Trời mưa có khó không? Trong cuồng phong gào thét cùng sấm chớp, không ai dám mở miệng nói chuyện.

Mây đen kia đã hoàn toàn che khuất ánh mặt trời, rõ ràng là ban ngày, lại có bóng tối ban đêm.

Có chất lỏng lạnh từ trên cao rơi xuống, nhỏ giọt trên khuôn mặt của người nhìn lên bầu trời.

Mưa thay đổi từ nhỏ sang lớn, chỉ trong nháy mắt.

Đây là một đám yêu có tu vi có yêu lực, ngày thường tự nhiên sẽ không để cho mình bị gió mây xối ướt. Nhưng hiện tại, không có một con yêu đảm nào dám dùng ra linh lực. Bọn họ tùy ý để cho những giọt mưa rơi trên cơ thể của bọn họ, làm ướt quần áo, ướt tóc.

Đối diện với bọn họ, nhất là người thanh niên đứng ở giữa sân.

Y lẳng lặng đứng ở giữa mưa to, tuy rằng cũng đồng dạng không có dùng ra linh lực, nhưng nửa điểm cũng không có bị nước mưa làm ướt.

Mưa lớn chỉ tàn khốc đối đãi với những người khác, đối đãi với thanh niên kia lại là mọi cách che chở, vạn lần không nỡ làm ướt y, làm cho y chịu lạnh.

"Thế nào?" Ninh Diệu nhìn đám yêu quái giống như gà rớt trong nồi canh, thản nhiên mở miệng: "Ta không muốn thành thân với bọn họ, có phải là ta vi phạm quy định hay không?"

Y mỉm cười: "Rồng Thần sẽ trừng phạt ta?"

Tương ứng với câu nói này, phảng phất như tia chớp có thể xé rách trời đất sáng lên, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của chúng yêu.

- Đương nhiên là không! Lão yêu phản ứng nhanh nhất lớn tiếng nói, sau đó lão trừng mắt nhìn hai huynh đệ, "Lão tam lão ngũ, đem hai người bọn họ kéo xuống, đừng để cho bọn họ chướng mắt đại nhân!"

Hai huynh đệ Lâm Giảo hiện tại vẫn còn ngơ ngác, bọn họ nhìn Ninh Diệu, miệng khẽ há, giống như hoàn toàn không thể tin được đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó, hai huynh đệ Lâm Giảo đã được đưa đi.

Lão yêu nịnh nọt nói: "Không biết ngài đại giá đến đây, chúng ta sẽ đón gió tẩy trần cho ngài."

"Không cần." Ninh Diệu vẫn giữ được vẻ mặt lạnh nhạt: "Lần này ta cũng chỉ thuận tiện đến xem, ta còn có chuyện khác, không thể ở lại đây lâu. Ngươi chỉ cần cởi bỏ ảo thuật, đưa ta trở lại tòa thành trì kia."

Ninh Diệu vẫn là một bộ dáng tu vi thấp yếu, tùy tùy tiện tiện tiện có thể bị gϊếŧ chết. Lúc trước chúng yêu đối với tu vi thấp yếu của y cười nhạt, hoàn toàn không để ở trong lòng. Nhưng bây giờ, bộ dáng này trong mắt chúng yêu đã biến thành Ninh Diệu thâm tàng bất lộ*, là bọn họ căn bản không cách nào nhìn thấu ngụy trang của Ninh Diệu.

*Thâm tàng bất lộ: Những cao nhân “thâm tàng bất lộ” giống như đại dương mênh mông. Họ che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh và vũ khí kinh người.

Lời Ninh Diệu nói căn bản không có một yêu nào dám phản đối, lão yêu liên tục đáp ứng, biến trở về nguyên hình, để Ninh Diệu ngồi trên người lão.

Cảm nhận được một khắc trọng lượng rơi trên lưng mình, lão yêu thiếu chút nữa kích động nước mắt tung hoành, cũng thấy được ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của các đồng tộc khác.

Lão cõng không phải người khác, chính là đại nhân vật bọn họ có thể dễ dàng hô mưa gọi gió nha! Đó là niềm vinh hạnh của lão!

Ninh Diệu bị mang theo cất cánh, bay ra ngoài.

Có vẻ như mọi thứ diễn ra suôn sẻ, nhưng mọi thứ đã diễn ra được một nửa, vẫn có một chút tai nạn nhỏ đã xảy ra.

Sau khi Lâm Giảo lo lắng có đồng tộc coi trọng Ninh Diệu, thừa dịp hắn không chú ý mang Ninh Diệu đi. Vì thành thân có thể thuận lợi tiến hành, Lâm Giảo vụиɠ ŧяộʍ khởi động cấm chế trong tộc, phong tỏa khu vực này, dẫn đến hiện tại căn bản không có biện pháp dễ dàng ra vào.

"Cái đồ khốn của nợ này!" Lão yêu mắng to, sau khi thử cởi bỏ cấm chế, mồ hôi đầm đìa giải thích với Ninh Diệu, "Cấm chế này không cách nào tùy ý cởi bỏ, chỉ có mỗi ngày giữa trưa mới là thời cơ cởi bỏ cấm chế. Hiện tại qua canh giờ này, đã không có biện pháp cởi bỏ."

Bởi vì cấm chế này cực kỳ phức tạp, thậm chí có thể phòng ngự công kích của tối cường giả đương kim mạnh nhất, cho nên lão yêu cũng không cảm thấy Ninh Diệu giải không ra có vấn đề gì, chỉ cẩn thận lấy lòng nói: "Nếu không, ngài ở lại đây một đêm? Trưa mai, ta hứa sẽ đưa ngài ra ngoài!"

Ninh Diệu bình tĩnh gật đầu, đi theo lão yêu trở về.

Lúc này đây, nơi bọn họ an bài cho Ninh Diệu so với lúc trước xa hoa hơn nhiều, thậm chí còn tính toán trực tiếp nhường phòng tộc trưởng ra, vẫn là Ninh Diệu ngăn cản bọn họ.

Ninh Diệu vẻ mặt ẩn sĩ cao nhân vẫy lui yêu muốn lưu lại hầu hạ: "Ta không thích yêu hầu hạ, đều đi xuống đi."

Chờ toàn bộ yêu đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình mình, Ninh Diệu thở phào nhẹ nhõm.

Thật mệt mỏi.

Giả vờ là một ông lớn rất mệt mỏi.

Gương mặt đơ liệt cũng mệt mỏi.

Hu hu, y ngay cả hoạt động giải trí cũng không dám làm, chỉ sợ phá hủy hình tượng ông lớn của mình, nhưng y chỉ muốn làm một con cá muối vui vẻ nha.

Ninh Diệu rưng rưng nằm trên giường, dùng chăn quấn chặt mình.

Một ngọn nến được thắp sáng trên bàn nhỏ dựa vào tường để giữ cho căn phòng sáng sủa. Ninh Diệu chậm rãi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, cũng không chú ý tới lúc ngọn nến kia thiêu đốt, tản mát ra hương thơm ngọt ngào.

————

Trong phòng Lâm Giảo.

Lâm Giảo vẻ mặt âm trầm ngồi, mà không lâu trước còn cùng hắn đối chọi gay gắt, đại ca hắn hận không thể liều mạng ngươi chết ta sống, ngồi ở đầu kia của bàn.

Đại ca Lâm Giảo uống một ngụm trà, mở miệng phá vỡ sự trầm mặc của phòng này: "Không nghĩ tới, y lại có thực lực như vậy."

"Nói xong chưa, nói xong thì cút." Trong thanh âm Lâm Giảo là sát ý rõ ràng, "Nếu không phải ngươi chen ngang một cái, nào phát sinh chuyện như vậy!"

Đại ca Lâm Giảo cười khẽ một tiếng: "Tự lừa mình dối người cũng không có ý nghĩa, cho dù không có ta, chẳng lẽ y không phải là màu tóc chính thống, y có thể dễ dàng hô mưa gọi gió sao?"

Lâm Giảo không có phản ứng.

Đại ca Lâm Giảo lại tiếp tục hỏi: "Đệ đệ tốt của ta, một lần cũng không chạm vào y, ngươi cam tâm sao?"

Vấn đề này, hiển nhiên là khúc mắc của Lâm Giảo.

Một tộc bọn họ, tính dâm háo sắc, có đôi khi hứng thú tới, thậm chí căn bản không thèm để ý đối tượng lại là ai.

Nhưng sau khi gặp người kia, mọi thứ đều đã khác.

Những người còn lại trên thế gian trở nên vô vị, màu sắc tươi sáng duy nhất chỉ ở trên người người kia.

Một chút sáng ngời này bọn họ đã gặp qua, lại chưa từng chạm qua, làm sao có thể cam tâm?

Thanh âm vỡ vụn của ấm trà vang lên, là Lâm Giảo phất tay đập vỡ nó.

- Không cam lòng thì như thế nào, lấy thực lực của y, chẳng lẽ ta còn có thể ép buộc được y!

"Một mình ngươi có lẽ là không được, nhưng huynh đệ chúng ta liên thủ, chưa chắc không có một chút cơ hội." Đại ca Lâm Giảo uống một hơi cạn sạch chén trà, bàn tay hơi dùng sức, chén trà kia liền biến thành bột phấn.

Hắn cười nói: "Đắc thủ qua một lần, cho dù sau này hồn phi phách tán, không phải cũng đáng sao?"

Ánh mắt của Lâm Giảo chậm rãi trở nên trầm xuống, hắn sau khi suy tư một hồi lâu, nhếch miệng cười: "Ngươi nói đúng."

Lâm Giảo lại hỏi: "Kế hoạch của ngươi là gì?"

Đại ca Lâm Giảo tự nhiên là có kế hoạch: "Ta đoán bọn họ sẽ an bài phòng tốt hơn cho y, đã sớm đốt nến tình ở trong phòng kia, chờ y hít đủ lượng, chúng ta liền..."

————

Đêm đã khuya.

Ninh Diệu tỉnh lại từ trong giấc ngủ, chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng lên.

Trên trán là mồ hôi tinh tế rậm rạp, Ninh Diệu thở ra một hơi nóng, chỉ là không biết vì sao, ngay cả tiếng thở ra cũng biến thành một loại thở dốc kỳ quái mà Ninh Diệu chưa từng nghe mình phát ra trước đây.

Ninh Diệu vươn tay muốn lau mồ hôi trên trán, nhưng vừa vươn tay ra, y liền sửng sốt một chút.

Bàn tay kia vốn là thon dài trắng nõn, nhưng hiện tại, trên làn da bao bọc ngón tay kia hiện lên một tầng hồng mỏng.

Làn da của y... Làm thế nào biến thành màu hồng? Là quá nóng sao?

Thực sự nóng quá mà.

Ngoài nóng, còn có một nơi, cảm giác đặc biệt...

Ninh Diệu cảm thấy khó có thể mở miệng với trạng thái hiện tại của mình, đồng thời lại nhận ra có gì đó không ổn.

Có trá.

Y vốn không phải là người hứng thú với du͙ƈ vọиɠ da thịt, phải biết rằng, phàm là y có một chút hứng thú, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ có vô số người vây quanh, hầu hạ đến khi y hài lòng mới thôi.

Nhưng y không thích, y chỉ muốn cùng người mình thích thổ lộ tình cảm có phát triển sâu sắc.

Toàn thân đều mềm nhũn, Ninh Diệu lại thở ra một hơi, chậm rãi mò mẫm chống ngồi dậy, muốn xuống giường.

Y không biết ai đã hạ thuốc y, nhưng tiếp tục ở lại trong phòng, rõ ràng không phải là một chủ ý khôn ngoan.

Y phải chạy, chạy ra ngoài, giấu đi, cho đến khi hiệu quả của thuốc kết thúc.

Nhưng mũi chân Ninh Diệu còn chưa chạm đất, cánh cửa khóa trái phát ra một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó, bị một bàn tay bao trùm vảy tinh tế đẩy ra.

Ninh Diệu tận lực thẳng lưng, lạnh lùng nhìn hai yêu đi vào.

Trong nháy mắt bọn họ bước vào, dưới chân hai người liền cùng nhau kết ra mạch máu yêu lực đại biểu cho phong tỏa.

Yêu lực kia giống như một cái lưới lớn, thông qua phương thức vận chuyển đặc thù, lưới lại toàn bộ phòng.

"Xem ra tân nương của chúng ta đã tỉnh rồi." Đại ca Lâm Giảo nhìn qua, ánh mắt hắn nheo lại, bên môi cũng là ý cười ái muội, "Còn hài lòng cái này... Chúng ta có nên cùng ngươi trải qua đêm động phòng hoa chúc không, ừm?"

Hai người này căn bản không đợi được nữa, không đợi Ninh Diệu trả lời, lắc mình tới trước mặt Ninh Diệu.

Ninh Diệu muốn đứng dậy né tránh, nhưng theo thời gian trôi qua, bây giờ tay chân y càng lúc càng mềm nhũn, mạnh mẽ đứng lên chỉ sợ sẽ chỉ làm cho mình ngã xuống đất, vì thế đành phải duy trì tư thế ban đầu.

"Lá gan các ngươi không nhỏ." Ninh Diệu lạnh lùng, tận lực không lộ vẻ sợ hãi muốn dùng lời nói đuổi người ta ra ngoài: "Nể tình đều có huyết mạch Rồng, ta cho các ngươi một cơ hội. Hiện tại ra ngoài, ta có thể coi như hết thảy không có phát sinh, nếu không..."

Không khí ngưng trệ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Lâm Giảo cười nhạo một tiếng: "Quá muộn, không kịp rồi."

Ánh mắt nhìn thấy người này lần đầu tiên, liền không kịp rồi.

Ninh Diệu vì ngủ mà vạt áo hơi rộng mở, lộ ra nửa phần xương quai xanh và lồng ngực.

Trên da thịt trắng nõn kia bị nhuộm hồng phấn khác thường, làm cho người ta không khỏi muốn chạm vào, xem nó còn có thể càng đỏ hay không.

Tay đại ca Lâm Giảo đưa về phía Ninh Diệu, hắn cười nói: "Hai chúng ta cùng nhau, có thể sẽ có chút đau, phải vất vả ngươi nhịn một chút."

Lâm Giảo cũng cười, đưa tay trực tiếp muốn kéo vạt áo Ninh Diệu ra: "Nếu như nhịn không được, liền gọi ra, ta thích nghe."

Ninh Diệu ghê tởm muốn nôn, y quyết định liều mạng với hai tên ngốc bức* này.

*Ngốc bức: tức là ý chỉ một kẻ ngu ngốc nhưng thích ra vẻ tưởng thế là hay, không biết mình đang làm trò hề.

Nếu đem gió thổi bay tất cả các phòng ốc, cũng có thể so sánh hai kẻ ngốc này cùng một lúc bay?

Nhưng hai tên yêu kia không thể đụng phải y, có một đạo ánh sáng sáng lên, bảo vệ Ninh Diệu toàn bộ.

Ninh Diệu kinh ngạc cúi đầu, nhìn thấy khối ngọc bội Úc Lễ đưa cho y tản ra ánh sáng.

Đây là...?

Ninh Diệu còn chưa thể tự hỏi ra kết quả, đã ngửi được mùi lạnh như băng. Cùng lúc đó, mùi máu tươi cũng tràn ngập trong không khí.

Y kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy hai yêu đứng ở trước mặt y bị chém thành hai nửa, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười không kịp thu hồi.

Ở phía sau bọn họ, Úc Bành một tay cầm kiếm.

Hắn mặt không chút thay đổi, phảng phất là Tu La chân chính đến từ địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện