Edit: onecolour

Sau khi Ninh Diệu ôm lấy cổ Úc Lễ, áp tai mình vào tai hắn mới nhận ra có điều gì đó không đúng. Trước đây y phải bám cả cơ thể lên cổ Úc Lễ mới có thể miễn cưỡng ôm lấy cổ hắn, nhưng hiện tại Ninh Diệu chẳng tốn chút sức nào, chỉ cần duỗi hai tay ra là đã ôm được.Nếu làm vậy thì quần áo sẽ ướt, đợi đến khi y tắm xong thì sẽ lại phải thay quần áo thêm lần nữa.

Ninh Diệu kích động nhìn những ngón tay thon dài khác hoàn toàn với đôi cánh nhỏ múp thịt, tốt quá, cuối cùng y cũng biến thành người rồi!Không kiêu ngạo và càn quấy, giống như ánh dương có thể chiếu sáng và sưởi ấm vạn vật thì có chỗ nào không tốt cơ chứ?

Niềm vui và sự phấn khích khi thành công khiến Ninh Diệu ôm Úc Lễ càng chặt hơn, y hưng phấn nói: “Ta biến thành người rồi! Ngươi giỏi thật đấy, mới một lần mà đã thành công rồi!”Nhưng hiện tại, hắn đã biết rốt cuộc mình cũng chỉ là một người bình thường, chưa hề đoạn tuyệt thất tình lục dục.“Ta là phượng hoàng.”

Ninh Diệu nhớ ra điều gì đó, thoáng nới ra chút khoảng cách giữa hai người để Úc Lễ có thể thấy rõ khuôn mặt mình, lo lắng hỏi: “Trông ta thế nào, có đẹp không?”Phượng Huyền vừa mở miệng liền biết không ổn, hắn ta chỉ có thể xụ mặt, căng mặt nói: “Vốn nhân tộc đã không thể tự ý đi lại một mình ở đây, ngươi đi với ta.”Nói xong câu này thì bóng dáng của Úc Lễ đã biến mất.Phượng tộc hướng dương mà sinh, hướng theo ánh sáng chính là bản năng của Phượng tộc.

Người đang kề sát ngực rời đi, tiếng tim đập cũng bị làn linh tuyền ấm áp ngăn cách, mà khuôn mặt không chút điểm trang kia lại xuất hiện trước mắt Úc Lễ thêm một lần nữa. Rõ ràng đó là một khuôn mặt có thể dễ dàng hớp hồn người khác nhưng lại chẳng chút đề phòng, trong đôi mắt người ấy chỉ có ảnh ngược của hắn. Trong đầu Phượng Huyền lại trống rỗng, hắn chậm rãi hỏi một vấn đề vốn đã không cần phải hỏi lại: “Ngươi là…”Đôi cánh đập vào thân cây khiến Phượng Huyền đau đớn nhưng hắn ta cố không phát ra âm thanh. Phượng Huyền đáp xuống, biến trở về hình người. Hắn ta vì cái giá của Thánh Tử Phượng tộc mà đứng yên tại chỗ, mái tóc dài màu đỏ đã nói rõ thân phận của Phượng Huyền, chỉ cần là một nhân tộc hơi hiểu biết một chút chắc chắn sẽ đi lên giới thiệu bản thân khi nhìn thấy Phượng tộc ở đây.

Có giọt nước nho nhỏ vương trên hàng mi dài của người ấy, khi y chớp mắt, giọt nước ấy trượt qua khuôn mặt non mịn, hòa cùng những vệt nước khác trên má, trộn thành một giọt nước lớn hơn nữa rồi lăn xuống, rơi trên một nơi đỏ tươi.***Ninh Diệu đi vào rừng cây, y phát hiện ngoại trừ cây ngô đồng thì nơi này còn rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo, khiến khu rừng này trở nên thích mắt hơn. Ninh Diệu vừa bước vào đã được cả rừng cây hoan nghênh, nếu có thể nở hoa thì chúng liền nở hoa, có thể mọc lá thì nhú thêm lá, chỉ hy vọng có thể hấp dẫn được ánh mắt của người kia. 

Khi Úc Lễ khép đôi mắt của mình lại thì hình bóng của người ấy vẫn khắc sâu trong đôi mắt hắn, mãi mà chẳng chịu tiêu tan. Quả thực Úc Lễ là người có ý chí sắt đá nhưng đó là với người khác, hiện tại khi đối mặt với Ninh Diệu, hắn còn mang theo một loại tâm tình khó có thể diễn tả.Úc Lễ không cho Ninh Diệu nói như vậy, y không nói nữa là được, sao lại còn tức giận với y cơ chứ. Tuy rằng Ninh Diệu chỉ có ký ức của nửa tháng nay, nhưng y vẫn có chút cảm giác rằng, người thực sự để tâm đ ến suy nghĩ của y sẽ không bao giờ nặng lời rồi rời đi như Úc Lễ vừa mới nãy. 

Hồ linh tuyền này dùng để ngâm toàn thân, dường như nước trong hồ càng lúc càng nóng, máu trong người hắn cũng bắt đầu nóng lên, trào dâng khắp thân thể.Phượng Huyền bay lượn giữa rừng ngô đồng, dù hắn ta không phải phượng hoàng nhưng cũng thích đậu trên cành cây ngô đồng. Hắn ta thường xuyên nghỉ ngơi trên một gốc cây ngô đồng trong khu rừng này, lần này Phượng Huyền cũng định nghỉ trên chiếc cây ấy.Ninh Diệu chậm rãi đi tới, y cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi một bông hoa vừa mới cố gắng nở rộ.Càng đến gần, Phượng Huyền phát hiện biểu cảm của người ấy không hề vui vẻ hay kích động, cũng chẳng sợ hãi và thất thố như trong tưởng tượng của hắn ta. Đối với y, Phượng Huyền không khác nào một người bình thường vô tình đi ngang qua, chỉ cần liếc mắt một cái là kết thúc.

Vì đột nhiên biến từ một chú chim nhỏ bằng nắm tay thành người trưởng thành nên Ninh Diệu không còn nổi trên mặt nước nữa mà chìm xuống. Y thuận thế mà ngồi lên người trước mắt, không chút khách khí mà dồn toàn bộ sức nặng của mình lên người hắn. Trước mắt Ninh Diệu tối sầm lại, những thứ khác trong tầm mắt y đều bị bóng dáng cao lớn màu đen che khuất, có người nắm lấy cằm y rồi nâng lên.

“Sao huynh không nói lời nào, do ta xấu quá ư? Thậm chí huynh còn nhắm mắt lại.” Giọng Ninh Diệu cất chứa chút tủi thân: “Kiếm của huynh lại cộm ta rồi, huynh có thể cất nó đi không?”Ninh Diệu mím chặt môi, y nhìn Úc Lễ một lúc mới ngập ngừng dang hai tay ra với hắn. Hai người nhìn nhau một lát Úc Lễ mới im lặng thở dài một hơi, hắn cúi người, bế ngang người đang ở dưới hồ lên. Hắn không thả Ninh Diệu xuống để y tự mình bước đi mà ôm y về phòng ngủ. Quần áo và nước trên người Ninh Diệu được hong khô trong lúc di chuyển khiến y thấy thoải mái hơn.

Ninh Diệu không biết trường kiếm của Úc Lễ đã bị hắn ném vào trong nhẫn trữ vật từ lần đầu tiên y lên tiếng.Trưởng lão nói với hắn ta rằng đã đưa pháp bào đến nơi ở của phượng hoàng, không lâu sau họ sẽ biết được diện mạo của y. Trưởng lão nói xong lại hỏi Phượng Huyền đã lên kế hoạch chu đáo hay chưa, có nghĩ cách làm thế nào để lấy lòng phượng hoàng không, rốt cuộc thì khả năng bề ngoài của phượng hoàng không đẹp là rất nhỏ, có lẽ cuối cùng người được chọn vẫn sẽ là Phượng Huyền.

Có chiếc trường bào màu trắng rơi từ trên không xuống, khoác lên người Ninh Diệu, che khuất cảnh xuân bên dưới.Ninh Diệu nghĩ nhanh, cuối cùng y khẽ cười: “Có lẽ ngươi hiểu lầm rồi.” Ninh Diệu tùy tiện nâng một nắm tóc của mình lên: “Ta mới nhặt được món đồ chơi rất thú vị, nghe nói là có thể ngụy trang thành nhân tộc nên muốn thử một lần.”

“Đứng lên.” Úc Lễ trầm giọng.Ninh Diệu nhớ ra điều gì đó, thoáng nới ra chút khoảng cách giữa hai người để Úc Lễ có thể thấy rõ khuôn mặt mình, lo lắng hỏi: “Trông ta thế nào, có đẹp không?”Úc Lễ đã từng trúng một loại độc được coi là mạnh nhất tam giới. Sau khi trúng độc, máu trong người hắn như bị một ngọn lửa thiêu đốt, phá hủy lý trí của con người, thất tình lục dục chỉ còn lại d*c vọng, ngoại trừ điều ấy ra thì việc gì trên thế gian này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Ninh Diệu không đứng dậy, y nghi ngờ sờ sờ chiếc áo trên người: “Ta vẫn đang ở trong nước mà, sao huynh lại mặc áo cho ta?”“Thiếu gia nhỏ, ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?” Ánh mắt của Úc Lễ vừa rét buốt lại vừa nóng rực: “Ngươi nói như vậy là vì chưa từng chịu khổ bao giờ đúng không?”

Nếu làm vậy thì quần áo sẽ ướt, đợi đến khi y tắm xong thì sẽ lại phải thay quần áo thêm lần nữa.Ninh Diệu: “?”

Ninh Diệu còn chưa chờ được câu trả lời của Úc Lễ thì hắn đã đứng lên rồi đến bên bờ. Bộ quần áo màu đen trên người hắn ướt sũng, mỗi bước đi đều lưu lại những vệt nước trên đất nhưng Úc Lễ lại không dùng linh lực để hong khô quần áo đang mặc, cứ mặc kệ nó đẫm nước như vậy rồi bước nhanh ra ngoài.Người đang kề sát ngực rời đi, tiếng tim đập cũng bị làn linh tuyền ấm áp ngăn cách, mà khuôn mặt không chút điểm trang kia lại xuất hiện trước mắt Úc Lễ thêm một lần nữa. Rõ ràng đó là một khuôn mặt có thể dễ dàng hớp hồn người khác nhưng lại chẳng chút đề phòng, trong đôi mắt người ấy chỉ có ảnh ngược của hắn. 

Từ trước đến giờ Úc Lễ đều rất ung dung, đây là lần đầu tiên Ninh Diệu thấy hắn bước đi một cách vội vàng như vậy.Trở lại vòng ôm quen thuộc khiến Ninh Diệu an tâm hơn nhưng y vẫn buồn rầu.

Ninh Diệu nhìn Úc Lễ đi vài bước mới lấy lại tinh thần, y lo lắng nói: “Khoan đã, huynh bỏ mặc ta ư?”Ninh Diệu không hiểu tại sao không phải lúc nào mình cũng là chim, y không chỉ là chim mà còn là vua của các loài chim nữa cơ.

Bước chân của Úc Lễ không hề dừng lại.Nơi Ninh Diệu ở chính là chủ viện, bên ngoài là rừng cây ngô đồng cao lớn. Tương truyền phượng hoàng chỉ sống trên cây ngô đồng nên trong Phượng tộc trồng rất nhiều loại cây này. Cây ngô đồng ở đây cũng khác hoàn toàn với những cây ngô đồng bình thường khác, mỗi phiến lá trên cây đều phát ra ánh sáng nhạt màu, trông giống như hoàng kim.Phượng Huyền đã là Thánh Tử mấy trăm năm rồi, rèn luyện quanh năm khiến hắn ta có một cơ thể cường tráng, có thể dễ dàng dùng Sinh Tử Hoàn để để ra những đứa con khỏe mạnh. Nhân yêu hỗn huyết, nhất định hậu đại của hai người họ có thể kết hợp ưu điểm của hai tộc, thống nhất tam giới.Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, Ninh Diệu ngồi ngơ ngác trên giường một lúc rồi nằm xuống.

Hồ tắm này cách phòng ngủ không xa, dù sao cũng đều ở cùng một khu, hơn nữa đây là lãnh địa của Phượng tộc nên dù là yêu tộc không biết trời cao đất dày cũng sẽ không dám tới đây quấy rối, cực kỳ an toàn. “Ta không muốn làm người nữa!” Ninh Diệu khóc thành tiếng.

Rõ ràng hắn đã rời khỏi hồ nước nóng nhưng hơi nóng trong máu lại không hề thuyên giảm. Hơi thở mà hắn thở ra nóng hơn mọi khi rất nhiều, nó kêu gào hắn phải phát ti3t hơi nóng ấy. Khoảng cách giữa hai người họ rất gần, đôi môi mỏng của Úc Lễ ngay trước mắt Ninh Diệu, dường như chỉ cần hắn hơi cúi đầu là hai cánh môi có thể chạm vào nhau.Lần này pháp bào rất vừa người, không còn xuất hiện tình trạng không mặc được nữa. Sau khi mặc pháp bào xong, Ninh Diệu quyết định tùy tiện đi dạo trong sân.

Úc Lễ đã từng trúng một loại độc được coi là mạnh nhất tam giới. Sau khi trúng độc, máu trong người hắn như bị một ngọn lửa thiêu đốt, phá hủy lý trí của con người, thất tình lục dục chỉ còn lại d*c vọng, ngoại trừ điều ấy ra thì việc gì trên thế gian này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.“Sao huynh không nói lời nào, do ta xấu quá ư? Thậm chí huynh còn nhắm mắt lại.” Giọng Ninh Diệu cất chứa chút tủi thân: “Kiếm của huynh lại cộm ta rồi, huynh có thể cất nó đi không?”

Úc Lễ kiên cường trải qua những ngày tháng ấy nên thế gian đồn rằng hắn đã sớm chặt đứt thất tình lục dục, vì thế nên hắn mới có thể đi tới đỉnh cao nhất, trở thành người mạnh nhất.

Chính bản thân hắn cũng cho là vậy.

Nhưng hiện tại, hắn đã biết rốt cuộc mình cũng chỉ là một người bình thường, chưa hề đoạn tuyệt thất tình lục dục.Ninh Diệu kích động nhìn những ngón tay thon dài khác hoàn toàn với đôi cánh nhỏ múp thịt, tốt quá, cuối cùng y cũng biến thành người rồi!Úc Lễ tiếp tục bước đi, trước khi hoàn toàn rời khỏi, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo tiếng khóc nức nở của Ninh Diệu vang lên phía sau hắn: “Ta chỉ vừa mới biến thành con người, còn chưa tập đi. Úc Lễ, ta không thể tự mình trở về được. Nếu huynh thấy ta khó coi, ta sẽ che mặt lại để huynh không thấy mặt của ta nữa.” Ninh Diệu dùng ống tay áo che mặt của mình lại, nghĩ bản thân xấu đến mức khiến Úc Lễ phải bỏ chạy khiến y không khỏi buồn thương.“Không được khóc.” Giọng của Úc Lễ trầm thấp.

Úc Lễ tiếp tục bước đi, trước khi hoàn toàn rời khỏi, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo tiếng khóc nức nở của Ninh Diệu vang lên phía sau hắn: “Ta chỉ vừa mới biến thành con người, còn chưa tập đi. Úc Lễ, ta không thể tự mình trở về được. Nếu huynh thấy ta khó coi, ta sẽ che mặt lại để huynh không thấy mặt của ta nữa.” Ninh Diệu dùng ống tay áo che mặt của mình lại, nghĩ bản thân xấu đến mức khiến Úc Lễ phải bỏ chạy khiến y không khỏi buồn thương.Mắt thấy Úc Lễ sắp rời khỏi phòng, Ninh Diệu vội la lên: “Huynh có xích mích gì với ta ư? Chúng ta, chúng ta vẫn luôn ngủ với nhau mà.”“Hiểu… hiểu rồi.” Ninh Diệu nhỏ giọng trả lời.

“Ta không muốn làm người nữa!” Ninh Diệu khóc thành tiếng.Lúc hai người họ còn trú ngụ trong ngôi nhà tại nơi hẻo lánh, khi ấy Ninh Diệu vẫn là cục bông nhỏ, đêm nào Úc Lễ cũng ngủ bên cạnh y.

Nước mắt y thấm vào ống tay áo nên không hóa thành linh thạch, nhưng áp ống tay áo ướt đẫm nước trong hồ lên mặt khiến Ninh Diệu thấy khó thở. Cả khuôn mặt Ninh Diệu đều là nước, trên người cũng ướt đẫm nước, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương và tuyệt vọng.“Nhưng… nhưng mà nếu huynh không nằm bên cạnh ta thì ta sẽ không ngủ được.”Ninh Diệu còn chưa chờ được câu trả lời của Úc Lễ thì hắn đã đứng lên rồi đến bên bờ. Bộ quần áo màu đen trên người hắn ướt sũng, mỗi bước đi đều lưu lại những vệt nước trên đất nhưng Úc Lễ lại không dùng linh lực để hong khô quần áo đang mặc, cứ mặc kệ nó đẫm nước như vậy rồi bước nhanh ra ngoài.

Một bàn tay nóng rực nâng mặt y lên, vuốt ống tay áo của Ninh Diệu sang một bên rồi dùng linh lực để hong khô nước trên khuôn mặt y. Đôi mắt của Ninh Diệu chạm vào mắt Úc Lễ, đôi mắt hắn đen nhánh như màn đêm nhưng không mang theo giá lạnh của nó mà lại ẩn chứa hơi nóng khó có thể giải thích được.Chính bản thân hắn cũng cho là vậy.Đây chính là mời gọi.

“Không được khóc.” Giọng của Úc Lễ trầm thấp.“Đứng lên.” Úc Lễ trầm giọng.Phượng Huyền nhíu mày, hắn ta không muốn làm cho phượng hoàng hài lòng nhưng nếu là người này thì không phải không được. Vốn dĩ Phượng Huyền không hề giỏi làm chuyện này, khi khoảng cách giữa hai người càng gần, đầu óc của hắn ta càng trở nên trống rỗng, thậm chí hắn ta còn chẳng biết phải mở miệng nói điều chi.Úc Lễ dừng bước, hắn tránh không trả lời câu hỏi của Ninh Diệu mà chỉ đáp: “Ngươi ngủ đi.”

Ninh Diệu mím chặt môi, y nhìn Úc Lễ một lúc mới ngập ngừng dang hai tay ra với hắn. Hai người nhìn nhau một lát Úc Lễ mới im lặng thở dài một hơi, hắn cúi người, bế ngang người đang ở dưới hồ lên. Hắn không thả Ninh Diệu xuống để y tự mình bước đi mà ôm y về phòng ngủ. Quần áo và nước trên người Ninh Diệu được hong khô trong lúc di chuyển khiến y thấy thoải mái hơn.Gió nhẹ thổi qua khiến đóa hoa mềm mại kia hơi rung rinh, cũng làm lay động cả những sợi tóc đen dài của y. Người ấy đưa tay vén mái tóc dài ra sau tai, động tác ấy đã làm lộ khuôn mặt trắng nõn của y. Có lẽ là do nghe thấy tiếng vỗ cánh nên người ấy ngẩng đầu, nhìn về phía Phượng Huyền, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Trở lại vòng ôm quen thuộc khiến Ninh Diệu an tâm hơn nhưng y vẫn buồn rầu.

“Ta thật sự khó coi lắm sao?” Ninh Diệu hỏi.Khi Úc Lễ khép đôi mắt của mình lại thì hình bóng của người ấy vẫn khắc sâu trong đôi mắt hắn, mãi mà chẳng chịu tiêu tan. 

“Không, rất đẹp.” Úc Lễ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Là người đẹp nhất mà ta từng gặp.”

Đánh giá này rất tốt nhưng Ninh Diệu vẫn không tin, y đang hoài nghi thì một chiếc gương nhỏ đã bay đến trước mặt. Ninh Diệu cầm nó lên rồi nhìn bản thân mình trong gương. Y nhìn trái nhìn phải rồi mới chắc chắn rằng Úc Lễ nói không hề sai, hắn cũng không bị dọa chạy vì mình quá xấu. Hồ tắm này cách phòng ngủ không xa, dù sao cũng đều ở cùng một khu, hơn nữa đây là lãnh địa của Phượng tộc nên dù là yêu tộc không biết trời cao đất dày cũng sẽ không dám tới đây quấy rối, cực kỳ an toàn. 

Ha, không hổ là mình, lúc là chim đã đẹp, lúc làm người cũng cực kỳ đẹp!Hắn ta khổ cực suốt mấy trăm năm, học tập biết bao nhiêu thứ để có thể trở thành một thủ lĩnh tốt. Hiện tại phượng hoàng lại đột nhiên trở về, đoạt đi vị trí của hắn ta, chẳng lẽ đến cả tư cách chán ghét y Phượng Huyền cũng không có ư? Trong lòng Ninh Diệu lại tràn đầy tự tin, lúc y cất gương xong thì Úc Lễ đã bế y về phòng ngủ. Ninh Diệu được đặt lên giường, y tự giác nằm lui vào bên trong, nhường chỗ ngủ cho Úc Lễ như mọi khi, Nhưng lúc này Úc Lễ lại không nằm bên cạnh y, mà sau khi thả Ninh Diệu xuống, hắn lại đi về phía cửa phòng. 

“?” Ninh Diệu ngồi dậy: “Huynh đi đâu vậy?”

Úc Lễ dừng bước, hắn tránh không trả lời câu hỏi của Ninh Diệu mà chỉ đáp: “Ngươi ngủ đi.”“?” Ninh Diệu ngồi dậy: “Huynh đi đâu vậy?”

Mắt thấy Úc Lễ sắp rời khỏi phòng, Ninh Diệu vội la lên: “Huynh có xích mích gì với ta ư? Chúng ta, chúng ta vẫn luôn ngủ với nhau mà.”Vì đột nhiên biến từ một chú chim nhỏ bằng nắm tay thành người trưởng thành nên Ninh Diệu không còn nổi trên mặt nước nữa mà chìm xuống. Y thuận thế mà ngồi lên người trước mắt, không chút khách khí mà dồn toàn bộ sức nặng của mình lên người hắn. 

Lúc hai người họ còn trú ngụ trong ngôi nhà tại nơi hẻo lánh, khi ấy Ninh Diệu vẫn là cục bông nhỏ, đêm nào Úc Lễ cũng ngủ bên cạnh y.Không xong rồi, lúc y ra ngoài quên không đổi màu tóc!

“Không phải lúc nào ngươi cũng là chim.” Úc Lễ nói: “Hôm nay ngươi đã trở về hình người nên chúng ta sẽ tách ra ngủ.”Mà người khiến hắn ta chỉ muốn lừa về viện của mình khẽ mỉm cười.

Ninh Diệu không hiểu tại sao không phải lúc nào mình cũng là chim, y không chỉ là chim mà còn là vua của các loài chim nữa cơ.Có chiếc trường bào màu trắng rơi từ trên không xuống, khoác lên người Ninh Diệu, che khuất cảnh xuân bên dưới.

Úc Lễ vẫn muốn rời đi, dưới tình thế cấp bách, Ninh Diệu đành dùng cách hữu dụng nhất mà y hay dùng khi không lấy được món đồ nào đó- làm nũng 

“Nhưng… nhưng mà nếu huynh không nằm bên cạnh ta thì ta sẽ không ngủ được.”

Giọng nói của y mềm mại, ẩn chứa sự mong đợi và nỗi khát khao, cho dù là người có ý chí sắt đá nhất nghe thấy cũng hóa mềm mại.Từ trước đến giờ Úc Lễ đều rất ung dung, đây là lần đầu tiên Ninh Diệu thấy hắn bước đi một cách vội vàng như vậy.

Quả thực Úc Lễ là người có ý chí sắt đá nhưng đó là với người khác, hiện tại khi đối mặt với Ninh Diệu, hắn còn mang theo một loại tâm tình khó có thể diễn tả.Úc Lễ không buông tay, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của Ninh Diệu rồi gằn từng tiếng: “Nếu ngươi còn nói như vậy nữa thì đến lúc đó, dù ngươi có kêu đến khàn cả giọng, khóc sưng cả mắt, khóc linh thạch ra đầy giường thì sẽ không ai có thể cứu được ngươi, đã hiểu chưa?”

Đây chính là mời gọi.

Trước mắt Ninh Diệu tối sầm lại, những thứ khác trong tầm mắt y đều bị bóng dáng cao lớn màu đen che khuất, có người nắm lấy cằm y rồi nâng lên.

“Thiếu gia nhỏ, ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?” Ánh mắt của Úc Lễ vừa rét buốt lại vừa nóng rực: “Ngươi nói như vậy là vì chưa từng chịu khổ bao giờ đúng không?”Chương 39

Khoảng cách giữa hai người họ rất gần, đôi môi mỏng của Úc Lễ ngay trước mắt Ninh Diệu, dường như chỉ cần hắn hơi cúi đầu là hai cánh môi có thể chạm vào nhau.Edit: onecolourTrong lòng Ninh Diệu lại tràn đầy tự tin, lúc y cất gương xong thì Úc Lễ đã bế y về phòng ngủ. Ninh Diệu được đặt lên giường, y tự giác nằm lui vào bên trong, nhường chỗ ngủ cho Úc Lễ như mọi khi, Nhưng lúc này Úc Lễ lại không nằm bên cạnh y, mà sau khi thả Ninh Diệu xuống, hắn lại đi về phía cửa phòng. 

Hai mắt của Ninh Diệu mở to, bản năng của y đã nhận ra sự nguy hiểm. Úc Lễ dùng sức nắm chặt cằm của y, Ninh Diệu giãy dụa, cố gắng giải thoát cho khuôn mặt của mình.

Úc Lễ không buông tay, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của Ninh Diệu rồi gằn từng tiếng: “Nếu ngươi còn nói như vậy nữa thì đến lúc đó, dù ngươi có kêu đến khàn cả giọng, khóc sưng cả mắt, khóc linh thạch ra đầy giường thì sẽ không ai có thể cứu được ngươi, đã hiểu chưa?”Sự kết hợp của ba loại màu sắc này đã khắc sâu vào trong lòng của mỗi Phượng tộc.

“Hiểu… hiểu rồi.” Ninh Diệu nhỏ giọng trả lời.

Úc Lễ buông lỏng tay, hắn đứng thẳng người rồi quay lưng lại.Có giọt nước nho nhỏ vương trên hàng mi dài của người ấy, khi y chớp mắt, giọt nước ấy trượt qua khuôn mặt non mịn, hòa cùng những vệt nước khác trên má, trộn thành một giọt nước lớn hơn nữa rồi lăn xuống, rơi trên một nơi đỏ tươi.

“Đừng coi ta là một người có đạo đức cao thượng.”

Nói xong câu này thì bóng dáng của Úc Lễ đã biến mất.Phượng Huyền bay lại gần nhưng không ngờ lại thấy một người đứng gần gốc cây đó. Người nọ mặc một chiếc pháp bào màu vàng, dáng người y mảnh khảnh, mái tóc dài màu đen của y như dải lụa xõa tung ở sau lưng. Y cúi đầu, đương thưởng thức một bông hoa nhỏ trắng muốt. 

Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, Ninh Diệu ngồi ngơ ngác trên giường một lúc rồi nằm xuống.

Bây giờ vẫn còn khá sớm, là giờ tiêu khiển sau bữa tối. Ninh Diệu hoàn toàn không ngủ được, y lăn qua lộn lại rồi đứng dậy.

Úc Lễ không cho Ninh Diệu nói như vậy, y không nói nữa là được, sao lại còn tức giận với y cơ chứ. Tuy rằng Ninh Diệu chỉ có ký ức của nửa tháng nay, nhưng y vẫn có chút cảm giác rằng, người thực sự để tâ m đến suy nghĩ của y sẽ không bao giờ nặng lời rồi rời đi như Úc Lễ vừa mới nãy. “Nhưng ta không phải…” Ninh Diệu còn chưa dứt lời thì khóe mắt đã liếc thấy tóc của mình.

Hừ, người tốt mà cứ giả vờ làm người xấu!Đủ loại lời đọng lại nơi đầu lưỡi, cuối cùng Phượng Huyền thốt lên: “Ai đưa ngươi vào đây? Như thế này là trái với tộc quy, đi với ta!”

Không có ai nói chuyện với Ninh Diệu khiến y thấy buồn chán nên y mò mẫm tự mình xuống giường, đỡ một tay lên tường để học cách đi đường. Đối với y thì điều này không khó, chẳng lâu sau Ninh Diệu đã biết cách đi. Sau khi dò dẫm được một lúc thì y đã có thể bước đi như bay.Cho tới bây giờ, Phượng Huyền vẫn luôn rất hài lòng với ngoại hình của mình, hắn ta kiêu sa mà ngạo nghễ, cũng cho rằng như vậy là đẹp nhất. Nhưng hiện tại, quan niệm thâm căn cố đế trong hắn ta suốt mấy trăm năm qua đã bị sụp đổ nghiêm trọng.

Ở đây không có đồ gì để chơi nên Ninh Diệu cứ vậy mà đi lung tung, đang đi thì nhìn thấy mấy rương pháp bào mà Phượng tộc đưa tới. Ninh Diệu mở rương ra, tùy tiện lấy một bộ rồi mặc lên người.Hừ, người tốt mà cứ giả vờ làm người xấu!“Ta… vào đây là trái với tộc quy ư?” Ninh Diệu nói với vẻ không thể tin nổi.

Lần này pháp bào rất vừa người, không còn xuất hiện tình trạng không mặc được nữa. Sau khi mặc pháp bào xong, Ninh Diệu quyết định tùy tiện đi dạo trong sân.“Không phải lúc nào ngươi cũng là chim.” Úc Lễ nói: “Hôm nay ngươi đã trở về hình người nên chúng ta sẽ tách ra ngủ.”Bây giờ vẫn còn khá sớm, là giờ tiêu khiển sau bữa tối. Ninh Diệu hoàn toàn không ngủ được, y lăn qua lộn lại rồi đứng dậy.

Nơi Ninh Diệu ở chính là chủ viện, bên ngoài là rừng cây ngô đồng cao lớn. Tương truyền phượng hoàng chỉ sống trên cây ngô đồng nên trong Phượng tộc trồng rất nhiều loại cây này. Cây ngô đồng ở đây cũng khác hoàn toàn với những cây ngô đồng bình thường khác, mỗi phiến lá trên cây đều phát ra ánh sáng nhạt màu, trông giống như hoàng kim.Mọi tiếng gió đều yên lặng trong khoảnh khắc này.

Ninh Diệu đi vào rừng cây, y phát hiện ngoại trừ cây ngô đồng thì nơi này còn rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo, khiến khu rừng này trở nên thích mắt hơn. Ninh Diệu vừa bước vào đã được cả rừng cây hoan nghênh, nếu có thể nở hoa thì chúng liền nở hoa, có thể mọc lá thì nhú thêm lá, chỉ hy vọng có thể hấp dẫn được ánh mắt của người kia. Bước chân của Úc Lễ không hề dừng lại.

Ninh Diệu chậm rãi đi tới, y cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi một bông hoa vừa mới cố gắng nở rộ.

***

Sau một buổi nói chuyện nữa với trưởng lão, Phượng Huyền sải cánh bay vào bên trong rừng ngô đồng.

Trưởng lão nói với hắn ta rằng đã đưa pháp bào đến nơi ở của phượng hoàng, không lâu sau họ sẽ biết được diện mạo của y. Trưởng lão nói xong lại hỏi Phượng Huyền đã lên kế hoạch chu đáo hay chưa, có nghĩ cách làm thế nào để lấy lòng phượng hoàng không, rốt cuộc thì khả năng bề ngoài của phượng hoàng không đẹp là rất nhỏ, có lẽ cuối cùng người được chọn vẫn sẽ là Phượng Huyền.

Phượng Huyền ậm ừ mấy tiếng rồi kết thúc cuộc trò chuyện. Bề ngoài hắn ta nói muốn tự mình nhìn xem, phải chắc chắn không có sai sót, xem kế hoạch thế nào mà làm theo, nhưng thực tế Phượng Huyền chưa từng nghĩ tới chuyện này, hắn ta chỉ tùy tiện tìm lý do cho có lệ mà thôi. Dù sao thì hắn ta cũng sẽ không thể có ấn tượng tốt với phượng hoàng chỉ vì y có bề ngoài đẹp đẽ.

Hắn ta khổ cực suốt mấy trăm năm, học tập biết bao nhiêu thứ để có thể trở thành một thủ lĩnh tốt. Hiện tại phượng hoàng lại đột nhiên trở về, đoạt đi vị trí của hắn ta, chẳng lẽ đến cả tư cách chán ghét y Phượng Huyền cũng không có ư?Giọng nói của y mềm mại, ẩn chứa sự mong đợi và nỗi khát khao, cho dù là người có ý chí sắt đá nhất nghe thấy cũng hóa mềm mại.Nước mắt y thấm vào ống tay áo nên không hóa thành linh thạch, nhưng áp ống tay áo ướt đẫm nước trong hồ lên mặt khiến Ninh Diệu thấy khó thở. Cả khuôn mặt Ninh Diệu đều là nước, trên người cũng ướt đẫm nước, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương và tuyệt vọng.

Hừ, trên đời này có nhiều mỹ nhân đến vậy, Phượng Huyền chỉ thích chính bản thân mình, dù dáng vẻ của phượng hoàng có đẹp đẽ đến đâu thì cũng chẳng phải gu của hắn ta!

Phượng Huyền bay lượn giữa rừng ngô đồng, dù hắn ta không phải phượng hoàng nhưng cũng thích đậu trên cành cây ngô đồng. Hắn ta thường xuyên nghỉ ngơi trên một gốc cây ngô đồng trong khu rừng này, lần này Phượng Huyền cũng định nghỉ trên chiếc cây ấy.

Phượng Huyền bay lại gần nhưng không ngờ lại thấy một người đứng gần gốc cây đó. Người nọ mặc một chiếc pháp bào màu vàng, dáng người y mảnh khảnh, mái tóc dài màu đen của y như dải lụa xõa tung ở sau lưng. Y cúi đầu, đương thưởng thức một bông hoa nhỏ trắng muốt. “Ta thật sự khó coi lắm sao?” Ninh Diệu hỏi.

Gió nhẹ thổi qua khiến đóa hoa mềm mại kia hơi rung rinh, cũng làm lay động cả những sợi tóc đen dài của y. Người ấy đưa tay vén mái tóc dài ra sau tai, động tác ấy đã làm lộ khuôn mặt trắng nõn của y. Có lẽ là do nghe thấy tiếng vỗ cánh nên người ấy ngẩng đầu, nhìn về phía Phượng Huyền, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Mọi tiếng gió đều yên lặng trong khoảnh khắc này.

Cho tới bây giờ, Phượng Huyền vẫn luôn rất hài lòng với ngoại hình của mình, hắn ta kiêu sa mà ngạo nghễ, cũng cho rằng như vậy là đẹp nhất. Nhưng hiện tại, quan niệm thâm căn cố đế trong hắn ta suốt mấy trăm năm qua đã bị sụp đổ nghiêm trọng.Sau một buổi nói chuyện nữa với trưởng lão, Phượng Huyền sải cánh bay vào bên trong rừng ngô đồng.Đánh giá này rất tốt nhưng Ninh Diệu vẫn không tin, y đang hoài nghi thì một chiếc gương nhỏ đã bay đến trước mặt. Ninh Diệu cầm nó lên rồi nhìn bản thân mình trong gương. Y nhìn trái nhìn phải rồi mới chắc chắn rằng Úc Lễ nói không hề sai, hắn cũng không bị dọa chạy vì mình quá xấu. Không có ai nói chuyện với Ninh Diệu khiến y thấy buồn chán nên y mò mẫm tự mình xuống giường, đỡ một tay lên tường để học cách đi đường. Đối với y thì điều này không khó, chẳng lâu sau Ninh Diệu đã biết cách đi. Sau khi dò dẫm được một lúc thì y đã có thể bước đi như bay.

Không kiêu ngạo và càn quấy, giống như ánh dương có thể chiếu sáng và sưởi ấm vạn vật thì có chỗ nào không tốt cơ chứ?

Phượng tộc hướng dương mà sinh, hướng theo ánh sáng chính là bản năng của Phượng tộc.Hồ linh tuyền này dùng để ngâm toàn thân, dường như nước trong hồ càng lúc càng nóng, máu trong người hắn cũng bắt đầu nóng lên, trào dâng khắp thân thể.

Đôi cánh đập vào thân cây khiến Phượng Huyền đau đớn nhưng hắn ta cố không phát ra âm thanh. Phượng Huyền đáp xuống, biến trở về hình người. Hắn ta vì cái giá của Thánh Tử Phượng tộc mà đứng yên tại chỗ, mái tóc dài màu đỏ đã nói rõ thân phận của Phượng Huyền, chỉ cần là một nhân tộc hơi hiểu biết một chút chắc chắn sẽ đi lên giới thiệu bản thân khi nhìn thấy Phượng tộc ở đây.Ha, không hổ là mình, lúc là chim đã đẹp, lúc làm người cũng cực kỳ đẹp!

Nhưng Phượng Huyền không đợi được người kia chủ động lại gần nói chuyện với mình, dường như y có hứng thú với đám hoa cỏ hơn là với hắn ta.

Phượng Huyền chờ một hồi nhưng không kìm lòng được nữa, hắn ta đi từng bước một tới. Trong mấy bước chân ấy, Phượng Huyền suy nghĩ rất nhiều.Phượng Huyền chờ một hồi nhưng không kìm lòng được nữa, hắn ta đi từng bước một tới. Trong mấy bước chân ấy, Phượng Huyền suy nghĩ rất nhiều.

Không biết người đồng tộc nào đã đưa y vào đây, sao lại không nói một tiếng nào với Thánh Tử là hắn ta chứ?Nhưng Phượng Huyền không đợi được người kia chủ động lại gần nói chuyện với mình, dường như y có hứng thú với đám hoa cỏ hơn là với hắn ta.

Trong tộc không có quy định được phép dẫn nhân tộc vào, điều này là trái với quy định, cần bị trừng phạt, trước hết cứ phạt người này phải ở viện của Phượng Huyền trong ba năm là được.Ninh Diệu không biết trường kiếm của Úc Lễ đã bị hắn ném vào trong nhẫn trữ vật từ lần đầu tiên y lên tiếng.Không biết người đồng tộc nào đã đưa y vào đây, sao lại không nói một tiếng nào với Thánh Tử là hắn ta chứ?

Càng đến gần, Phượng Huyền phát hiện biểu cảm của người ấy không hề vui vẻ hay kích động, cũng chẳng sợ hãi và thất thố như trong tưởng tượng của hắn ta. Đối với y, Phượng Huyền không khác nào một người bình thường vô tình đi ngang qua, chỉ cần liếc mắt một cái là kết thúc.

Phượng Huyền nhíu mày, hắn ta không muốn làm cho phượng hoàng hài lòng nhưng nếu là người này thì không phải không được. Vốn dĩ Phượng Huyền không hề giỏi làm chuyện này, khi khoảng cách giữa hai người càng gần, đầu óc của hắn ta càng trở nên trống rỗng, thậm chí hắn ta còn chẳng biết phải mở miệng nói điều chi.

“Trùng hợp thật đấy, ngươi cũng đến đây chơi ư?” Người nọ nói.

Đúng vậy, chính là trùng hợp như thế đấy, hẳn đây là số mệnh do ông trời sắp đặt. Sau khi Ninh Diệu ôm lấy cổ Úc Lễ, áp tai mình vào tai hắn mới nhận ra có điều gì đó không đúng. Trước đây y phải bám cả cơ thể lên cổ Úc Lễ mới có thể miễn cưỡng ôm lấy cổ hắn, nhưng hiện tại Ninh Diệu chẳng tốn chút sức nào, chỉ cần duỗi hai tay ra là đã ôm được.

Phượng Huyền đã là Thánh Tử mấy trăm năm rồi, rèn luyện quanh năm khiến hắn ta có một cơ thể cường tráng, có thể dễ dàng dùng Sinh Tử Hoàn để để ra những đứa con khỏe mạnh. Nhân yêu hỗn huyết, nhất định hậu đại của hai người họ có thể kết hợp ưu điểm của hai tộc, thống nhất tam giới.Ninh Diệu không đứng dậy, y nghi ngờ sờ sờ chiếc áo trên người: “Ta vẫn đang ở trong nước mà, sao huynh lại mặc áo cho ta?”

Đủ loại lời đọng lại nơi đầu lưỡi, cuối cùng Phượng Huyền thốt lên: “Ai đưa ngươi vào đây? Như thế này là trái với tộc quy, đi với ta!”

Ninh Diệu: “?”

“Ta… vào đây là trái với tộc quy ư?” Ninh Diệu nói với vẻ không thể tin nổi.

Phượng Huyền vừa mở miệng liền biết không ổn, hắn ta chỉ có thể xụ mặt, căng mặt nói: “Vốn nhân tộc đã không thể tự ý đi lại một mình ở đây, ngươi đi với ta.”“Không, rất đẹp.” Úc Lễ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Là người đẹp nhất mà ta từng gặp.”

“Nhưng ta không phải…” Ninh Diệu còn chưa dứt lời thì khóe mắt đã liếc thấy tóc của mình.

Không xong rồi, lúc y ra ngoài quên không đổi màu tóc!

Ninh Diệu nghĩ nhanh, cuối cùng y khẽ cười: “Có lẽ ngươi hiểu lầm rồi.” Ninh Diệu tùy tiện nâng một nắm tóc của mình lên: “Ta mới nhặt được món đồ chơi rất thú vị, nghe nói là có thể ngụy trang thành nhân tộc nên muốn thử một lần.”Úc Lễ kiên cường trải qua những ngày tháng ấy nên thế gian đồn rằng hắn đã sớm chặt đứt thất tình lục dục, vì thế nên hắn mới có thể đi tới đỉnh cao nhất, trở thành người mạnh nhất.

Nương theo giọng nói của Ninh Diệu, màu đen trên mái tóc của y rút đi như thủy triều, dần biến thành màu bạch kim. Mái tóc kia có màu bạch kim nhạt, giống như có thể phát ra nguồn sáng lờ mờ trong bóng tối, khiến người nọ càng trở thêm thánh khiết. Mà tại phần đuôi tóc của y, màu bạch kim lại dần chuyển đỏ.

Sự kết hợp của ba loại màu sắc này đã khắc sâu vào trong lòng của mỗi Phượng tộc.

Trong đầu Phượng Huyền lại trống rỗng, hắn chậm rãi hỏi một vấn đề vốn đã không cần phải hỏi lại: “Ngươi là…”Trong tộc không có quy định được phép dẫn nhân tộc vào, điều này là trái với quy định, cần bị trừng phạt, trước hết cứ phạt người này phải ở viện của Phượng Huyền trong ba năm là được.

Mà người khiến hắn ta chỉ muốn lừa về viện của mình khẽ mỉm cười.Đúng vậy, chính là trùng hợp như thế đấy, hẳn đây là số mệnh do ông trời sắp đặt. 

“Ta là phượng hoàng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện