Hoa đào rụng đi, đầu cành cũng xuất hiện trái nhỏ lông lông, cứ thỉnh thoảng lại có một hai quả rơi bộp xuống đất, bị vó ngựa giẫm lên, khiến cho nền đất cũng như toát ra hương trái cây, mùi vị tươi mát mơn mởn chỉ có trong ngày hè.
Phong cảnh dọc đường tuyệt đẹp, rất giống với những gì Vân Ỷ Phong tưởng tượng, có núi non nước biếc, có hoa xuân mưa hè đầy thi vị. Càng về phía Nam, khí hậu càng ấm áp, tới gần thành Đan Phong, áo khoác lông chồn dày cộp cũng được đổi thành tuyết sa mỏng manh nhẹ bẫng.
Có lẽ do tâm tình được thảnh thơi, độc phát cũng không tấp nập như lúc ở Tây Bắc, chỉ thỉnh thoảng lén lút ho ra vài ngụm máu, không phải chuyện gì lớn—chí ít là Vân Ỷ Phong nghĩ vậy. Hiện tại hắn đang đứng trước một sạp hàng nếm mứt, định mua cho Giang Lăng Phi mấy bọc lớn. Đã đến thăm nhà người ta, sao có thể đi tay không, mà người ta nói rồi, mứt quả xách tay, lễ nhẹ tình nặng.
(*quà lớn nhỏ nặng nhẹ gì, quan trọng nhất vẫn là cái thành ý)
Quý Yến Nhiên nói: "Chúng ta đến đây giúp hắn, có tặng lễ thì cũng phải là hắn tặng chúng ta chứ."
"Giang phủ gia đại nghiệp đại, người nào cũng có ý đồ của mình, ta nghĩ, Giang đại ca chắc cũng đang sứt đầu mẻ trán lắm đây." Vân Ỷ Phong lau ngón tay, "Kì thực ta thấy hơi khó hiểu một chuyện, phần lớn thời gian hắn đều ở Vương thành, rất ít khi về thành Đan Phong, sao Vương gia lại khẳng định hắn sẽ kiểm soát được mọi chuyện?"
"Loại chuyện như mưu quyền soán vị đều phải dựa vào kinh nghiệm." Quý Yến Nhiên nói, "Những người còn lại của Giang gia cùng lắm cũng mới chỉ đấu đá trong nhà, Lăng Phi lăn lộn ở Vương thành bảy tám năm nay, đã chứng kiến cũng như tham gia không ít minh tranh ám đấu trong cung ngoài cung, tầm nhìn và thủ đoạn tất nhiên hơn."
Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Nhưng giang hồ và triều đình không giống nhau, ta vẫn cảm thấy không an tâm."
"Ngươi không an tâm về đầu óc, thì cũng phải an tâm về tu vi võ học của hắn chứ." Quý Yến Nhiên cầm lấy mứt, "Trong Giang gia hiện này, không ai có thể là đối thủ của hắn."
Vân Ỷ Phong ngẫm nghĩ, cũng phải. Thế gia trong võ lâm lợi hơn hoàng cung chính ở điểm này—không thể dùng uy vọng, thì vẫn có thể dùng vũ lực khuất phục người, cứ đánh ngã hết đối phương, chí ít bản thân sẽ không chịu thiệt.
...
Tháng tư đến, cùng với những búp sen non nhòn nhọn.
Sau sân nhà Giang phủ, đám súng trồng trong cái vạc lớn cũng bắt đầu lộ ra sắc hồng đáng yêu.
Giang Lăng Phi nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ bằng đá, không rời mắt khỏi những nụ hoa căng phồng kia, cảm giác mình như đã biến thành một tiểu thư đài các e lệ—không được ra cửa lớn, thậm chí còn không được bước qua cửa phòng, chỉ có thể đứng bên cửa sổ xót thương cho chính mình, cảm khái về dòng thời gian vội vã, ngắm bốn mùa con mẹ nó cứ thế trôi qua.
Giang Lăng Thần vẫn đúng giờ đưa cơm cho hắn, đồ ăn có đậu xuân om dầu, gà xé măng tây, cùng chả gói lá sen. Nghe đơn giản, nhưng thực chất đều là thức mùa tươi ngon được chuẩn bị rất tỉ mỉ. Đây coi như điều an ủi duy nhất—chí ít về phương diện ăn uống, hắn vẫn được ăn như một quý tộc, chứ không phải chỉ là bánh ngô hấp với dưa muối.
Giang Lăng Phi hỏi: "Ngươi nhìn ta ăn mỗi ngày như thế, mà không nhìn ra tia tình cảm huynh đệ tốt đẹp nào sao?"
Giang Lăng Thần nhìn hắn đầy ghét bỏ.
Giang Lăng Phi: "..."
"Thế cục trong nhà ra sao rồi?"
Lần này Giang tam thiếu đã có kinh nghiệm, cơm nước no nê rồi mới cất lời hỏi, tránh cho bị lật bàn một lần nữa.
Giang Lăng Thần tóm tắt ngắn gọn: "Ngũ thúc và Đại ca đang chiến nhau sứt đầu mẻ trán."
"Ngũ thúc" mà hắn vừa nhắc tới là Giang Nam Chấn, được xem như đứng thứ hai chỉ sau Giang Nam Đấu, đa mưu túc trí, giao lưu rộng rãi, chưa đến mức gọi một đến trăm nhưng cũng không khó để tìm ra vài ba chục nhân vật máu mặt trong giang hồ có giao hảo với hắn. Còn Đại thiếu Giang gia Giang Lăng Húc, là người danh chính ngôn thuận được tiếp nhận chức vị chưởng môn, uy vọng trong gia tộc cực kì cao, mặt mũi lúc nào cũng nghiêm trọng cứng đơ như khúc gỗ, đã thế còn phải là gỗ đóng quan tài mới xứng, đứa nhỏ nào không nghe lời liền bị hắn trừng cho khóc thét, đặc biệt có tiềm năng làm bà ngoại sói—Giang tiểu cửu, chính là lớn lên với tuổi thơ dữ dội như vậy.
Giang Lăng Phi lại hỏi: "Phía lão Tứ thì sao, có động tĩnh gì không?"
"Án binh bất động, chắc là đang chờ làm ngư ông đắc lợi." Giang Lăng Thần nói, "Chống lưng của hắn không tầm thường, ta mượn hai vạn binh mã của Tiêu vương, cũng là để chấn nhiếp hắn là chính."
Giang Lăng Phi tiếp tục đặt ra nghi vấn: "Chấn nhiếp xong sao? Lão Tứ thâm tàng bất lộ như thế, dễ gì mà bị hai vạn đại quân doạ sợ, ngươi thì lại không có khả năng chỉ huy quân đội Đại Lương, còn muốn tranh cướp cái gì. Cho nên rốt cục là bị ai xúi bậy mà lại bắt đầu mơ mộng về cái chức chưởng môn kia? Cứ dũng cảm nói ra, ca ca đi đánh hắn cho ngươi."
Giang Lăng Thần bị hắn nói cho tức tím mặt, coi bộ lại muốn lật bàn, nhưng thấy bát đĩa trên bàn đã trống không, có lật cũng vô dụng, vì vậy nín nhịn, lạnh lùng nói: "Tối nay ngươi khỏi ăn cơm đi."
Giang Lăng Phi: "..."
Đúng lúc này hạ nhân bên ngoài lên tiếng: "Cửu thiếu gia, có khách tới nhà."
Giang Lăng Thần cũng không để ý, thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"
"Tiêu vương điện hạ và Môn chủ Phong Vũ môn."
"..."
Trong phòng yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng gió bên ngoài nhẹ thổi.
Giang Lăng Phi nói, thấy chưa, ta đã bảo rồi.
Giang Lăng Thần nghiến răng: "Ngươi gài ta!"
Giang Lăng Phi bị oan muốn hộc máu, ta bị ngươi thuê người bắt về, mỗi ngày chui lủi trong phòng giam, muốn gặp hạ nhân còn không xong, gài thế quái nào được ngươi? Giang Lăng Thần phất tay ra ngoài, đóng cửa đánh rầm rồi khoá lại chặt chẽ.
Xung quanh ảm đạm trở lại, Giang Lăng Phi tựa người vào tường, nhìn vào tia sáng le lói lọt vào phòng, nhẹ thở phào ra. Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong cùng tới đây, chí ít cho thấy Tây Bắc đã bình định ổn thoả, bên ngoài rốt cục cũng có nơi cho mình trông cậy vào.
...
Tiêu vương điện hạ đích thân đến nhà, đối với Giang gia dĩ nhiên là việc lớn. Đúng lúc Giang Ngũ thúc không ở nhà, việc tiếp đón Quý Yến Nhiên thuận lí thành chương rơi xuống đầu Đại thiếu gia Giang Lăng Húc.
Lúc này đang mờ mịt nói: "Tam đệ? Đã về đâu."
Quý Yến Nhiên: "..."
Vân Ỷ Phong: "..."
Giang Lăng Húc nói tiếp: "Ta tưởng Tam đệ vẫn đang chinh chiến ở Tây Bắc, nên mới không viết thư triệu hắn về, dù sao quốc sự vẫn là quan trọng nhất."
Hắn thẳng thắn nói ra, trên thực tế cũng chưa hề thấy Giang Lăng Phi, còn hỗ trợ suy đoán: "Có khi nào việc đi đường bị chậm trễ gì đó không?"
"Hẳn là vậy rồi." Quý Yến Nhiên cười cười, "Nếu Lăng Phi còn chưa trở lại, bọn ta cũng không làm phiền nữa. Cáo từ."
Giang Lăng Húc tự mình đưa người ra khỏi Giang phủ, nhìn như chỉ hận không thể thuê một cỗ xe ngựa tiễn thẳng hai vị khách không mời mà đến này đi càng xa càng tốt.
Cửa lớn nặng trịch đóng lại rầm rầm sau lưng, chấn động như xé ngang trời mây ửng hồng.
Vân Ỷ Phong nói: "Sớm biết vậy đã không kéo dài thời gian đi đường, giờ phải làm sao đây?"
"Chữ viết của Lăng Phi rất ngoáy, muốn bắt chước không phải là dễ." Quý Yến Nhiên nói, "Cho nên có hai khả năng, thứ nhất, hắn đã bị điều khiển tâm trí, tự mình viết thư cho ta hỏi mượn binh; thứ hai, quả thực có ai đó sở hữu nét chữ giống y xì của hắn."
Mấy phong thư gửi đến Tây Bắc đều được hai người mang theo, sau khi trở lại nhà trọ, Vân Ỷ Phong mò ra một tờ giấy từ hành lí, Quý Yến Nhiên khó hiểu: "Gì vậy?"
"Phương pháp chưng cất rượu cổ." Vân Ỷ Phong nói, "Biết Vương gia thích uống Li Châu Tửu Xuân Phong, nên ta có nhờ Giang đại ca viết lại cách nhưỡng." Nhưng sau bát canh thịt dê hại Tiêu vương điện hạ miệng nôn trôn tháo liệt giường ba ngày, ý định cất rượu với độ khó cao này lập tức bị đưa ra sau đầu.
So sánh bút tích hai bên, quả nhiên phát hiện vài chữ thường dùng có điểm khác nhau—rất nhỏ, nếu không để ý cẩn thận thì khó mà nhìn ra được.
Vân Ỷ Phong nói: "Nếu mượn hai vạn đại quân trấn thủ thành Đan Phong không phải chủ ý của Giang đại ca, thì mục đích của người này là gì? Dù Vương gia có đáp ứng cho mượn binh, quân đội cũng sẽ không nghe theo lệnh hắn, mà chỉ nhận mệnh giữ gìn trật tự trong thành thôi mà."
Quý Yến Nhiên nói: "Không nghe theo lệnh hắn, nhưng nếu mục đích của đối phương là đến khi đại loạn, trong thành có cả hai vạn trú quân lẫn các môn phái giang hồ đến tham gia náo nhiệt, muốn đục nước béo cò gây ra mâu thuẫn giữa hai bên thì dễ như trở bàn tay."
Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Ý là đối phương muốn triều đình xung đột với giang hồ?"
"Nếu thật sự xảy ra nhiễu loạn, ta sẽ khó mà thoát tội." Quý Yến Nhiên nói, "Binh do ta điều, thiên hạ lại đều biết về quan hệ của ta và Lăng Phi." Mà lời đồn thì có bao giờ quan tâm đến chân tướng hay mục đích ban đầu có phải trấn thủ nội thành hay không. Người ta sẽ chỉ biết, Tiêu vương điện hạ công tư bất minh, điều động cả mấy vạn binh tới giúp Giang Lăng Phi đoạt quyền, khiến cho võ lâm sôi sục oán giận, dân chúng trong thành không được an, đến lúc gặp Hoàng thượng cũng khó mà phân bua cho được.
Đối với Giang gia nói riêng hay võ lâm nói chung, việc trong thành xảy ra nhiễu loạn vốn dĩ chẳng có gì tốt đẹp. Người được lợi duy nhất, xem ra chỉ có hai dạng, loại thứ nhất, kẻ thù của Đại Lương, lúc nào cũng ước gì thiên hạ đại loạn, mà loại thứ hai, chính là kẻ thù của Quý Yến Nhiên.
Vân Ỷ Phong nói: "Cho nên rốt cục vẫn là nhắm đến Vương gia?"
"Tập trung tìm người cái đã." Quý Yến Nhiên hỏi, "Chúng ta đến dịch quán xem có tìm được hồi âm của ngươi gửi cho Lăng Phi không."
Thư tín gửi từ trong quân, vận chuyển bởi người và tuyến đường chuyên dụng, đều được ghi chú rõ ràng. Dịch quan thành Đan Phong tìm lại rồi bẩm báo, quả thật có nhận được hai lá thư của Vân môn chủ, mà cả hai đều đã được gửi đến tận tay quản gia Giang Trung của Giang phủ theo đúng hạn, hồi âm cũng là do hắn đích thân mang đến."
(*dịch quán: trạm thư tín; dịch quan: nhân viên trạm thư tín)
"Giang phủ gia đại nghiệp đại, quản gia dĩ nhiên nhiều hơn bình thường. Giang Trung tuy không phải đại quản gia số một số hai, song địa vị trong nhà cũng không thấp, mỗi lần ra ngoài đều được khiêng bằng kiệu." Dịch quan nói, "Nếu chỉ là người bình thường, thì không thể sai bảo hắn như vậy đâu."
...
Giờ Tý, ở bìa rừng ngoài thành.
Trời đổ mưa, không lớn không nhỏ, tí ta tí tách xối xuống khiến lòng người nghe càng thêm phiền, nôn nóng đến bất an.
Giang Lăng Thần hỏi: "Giờ phải làm sao?"
Người đáp lại ẩn mình trong bóng tối, giọng nói cũng âm u: "Tiêu vương đã đích thân tới đây, kế hoạch của chúng ta e là sẽ phải thay đổi."
"Đổi thế nào?"
Đối phương từng bước bước ra khỏi rừng cây, dường như muốn ghé sát vào giải thích, Giang Lăng Thần lại lập tức cảnh giác lui về sau vài bước, nhìn chằm chằm bóng đen mơ hồ trước mặt, tay phải nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Bóng đen bật cười châm biếm: "Tiểu thiếu gia sợ ta sẽ ra tay giết ngươi sao?"
"Ngươi đứng đó!" Giang Lăng Thần rút kiếm ra khỏi vỏ, cảnh cáo đối phương, "Còn dám tiến thêm một bước, đừng trách ta không khách khí!"
Bóng đen nghe lời hắn dừng bước, lại nhắc nhở: "Ta không giết Tiểu thiếu gia, nhưng Tiểu thiếu gia hãy mau chóng giết tên đưa thư kia đi."
Giang Lăng Thần cứng mặt, Trung bá?
Bóng đen thấy hắn đờ người bất động, bồi thêm một câu: "Sao, còn phải để ta giải thích lí do nữa à?"
Giang Lăng Thần hung hăng tra lại kiếm vào vỏ, xoay người chạy về Giang gia sơn trang.
Bóng đen khinh khỉnh cười nhạo, dưới chân nhẹ lướt, tựa hồ chỉ trong chớp mát đã biến mất vào rừng sâu.
Y như ma.
Trong sân nhà Giang gia, quản gia Giang Trung đang say ngủ, tiếng ngáy vang vọng.
Cửa sổ "lạch cạch" một tiếng, một bóng người lặng lẽ lẻn vào bên trong, chính là Giang Lăng Thần.
Hắn đứng bên giường nửa ngày, vừa hạ quyết tâm độc ác định động thủ, cánh tay lại bị ai đó giữ chặt lại. Cổ tay đột nhiên đau nhói, huyệt vị cũng bị phong kín, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy lớp bao tải đen trùm lên đầu.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Giang Lăng Thần vô cùng kinh hoảng, cảm nhận được mình đang bị người vác trên vai, bụng xóc phát đau, cơm nước ban đêm thiếu điều muốn trào ngược ra ngoài. Đầu óc cùng dạ dày hỗn loạn cực điểm, may vào lúc hắn sắp không thể nào chịu được nữa, thì đột nhiệt bị ném xuống đất đánh "bịch".
Một người hỏi: "Không bị phát hiện đấy chứ?"
Một người khác đáp lại: "Không, nhìn như trẻ ranh ấy nhỉ."
Giang tiểu thiếu gia mười lăm tuổi, xuất sư chưa lâu đã muốn xỉu, bị lưu manh bắt cóc ngay trong nhà mình, lại còn bị gọi là trẻ ranh, cả thân xác lẫn tinh thần đều nhận sự đả kích lớn nhất từ trước đến giờ, hiện tại dĩ nhiên là lửa giận ngập trời. Đến khi bị Vân Ỷ Phong lôi ra từ trong bao tải, hai mắt vẫn còn đang đỏ bừng—không phải loại đỏ cuồng dã như tráng hán đang tức tối, mà là hốc mắt ửng đỏ đầy ấm ức.
Vân Ỷ Phong kinh ngạc: "Sao lại là Cửu thiếu gia?"
Quý Yến Nhiên cố nhớ lại: "Giang Lăng—" Gì ấy nhỉ?"
Vân Ỷ Phong tiếp lời: "Thần."
Đến cái tên cũng không được người ta nhớ, độ nhục lại tăng lên một bậc.
Giang Lăng Thần hét ầm lên: "Mau thả ta ra!"
"Lăng Phi đâu?" Quý Yến Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt hắn, vẻ mặt ôn hoà, "Giao hắn ra, ta sẽ thả ngươi."
Giang Lăng Thần nói: "Giết rồi."
Ánh mắt Quý Yến Nhiên đột nhiên tối sầm.
Giang Lăng Thần: "..."
Vân Ỷ Phong ở bên nói chen vào: "Cửu thiếu gia, ngươi hẳn biết rõ quan hệ của Vương gia và Tam thiếu gia chứ. Nếu đã lỡ giết hắn, e là ngươi cũng không sống được. Mà chính ra vừa rồi ngươi nên nói "Không biết" mới phải, vậy mới tỏ ý không muốn hợp tác nhưng vẫn mang tính tự vệ. Chứ giận dỗi phun ra một câu "Giết rồi", thì khác nào trực tiếp thừa nhận mình có liên quan đến việc này."
Một lời này vừa như uy hiếp vừa như bức cung, lại còn gài thêm vài phần trào phúng, khiến cho Giang Lăng Thần lúc này không chỉ đỏ mắt mà mặt mũi cũng đỏ gay, cả người tựa một quả cầu sắt vừa lăn lộn trong lửa, bỏng như sắp nổ đến nơi.
"Cùng một vấn đề, ta không muốn phải hỏi đến lần thứ hai." Quý Yến Nhiên lạnh lùng nói, đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, "Nếu hiện tại đã không muốn nói, sau này cũng không cần trả lời nữa."
Nếu nói ánh mắt của Giang Đại thiếu gia giống như mười bà ngoại sói nhập vào, thì của Tiêu vương bét cũng phải là vài trăm bà, bà nào bà nấy răng nanh um tùm miệng toè loe máu, không buồn đội khăn hoa giả trang, chỉ cần đứng bên cửa sổ lộ ra nửa cái đầu đã đủ để lại bóng ma tâm lí cho con trẻ suốt một đời.
...
Mưa rơi lộp độp.
Cửa phòng giam lặng lẽ bị mở ra.
Giang Lăng Phi ngáp một cái, nhìn thiếu niên trước mắt, hỏi: "Làm sao, nửa đêm bừng bừng sát khí đến tìm ca ca diệt khẩu hay gì?"
Giang Lăng Thần nghiến răng nghiến lợi, nghiêng người tránh khỏi lối vào.
Quý Yến Nhiên bước ra từ bóng tối.
Giang Lăng Phi như trút được gánh nặng: "Mau mau mau, đến cởi xích cho ta."
Quý Yến Nhiên nhìn tạo hình bị xích tròng quanh thân đầy sỉ nhục này của hắn, chân thành cất lời: "Ngươi cũng có tiền đồ quá cơ."
-
vtrans by xiandzg
Thật có lỗi với nhang nhang nhưng đó giờ ảnh bị bắt mà đôi khi mình thấy cứ như đi tấu hài...
Phong cảnh dọc đường tuyệt đẹp, rất giống với những gì Vân Ỷ Phong tưởng tượng, có núi non nước biếc, có hoa xuân mưa hè đầy thi vị. Càng về phía Nam, khí hậu càng ấm áp, tới gần thành Đan Phong, áo khoác lông chồn dày cộp cũng được đổi thành tuyết sa mỏng manh nhẹ bẫng.
Có lẽ do tâm tình được thảnh thơi, độc phát cũng không tấp nập như lúc ở Tây Bắc, chỉ thỉnh thoảng lén lút ho ra vài ngụm máu, không phải chuyện gì lớn—chí ít là Vân Ỷ Phong nghĩ vậy. Hiện tại hắn đang đứng trước một sạp hàng nếm mứt, định mua cho Giang Lăng Phi mấy bọc lớn. Đã đến thăm nhà người ta, sao có thể đi tay không, mà người ta nói rồi, mứt quả xách tay, lễ nhẹ tình nặng.
(*quà lớn nhỏ nặng nhẹ gì, quan trọng nhất vẫn là cái thành ý)
Quý Yến Nhiên nói: "Chúng ta đến đây giúp hắn, có tặng lễ thì cũng phải là hắn tặng chúng ta chứ."
"Giang phủ gia đại nghiệp đại, người nào cũng có ý đồ của mình, ta nghĩ, Giang đại ca chắc cũng đang sứt đầu mẻ trán lắm đây." Vân Ỷ Phong lau ngón tay, "Kì thực ta thấy hơi khó hiểu một chuyện, phần lớn thời gian hắn đều ở Vương thành, rất ít khi về thành Đan Phong, sao Vương gia lại khẳng định hắn sẽ kiểm soát được mọi chuyện?"
"Loại chuyện như mưu quyền soán vị đều phải dựa vào kinh nghiệm." Quý Yến Nhiên nói, "Những người còn lại của Giang gia cùng lắm cũng mới chỉ đấu đá trong nhà, Lăng Phi lăn lộn ở Vương thành bảy tám năm nay, đã chứng kiến cũng như tham gia không ít minh tranh ám đấu trong cung ngoài cung, tầm nhìn và thủ đoạn tất nhiên hơn."
Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Nhưng giang hồ và triều đình không giống nhau, ta vẫn cảm thấy không an tâm."
"Ngươi không an tâm về đầu óc, thì cũng phải an tâm về tu vi võ học của hắn chứ." Quý Yến Nhiên cầm lấy mứt, "Trong Giang gia hiện này, không ai có thể là đối thủ của hắn."
Vân Ỷ Phong ngẫm nghĩ, cũng phải. Thế gia trong võ lâm lợi hơn hoàng cung chính ở điểm này—không thể dùng uy vọng, thì vẫn có thể dùng vũ lực khuất phục người, cứ đánh ngã hết đối phương, chí ít bản thân sẽ không chịu thiệt.
...
Tháng tư đến, cùng với những búp sen non nhòn nhọn.
Sau sân nhà Giang phủ, đám súng trồng trong cái vạc lớn cũng bắt đầu lộ ra sắc hồng đáng yêu.
Giang Lăng Phi nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ bằng đá, không rời mắt khỏi những nụ hoa căng phồng kia, cảm giác mình như đã biến thành một tiểu thư đài các e lệ—không được ra cửa lớn, thậm chí còn không được bước qua cửa phòng, chỉ có thể đứng bên cửa sổ xót thương cho chính mình, cảm khái về dòng thời gian vội vã, ngắm bốn mùa con mẹ nó cứ thế trôi qua.
Giang Lăng Thần vẫn đúng giờ đưa cơm cho hắn, đồ ăn có đậu xuân om dầu, gà xé măng tây, cùng chả gói lá sen. Nghe đơn giản, nhưng thực chất đều là thức mùa tươi ngon được chuẩn bị rất tỉ mỉ. Đây coi như điều an ủi duy nhất—chí ít về phương diện ăn uống, hắn vẫn được ăn như một quý tộc, chứ không phải chỉ là bánh ngô hấp với dưa muối.
Giang Lăng Phi hỏi: "Ngươi nhìn ta ăn mỗi ngày như thế, mà không nhìn ra tia tình cảm huynh đệ tốt đẹp nào sao?"
Giang Lăng Thần nhìn hắn đầy ghét bỏ.
Giang Lăng Phi: "..."
"Thế cục trong nhà ra sao rồi?"
Lần này Giang tam thiếu đã có kinh nghiệm, cơm nước no nê rồi mới cất lời hỏi, tránh cho bị lật bàn một lần nữa.
Giang Lăng Thần tóm tắt ngắn gọn: "Ngũ thúc và Đại ca đang chiến nhau sứt đầu mẻ trán."
"Ngũ thúc" mà hắn vừa nhắc tới là Giang Nam Chấn, được xem như đứng thứ hai chỉ sau Giang Nam Đấu, đa mưu túc trí, giao lưu rộng rãi, chưa đến mức gọi một đến trăm nhưng cũng không khó để tìm ra vài ba chục nhân vật máu mặt trong giang hồ có giao hảo với hắn. Còn Đại thiếu Giang gia Giang Lăng Húc, là người danh chính ngôn thuận được tiếp nhận chức vị chưởng môn, uy vọng trong gia tộc cực kì cao, mặt mũi lúc nào cũng nghiêm trọng cứng đơ như khúc gỗ, đã thế còn phải là gỗ đóng quan tài mới xứng, đứa nhỏ nào không nghe lời liền bị hắn trừng cho khóc thét, đặc biệt có tiềm năng làm bà ngoại sói—Giang tiểu cửu, chính là lớn lên với tuổi thơ dữ dội như vậy.
Giang Lăng Phi lại hỏi: "Phía lão Tứ thì sao, có động tĩnh gì không?"
"Án binh bất động, chắc là đang chờ làm ngư ông đắc lợi." Giang Lăng Thần nói, "Chống lưng của hắn không tầm thường, ta mượn hai vạn binh mã của Tiêu vương, cũng là để chấn nhiếp hắn là chính."
Giang Lăng Phi tiếp tục đặt ra nghi vấn: "Chấn nhiếp xong sao? Lão Tứ thâm tàng bất lộ như thế, dễ gì mà bị hai vạn đại quân doạ sợ, ngươi thì lại không có khả năng chỉ huy quân đội Đại Lương, còn muốn tranh cướp cái gì. Cho nên rốt cục là bị ai xúi bậy mà lại bắt đầu mơ mộng về cái chức chưởng môn kia? Cứ dũng cảm nói ra, ca ca đi đánh hắn cho ngươi."
Giang Lăng Thần bị hắn nói cho tức tím mặt, coi bộ lại muốn lật bàn, nhưng thấy bát đĩa trên bàn đã trống không, có lật cũng vô dụng, vì vậy nín nhịn, lạnh lùng nói: "Tối nay ngươi khỏi ăn cơm đi."
Giang Lăng Phi: "..."
Đúng lúc này hạ nhân bên ngoài lên tiếng: "Cửu thiếu gia, có khách tới nhà."
Giang Lăng Thần cũng không để ý, thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"
"Tiêu vương điện hạ và Môn chủ Phong Vũ môn."
"..."
Trong phòng yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng gió bên ngoài nhẹ thổi.
Giang Lăng Phi nói, thấy chưa, ta đã bảo rồi.
Giang Lăng Thần nghiến răng: "Ngươi gài ta!"
Giang Lăng Phi bị oan muốn hộc máu, ta bị ngươi thuê người bắt về, mỗi ngày chui lủi trong phòng giam, muốn gặp hạ nhân còn không xong, gài thế quái nào được ngươi? Giang Lăng Thần phất tay ra ngoài, đóng cửa đánh rầm rồi khoá lại chặt chẽ.
Xung quanh ảm đạm trở lại, Giang Lăng Phi tựa người vào tường, nhìn vào tia sáng le lói lọt vào phòng, nhẹ thở phào ra. Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong cùng tới đây, chí ít cho thấy Tây Bắc đã bình định ổn thoả, bên ngoài rốt cục cũng có nơi cho mình trông cậy vào.
...
Tiêu vương điện hạ đích thân đến nhà, đối với Giang gia dĩ nhiên là việc lớn. Đúng lúc Giang Ngũ thúc không ở nhà, việc tiếp đón Quý Yến Nhiên thuận lí thành chương rơi xuống đầu Đại thiếu gia Giang Lăng Húc.
Lúc này đang mờ mịt nói: "Tam đệ? Đã về đâu."
Quý Yến Nhiên: "..."
Vân Ỷ Phong: "..."
Giang Lăng Húc nói tiếp: "Ta tưởng Tam đệ vẫn đang chinh chiến ở Tây Bắc, nên mới không viết thư triệu hắn về, dù sao quốc sự vẫn là quan trọng nhất."
Hắn thẳng thắn nói ra, trên thực tế cũng chưa hề thấy Giang Lăng Phi, còn hỗ trợ suy đoán: "Có khi nào việc đi đường bị chậm trễ gì đó không?"
"Hẳn là vậy rồi." Quý Yến Nhiên cười cười, "Nếu Lăng Phi còn chưa trở lại, bọn ta cũng không làm phiền nữa. Cáo từ."
Giang Lăng Húc tự mình đưa người ra khỏi Giang phủ, nhìn như chỉ hận không thể thuê một cỗ xe ngựa tiễn thẳng hai vị khách không mời mà đến này đi càng xa càng tốt.
Cửa lớn nặng trịch đóng lại rầm rầm sau lưng, chấn động như xé ngang trời mây ửng hồng.
Vân Ỷ Phong nói: "Sớm biết vậy đã không kéo dài thời gian đi đường, giờ phải làm sao đây?"
"Chữ viết của Lăng Phi rất ngoáy, muốn bắt chước không phải là dễ." Quý Yến Nhiên nói, "Cho nên có hai khả năng, thứ nhất, hắn đã bị điều khiển tâm trí, tự mình viết thư cho ta hỏi mượn binh; thứ hai, quả thực có ai đó sở hữu nét chữ giống y xì của hắn."
Mấy phong thư gửi đến Tây Bắc đều được hai người mang theo, sau khi trở lại nhà trọ, Vân Ỷ Phong mò ra một tờ giấy từ hành lí, Quý Yến Nhiên khó hiểu: "Gì vậy?"
"Phương pháp chưng cất rượu cổ." Vân Ỷ Phong nói, "Biết Vương gia thích uống Li Châu Tửu Xuân Phong, nên ta có nhờ Giang đại ca viết lại cách nhưỡng." Nhưng sau bát canh thịt dê hại Tiêu vương điện hạ miệng nôn trôn tháo liệt giường ba ngày, ý định cất rượu với độ khó cao này lập tức bị đưa ra sau đầu.
So sánh bút tích hai bên, quả nhiên phát hiện vài chữ thường dùng có điểm khác nhau—rất nhỏ, nếu không để ý cẩn thận thì khó mà nhìn ra được.
Vân Ỷ Phong nói: "Nếu mượn hai vạn đại quân trấn thủ thành Đan Phong không phải chủ ý của Giang đại ca, thì mục đích của người này là gì? Dù Vương gia có đáp ứng cho mượn binh, quân đội cũng sẽ không nghe theo lệnh hắn, mà chỉ nhận mệnh giữ gìn trật tự trong thành thôi mà."
Quý Yến Nhiên nói: "Không nghe theo lệnh hắn, nhưng nếu mục đích của đối phương là đến khi đại loạn, trong thành có cả hai vạn trú quân lẫn các môn phái giang hồ đến tham gia náo nhiệt, muốn đục nước béo cò gây ra mâu thuẫn giữa hai bên thì dễ như trở bàn tay."
Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Ý là đối phương muốn triều đình xung đột với giang hồ?"
"Nếu thật sự xảy ra nhiễu loạn, ta sẽ khó mà thoát tội." Quý Yến Nhiên nói, "Binh do ta điều, thiên hạ lại đều biết về quan hệ của ta và Lăng Phi." Mà lời đồn thì có bao giờ quan tâm đến chân tướng hay mục đích ban đầu có phải trấn thủ nội thành hay không. Người ta sẽ chỉ biết, Tiêu vương điện hạ công tư bất minh, điều động cả mấy vạn binh tới giúp Giang Lăng Phi đoạt quyền, khiến cho võ lâm sôi sục oán giận, dân chúng trong thành không được an, đến lúc gặp Hoàng thượng cũng khó mà phân bua cho được.
Đối với Giang gia nói riêng hay võ lâm nói chung, việc trong thành xảy ra nhiễu loạn vốn dĩ chẳng có gì tốt đẹp. Người được lợi duy nhất, xem ra chỉ có hai dạng, loại thứ nhất, kẻ thù của Đại Lương, lúc nào cũng ước gì thiên hạ đại loạn, mà loại thứ hai, chính là kẻ thù của Quý Yến Nhiên.
Vân Ỷ Phong nói: "Cho nên rốt cục vẫn là nhắm đến Vương gia?"
"Tập trung tìm người cái đã." Quý Yến Nhiên hỏi, "Chúng ta đến dịch quán xem có tìm được hồi âm của ngươi gửi cho Lăng Phi không."
Thư tín gửi từ trong quân, vận chuyển bởi người và tuyến đường chuyên dụng, đều được ghi chú rõ ràng. Dịch quan thành Đan Phong tìm lại rồi bẩm báo, quả thật có nhận được hai lá thư của Vân môn chủ, mà cả hai đều đã được gửi đến tận tay quản gia Giang Trung của Giang phủ theo đúng hạn, hồi âm cũng là do hắn đích thân mang đến."
(*dịch quán: trạm thư tín; dịch quan: nhân viên trạm thư tín)
"Giang phủ gia đại nghiệp đại, quản gia dĩ nhiên nhiều hơn bình thường. Giang Trung tuy không phải đại quản gia số một số hai, song địa vị trong nhà cũng không thấp, mỗi lần ra ngoài đều được khiêng bằng kiệu." Dịch quan nói, "Nếu chỉ là người bình thường, thì không thể sai bảo hắn như vậy đâu."
...
Giờ Tý, ở bìa rừng ngoài thành.
Trời đổ mưa, không lớn không nhỏ, tí ta tí tách xối xuống khiến lòng người nghe càng thêm phiền, nôn nóng đến bất an.
Giang Lăng Thần hỏi: "Giờ phải làm sao?"
Người đáp lại ẩn mình trong bóng tối, giọng nói cũng âm u: "Tiêu vương đã đích thân tới đây, kế hoạch của chúng ta e là sẽ phải thay đổi."
"Đổi thế nào?"
Đối phương từng bước bước ra khỏi rừng cây, dường như muốn ghé sát vào giải thích, Giang Lăng Thần lại lập tức cảnh giác lui về sau vài bước, nhìn chằm chằm bóng đen mơ hồ trước mặt, tay phải nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Bóng đen bật cười châm biếm: "Tiểu thiếu gia sợ ta sẽ ra tay giết ngươi sao?"
"Ngươi đứng đó!" Giang Lăng Thần rút kiếm ra khỏi vỏ, cảnh cáo đối phương, "Còn dám tiến thêm một bước, đừng trách ta không khách khí!"
Bóng đen nghe lời hắn dừng bước, lại nhắc nhở: "Ta không giết Tiểu thiếu gia, nhưng Tiểu thiếu gia hãy mau chóng giết tên đưa thư kia đi."
Giang Lăng Thần cứng mặt, Trung bá?
Bóng đen thấy hắn đờ người bất động, bồi thêm một câu: "Sao, còn phải để ta giải thích lí do nữa à?"
Giang Lăng Thần hung hăng tra lại kiếm vào vỏ, xoay người chạy về Giang gia sơn trang.
Bóng đen khinh khỉnh cười nhạo, dưới chân nhẹ lướt, tựa hồ chỉ trong chớp mát đã biến mất vào rừng sâu.
Y như ma.
Trong sân nhà Giang gia, quản gia Giang Trung đang say ngủ, tiếng ngáy vang vọng.
Cửa sổ "lạch cạch" một tiếng, một bóng người lặng lẽ lẻn vào bên trong, chính là Giang Lăng Thần.
Hắn đứng bên giường nửa ngày, vừa hạ quyết tâm độc ác định động thủ, cánh tay lại bị ai đó giữ chặt lại. Cổ tay đột nhiên đau nhói, huyệt vị cũng bị phong kín, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy lớp bao tải đen trùm lên đầu.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Giang Lăng Thần vô cùng kinh hoảng, cảm nhận được mình đang bị người vác trên vai, bụng xóc phát đau, cơm nước ban đêm thiếu điều muốn trào ngược ra ngoài. Đầu óc cùng dạ dày hỗn loạn cực điểm, may vào lúc hắn sắp không thể nào chịu được nữa, thì đột nhiệt bị ném xuống đất đánh "bịch".
Một người hỏi: "Không bị phát hiện đấy chứ?"
Một người khác đáp lại: "Không, nhìn như trẻ ranh ấy nhỉ."
Giang tiểu thiếu gia mười lăm tuổi, xuất sư chưa lâu đã muốn xỉu, bị lưu manh bắt cóc ngay trong nhà mình, lại còn bị gọi là trẻ ranh, cả thân xác lẫn tinh thần đều nhận sự đả kích lớn nhất từ trước đến giờ, hiện tại dĩ nhiên là lửa giận ngập trời. Đến khi bị Vân Ỷ Phong lôi ra từ trong bao tải, hai mắt vẫn còn đang đỏ bừng—không phải loại đỏ cuồng dã như tráng hán đang tức tối, mà là hốc mắt ửng đỏ đầy ấm ức.
Vân Ỷ Phong kinh ngạc: "Sao lại là Cửu thiếu gia?"
Quý Yến Nhiên cố nhớ lại: "Giang Lăng—" Gì ấy nhỉ?"
Vân Ỷ Phong tiếp lời: "Thần."
Đến cái tên cũng không được người ta nhớ, độ nhục lại tăng lên một bậc.
Giang Lăng Thần hét ầm lên: "Mau thả ta ra!"
"Lăng Phi đâu?" Quý Yến Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt hắn, vẻ mặt ôn hoà, "Giao hắn ra, ta sẽ thả ngươi."
Giang Lăng Thần nói: "Giết rồi."
Ánh mắt Quý Yến Nhiên đột nhiên tối sầm.
Giang Lăng Thần: "..."
Vân Ỷ Phong ở bên nói chen vào: "Cửu thiếu gia, ngươi hẳn biết rõ quan hệ của Vương gia và Tam thiếu gia chứ. Nếu đã lỡ giết hắn, e là ngươi cũng không sống được. Mà chính ra vừa rồi ngươi nên nói "Không biết" mới phải, vậy mới tỏ ý không muốn hợp tác nhưng vẫn mang tính tự vệ. Chứ giận dỗi phun ra một câu "Giết rồi", thì khác nào trực tiếp thừa nhận mình có liên quan đến việc này."
Một lời này vừa như uy hiếp vừa như bức cung, lại còn gài thêm vài phần trào phúng, khiến cho Giang Lăng Thần lúc này không chỉ đỏ mắt mà mặt mũi cũng đỏ gay, cả người tựa một quả cầu sắt vừa lăn lộn trong lửa, bỏng như sắp nổ đến nơi.
"Cùng một vấn đề, ta không muốn phải hỏi đến lần thứ hai." Quý Yến Nhiên lạnh lùng nói, đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, "Nếu hiện tại đã không muốn nói, sau này cũng không cần trả lời nữa."
Nếu nói ánh mắt của Giang Đại thiếu gia giống như mười bà ngoại sói nhập vào, thì của Tiêu vương bét cũng phải là vài trăm bà, bà nào bà nấy răng nanh um tùm miệng toè loe máu, không buồn đội khăn hoa giả trang, chỉ cần đứng bên cửa sổ lộ ra nửa cái đầu đã đủ để lại bóng ma tâm lí cho con trẻ suốt một đời.
...
Mưa rơi lộp độp.
Cửa phòng giam lặng lẽ bị mở ra.
Giang Lăng Phi ngáp một cái, nhìn thiếu niên trước mắt, hỏi: "Làm sao, nửa đêm bừng bừng sát khí đến tìm ca ca diệt khẩu hay gì?"
Giang Lăng Thần nghiến răng nghiến lợi, nghiêng người tránh khỏi lối vào.
Quý Yến Nhiên bước ra từ bóng tối.
Giang Lăng Phi như trút được gánh nặng: "Mau mau mau, đến cởi xích cho ta."
Quý Yến Nhiên nhìn tạo hình bị xích tròng quanh thân đầy sỉ nhục này của hắn, chân thành cất lời: "Ngươi cũng có tiền đồ quá cơ."
-
vtrans by xiandzg
Thật có lỗi với nhang nhang nhưng đó giờ ảnh bị bắt mà đôi khi mình thấy cứ như đi tấu hài...
Danh sách chương