Chương 1161

Đầu tiên đưa người đi cách ly với mọi người mới là phương pháp tốt nhất, công tước Otto xoay lưng lại với mọi người, hai tay nắm chặt lấy gậy.

“Ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đưa mọi người về an toàn, chỉ là ‘theo tình hình bây giờ sợ là không dễ đổi chỗ”

Thời gian bay mười mấy tiếng, dù có đưa bác sĩ lên máy bay cùng, không có dụng cụ thì cũng uổng công, người rất có thể sẽ chết luôn trên máy bay, những người này đều là anh em nhà mình, đối với bọn họ như thế, trong lòng Đỗ Huy không thoải mái.

“Sau khi ổn định thì đưa đi ngay lập tức, chỗ này không phải là nơi ở lâu, tiếp theo phái người đi canh giữ, luân phiên, bốn tiếng đổi ca một lần”

Công tước Otto vừa suy nghĩ vừa vỗ gậy, sau khi nói xong thì đi luôn.

Đỗ Huy nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi, cúi đầu nhìn những người nằm trên giường thở ra nhiều hơn hít vào, thở dài.

Lúc người được đưa đi, đúng lúc NhanKiến Định tới nơi, Đỗ Huy chỉ kịp nhìn anh ấy một cái thì đã đi cùng với mấy người rồi.

NhanKiến Định có vẻ mỏi mệt, nhìn mấy người đến đón mình ở trước mặt, gật đầu đi theo sau về phía trước.

“Ngài bảo chúng tôi đưa anh đến khách sạn gần đây, chuyện sau này đợi ngài nghỉ ngơi xong rồi, đương nhiên sẽ tìm người báo cho anh”

Sau khi lên xe, tài xế lái xe có hơi nơm nớp lo sợ nói, giọng nói còn hơi run rẩy.

“Đi trước đi”

Day lông mày, NhanKiến Định không tính toán mấy chuyện này với người này, lúc đến A Sâm đã nói rất rõ ràng với anh, có chút chuyện anh không thể quá gấp gáp, dù sao người cũng đã đến rồi, chậm rãi tính toán là được!

Tài xế vừa nghe anh ấy nói thế thì thở phào, trên mặt có ý cười, động tác lưu loát lái xe đi, Trong xe vô cùng yên lặng, NhanKiến Định nhắm mắt nghỉ ngơi một đường, đợi sau khi xe dừng lại mới đột nhiên mở trừng mắt ra.

Nhìn thấy khách sạn quen thuộc bên ngoài khiến anh ấy phát run đó, vô ý thức xoa ngón tay mình, ngơ một lúc mới xuống.

“Phòng vẫn là phòng anh ở lúc trước, ngài nói để anh nghỉ ngơi cho tốt trước, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại”

Tài xế không có ý xuống xe, xoay người đưa một tấm danh thiếp bằng hai tay cho NhanKiến Định, vô cùng cẩn thận n‹ “Tôi biết rồi, thay tôi chào hỏi ông ngoại”

NhanKiến Định mang cái vali nhỏ của mình bước từ trên xe xuống, đứng trước cửa khách sạn một lúc, đợi xe đi một lúc rồi mới sải bước đi vào không hoảng loạn.

Tài xế lái xe đi rồi, núp ở một chỗ hơi xa một chút, sau khi tận mắt nhìn thấy NhanKiến Định bước vào mới đi.

Quanh quẩn tốn thời gian hơn năm phút mới lái về căn nhà ở tạm bây giờ của công tước Otto.

“Thưa ngài, đã đưa cậu chủ đến nơi, người canh giữ xung quanh cũng đã vào vị trí hết rồi, ngài yên tâm, chắc chẳn sẽ nhìn chăm chằm hành tung của anh ấy trong hai mươi tư tiếng”

Tài xế nuốt một miếng nước bọt, lần đầu tiên anh ta nói chuyện với công tước Otto ở khoảng cách gần như thế.

Khó tránh khỏi hơi căng thẳng và không biết phải làm sao, nhưng dẫu sao thì đã tốt hơn nhiều so với lần gặp mặt gập ghềnh đầu tiên.

“Lui xuống đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện