Chiều ngày thứ tư sau khi xảy ra vụ án.
Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Tôi đang chuẩn bị tan làm trở về nhà, bắt gặp Từ Bạch Vũ ở trước cửa, cậu ta chào: “Ngồi xe tôi mà về này.”
Tôi đáp: “Thế lại phải quá giang cậu lần nữa rồi.”
Từ Bạch Vũ là chuyên gia máy tính của Phòng Kỹ thuật điều tra Sở thành phố, được coi là một hacker trong nước. Cậu ta mới hơn 20 tuổi, hơi gầy, đeo kính không gọng, ẩn sau cặp đít chai là hai con mắt đen trắng rõ ràng nhấp nha nhấp nháy, như thể đang che giấu vô số những mưu ma chước quỷ. Nhà hai chúng tôi ở cùng một hướng, tan làm mà gặp nhau thì cậu ấy sẽ chở tôi về nhà.
Đang xuống cầu thang thì điện thoại của Hai Lượng gọi đến, bảo: “Cái cậu Từ Bạch Vũ trưa nay mân mê cái máy tính cho chúng ta đã về chưa?”
Tôi đáp: “Cậu ấy đang ở cùng tôi, chuẩn bị về đây.”
Hai Lượng bảo: “Đừng cho cậu ta đi, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cậu ấy, cô giữ cậu ấy lại giúp tôi, 5 phút nữa là tôi đến.”
Tôi đáp: “Có việc gì mà phải đợi đến lúc tan làm mới nói được vậy? Tiểu Từ đang bận đi hẹn hò, chẳng may đến muộn để con gái người ta chạy mất, anh có đền được không?”
Hai Lượng nói: “Cô nhiều lời thật, tôi sẽ đền cô cho cậu ấy, cậu ấy không chê là được chứ gì.”
Tôi và Từ Bạch Vũ chỉ biết quay trở lại phòng làm việc để đợi. Mấy phút sau, Hai Lượng chạy hồng hộc tới, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, như thể đang bốc hơi vậy. Anh ta ngồi xuống trước mặt Từ Bạch Vũ, vào thẳng vấn đề: “Cậu có thể hack vào máy tính của Diêu Bội và Mã Siêu, xem xem hai đứa đã chat gì trên mạng hoặc những tư liệu khác được không? Tôi nghĩ nhất định sẽ tìm được manh mối có giá trị.”
Từ Bạch Vũ do dự đáp: “Về mặt kỹ thuật thì không thành vấn đề, nhưng như thế là vi phạm pháp luật. Chúng ta lại không phải bên Cục An ninh mạng, Diêu Bội và Mã Siêu lại không có ý đồ phạm tội rõ ràng, chúng ta không thể cố tình phạm pháp được.”
Hai Lượng nói: “Tôi đã hỏi rồi, hiện giờ hành vi thâm nhập vào máy tính cá nhân, chỉ cần không gây ra thiệt hại trực tiếp, cùng lắm cũng chỉ là lách luật, huống chi hai đứa nó hiện đang là nghi phạm, chúng ta chỉ đang chấp pháp mà thôi.”
Từ Bạch Vũ không nói lại được Hai Lượng, ngoảnh đầu nhìn tôi, tôi cũng không có cách nào để tỏ thái độ. Từ Bạch Vũ chỉ còn biết đồng ý: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu đấy.”
Không ngờ là, cái ý tưởng tưởng chừng vô lý của Hai Lượng lại có hiệu quả, với cả phát hiện ngoài ý muốn đã khiến chúng tôi đều cảm thấy mình không còn theo kịp thời đại nữa rồi.
Mã Siêu và Diêu Bội không ngờ lại yêu nhau! Trong máy tính của Dương Lạc có lưu tên nick chat của Diêu Bội và Mã Siêu, Từ Bạch Vũ dựa vào ngày sinh nhật, chiều cao, thể trọng của hai đứa cũng như ngày sinh nhật và những thông tin số khác của người thân hai đứa, kết hợp sắp xếp tổ hợp và phân loại chứng minh lại với nhau, chưa đến 10 phút đã công phá được không gian riêng tư của hai đứa nhóc.
Hai đứa nhóc này không ngờ đã trở thành một cặp đôi mà chuyện gì cũng có thể nói với nhau từ cách đây nửa năm! Những ngôn từ ve vãn trần trụi của chúng nó, khiến cho người lớn xem cũng phải ngượng chín mặt. Trong lòng tôi nhớ lại bộ dạng của Mã Siêu và Diêu Bội, cả hai đều loắt choắt, hướng nội, hơi bẽn lẽn, dù thế nào cũng không thể kết hợp với những ngôn từ táo bạo dâng trào trên mạng của chúng lại với nhau. Từ lúc bước chân vào nghề pháp y, thường xuyên được khám phá những mặt tối trong nhân tính mà người bình thường không tiếp xúc được, nên đã có đủ sự lý giải với tính đa diện của con người, nhưng sự chênh lệch quá lớn của Mã Siêu và Diêu Bội trước và sau lưng người khác vẫn khiến tôi không khỏi kinh ngạc.
Con chuột của Từ Bạch Vũ di chuyển, trên màn hình hiện ra một bức ảnh, cậu ta khẽ thốt lên một tiếng rồi vội tắt màn hình đi, nhưng tôi và Hai Lượng đã nhìn thấy hết, đó là tấm ảnh nude của Diêu Bội mà con bé gửi cho Mã Siêu. Hai đứa nhóc 16, 17 tuổi này, đã làm ra những chuyện vượt khỏi sức tưởng tượng của người bình thường.
Từ Bạch Vũ đỏ mặt: “Không thể xem tiếp được nữa, nếu không là chúng ta cố tình phạm pháp thật đấy.”
Hai Lượng thấp giọng đáp: “Cái nào không dùng đến thì bỏ qua, cậu giúp tôi xem xem vào một ngày trước khi xảy ra vụ án, hai đứa nhóc đó đã nói những gì với nhau.”
Từ Bạch Vũ không quá tình nguyện, miễn cưỡng click vào lịch sử trò chuyện của bọn nhóc vào hai ngày 28 và 29 tháng 5, vẫn là những lời ve vãn rả rích khiến người khác ngại đọc, ở giữa có kẹp lẫn một địa điểm hẹn hò, là nơi “lưu giữ hồi ức lãng mạn cả đời không quên” của hai đứa, nằm ở khách sạn Thiên Mã trên đường Hà Tân.
Hai Lượng hưng phấn vỗ mạnh vào vai Từ Bạch Vũ, khiến cậu ta đau nghiến răng nghiến lợi.
------------------------------
Đêm ngày thứ tư sau khi xảy ra vụ án.
Khách sạn Thiên Mã.
Hai Lượng nói, thức khuya dậy sớm là bổn phận của người cảnh sát hình sự, nhân viên kỹ thuật không nhất thiết phải can dự vào, thế là đi cùng với Phùng Khả Hân đến nhà nghỉ Thiên Mã. Tuy lời nói của Hai Lượng nghe không được lọt tai, có hơi mang ý vắt chanh bỏ vỏ, nhưng mấy ngày liền lao tâm khổ tứ, quả thực tôi mệt lắm rồi, liền lên xe của Từ Bạch Vũ để trở về nhà.
Theo những gì Hai Lượng sau này kể lại, anh ta và Phùng Khả Hân đã đến thẳng phòng an ninh của khách sạn Thiên Mã, trích xuất camera vào hôm Diêu Lôi bị hại. Tình hình giống như dự kiến, đúng 2 giờ chiều, Mã Siêu bước vào khách sạn Thiên Mã, thuê một phòng, là phòng đơn 408 nằm ở lối ngoặt hành lang. Hai mươi phút sau, Diêu Bội khoác chiếc cặp sách to đùng bước vào khách sạn, đi thẳng đến phòng 408, mở cánh cửa khép hờ rồi bước vào bên trong. Sau đó, hai đứa không thấy lộ diện, mãi đến khoảng 8 giờ tối, Diêu Bội mới rời đi trước, 10 phút sau, Mã Siêu trả phòng rồi rời đi.
Qua điều tra, chứng minh thư mà Mã Siêu dùng để thuê phòng là giả. Mặc dù trước đó đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng toàn bộ quá trình được camera quay lại đã khiến cho Hai Lượng và Phùng Khả Hân có chút kinh ngạc --- Hai học sinh cấp 3 có thành tích học tập tốt, ngoại hình bình thường, không có tiền án tiền sự, không ngờ lại có thể tới khách sạn thuê phòng để qua đêm cứ như xe nhẹ chạy đường quen vậy, trừ khi tận mắt chứng kiến, nếu không rất khó để tin.
Nhưng, sau đó tâm trạng của hai người lại trùng xuống, Hai Lượng nói, cảm xúc của anh ta khi đó giống như một người đói đến cồn cào ruột gan cuối cùng cũng vớ được mẩu bánh mì, vừa mới đặt lên miệng thì bị người khác giật mất vậy --- Mã Siêu và Diêu Bội hẹn hò nhau ở khách sạn, đến tận 8 giờ tối mới rời đi, do đó mà cả hai đứa đều không có thời gian gây án.
Mã Siêu cứng đầu cứng cổ không chịu nói ra hành tung của mình vào ngày hôm ấy cũng như lời nói dối được Diêu Bội dựng lên trước đó, đều đã được giải thích một cách hợp lý --- Bọn chúng muốn che giấu hành vi không đúng mực của mình. Nhưng mà, bất luận hành vi của bọn chúng có vượt quá giới hạn đến đâu, cũng không liên quan đến đội hình sự, điều chúng tôi quan tâm, là ai đã giế.t Diêu Lôi.
Suốt bốn ngày trời lao tâm khổ tứ, mọi nghi phạm đều bị loại trừ, mọi thứ trở về con số 0.
Hai Lượng nói, anh ta và Phùng Khả Hân cảm thấy mệt mỏi như sắp tụt huyết áp vậy.
Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Tôi đang chuẩn bị tan làm trở về nhà, bắt gặp Từ Bạch Vũ ở trước cửa, cậu ta chào: “Ngồi xe tôi mà về này.”
Tôi đáp: “Thế lại phải quá giang cậu lần nữa rồi.”
Từ Bạch Vũ là chuyên gia máy tính của Phòng Kỹ thuật điều tra Sở thành phố, được coi là một hacker trong nước. Cậu ta mới hơn 20 tuổi, hơi gầy, đeo kính không gọng, ẩn sau cặp đít chai là hai con mắt đen trắng rõ ràng nhấp nha nhấp nháy, như thể đang che giấu vô số những mưu ma chước quỷ. Nhà hai chúng tôi ở cùng một hướng, tan làm mà gặp nhau thì cậu ấy sẽ chở tôi về nhà.
Đang xuống cầu thang thì điện thoại của Hai Lượng gọi đến, bảo: “Cái cậu Từ Bạch Vũ trưa nay mân mê cái máy tính cho chúng ta đã về chưa?”
Tôi đáp: “Cậu ấy đang ở cùng tôi, chuẩn bị về đây.”
Hai Lượng bảo: “Đừng cho cậu ta đi, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cậu ấy, cô giữ cậu ấy lại giúp tôi, 5 phút nữa là tôi đến.”
Tôi đáp: “Có việc gì mà phải đợi đến lúc tan làm mới nói được vậy? Tiểu Từ đang bận đi hẹn hò, chẳng may đến muộn để con gái người ta chạy mất, anh có đền được không?”
Hai Lượng nói: “Cô nhiều lời thật, tôi sẽ đền cô cho cậu ấy, cậu ấy không chê là được chứ gì.”
Tôi và Từ Bạch Vũ chỉ biết quay trở lại phòng làm việc để đợi. Mấy phút sau, Hai Lượng chạy hồng hộc tới, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, như thể đang bốc hơi vậy. Anh ta ngồi xuống trước mặt Từ Bạch Vũ, vào thẳng vấn đề: “Cậu có thể hack vào máy tính của Diêu Bội và Mã Siêu, xem xem hai đứa đã chat gì trên mạng hoặc những tư liệu khác được không? Tôi nghĩ nhất định sẽ tìm được manh mối có giá trị.”
Từ Bạch Vũ do dự đáp: “Về mặt kỹ thuật thì không thành vấn đề, nhưng như thế là vi phạm pháp luật. Chúng ta lại không phải bên Cục An ninh mạng, Diêu Bội và Mã Siêu lại không có ý đồ phạm tội rõ ràng, chúng ta không thể cố tình phạm pháp được.”
Hai Lượng nói: “Tôi đã hỏi rồi, hiện giờ hành vi thâm nhập vào máy tính cá nhân, chỉ cần không gây ra thiệt hại trực tiếp, cùng lắm cũng chỉ là lách luật, huống chi hai đứa nó hiện đang là nghi phạm, chúng ta chỉ đang chấp pháp mà thôi.”
Từ Bạch Vũ không nói lại được Hai Lượng, ngoảnh đầu nhìn tôi, tôi cũng không có cách nào để tỏ thái độ. Từ Bạch Vũ chỉ còn biết đồng ý: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu đấy.”
Không ngờ là, cái ý tưởng tưởng chừng vô lý của Hai Lượng lại có hiệu quả, với cả phát hiện ngoài ý muốn đã khiến chúng tôi đều cảm thấy mình không còn theo kịp thời đại nữa rồi.
Mã Siêu và Diêu Bội không ngờ lại yêu nhau! Trong máy tính của Dương Lạc có lưu tên nick chat của Diêu Bội và Mã Siêu, Từ Bạch Vũ dựa vào ngày sinh nhật, chiều cao, thể trọng của hai đứa cũng như ngày sinh nhật và những thông tin số khác của người thân hai đứa, kết hợp sắp xếp tổ hợp và phân loại chứng minh lại với nhau, chưa đến 10 phút đã công phá được không gian riêng tư của hai đứa nhóc.
Hai đứa nhóc này không ngờ đã trở thành một cặp đôi mà chuyện gì cũng có thể nói với nhau từ cách đây nửa năm! Những ngôn từ ve vãn trần trụi của chúng nó, khiến cho người lớn xem cũng phải ngượng chín mặt. Trong lòng tôi nhớ lại bộ dạng của Mã Siêu và Diêu Bội, cả hai đều loắt choắt, hướng nội, hơi bẽn lẽn, dù thế nào cũng không thể kết hợp với những ngôn từ táo bạo dâng trào trên mạng của chúng lại với nhau. Từ lúc bước chân vào nghề pháp y, thường xuyên được khám phá những mặt tối trong nhân tính mà người bình thường không tiếp xúc được, nên đã có đủ sự lý giải với tính đa diện của con người, nhưng sự chênh lệch quá lớn của Mã Siêu và Diêu Bội trước và sau lưng người khác vẫn khiến tôi không khỏi kinh ngạc.
Con chuột của Từ Bạch Vũ di chuyển, trên màn hình hiện ra một bức ảnh, cậu ta khẽ thốt lên một tiếng rồi vội tắt màn hình đi, nhưng tôi và Hai Lượng đã nhìn thấy hết, đó là tấm ảnh nude của Diêu Bội mà con bé gửi cho Mã Siêu. Hai đứa nhóc 16, 17 tuổi này, đã làm ra những chuyện vượt khỏi sức tưởng tượng của người bình thường.
Từ Bạch Vũ đỏ mặt: “Không thể xem tiếp được nữa, nếu không là chúng ta cố tình phạm pháp thật đấy.”
Hai Lượng thấp giọng đáp: “Cái nào không dùng đến thì bỏ qua, cậu giúp tôi xem xem vào một ngày trước khi xảy ra vụ án, hai đứa nhóc đó đã nói những gì với nhau.”
Từ Bạch Vũ không quá tình nguyện, miễn cưỡng click vào lịch sử trò chuyện của bọn nhóc vào hai ngày 28 và 29 tháng 5, vẫn là những lời ve vãn rả rích khiến người khác ngại đọc, ở giữa có kẹp lẫn một địa điểm hẹn hò, là nơi “lưu giữ hồi ức lãng mạn cả đời không quên” của hai đứa, nằm ở khách sạn Thiên Mã trên đường Hà Tân.
Hai Lượng hưng phấn vỗ mạnh vào vai Từ Bạch Vũ, khiến cậu ta đau nghiến răng nghiến lợi.
------------------------------
Đêm ngày thứ tư sau khi xảy ra vụ án.
Khách sạn Thiên Mã.
Hai Lượng nói, thức khuya dậy sớm là bổn phận của người cảnh sát hình sự, nhân viên kỹ thuật không nhất thiết phải can dự vào, thế là đi cùng với Phùng Khả Hân đến nhà nghỉ Thiên Mã. Tuy lời nói của Hai Lượng nghe không được lọt tai, có hơi mang ý vắt chanh bỏ vỏ, nhưng mấy ngày liền lao tâm khổ tứ, quả thực tôi mệt lắm rồi, liền lên xe của Từ Bạch Vũ để trở về nhà.
Theo những gì Hai Lượng sau này kể lại, anh ta và Phùng Khả Hân đã đến thẳng phòng an ninh của khách sạn Thiên Mã, trích xuất camera vào hôm Diêu Lôi bị hại. Tình hình giống như dự kiến, đúng 2 giờ chiều, Mã Siêu bước vào khách sạn Thiên Mã, thuê một phòng, là phòng đơn 408 nằm ở lối ngoặt hành lang. Hai mươi phút sau, Diêu Bội khoác chiếc cặp sách to đùng bước vào khách sạn, đi thẳng đến phòng 408, mở cánh cửa khép hờ rồi bước vào bên trong. Sau đó, hai đứa không thấy lộ diện, mãi đến khoảng 8 giờ tối, Diêu Bội mới rời đi trước, 10 phút sau, Mã Siêu trả phòng rồi rời đi.
Qua điều tra, chứng minh thư mà Mã Siêu dùng để thuê phòng là giả. Mặc dù trước đó đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng toàn bộ quá trình được camera quay lại đã khiến cho Hai Lượng và Phùng Khả Hân có chút kinh ngạc --- Hai học sinh cấp 3 có thành tích học tập tốt, ngoại hình bình thường, không có tiền án tiền sự, không ngờ lại có thể tới khách sạn thuê phòng để qua đêm cứ như xe nhẹ chạy đường quen vậy, trừ khi tận mắt chứng kiến, nếu không rất khó để tin.
Nhưng, sau đó tâm trạng của hai người lại trùng xuống, Hai Lượng nói, cảm xúc của anh ta khi đó giống như một người đói đến cồn cào ruột gan cuối cùng cũng vớ được mẩu bánh mì, vừa mới đặt lên miệng thì bị người khác giật mất vậy --- Mã Siêu và Diêu Bội hẹn hò nhau ở khách sạn, đến tận 8 giờ tối mới rời đi, do đó mà cả hai đứa đều không có thời gian gây án.
Mã Siêu cứng đầu cứng cổ không chịu nói ra hành tung của mình vào ngày hôm ấy cũng như lời nói dối được Diêu Bội dựng lên trước đó, đều đã được giải thích một cách hợp lý --- Bọn chúng muốn che giấu hành vi không đúng mực của mình. Nhưng mà, bất luận hành vi của bọn chúng có vượt quá giới hạn đến đâu, cũng không liên quan đến đội hình sự, điều chúng tôi quan tâm, là ai đã giế.t Diêu Lôi.
Suốt bốn ngày trời lao tâm khổ tứ, mọi nghi phạm đều bị loại trừ, mọi thứ trở về con số 0.
Hai Lượng nói, anh ta và Phùng Khả Hân cảm thấy mệt mỏi như sắp tụt huyết áp vậy.
Danh sách chương