hoàng Võ Định và Huyện lệnh Thạch Đông, ta nghe đồn gần đây, trong thành Ngọc Lệ có phú hộ Chu lão gia thường xuyên giao lưu với Vu sư kia, nên mới tiện thể đi theo một chút."
Kết quả gặp ngay quản gia Chu gia lén lén lút lút ra ngoài, dẫn mười mấy hạ nhân kéo theo xe ba gác, không biết là chất gì mà trùm vải đen kín mít, trực tiếp ra ngoài thành.
Quý Yến Nhiên nói: "Thấy bảo tháng trước, Chu gia có vị thiếu gia bất hạnh mới chết vì bệnh, chắc hẳn âm hôn này là làm cho hắn."
Tuy là bất hợp pháp, nhưng vì có dính líu đến Vu sư và rừng Tịch Mộc, cho nên không thể để quan phủ đến nhà bắt người qua loa. Quý Yến Nhiên quyết định không đánh rắn động cỏ, chờ đến lúc đám người ra về, tiểu đồng áo xám kia bị đẩy ra rìa, mới tức thời nghĩ ra kế đánh rớt hắn bằng một viên đá—bên dưới là mãng hà cuồn cuộn, dù không tìm thấy xác, cũng sẽ không gây ra hiềm nghi.
Vân Ỷ Phong cười nói: "Xem ra Vương gia vẫn lợi hại hơn nhiều."
"Người đang bị giam ở sát vách." Quý Yến Nhiên nói, "Ngươi vất vả cả đêm rồi, sáng mai thẩm tra cũng được."
Vân Ỷ Phong đáp lại một tiếng đồng ý, còn ngáp một cái. Hắn thư thái ngâm mình tắm rửa xong, đệm chăn trên giường đã được Quý Yến Nhiên đổi thành loại tơ tằm, nằm lên không còn bí bức dính người, mà cực kì nhẹ nhàng sảng khoái, thỉnh thoảng còn có vài tia gió lọt vào qua khe cửa, rất dễ chịu.
Quý Yến Nhiên ngồi dựa bên cạnh, kiên nhẫn dỗ dành. Lòng bàn tay mơn trớn mái tóc dài mềm mại, vuốt dọc theo xuống dưới, so với khi còn suy yếu vì độc phát, kì thực Vân Ỷ Phong đã có da có thịt hơn nhiều, vòng eo mềm mềm, cũng không gầy đến nao lòng nữa. Chỉ là hiện tại dù có điều dưỡng tỉ mỉ đến đâu, cũng không thể xoá đi tất thảy quá khứ âm u tàn nhẫn từng xảy ra với hắn, Quý Yến Nhiên không thể tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng ngoài Thu Nương ra đối phương đã phải chịu đựng những độc vật cực hình nào khác nữa.
Hắn cúi đầu, đặt lên mi mắt xinh đẹp ấy một nụ hôn dịu dàng, tựa như đang đối đãi với thứ trân bảo mong manh nhất thế gian.
...
Sớm hôm sau, mặt trời lại lên cao rực rỡ.
Quý Yến Nhiên dậy từ rất sớm, bên cạnh không người, Vân Ỷ Phong cũng không muốn nằm thêm, tuỳ tiện khoác lấy một lớp áo choàng mỏng, ra ngoài đã thấy Ngọc thẩm chuẩn bị xong điểm tâm, của Mộ Thành Tuyết là cháo trắng cùng thức nhắm xanh ngắt, chồn béo đang gặm một đĩa thịt khô, còn lại là tô mì gà cỡ bự thêm đủ loại rau dưa thịt thà, cùng chiếc bánh nhân thịt và một loại rau trộn tươi mới ngon nghẻ, la liệt đầy bàn.
Kì thực Vân môn chủ cũng không phải người ăn nhiều, có điều so với sát thủ ăn chay thì đúng là một thùng cơm, hơn nữa Ngọc thẩm thấy hắn quá gầy, còn không ngừng gắp thêm đồ ăn cho, nhìn bữa điểm tâm thành ra không khác gì yến tiệc cung đình, Mộ Thành Tuyết vẫn biểu lộ bình thản, chỉ hờ hững vuốt vuốt chồn béo, nghĩ bụng, đúng là con ruột.
Ở trên lầu, Quý Yến Nhiên hiện đang thẩm vấn người lùn kia. Đối phương tự xưng mình tên Thuật Miêu, là người làng đến từ vùng lân cận Tây Nam, mưu sinh nhờ gánh xiếc, cho đến khi Trường Hữu mua hắn về làm dược đồng.
"Có rất nhiều động trùng nằm trong khe hẹp mà nam tử trưởng thành không thể nào tiến vào được." Thuật Miêu nói, "Biết là nguy hiểm, nhưng cuộc sống này ít ra vẫn hơn ngày ngày bị người cùng làng giễu cợt như trước kia."
Theo lời khai của hắn, Trường Hữu không tự tay giết người, mà chỉ vào rừng Tịch Mộc đối diện sông Soài "lấy" xác về, nguyên vẹn thì dùng để chế rối chế cổ, tàn phế thì dùng để nuôi dưỡng trùng độc.
"Đại vu chưa bao giờ cho chúng ta theo vào rừng cùng." Thuật Miêu nói, "Cho nên chúng ta hoàn toàn không biết bên trong đó có những gì, ngày thường cũng chỉ lo hái thuốc dưỡng trùng, hoặc là giúp việc thôi."
"Không biết gì hết sao?" Quý Yến Nhiên buông chén trà xuống, nhắc nhở, "Đám người ẩn nấp trong rừng Tịch Mộc, không phải phản đảng thì cũng thiếu điều mang trọng tội đáng chém đầu. Bản vương niệm tình ngươi thân thể tàn tật thân thế đáng thương, vốn định sẽ xử lí nhẹ tay, nhưng vẫn còn tuỳ thuộc vào thái độ của ngươi nữa."
Mặt mũi Thuật Miêu tái mét: "Ta thật sự không biết gì." Qua hồi lâu mới run rẩy nói tiếp, "Có... có chuyện này, đám súc vật trâu lợn ở sân sau, rồi cả mãng xà nữa, đều biết nổi điên."
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Nói cho rõ!"
"Không biết Trường Hữu đã đút cho bọn chúng thứ tà vật gì, mà một ngày không ăn là lập tức trợn trừng tròng mắt đỏ rực lên phát điên." Thuật Miêu nói, "Có lần ta bận nhiều việc quá, quên mất không cho ăn, hai con lợn đen liền húc đổ cả cổng, xông vào phòng xâu xé gặm sạch người rối chết."
Nói đến đây, hắn như mường tượng lại cảnh tượng máu me kinh hoàng ấy, bắt đầu ho khan nôn oẹ. Quý Yến Nhiên nhìn đối phương, trong đầu lại đang suy nghĩ đến một vấn đề khác—không được đút tiếp dược vật kì lạ kia, trâu lợn thuần như vậy mà còn hoá thành mãnh thú gặm xác chết, nếu đổi thành vượn khổng lồ và voi xám trong rừng Tịch Mộc—
"Bớ người ta, ăn thịt người!"
Ngoài phố vọng lên mấy tiếng la thất thanh! Vân Ỷ Phong vừa ăn xong bát bún, đang định đi tìm Quý Yến Nhiên, nghe thấy một mảnh ồn ào như thế cũng giật mình cả kinh. Ngó xuống qua cửa sổ mới thấy, bách tính đã sớm hỗn loạn khôn cùng, xô đẩy chen nhau chạy về phía trước, sạp hàng đổ vỡ, giày dép tán loạn, nhưng không một ai còn bận tâm thu thập, giống như đang bị một đám lệ quỷ ăn thịt người đuổi theo sau.
Một bóng đen lớn nhảy xuống từ cổng thành, tiếng gào rú the thé kì dị, tứ chi vừa chạm đất đã khiến tro bụi bay loạn.
Ấy là một con vượn đen với hình thể khổng lồ, lông toàn thân cứng nhọn như gai, miệng lớn chảy ra dịch nhờn hôi tanh, con mắt lồi đỏ ngầu cơ hồ muốn rớt ra ngoài. Nếu thế gian này thật sự có ác ma địa phủ, bộ dạng chắc hẳn cũng đáng sợ như vậy.
Phụ nhân ôm đứa con trong ngực, co rúm người bên một chiếc xe kéo đã vỡ tan tành, không ngừng run rẩy. Nàng không dám phát ra bất kì tiếng động nào, muốn che lại mắt con gái, đứa nhỏ lại cứ tò mò rướn đầu lên, thình lình nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu kia, mới bị doạ cho phát khóc.
Thanh âm non nớt vang vọng trên đoạn đường vắng vẻ, nhọn đến chói tai.
Vượn đen bị kích thích, rống dài một tiếng rồi cứng rắn vọt lên, lao thẳng đến chỗ hai mẹ con. Móng vuốt sắc bén vung lên không trung như dùi sắt, sắp xuyên qua xương sọ đứa nhỏ đến nơi, sau gáy lại truyền đến cảm giác lạnh lẽo, thân thể nặng nề bị một cỗ lực đánh văng ra, máu phun tung toé lên mắt và lông.
Mũi kiếm Phi Loan xuyên qua lớp cơ bắp rắn chắc, Vân Ỷ Phong đâm vượn đen khổng lồ một nhát, lại hung hăng đánh bay nó đến cột đá, đầu va nát óc, khỏi tiếp tục làm chuyện ác. Mộ Thành Tuyết đỡ hai mẹ con dậy, dặn họ mau chóng về ngay nhà, đứa nhỏ lại không chịu ngừng khóc, nhìn theo ánh mắt của nàng, mới thấy ngày càng nhiều vượn khổng lồ đang xuất hiện, chen nhau nhảy xuống từ cổng thành như đá lăn.
Phải có đến mấy chục, không đúng, là trên trăm con tât cả.
Dường như lúc này, tất cả khỉ vượn trong rừng Tịch Mộc đều đang tụ tập tại thành Ngọc Lệ. Bọn chúng đồng loạt trừng trừng con mắt đỏ như máu, móng vuốt cào lên đá rít nhọn, để lại những vết cào trắng xoá.
Vân Ỷ Phong thấy da đầu tê rần.
Đời này hắn đã trải qua không ít chuyện buồn nôn, nhưng kinh tởm đến mức này, quả thực là không thấy bao nhiêu. Đám vượn dữ tợn điên cuồng trào xuống như từng đợt sóng, chẳng cần gió lớn ào ạt vẫn dồn dập xô đẩy nhau về phía trước, kéo đến đâu, không phải không còn ngọn cỏ nào đến đấy, đúng là nhà có thể bị xé toang, nhưng bọn súc sinh này dường như không quá hứng thú với mặt đất tươi non, ngược lại chỉ xông vào xâu xé đống thịt tươi trên sạp đồ tể ven đường, nhét thẳng vào miệng nhai nuốt, khoé miệng không ngừng trào ra bọt máu đỏ tươi.
Trời đất u ám, gió tanh nồng nặc.
Vân Ỷ Phong siết chặt Phi Loan kiếm, ánh mắt lạnh lẽo, vạt áo như tuyết bay điên loạn.
Bầy vượn nhanh chóng chú ý đến hắn, ngửi được mùi vị huyết nhục tươi mới, tiếng gào lập tức tràn đầy phấn khởi, vì tranh nhau đến trước mà không ngại giẫm đạp lên đồng loại, móng vuốt sắc bén cào rách da thịt nhau, bảy tám con giảo hoạt nhất đạp máu xông lên đầu, trực tiếp đánh tới!
Vân Ỷ Phong xoay chuyển cổ tay, chưa kịp xuất thủ thì Kim Long sau lưng đã giận dữ thoát vỏ, bốn bề như vỡ tung, thanh kiếm mang theo nội lực của thiên quân vạn mã chấn động đám súc sinh kia phát run, nhao nhao ngã xuống cùng tiếng kêu the thé, đầu óc choáng váng, không còn dám tiến thêm bước nào.
Vân Ỷ Phong thở phào nhẹ nhõm: "Vương gia."
Quý Yến Nhiên bảo vệ hắn sau lưng mình, lạnh lùng quét về phía trước. Lưỡi kiếm vù vù trên cao, thanh âm nho nhỏ xuyên thấu không trung tựa như những cây ngân châm vô hình, chọc cho tròng mắt cùng màng nhĩ đám vượn đau nhói, nỗi kính sợ đối với thượng cổ thần long giống như đã hoà vào huyết nhục của mọi súc loài, bọn chúng đồng loạt run rẩy rút lui, nhanh chóng lủi ra khỏi thành.
Trận biến cố này đến cũng nhanh, đi lại càng nhanh, nếu không phải cảnh tượng hỗn loạn trên đường vẫn ở đó, toán dân chúng trốn ở trong phòng còn tưởng tất cả đều chỉ là ảo giác. Nghe được tin tức, nha dịch và quan binh cũng lần lượt chạy đến, trên đường có lại tiếng người quen thuộc, người dân mới nơm nớp ló ra từ cánh cửa tàn tạ, xám mặt nhìn đường phố như vừa bị ác phỉ cướp sạch, có phụ nhân cùng con trẻ nhát gan đã bắt đầu sụt sùi thút thít.
"Vương gia, Vân môn chủ." Huyện lệnh Thạch Đông vẫn chưa hết chấn kinh, hoảng hốt giải thích, "Mặc dù thành Ngọc Lệ ở gần rừng rậm, nhưng chuyện như thế này chưa từng có tiền lệ bao giờ—"
"Cho người kiểm kê bách tính bị thương và nhà cửa bị hao tổn luôn đi, nhớ an bài cho tốt." Quý Yến Nhiên trực tiếp ngắt lời hắn, "Một canh giờ sau, ngươi và Hoàng Võ Định đến nhà trọ tìm ta."
"Vâng, vâng." Thạch Đông đáp lại liên tục, nhanh chóng sai sư gia đi làm việc.
Vân Ỷ Phong hỏi: "Rốt cục là có chuyện gì vậy?"
"Có liên quan đến Trường Hữu." Quý Yến Nhiên nói, "Cứ về nhà trọ đã."
Hộ tống hai mẹ con kia về nhà xong, Mộ Thành Tuyết cũng trở lại nhà trọ một mình, chồn béo vừa thấy hắn liền nhào lên, móng vuốt múp thịt bám chặt lấy vạt áo hắn, đôi mắt đậu đen he hé mở, hiển nhiên cũng vừa bị doạ cho một trận kinh hoàng. Mà lão phụ thân của nó lúc này đã không còn tâm tình đỏ mắt ghen tị "vì sao vừa rồi ta về không thấy ngươi nhào lên như thế", người ta bảo rồi, chồn lớn cũng như bát nước đổ đi, cứu giúp bách tính mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ.
(*chế từ gái lớn như bát nước đổ đi)
"Dược vật khiến súc vật hoá điên, là thứ gì?"
"Thuật Miêu không nói rõ, chỉ biết là do Trường Hữu tỉ mỉ điều chế ra." Quý Yến Nhiên nói, "Bầy vượn hôm nay hung tàn, nhưng vẫn chưa đến mức huỷ thiên diệt địa, chỉ sợ là nếu đổi thành voi hay mãng xà khổng lồ..."
Vừa nghĩ đến cảnh tượng như thế, Vân Ỷ Phong đã thấy rùng cả mình. Hắn hỏi: "Vương gia có định thả Trường Hữu làm mồi dụ bộ tộc Dã Mã ra tiếp không?"
"Không thả được nữa rồi." Quý Yến Nhiên nói, "Phải mau chóng tìm ra thứ khiến bầy vượn hoá điên là gì, nếu để đám cự thú ấy tràn vào một lần nữa, thành Ngọc Lệ sớm muộn cũng sẽ bị san bằng."
Tại căn nhà đen nhanh ngoài thành, Trường Hữu vẫn đang lải nhải niệm chú, chuyên tâm bào chế độc trùng trong chén sứ. Hắn không biết trong thành đã xảy ra chuyện gì, kể cả biết, cũng không cảm thấy có liên quan gì đến mình. Bá đạo hoành hành đã bao nhiêu năm trời, quan địa phương còn phải nhượng bộ hắn, căn nhà này lại chẳng ai dám tới, có gì phải sợ nữa đâu? Cho đến nay, Thuật Miêu té rớt núi là chuyện duy nhất ngoài ý muốn, tuy có chút đáng tiếc, song... người lùn cũng không phải hiếm thấy, sau này tìm một tên phù hợp thay thế là được.
Hẳn cẩn thận gắp lên một con trùng độc, trên miệng còn ngâm nga khúc nhạc dân ca.
Vân Ỷ Phong nói: "Để ta đi."
Quý Yến Nhiên khẽ nhíu mày.
"Ai biết được trên người hắn còn cất giấu những độc vật gì, Vương gia nên dẫn quân canh giữ ở bên ngoài thì hơn." Vân Ỷ Phong nói, "Nghe lời."
Tiêu vương điện hạ còn chưa nghe lại hai chữ "nghe lời" nào từ ngày tám tuổi đến giờ, nhất thời không khỏi dở khóc dở cười, vốn muốn nói vài câu, Vân Ỷ Phong đã túm cổ áo kéo hắn lại gần, hôn lên cái chụt, "Đó giờ đều được Vương gia bảo vệ ở sau lưng rồi, lần này để ta nếm thử tư vị che chở cho người thương với, được không?"
Quý Yến Nhiên nói: "Đám người Hoàng Võ Định vẫn đang ở bên ngoài."
Vân Ỷ Phong đáp: "Ừm."
Quý Yến Nhiên nói tiếp: "Những lời vừa rồi của ngươi, bọn hắn đều nghe được hết."
Dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, rào rào chạy đi như bị đòi mạng.
Vân Ỷ Phong vẫn giữ vẻ bình thản: "Giờ không nghe được nữa rồi, hôn tiếp không?"
-
vtrans by xiandzg
Danh sách chương