Sau đó mọi người lại thấy được một màn còn khó tin hơn nữa!

Hai người bị hất lên không đang trung khoa chân múa tay bỗng hét lên.

Gã trung niên la oai oái như một mụ đàn bà, nghĩ rằng mình sẽ bị ngã chết nên ôm lấy một cột điện… Nếu không nhờ dưới chân gã vừa vặn có một cái đệm sắt, chỉ sợ dù có ôm lấy cột điện thì gã vẫn sẽ ngã từ trên cao xuống vì mất thăng bằng.

Còn mụ trung niên thì lại dùng một tư thế kì quặc mà chui đầu vào trong tấm lưới sắt ngăn cách với đường ray.

Không ai biết vì sao mụ lại có thể xuyên đầu qua mắt lưới nhỏ xíu như vậy, người chứng kiến chỉ có thể suy đoán rằng có lẽ chỗ đó có một lỗ rộng vừa đủ để mụ xuyên đầu qua mà thôi.

Để cổ mình không bị lưới sắt cắt đứt, mụ trung niên đành dùng hai tay nắm chặt những lỗ nhỏ trên lưới sắt, hai chân chống trên lưới sắt, không dám thả lỏng một khắc nào, nhưng mà tư thế này mệt lắm, mệt lắm.

Chỉ một chút sau, cầm cự không nổi nữa, cặp vợ chồng trung niên tỉnh hồn liền ra sức kêu to: “Cứu với! Ai đó gọi cảnh sát giùm với! Cứu chúng tôi với ——!”

Trong đám người vây xem, có người đã gọi điện thoại báo cảnh sát từ trước. Lần này, càng nhiều người nữa lấy điện thoại ra. Cơ mà trước khi gọi cảnh sát, bọn họ phải chụp hình và quay phim trước đã.

“Trời ạ! Thật không thể tin nổi! Đây là sức mạnh siêu nhiên ư? Ai làm ra việc này thế này?” Trong nghi hoặc, có người hướng ánh nhìn về phía đám Thành Chu.

“Mọi người xem kìa! Đó là gì vậy?” Có người trong đám đông bỗng chỉ vào cột điện mà kêu lên sợ hãi.

Ánh mắt mọi người lại di chuyển một lần nữa.

“… Quạ đen! Đó là quạ đen!”

Một con quạ bay đến cột điện, rồi một con khác từ trong bóng tối bay tới lưới sắt chỗ mụ trung niên.

Một con, hai con rồi ba con… Trong nháy mắt, bên trên cột điện và lưới sắt đã có gần trăm con quạ đen đậu lên.

“Làm sao có thể? Nơi chúng ta có nhiều quạ đen đến vậy ư?” Mọi người kêu lên đầy kinh ngạc.

Một con quạ đen đậu trên cột điện bỗng cúi đầu, mổ nhẹ một cái vào ót của gã trung niên.

Gã ta la lên thảm thiết.

Hệt như một tín hiệu, những con quạ đen khác đồng loạt hướng những đôi mắt đen láy về cặp vợ chồng trung niên.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến đám đông phải câm miệng, có người sợ hãi, lặng lẽ lui về sau định rời khỏi đây.

Thành Chu thu hồi ánh mắt ngơ ngác, ngây ngốc mà nói: “Chúng ta tranh thủ rời chỗ này đi.”

Hồng Diệp nhìn hắn với gương mặt đầy dấu chấm hỏi.

“Cảnh sát sắp đến rồi, phải giải thích tình huống như vậy với họ như thế nào đây?” Giờ Thành Chu nhắc tới hai chữ ‘cảnh sát’ là lại đau đầu, “Ba mày không muốn nói xạo mấy chú cảnh sát nữa đâu, hơn nữa mày nói xem như vầy thì phải chém gió thế nào? Đã thế còn có quá trời người chứng kiến nữa chứ?”

Hồng Diệp lại nhìn Thành Chu với ánh mắt dành cho đồ đần, “Đồ đần! Bây giờ anh đi mới nói không rõ ràng ấy. Cũng bởi vì nhiều người chứng kiến cảnh tượng quỷ dị như vậy, anh chỉ cần nói như bọn họ thôi, cứ nói là anh không biết gì hết, anh rất sợ hãi… chẳng phải được hơn sao? Hơn nữa bà lão này sắp chết rồi, anh mang bà ấy đi chẳng những không thể khiến cặp vợ chồng bị trừng phạt xứng đáng, mà còn có thể chuốc thêm phiền toái cho chính mình nữa.”

Thành Chu nghe thấy bà lão sắp chết thì càng hoảng sợ, những lời khác đều bị hắn xem nhẹ.

“Nhóc mày nói bà lão…”

Hồng Diệp gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ừ, sắp chết rồi đó.”

Thành Chu giật mình, cúi đầu nhìn bà lão.

Bà lão đang cười, cười đến khó nghe vô cùng, hơn nữa trông bộ dáng bà giống như một bà điên thật sự.

“Giờ thì tôi nghĩ tôi điên thật rồi! Bởi vì tôi chẳng những cảm giác được anh ấy đến và đang ở bên cạnh tôi, mà tôi còn chứng kiến đám súc sinh kia bị báo ứng, bị quạ đen mổ! Ha ha… Ha ha ha!”

Bà lão đã đứng không vững, dù có Thành Chu đang đỡ lấy bà.

Thành Chu chỉ có thể đặt bà xuống đất, quỳ một chân trên đất, để nửa người bà nằm trong lòng ngực của hắn.

Làn khói đen trong lòng bàn tay Hồng Diệp đang run rẩy.

Hồng Diệp liếc nhìn nó, “Mi ngoan ngoãn một chút đi! Nếu như không phải lão ngốc nhà ta xen vào việc của người khác thì ta chả thèm quan tâm việc mi biến thành hồn ác hay kể cả ác quỷ đi chăng nữa. Mi biến thành ác quỷ lại càng tốt, sẵn lấp bụng cho ta luôn.”

Làn khói đen liền dịu xuống.

Nguyên Nguyên nhảy chân sáo đến bên chân Thành Chu, ôm lấy cánh tay của hắn mà chờ khen ngợi, “Chú ơi, con trả thù giúp chú rồi nè!”

Thành Chu cười, đưa tay xoa xoa quả đầu nhỏ của nó, “Cảm ơn nhóc.” À mà lũ quạ kia từ đâu mà đến thế? Đó là quạ đen thật sao? Nguyên Nguyên thỏa mãn cọ đầu vào hắn.

Thành Chu lại thuận tay xoa xoa lồng ngực của mình. Ban nãy hắn bị gã trung niên đá mấy cái rồi hứng thêm hai cú đấm nữa, không biết có bị nội thương hay không đây.

Hồng Diệp xem bộ dạng anh nhà, nhíu nhíu mày. Nó muốn cho Thành Chu một bài học nho nhỏ để sau này hắn không nhận nhiệm vụ lung tung nữa, nhưng… nó tuyệt đối không đau lòng! Chỉ là thân thể Thành Chu quá yếu ớt. Dưới trạng thái không tách hồn, lực công kích và tự bảo vệ mình của hắn quá thấp, đến lúc bị thương thì phiền chết đi được. Ừm, phải nghĩ biện pháp giải quyết triệt để vấn đề này mới được.

Cảnh sát rốt cuộc cũng tới.

Bà lão bỗng nắm lấy cổ áo Thành Chu, “Có phải anh ấy đang ở ngay tại đây không? Nói cho tôi biết đi, tất cả những thứ này đều là do anh ấy làm đúng không?”

Hồng Diệp nghe thấy tiếng ai đang khẩn cầu mình.

Bàn tay Hồng Diệp hơi buông lỏng. Làn khói đen thoát khỏi kẽ tay nó, biến thành người trưởng tàu anh tuấn xuất hiện bên cạnh bà lão.

Thân thể bà lão bỗng cứng lại. Bà buông tay ra, chậm rãi, chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Nước mắt tuôn ra, bà lẩm bẩm: “Tôi nhìn thấy anh ấy rồi… Tôi nhìn thấy anh ấy thật rồi… Đây là mơ sao? Tôi đã quên hình dáng của anh ấy, ngay cả một bức hình về anh ấy cũng không có… Vậy mà bây giờ tôi lại có thể nhìn thấy anh ấy rõ mồn một…”

Trưởng tàu quỳ xuống bên bà lão, cầm chặt tay bà mà không ngừng nói: “Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…”

Tuy có thể nhìn thấy được người yêu nhưng bà lão vẫn không nghe được giọng nói của anh. Nhưng bà vẫn hạnh phúc như cũ mà hỏi rằng: “Anh đến đón em sao? Anh còn muốn em sao? Bọn họ đều nói anh đã đến nơi khác an cư, bảo em đừng chờ đợi anh nữa. Nhưng em không tin, anh không phải kiểu người vô trách nhiệm như thế. Nếu như anh muốn kết hôn với người khác, anh nhất định sẽ nói rõ ràng trước mặt em đúng không?”

Trưởng tàu ra sức gật đầu.

“Em biết mà…” Trên gương mặt bà lão là nụ cười e thẹn của người thiếu nữ, “Anh đã đi đâu thế? Vì sao đã lâu như thế mà không xuất hiện? Dù em cam tâm tình nguyện chờ anh, nhưng thời gian thấm thoắt thoi đưa… Anh xem, em đã già thế này rồi.”

Bà lão muốn đưa tay che mặt của mình, nhưng lại không thể nhấc lên nổi.

Đôi mắt người trưởng tàu đã đẫm lệ.

Thành Chu nhìn Hồng Diệp, Hồng Diệp lắc đầu với hắn.

Sức khoẻ bà lão vốn đã không ổn, nếu như bọn hắn không tìm tới, chỉ sợ bà cũng sẽ qua đời chỉ trong vòng một tháng tới.

Còn lúc này, bà lão đã nhận được tin tức của người yêu, những chấp niệm giúp bà cầm cự đến giờ phút này cũng đã tiêu tan. Đã thế, bà còn bị cặp vợ chồng trung niên ngược đãi và đánh đập, tinh thần và thân thể của bà đã không còn chống đỡ nổi nữa rồi.

Có thể nhìn thấy linh hồn người đã chết chứng tỏ bà đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan. Giờ đây, tâm nguyện của bà đã được hoàn thành, để bà ra đi bình yên mới là thượng sách.

Thấy người yêu không nói, lại không nghe được anh đang nói gì, bà lão liền nóng nảy, cố gắng nâng tay lên như muốn lấy con hạc giấy trong túi áo ra.

“Chàng trai trẻ, phiền cậu lấy lá thư ra và đọc nó cho tôi nghe được không? Tôi muốn biết Tiểu Đan đã viết gì trong thư.”

Thành Chu theo lời bà, lấy lá thư trong túi của bà ra, cẩn thận mở ra từ từ.

Giấy viết thư bị máu nhuộm đen, lại trải qua bốn mươi năm, chữ viết bằng bút máy đã nhoè đi. Người bình thường e rằng không thể nào đọc ra.

Trưởng tàu khẽ vuốt tay qua lá thư, chữ viết trên thư đột nhiên trở nên rõ ràng.

“A Như, em nói đúng, chúng ta không thể tiếp tục như vậy được…

Em đã hỏi anh, phải chăng lòng anh đã không còn em, phải chăng anh đã xem em như gánh nặng, phải chăng anh muốn chia tay với em… Lúc ấy anh không có cách nào trả lời em được, là vì anh cần phải suy nghĩ thật kĩ xem mình nên làm gì bây giờ.

Anh thừa nhận, đứa bé kia khiến anh rất đau khổ… Nhưng vì em, anh nguyện ý đón nhận nó.

Anh suy nghĩ hai ngày xem mình phải làm sao… Nhưng anh muốn em biết rằng, anh chưa từng có ý nghĩ sẽ chia tay với em, anh chỉ buồn rầu vì không biết phải an bài tương lai của đứa bé kia như thế nào, anh đắn đo vì không biết phải giao cho nó cha đẻ hay cứ để hai ta cùng nuôi nấng nó. Nhưng anh lại sợ một chúng ta có con riêng của mình mà bỏ bê đứa trẻ này, nó nhất định sẽ hận chúng ta thật nhiều.

Anh quyết định, anh phải đi tìm tên đàn ông kia, nói rõ ràng với gã, bảo gã và em ly hôn. Sau đó chúng ta kết hôn và cùng sống bên nhau quang minh chính đại. Nếu như gã muốn đứa bé kia, chúng ta sẽ giao nó cho gã. Nếu như gã không muốn, vậy thì chúng ta sẽ nuôi dưỡng nó, anh sẽ cố gắng đối xử với nó thật tốt. Anh sẽ đối xử với nó thật tốt…Vì em.

A Như, anh mang theo rất nhiều tiền tiết kiệm. Anh nghĩ nếu trao đổi với gã đàn ông kia bằng số tiền lớn như vậy, có lẽ gã sẽ đồng ý ly hôn với em. Chỉ cần gã đồng ý thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng. Lúc ấy, sẽ không còn ai ngăn cản em và anh nữa!

A Như, hãy chờ anh. Anh sẽ trở về sớm thôi. Bức thư này anh viết cho em khi đang ở trên xe đấy. Anh sẽ nhờ Đại Lý Tử gửi nó cho em. Lúc em thấy phong thư này, có lẽ anh đã về đến thôn rồi.

Chờ anh nhé… Chờ anh quay về. Có lẽ anh không thể cho em một hôn lễ đàng hoàng, nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ được chứng nhận.

Anh đã hỏi thăm rồi, em và gã đàn ông kia không có giấy tờ kết hôn, nhưng bởi vì em và gã đã qua tiệc rượu, lại cùng nhau sinh sống ba năm… nên việc này thật sự đã thuộc về hôn nhân. Có điều chỉ cần gã đồng ý ly hôn với em và chúng ta lại có người làm chứng, em sẽ được tự do, rồi chúng ta sẽ có thể đi công chứng kết hôn.

A Như, anh sẽ khiến em hạnh phúc. Anh sẽ cố gắng làm việc để nuôi em và con của hai ta.

Có lẽ chúng ta tạm thời không thể trở lại thôn… nhưng chờ thêm mười năm, thêm hai mươi năm nữa… chờ các con của chúng ta đều khôn lớn, chỉ cần chúng ta sống tốt, sống có ích, những người trong thôn cũng sẽ không chê cười chúng ta, cha mẹ của chúng ta chắc hẳn cũng sẽ chấp nhận chúng ta.

Chờ anh, A Như. Mọi thứ sẽ ổn thôi!”

“Anh là tên đại ngốc. Vì sao không nói rõ ra luôn? Vì sao phải viết thư? Anh nói anh gửi  thư cho Đại Lý Tử nhưng em có nhận được bức thư nào đâu. Em đã nhìn thấy hắn và gã đàn ông kia, còn có cả cha mẹ em nữa, nhưng hắn không hề đưa bức thư nào cho em cả.”

Bà lão vừa khóc vừa cười, “Anh thì sao? Anh đi đâu nhiều năm như vậy? Họ đều nói không biết anh đi đâu cả. Người nhà anh còn chạy tới mắng em, nói là em đã chèn ép anh, nói là em đã khiến anh không còn mặt mũi để về nhà. Anh… đến cùng đã đi đâu?”

Người trưởng tàu anh tuấn nhìn sang Thành Chu.

Thành Chu gật đầu, “Anh nói đi, tôi sẽ chuyển lời cho bác ấy.”

Trưởng tàu vuốt ve bàn tay bà lão, nhìn vào mắt bà. Trong mắt anh là bi thương lẫn hận thù. Anh vô cùng hối hận mà mở miệng kể:

“Đại Lý Tử là do anh giới thiệu vào làm ở đường sắt. Hắn cũng biết chuyện của chúng ta, còn nói với anh rằng hắn có thể giúp chúng ta nói chuyện trong thôn. Anh cứ nghĩ mình có thể tin tưởng hắn, nào ngờ hắn lại đố kỵ với anh.”

Thành Chu chuyển những lời này cho bà lão. Bàn tay bà liền nắm chặt lại.

Trưởng tàu cười khổ, tiếp tục nói: “Anh sợ cha mẹ biết chuyện này sẽ ngăn cản anh, nên khi trở về thôn, anh đã không cho ai biết mà lén tìm đến Lý Tốn, định trao đổi với hắn chuyện của em. Anh cho rằng hắn sẽ nổi giận tại chỗ, thậm chí anh còn tính xem phải trấn an hắn như thế nào. Nhưng không ngờ hắn thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, bảo rằng trong nhà không dễ nói chuyện, hẹn anh đến động dung nham phía sau núi để gặp mặt.

Anh thấy hắn chỉ có một người nên không suy nghĩ nhiều, nghĩ thầm cho dù có đánh nhau hắn cũng sẽ không phải là đối thủ của anh, và một phần là cũng không muốn ồn ào với hắn nên đã đi cùng hắn.

Nhưng anh không ngờ là Đại Lý Tử đã bán đứng anh. Lý Tốn bình tĩnh như vậy là vì hắn đã sớm nhận được tin tức, hơn nữa chúng đã quyết định lên kế hoạch trừ khử anh từ lâu.

Vậy mà khi đó anh nào biết những điều này, đến khi anh đến hang động phía sau núi và đang cùng Lý Tốn bàn bạc, thì Đại Lý Tử cùng tên Lý Đại Cẩu vô lại trong thôn mò đến.

Lúc ấy anh cảm thấy không ổn, muốn rời đi, nhưng bọn chúng vây quanh anh và còn mang theo cả cuốc và gậy gộc.

Đến khi Đại Lý Tử cười nhạo và nhục mạ anh, anh mới biết hắn vẫn luôn không vừa mắt anh. Hắn và gia đình anh là bà con thân thích, hắn coi như em họ của anh, nhưng so ra giữa hai người thì anh mới là người tìm việc cho hắn. Hắn cảm thấy những thứ này khiến hắn không ngóc đầu lên được. Thêm vào đó, hắn lại thích một cô gái một lòng muốn cưới anh, nên hận càng thêm hận.

Đại Lý Tử xem qua thư, biết anh mang theo không ít tiền trên người. Ba người đó buộc anh đưa tiền ra. Lý Tốn còn chêm vào những lời lẽ vô cùng khó nghe, bảo rằng số tiền kia là của hắn. Anh tức giận đánh hắn, rồi sau đó ba người bọn chúng mà bắt đầu tấn công anh.”

Thành Chu cảm thấy bầu không khí dần lạnh đi.

Sắc mặt trưởng tàu dữ tợn, trên người anh có hắc khí hiện lên, “Đúng vậy, anh bị bọn chúng đánh chết. Đại Lý Tử lấy cuốc đánh vào gáy anh. Lý Tốn cầm gậy đập mạnh vào đầu anh đến mức óc não anh văng ra tung toé.”

Thành Chu im lặng. Bà lão nhìn trưởng tàu rồi lại nhìn hắn đầy trông chờ, nhưng hắn lại không biết phải kể lại với bà như thế nào.

Hắn còn tranh thủ nhìn sang hoạt động của cảnh sát, chỉ thấy nhóm cảnh sát đang nghĩ cách giải cứu cặp vợ chồng trung niên.

Có lẽ do đang muốn trấn an cặp vợ chồng trung niên, lại muốn lắng nghe lời tường thuật của những người chứng kiến ở đây, nên ba người gồm một cảnh sát nhân dân và hai cảnh sát hình sự tạm thời chưa thể chia nhau đến tìm bọn hắn được. Nhóm cảnh sát thỉnh thoảng cũng liếc sang bọn hắn như sợ bọn hắn sẽ trốn đi.

Có điều Thành Chu đã nghe được tiếng còi cảnh sát, chắc hẳn nhóm cảnh sát đến trước thấy tình huống kì lạ nên đã thông báo những cảnh sát khác tới tiếp viện.

Trưởng tàu vẫn còn nói: “Ba người bọn chúng lấy hết tiền đi rồi chôn tôi bên trong hang núi đó. Đại Lý Tử cũng chôn lá thư này cùng với thi thể tôi. Lúc ấy bọn chúng thoạt trông rất sợ hãi, ước định với nhau rằng không ai được nói ra chuyện xảy ra vào hôm ấy.

Khi đó tôi còn thấy rất lạ, biết rõ mình đã chết rồi, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy và trông thấy. Tôi còn chứng kiến một con đường xuất hiện ở trước mặt mình, cảm giác được có gì đó đang lôi kéo tôi đi trên con đường ấy, nhưng tôi không cam lòng, không muốn rời đi như vậy. Tôi muốn đi tìm A Như, muốn muốn báo thù, thế nhưng tôi không thể nào rời khỏi hang động đó được.

Cho đến mười năm sau đó, tôi mới có thể thoát khỏi hang động kia. Nhưng sau khi thoát ra, tôi lại phát hiện mình chỉ có thể đi đến hai nơi, một là căn nhà cũ mà tôi và A Như đã chung sống, một là vài chuyến tàu mà tôi đã từng làm việc trên đấy.

Căn nhà cũ không có A Như mà chỉ có một gia đình khác đang sinh sống, hơn nữa nó đã bị quy hoạch mất rồi. Tôi không tìm thấy A Như, chỉ có thể quanh quẩn trên xe lửa. Không lâu sau, tôi đã thấy được A Như qua cửa sổ trên xe. Nhưng dù gặp lại, tôi vẫn không có cách nào đến bên cạnh cô ấy được…”

Một chiếc xe cảnh sát khác đến hiện trường.

Thành Chu thấy người cảnh sát vẫn luôn theo dõi bọn hắn chào đồng nghiệp mới đến và nói gì đó rất nhanh chóng với người ấy. Sau đó hai cảnh sát nhìn về phía hắn rồi quay người đi tới chỗ bọn hắn.

“Chào ngài, chúng tôi có vài việc cần làm rõ với ngài một chút.” Một trong hai cảnh sát vừa đi đến chào Thành Chu, cắt đứt lời kể của trưởng tàu.

Người còn lại ngồi xuống bên người Thành Chu, hỏi: “Vừa xảy ra chuyện gì thế? Bà lão này bị sao vậy? Ai đánh bà ấy? Đã gọi xe cứu thương chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện