Chương 1159

Anh từ từ đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, dùng tay xoa nhẹ khuôn mặt trắng nốn của cô. Động tác không quá mạnh, nhưng Tô.

Minh Tú đã mau chóng tỉnh lại, hai mắt mông lung nhìn về phía trước, sau khi nhận ra người trước mặt, rất mau đã tỉnh táo.

“Sao lại quay về nhanh như vậy?”

Xoa nắn mặt mình một hồi, để nhìn bản thân có tỉnh thần hơn, NhanMinh Tú ngáp một cái, mơ hồ hỏi, trên khóe mắt hãy còn đọng lại hai giọt nước mắt trong veo.

“Buồn ngủ thì lên giường ngủ đi, cố chống làm gì?”

NhanKiến Định nhìn thấy cô buồn ngủ như thế này, đau lòng không thôi, cứng rẳn vịn tay cô, nửa ôm nửa đỡ cởi giày ra, nhét vào trong chăn của mình, ngồi bên cạnh giường nhìn cô.

“Sau nửa tiếng nữa anh phải đi một chuyến, ở nhà đợi anh, không.

có chuyện gì thì có thể tìm thời gian chơi cùng với bọn trẻ, đợi anh quay về, đám cưới của chúng ta có thể bắt đầu tổ chức rồi, thế nên ở nhà ngoan ngoãn đợi anh biết chưa?”

Vừa nhẹ nhàng nói, NhanKiến Định vừa vỗ vai cô, nửa dỗ dành nửa khuyên nhủ, NhanMinh Tú không nói được mấy câu thì nhắm hai mắt, hô.

hấp ổn định nhanh chóng, khuôn mặt trái xoan hồng lên, nằm trong chăn, đã ngủ rồi!

Động tác của NhanKiến Định cẩn thận giúp cô nhét góc chăn vào, nhẹ nhàng linh hoạt thu thập một số đồ cần thiết, nghĩ ngợi muốn để lại một lá thư, mới yêu thương không nỡ đóng cửa lại, rời khỏi bệnh viện trong sự yểm hộ của Hoäc Anh Tuấn, đi về phía xa.

Tình hình bên công tước Otto không tốt lắm, từ sau khi Abel cùng đi theo, người ông ta mang theo đều gặp trở ngại rất lớn trong hành động, đến bây giờ vẫn không bắt được nội gián, có thể nói là ẩn nấp vô.

cùng tốt.

Lần trước Đỗ Huy đem theo một đám người đi lấy lại mặt mũi, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, không xách được ai về.

Mắt thấy thời gian dần trôi qua, công tước Otto cảm thấy thân thể mình yếu đi từng ngày, có phần không đợi được nữa!

Thân thể của mình tự mình biết, có thể chống đỡ qua mùa đông năm nay hay không là một vấn đề rất lớn, bây giờ không suy nghĩ kỹ càng như thế, nói không chừng có thể thời gian chống đỡ được sẽ càng ngắn hơn, thế nên đối phó với Abe, ông ta cần phải đánh càng nhanh càng tốt.

Cũng may tình huống thân thể ông ta có thể nào thì cũng không nói với cả Đỗ Huy, thêm việc trước khi ra ngoài gặp người ta ông ta đều uống thuốc, dẫn đến bây giờ, cũng không có ai phát hiện ra thân thể của ông ta có chỗ không hợp lý, ngoại trừ Đỗ Huy, người đi theo ông ta mỗi ngày này.

“Thưa ngài, đã theo lời dặn dò của ngài sai người đi đón cậu chủ rồi, ngài yên tâm người được phái đi sẽ đưa anh ta đến nơi nên đi”

Đỗ Huy nhíu mày đứng trước mặt công tước Otto, mùi thuốc trong phòng thoảng như có như không, khiến trong lòng anh ta trâm xuống.

“Sắp xếp cho tốt, đi xuống trước đi, tạm thời chỗ này của tôi không có chuyện gì cần cậu”

Ôm ngực nhẹ giọng họ hai tiếng, mấy ngày nay tiêu hao ở chỗ này, tinh thần và thể lực quả thực có chút không ổn, khi mới ngồi xuống chưa được mấy phút, mồ hôi trên trán công tước Otto đã chảy xuống.

“Thân thể của ngài còn ổn chứ? Có cần gọi bác sĩ đến xem giúp ngài không?”

Thấy ông ta động đậy một chút cũng có hơi gian nan, Đỗ Huy không yên tâm, dù biết lời này không nên nói, nhưng vẫn không nhịn được, bước lên trước một bước, vô ý thức chìa tay ra nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện