Về sau ba người Thành Chu cùng với Lưu Tâm Mỹ được cứu ra ngoài.
Thi cốt trưởng tàu được khai quật.
Lúc thi cốt của trưởng tàu được đem ra ngoài hang động, tất cả mọi người liền nhìn thấy hình ảnh thời niên thiếu của trưởng tàu và Lưu Ngọc Như nắm tay nhau xuất hiện trước cửa hang động.
Trưởng tàu vẽ trên mặt đất bốn chữ: “Hợp táng, minh hôn.” (chôn cất cùng nhau và tổ chức hôn lễ cho người đã khuất)
Trịnh Sơn Thanh lau nước mắt, vỗ ngực ra ý cam đoan sẽ thực hiện.
Gia đình Lưu Ngọc Như thấy bà xuất hiện thì hoảng hốt như sợ bà sẽ trả thù.
Lưu Ngọc Như không nhìn lấy bọn họ một lần nào. Bà chỉ đi đến trước Lý Tốn rồi mắng và tát lão hai cái, làm rụng hết hàm răng lơ thơ vốn chỉ còn vài cái của lão.
Cuối cùng, bà lạnh lùng nhìn Đại Lý Tử và Lý Đại Cẩu rồi quay lại bên cạnh trưởng tàu.
Sau đó, hai người biến mất trước con mắt của bao người.
Đáng thương nhất là đội lính cứu hỏa và đội cứu thương mới đến, tất cả đều nghệch cả ra.
Các chuyên gia địa chất cũng đến, tiếc là họ đến chậm một bước, không kịp thưởng thức cảm giác chứng kiến oan hồn báo oán như con dân ở đây.
Nhưng sau khi phát hiện ra số lượng lớn nấm phát sáng ở đây, các chuyên gia địa chất liền quên hết thảy mà lao vào chụp ảnh và gọi điện cho các chuyên gia khác về phương diện này đến.
Bởi vì trời lúc này đã tắt nắng hẳn và cũng như lo sợ dư chấn còn sót lại của cơn động đất, tất cả mọi người cùng kéo nhau đi về vùng lân cận hang động Chân Ngôn dưới sự giúp đỡ của cảnh sát và lính cứu hỏa.
Lưu Tâm Mỹ và Lý Đại Cẩu được xe cứu thương đưa đi bệnh viện.
Ba người Thành Chu tỏ ý bọn hắn chỉ hoảng sợ chứ không bị thương và từ chối lời hảo ý mời đến bệnh viện kiểm tra của cảnh sát —— chủ yếu là do Thành Chu đã sinh ra tâm lý quan ngại bệnh viện, bây giờ chỉ cần trốn được bệnh viện lúc nào là ảnh trốn ngay tắp lự.
Bất quá dù cho bọn hắn không đi bệnh viện thì vẫn phải đi về thành phố bằng xe cảnh sát. Lúc này, cả bọn rất cần tìm một khách sạn để nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Thành Chu và Hồng Diệp rời đi, còn Tư Đồ thì tạm thời lưu lại với hai người Trịnh, Lưu.
Người cảnh sát lớn tuổi phát hiện có gì đó không ổn trong đám người dân thôn Tam Tính, nhất là hai nhà Trịnh, Lý bởi trông họ cứ như chực chờ lao vào đánh nhau vậy.
Bất đắc dĩ, dân phòng và các cảnh sát đến sau đành tạm giam Lý Tốn và Đại Lý Tử.
Lý Tốn sắc mặt hung ác, dùng khăn tay bụm cái miệng vẫn đang chảy máu mà không biết đang suy nghĩ gì và chẳng hề đề ý đến ai. Nếu ai vô tình đụng vào lão, lão sẽ vung tay đấm tới, bất kể đối phương là cảnh sát hay người nhà mình.
Lý Đắc Lợi định hỏi lão có phải cả bọn thật sự đã giết hại Trịnh Đan Thanh hay không thì bị cha lôi mạnh ra bên ngoài.
Lý Bảo Thái, con của Lý Tốn và cũng chính là gã trung niên bán vé dưới chân núi lúc này đang đứng bên cửa sổ cùng vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Tốn đang ngồi bên trong.
Gã cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm dành cho người mà gã gọi là “cha” này. Con người ấy tính tình thô bạo, hành xử vô cớ đã không nói, lại còn hở ra là đánh người. Lý Bảo Thái khi còn bé đã chịu qua không ít trận đòn từ lão ta, và mẹ của gã cũng chịu chung số phận.
Mẹ gã qua đời sớm như vậy… phần lớn là do những trận đòn roi của Lý Tốn. Nhưng vào thời ấy, phụ nữ bị đối xử chẳng khác gì đồ vật trong nhà, lại mang phận “vợ nhặt”, không có lấy một người thân chứ đừng nói là nhà mẹ đẻ để quay về nương tựa. Thế nên đâu ai quan tâm đến sự sống chết của người phụ nữ ấy.
Lý Bảo Thái hận hai gia đình Lưu và Trịnh như vậy cũng bởi vì gã cảm thấy nếu như Lưu Ngọc Như không qua lại với Trịnh Đan Thanh mà với Lý Tốn, thì Lý Tốn cũng sẽ không vì nhận được tiền bồi thường để rồi cưới mẹ gã, càng sẽ không vì lo vợ ngoại tình mà suốt ngày nghi thần nghi quỷ, động một chút lại đánh đập.
Lý Bảo Thái không được đi học, cũng không biết phản kháng. Gã luôn vâng lời mọi người trong thôn, và dù cha mình có thối nát thế nào thì gã vẫn thuận theo. Thời gian dần trôi qua, gã cứ sống tiếp như vậy cho đến khi mình đã có vợ con.
Sau một lần vợ mình nấu cơm trễ và bị Lý Tốn tát hai cái, Lý Bảo Thái liền mang vợ con dọn ra ở riêng.
“Cha, ông nội hại người thật hả cha?” Lý Đắc Lợi rất khó chịu. Suốt đêm nay gia đình cậu đã phải chịu rất nhiều ánh nhìn dè bỉu của bao nhiêu người trong thôn.
Lý Bảo Thái kéo con trai đến bờ tường xa xa, bảo đảm Lý Tốn và những người khác đều không nghe thấy rồi mới rít một hơi thuốc, sau đó nhỏ giọng nói: “Nhà mình không sống ổn ở nơi này rồi. Không phải con luôn đòi mua nhà mới sao? Vậy thì mai chúng ta chuyển đi nhé!”
“Ngày mai ư?”
“Ừ! Con với mẹ dọn sang nhà ngoại ở một thời gian đi. Cho dù ở đây có xảy ra chuyện gì hay có ai gọi con quay về, con cũng không được quay về nghe chưa?”
“Vậy còn cha thì sao?”
“Mấy ngày sắp tới này cha sẽ tìm cách bán nhà với bán đám ruộng nhà mình. Thừa dịp tin đồn chưa kịp tản ra, mình tranh thủ bán sớm sớm chút để còn gỡ gạc được vốn, chứ càng kéo dài thì mình càng lỗ con à.”
“Vậy mình mặc kệ ông nội sao cha?”
Lý Bảo Thái lật lọng trả lời một câu: “Chứ lão có bao giờ quan tâm đến nhà mình đâu?”
“Thế nhưng mà…”
“Mày đừng có quan tâm tới chuyện ông nội nữa. Có chuyện gì đều có cha mày chịu trách nhiệm đây! Không được, mày với mẹ mày phải rời khỏi ngay đêm nay, chứ mày ở lại đây cha sợ mày lại gây chuyện quá. Chút cha gọi cậu mày đến đón mày.”
“Cha!”
Lý Bảo Thái ném điếu thuốc xuống mặt đất rồi đưa chân ghì nát nó, sau đó cất giọng cùng một gương mặt vô cảm: “Lão già đó đã hại đời cha rồi, cha không thể để lão hại hết cả gia đình mình được. Lần trước lão còn suýt gả chị mày cho một gã dê già chỉ bởi vì đối phương chịu đưa ra hai chục nghìn tệ tiền hỏi cưới cho lão. Lão già khốn kiếp sống dai như đỉa, càng ngày càng không ra gì!”
Lý Đắc Lợi nghe cha nhắc đến chuyện chị mình thì im ngay. Chị cậu vì chuyện này mà tức giận bỏ nhà đi ra ngoài làm công, còn bảo rằng chừng nào ông nội chưa chết thì chị ấy sẽ không bao giờ quay trở lại căn nhà này nữa.
Lý Đắc Lợi và mẹ sắp xếp một ít hành lý, rồi lên chiếc xe tải của người cậu mà chạy ráo riết cả đêm khỏi thôn Tam Tính. Đi lần này, họ căn bản sẽ không quay trở về nơi này một lần nào nữa.
Lý Tốn vẫn chưa biết những chuyện đã xảy ra, lão còn đang mải mê suy nghĩ xem phải báo thù như thế nào.
Trưởng tàu và Lưu Ngọc Như đứng ngoài cửa sổ nhìn kẻ thù đáng hận nhất đời mình, nhìn lão ngồi hút hết cả bao thuốc lá rẻ tiền, nhìn toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá nồng nặc.
Nửa đêm, Lý Bảo Thái thất thểu đến chào cảnh sát canh phòng, bảo mình đến đưa cơm cho cha. Cảnh sát liền đồng ý.
Lý Bảo Thái đi vào phòng, trầm mặc một hồi lâu.
Lý Tốn há miệng liền mắng.
Lý Bảo Thái mặc lão mắng, chờ lão mắng mệt nghỉ rồi mới lên tiếng: “Khi còn bé tôi vẫn ngóng trông ông chết, nhưng ông cứ sống mãi, mà mẹ tôi thì lại lâm bệnh mà chết. Người ta hay nói tai họa ngàn năm, người tốt không sống lâu, có lẽ đúng thật. Nếu không một kẻ súc sinh như ông làm sao cứ sống mãi thế này, đã vậy còn chả mắc bệnh tật gì cả, đúng không? Bất quá, dù thế nào đi nữa, con người làm việc gì cũng có trời cao soi xét. Cũng rốt cục ông cũng sắp gặp báo ứng rồi.”
Lý Tốn nghe xong, tức giận ném cà-mên Lý Bảo Thái mang đến rồi lớn tiếng mắng mỏ cùng bao nhiêu lời lẽ thô tục.
Lý Bảo Thái mặc lão ném vào người mình.
“Ông có biết vì sao lúc trước tôi cứu ông không? Thật ra tôi đã hận đến mức muốn ông phải sống dở chết dở mới đúng. Cũng như Lý Đại Cẩu ấy, giờ lão thành phế vật rồi, người nhà lão sẽ chẳng màng đến gã nữa đâu. Chẳng bao lâu nữa lão sẽ mục nát chết trên giường thôi.”
“Thằng khốn nạn! Khốn nạn!” Lý Tốn giận run người, vớ được vật gì liền ném vật đó.
Bên ngoài cảnh sát nhân dân trông coi cách khá xa, tuy có thể nghe loáng thoáng một vài tiếng mắng, nhưng cũng không thể nghe rõ mọi người trong phòng đang nói cái gì.
“Cha à, con biết cha tuyệt đối là kẻ không biết hối hận, mà ngược lại, cha là kẻ luôn cảm thấy tất cả mọi người đều có lỗi với mình. Cho nên… Con cứu cha chỉ là làm cho người khác xem thôi. Cha nói xem một người hiếu thảo như con sao lại nỡ lòng nào bỏ mặc cha mình được, cha nhỉ?” Lý Bảo Thái mỉm cười, nụ cười gian xảo đến tàn nhẫn.
Lòng Lý Tốn run lên. Đây là con của lão sao? Lý Bảo Thái bỗng lao đầu đến góc bàn, đồng thời hét lên thảm thiết: “Cha! Sao cha lại độc ác đến vậy? Một mình cha chết còn chưa đủ hay sao mà phải kéo cả gia đình chết cùng cha?!”
Tiếng hét vang vọng, không chỉ khiến cảnh sát nhân dân canh phòng bên ngoài giật bắn mình mà ngay cả những người gần đó cũng hốt hoảng.
Cảnh sát canh phòng lao nhanh vào phòng giam Lý Tốn, chỉ thấy Lý Bảo Thái ôm đầu chảy máu mà khóc rống lên: “Bớ người ta, cha tôi muốn giết tôi! Lão muốn toàn bộ người trong thôn đều phải chết cùng lão! Lão bảo sẽ giết tôi và đứa cháu ruột của lão!”
Lý Bảo Thái khóc hô chạy ra khỏi phòng. Nhiều người trong thôn lúc này vẫn còn thức, nghe thấy tiếng ồn ào liền ùa ra xem.
Lý Bảo Thái lớn tiếng khóc lóc kể rằng cha gã điên rồi, lão muốn chôn cả gia đình và mọi người trong thôn xuống mồ cùng với câu chuyện thảm sát đáng sợ ngày ấy.
Dân thôn nhìn gương mặt đầy máu và nước mắt của Lý Bảo Thái rồi tỏ ra đồng cảm với gã và đồng thời chuyển tất cả căm phẫn và hận thù sang Lý Tốn. Ai lại muốn có như vậy cha đâu?
“Chứng kiến kẻ thù không đội trời chung bị gia đình và bạn bè xa lánh, cảm giác như thế nào?” Tư Đồ tàng hình đứng phía sau hỏi trưởng tàu và Lưu Ngọc Như.
Trưởng tàu nắm chặt tay Lưu Ngọc Như, căm hận đáp: “Đều là lão tự chuốc lấy.”
“Đúng vậy, gieo gió gặt bão. Dù hai người không trả thù lão thì đến cùng lão cũng phải trả giá toàn bộ thôi.”
Lưu Ngọc Như lau nước mắt, “Nhưng dù sao lão vẫn an nhàn mà sống cho tới bây giờ. Tiểu Đan thì mất sớm, còn tôi thì chịu tiếng oan đến lúc này, vậy mà lão như thế thì thật bất công quá. Đã thế thi cốt Tiểu Đan chìm sâu trong hang động đã nhiều năm, bao nhiêu chứng cớ cũng mục nát hết, không thể chính thức định tội tên súc sinh ấy được!”
“Ai nói không thể?” Tư Đồ mỉm cười, “Lão già Đại Lý Tử hiện tại rõ ràng đang ngồi trên đống lửa kia kìa. Lão chính là mấu chốt của vụ án, đâu phải ai ra tay sát sanh cũng có thể mang vẻ mặt dửng dưng như Lý Tốn được. Hôm nay hai người xuất hiện khiến Lý Đại Cẩu sợ hãi đến nỗi trúng gió tê liệt rồi, còn Đại Lý Tử thì…”
“Lão sao rồi?”
“Lão chịu không được áp lực, đi tự thú rồi. Tôi vốn còn định bảo hai người đến báo mộng phá lão một trận, nhưng giờ thì khỏi rồi.”
Dưới sự chủ động thú tội của Đại Lý Tử, vụ ám sát trưởng tàu dần được cảnh sát điều tra rõ ràng hết thảy.
Ngày hôm sau, ba người có liên quan đến vụ án mạng, ngoại trừ Lý Đại Cẩu vẫn đang bị trúng gió, đều bị cảnh sát mang đi.
Nhưng thôn Tam Tính vẫn chưa thể lấy lại được nét an bình của nó, nhất là khu vực phía sau núi.
Nguyên nhân cũng bởi vì những cây nấm kì lạ kia mà một nhóm gồm những nhà địa chất và các chuyên gia về nấm đã chạy đến hang động Chân Ngôn để nghiên cứu.
Nhưng kỳ diệu chính là, những rặng nấm khổng lồ hiện ra trong mắt những con người ở đó đêm qua đã biến mất toàn bộ.
Và trong khi các chuyên gia cố gắng đào bới tìm kiếm thì… bọn họ chẳng tìm thấy được chút bào tử nào mà lại vô tình đào ra vô số xương người.
Các chuyên gia thực vật học thất vọng trở về. Họ đoán rằng những cây nấm ấy chỉ có thể sống được trong bóng tối, một khi ra ánh nắng mặt trời sẽ chết hết mà chẳng để lại cho họ chút bào tử nào cả.
Khi các chuyên gia rời đi thì những nhà nhân chủng học và các pháp y lại ập đến. Họ suy đoán rằng càng xuống một tầng đất thì niên đại của những khúc xương càng lớn. Và rồi các nhà khảo cổ học cũng xuất hiện.
Điều gây hứng thú cho các nhà khảo cổ học chính là bên cạnh những bộ xương lâu năm kia còn có các y phục cổ xưa kèm theo một lượng lớn đồ trang sức.
Trong khi các nhà khảo cổ học đang nghiên cứu xương cốt và di vật trong hang động thì Thành Chu của chúng ta đang bị mắng trong công ty.
Trở lại công ty, anh nhà giật mình biết rằng mình đã nghỉ làm nhiều ngày, vào công ty thấy đồng nghiệp cũng chẳng biết phải sao cho phải. Mà xui xẻo là khi ảnh còn đứng đó lúng ta lúng túng thì bị trưởng phòng đi ngang bắt gặp, sau đó liền bị gọi vào văn phòng “uống trà đàm đạo”.
Khi bị trưởng phòng hỏi rằng có bức xúc gì với công việc hiện tại hay không, Thành Chu ra sức lắc đầu, ra ý mình hết sức hài lòng với công việc bây giờ, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
“Thành Chu, tôi biết cậu một mình nuôi con khó khăn. Tuy lương cơ bản của nhân viên kinh doanh ở công ty chúng ta không cao, nhưng tôi có thể nói rõ cho cậu biết rằng tiền lương trung bình của nhân viên bên chúng ta cũng không dưới tám nghìn tệ, vậy mà đến bây giờ tiền lương của cậu mỗi tháng mới chỉ có bốn, năm nghìn tệ. Tôi cảm thấy cậu nên tự hỏi một chút vì sao lương cậu lại chênh lệch so với người khác nhiều như vậy.”
Thành Chu cũng không hề kinh ngạc. Sự thật này hắn biết rõ từ lâu rồi, ngoại trừ số tiền thưởng vốn đã rất ít ỏi ra thì tiền lương hàng năm của hắn cũng thấp nhất công ty đấy.
Còn Lý Gia Thành mới tới công ty bao lâu? Vậy mà hiện tại tiền lương của gã đã vượt xa hắn. Không chỉ lương khởi điểm của gã đã cao hơn so với hắn mà đối phương còn công tác nhiều hơn hắn —— Dù bọn họ hay hợp tác với nhau cũng không có nghĩa là Lý Gia Thành sẽ chia sẻ công việc làm ăn của mình cho hắn.
Đúng rồi, hình như hôm nay không thấy Lý Gia Thành. Gã trai trẻ đó đang ra ngoài công tác hay vẫn là đang đi thu hồn thế nhỉ?
Trưởng phòng ho khan một tiếng, ra hiệu Thành Chu tập trung vào. Anh lạy chú! Anh đây sếp chú đang nói chuyện với chú đó mà chú lo đi đâu vậy hả?
Thành Chu thấy ánh mắt lên án của trưởng phòng mà cười xấu hổ.
“Hơn nữa tôi cảm thấy tinh thần làm việc gần đây của cậu lúc nào cũng sa sút, đã vậy hồn phách cứ để đâu đâu chứ chẳng chú tâm vào làm việc. Như vậy là không được. Thành Chu, nếu cậu cảm thấy làm nhân viên kinh doanh áp lực quá thì có thể xin đổi lại ngành nghề thử xem. Công ty của chúng ta nhiều bộ phận lắm, thế nào cũng có bộ phận thích hợp với cậu thôi. Nếu như cậu muốn, tôi có thể giúp cậu dò la thử xem bộ phận nào đang cần tuyển người đấy.”
Đây là đang ngầm khích lệ hắn thoái ẩn giang hồ sao? Thành Chu có chút mờ mịt.
“Cậu chớ suy nghĩ lung tung! Tôi không có ý muốn đuổi việc cậu, mà là muốn cậu cân nhắc đổi ngành cho bớt áp lực, ví dụ như quản lý thị trường này, hậu cần này, hành chính này, hay là nhân sự này. Cậu có thể cân nhắc thử xem.”
“Trưởng phòng, em cảm ơn anh nhiều lắm. Em sẽ cẩn thận cân nhắc ạ.” Thành Chu cũng cảm giác đối phương thật lòng muốn hắn cân nhắc, bèn không khỏi cảm ơn từ tận đáy lòng.
Trưởng phòng thở dài, vỗ vỗ vai hắn rồi cho hắn cáo lui.
Thành Chu xoắn xuýt hơn nửa ngày trời, nhưng sau khi đi đổi tờ vé số độc đắc ra một triệu tệ tiền mặt ở ngân hàng rồi thì anh nhà chả còn biết “xoắn xuýt” là cái của nợ gì nữa!
Hắn cảm thấy cuộc đời sao thật tươi đẹp, bầu trời thật xanh, mọi người thật đáng yêu thiện lương, mà ngay cả… Ê ê, đó là ma hả? Cái con đang đứng giữa đường cho xe chạy xuyên qua xuyên lại đó là ma hả?
Tui không có thấy nha, không có thấy cái chi chi hết đâu nha!
Thành Chu nhìn không chớp mắt mà tự dối lòng, tự nhủ hắn phải đi đón con về nhà, sau đó lại trở về công ty làm việc cho đến khi tan tầm.
“Thành Chu!”
Thành Chu quay đầu lại bèn thấy ngay người quen, “Vương Phi, là cậu đấy à? Sao cậu lại đến đây?”
Vương Phi trong bộ Âu Phục tinh tươm tươi cười đến trước mặt Thành Chu, “Tớ đi gặp khách hàng ở gần đây, vừa đi ra thì bắt gặp cậu. Trùng hợp ghê, có muốn đi uống một chầu không?”
“Uầy, không được rồi, tớ còn phải đi đón nhóc nhỏ nữa. Lần sau đi, lần sau tớ mời cậu nhé.”
“Đừng có mà bày đặt lần sau, giờ này cậu vẫn chưa tan nữa cơ mà? Như vầy đi, cậu đi đón thằng nhỏ trước, rồi sau khi cậu tan việc thì chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút. Để thằng bạn này còn chút mặt mũi đi chứ cái tên này!”
“Được được được, vậy tối gặp nhau ở đâu?”
“Sáu giờ ba mươi, tầng cao nhất của nhà hàng Tây ở trung tâm nhé.”
“Ấy…”
“Tớ mời!”
“Ha ha, lại chẳng.”
=======
Lời chị Dịch:Cứ tưởng chương này là xong luôn rồi đấy, nhưng lại muốn trưởng tàu và Lưu Ngọc Như có cái kết viên mãn một tí, thế là viết viết một hồi cái nó ra một nùi. Thành ra quyển 5 sẽ kết thúc sau một chương nữa nhé ^
Thi cốt trưởng tàu được khai quật.
Lúc thi cốt của trưởng tàu được đem ra ngoài hang động, tất cả mọi người liền nhìn thấy hình ảnh thời niên thiếu của trưởng tàu và Lưu Ngọc Như nắm tay nhau xuất hiện trước cửa hang động.
Trưởng tàu vẽ trên mặt đất bốn chữ: “Hợp táng, minh hôn.” (chôn cất cùng nhau và tổ chức hôn lễ cho người đã khuất)
Trịnh Sơn Thanh lau nước mắt, vỗ ngực ra ý cam đoan sẽ thực hiện.
Gia đình Lưu Ngọc Như thấy bà xuất hiện thì hoảng hốt như sợ bà sẽ trả thù.
Lưu Ngọc Như không nhìn lấy bọn họ một lần nào. Bà chỉ đi đến trước Lý Tốn rồi mắng và tát lão hai cái, làm rụng hết hàm răng lơ thơ vốn chỉ còn vài cái của lão.
Cuối cùng, bà lạnh lùng nhìn Đại Lý Tử và Lý Đại Cẩu rồi quay lại bên cạnh trưởng tàu.
Sau đó, hai người biến mất trước con mắt của bao người.
Đáng thương nhất là đội lính cứu hỏa và đội cứu thương mới đến, tất cả đều nghệch cả ra.
Các chuyên gia địa chất cũng đến, tiếc là họ đến chậm một bước, không kịp thưởng thức cảm giác chứng kiến oan hồn báo oán như con dân ở đây.
Nhưng sau khi phát hiện ra số lượng lớn nấm phát sáng ở đây, các chuyên gia địa chất liền quên hết thảy mà lao vào chụp ảnh và gọi điện cho các chuyên gia khác về phương diện này đến.
Bởi vì trời lúc này đã tắt nắng hẳn và cũng như lo sợ dư chấn còn sót lại của cơn động đất, tất cả mọi người cùng kéo nhau đi về vùng lân cận hang động Chân Ngôn dưới sự giúp đỡ của cảnh sát và lính cứu hỏa.
Lưu Tâm Mỹ và Lý Đại Cẩu được xe cứu thương đưa đi bệnh viện.
Ba người Thành Chu tỏ ý bọn hắn chỉ hoảng sợ chứ không bị thương và từ chối lời hảo ý mời đến bệnh viện kiểm tra của cảnh sát —— chủ yếu là do Thành Chu đã sinh ra tâm lý quan ngại bệnh viện, bây giờ chỉ cần trốn được bệnh viện lúc nào là ảnh trốn ngay tắp lự.
Bất quá dù cho bọn hắn không đi bệnh viện thì vẫn phải đi về thành phố bằng xe cảnh sát. Lúc này, cả bọn rất cần tìm một khách sạn để nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Thành Chu và Hồng Diệp rời đi, còn Tư Đồ thì tạm thời lưu lại với hai người Trịnh, Lưu.
Người cảnh sát lớn tuổi phát hiện có gì đó không ổn trong đám người dân thôn Tam Tính, nhất là hai nhà Trịnh, Lý bởi trông họ cứ như chực chờ lao vào đánh nhau vậy.
Bất đắc dĩ, dân phòng và các cảnh sát đến sau đành tạm giam Lý Tốn và Đại Lý Tử.
Lý Tốn sắc mặt hung ác, dùng khăn tay bụm cái miệng vẫn đang chảy máu mà không biết đang suy nghĩ gì và chẳng hề đề ý đến ai. Nếu ai vô tình đụng vào lão, lão sẽ vung tay đấm tới, bất kể đối phương là cảnh sát hay người nhà mình.
Lý Đắc Lợi định hỏi lão có phải cả bọn thật sự đã giết hại Trịnh Đan Thanh hay không thì bị cha lôi mạnh ra bên ngoài.
Lý Bảo Thái, con của Lý Tốn và cũng chính là gã trung niên bán vé dưới chân núi lúc này đang đứng bên cửa sổ cùng vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Tốn đang ngồi bên trong.
Gã cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm dành cho người mà gã gọi là “cha” này. Con người ấy tính tình thô bạo, hành xử vô cớ đã không nói, lại còn hở ra là đánh người. Lý Bảo Thái khi còn bé đã chịu qua không ít trận đòn từ lão ta, và mẹ của gã cũng chịu chung số phận.
Mẹ gã qua đời sớm như vậy… phần lớn là do những trận đòn roi của Lý Tốn. Nhưng vào thời ấy, phụ nữ bị đối xử chẳng khác gì đồ vật trong nhà, lại mang phận “vợ nhặt”, không có lấy một người thân chứ đừng nói là nhà mẹ đẻ để quay về nương tựa. Thế nên đâu ai quan tâm đến sự sống chết của người phụ nữ ấy.
Lý Bảo Thái hận hai gia đình Lưu và Trịnh như vậy cũng bởi vì gã cảm thấy nếu như Lưu Ngọc Như không qua lại với Trịnh Đan Thanh mà với Lý Tốn, thì Lý Tốn cũng sẽ không vì nhận được tiền bồi thường để rồi cưới mẹ gã, càng sẽ không vì lo vợ ngoại tình mà suốt ngày nghi thần nghi quỷ, động một chút lại đánh đập.
Lý Bảo Thái không được đi học, cũng không biết phản kháng. Gã luôn vâng lời mọi người trong thôn, và dù cha mình có thối nát thế nào thì gã vẫn thuận theo. Thời gian dần trôi qua, gã cứ sống tiếp như vậy cho đến khi mình đã có vợ con.
Sau một lần vợ mình nấu cơm trễ và bị Lý Tốn tát hai cái, Lý Bảo Thái liền mang vợ con dọn ra ở riêng.
“Cha, ông nội hại người thật hả cha?” Lý Đắc Lợi rất khó chịu. Suốt đêm nay gia đình cậu đã phải chịu rất nhiều ánh nhìn dè bỉu của bao nhiêu người trong thôn.
Lý Bảo Thái kéo con trai đến bờ tường xa xa, bảo đảm Lý Tốn và những người khác đều không nghe thấy rồi mới rít một hơi thuốc, sau đó nhỏ giọng nói: “Nhà mình không sống ổn ở nơi này rồi. Không phải con luôn đòi mua nhà mới sao? Vậy thì mai chúng ta chuyển đi nhé!”
“Ngày mai ư?”
“Ừ! Con với mẹ dọn sang nhà ngoại ở một thời gian đi. Cho dù ở đây có xảy ra chuyện gì hay có ai gọi con quay về, con cũng không được quay về nghe chưa?”
“Vậy còn cha thì sao?”
“Mấy ngày sắp tới này cha sẽ tìm cách bán nhà với bán đám ruộng nhà mình. Thừa dịp tin đồn chưa kịp tản ra, mình tranh thủ bán sớm sớm chút để còn gỡ gạc được vốn, chứ càng kéo dài thì mình càng lỗ con à.”
“Vậy mình mặc kệ ông nội sao cha?”
Lý Bảo Thái lật lọng trả lời một câu: “Chứ lão có bao giờ quan tâm đến nhà mình đâu?”
“Thế nhưng mà…”
“Mày đừng có quan tâm tới chuyện ông nội nữa. Có chuyện gì đều có cha mày chịu trách nhiệm đây! Không được, mày với mẹ mày phải rời khỏi ngay đêm nay, chứ mày ở lại đây cha sợ mày lại gây chuyện quá. Chút cha gọi cậu mày đến đón mày.”
“Cha!”
Lý Bảo Thái ném điếu thuốc xuống mặt đất rồi đưa chân ghì nát nó, sau đó cất giọng cùng một gương mặt vô cảm: “Lão già đó đã hại đời cha rồi, cha không thể để lão hại hết cả gia đình mình được. Lần trước lão còn suýt gả chị mày cho một gã dê già chỉ bởi vì đối phương chịu đưa ra hai chục nghìn tệ tiền hỏi cưới cho lão. Lão già khốn kiếp sống dai như đỉa, càng ngày càng không ra gì!”
Lý Đắc Lợi nghe cha nhắc đến chuyện chị mình thì im ngay. Chị cậu vì chuyện này mà tức giận bỏ nhà đi ra ngoài làm công, còn bảo rằng chừng nào ông nội chưa chết thì chị ấy sẽ không bao giờ quay trở lại căn nhà này nữa.
Lý Đắc Lợi và mẹ sắp xếp một ít hành lý, rồi lên chiếc xe tải của người cậu mà chạy ráo riết cả đêm khỏi thôn Tam Tính. Đi lần này, họ căn bản sẽ không quay trở về nơi này một lần nào nữa.
Lý Tốn vẫn chưa biết những chuyện đã xảy ra, lão còn đang mải mê suy nghĩ xem phải báo thù như thế nào.
Trưởng tàu và Lưu Ngọc Như đứng ngoài cửa sổ nhìn kẻ thù đáng hận nhất đời mình, nhìn lão ngồi hút hết cả bao thuốc lá rẻ tiền, nhìn toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá nồng nặc.
Nửa đêm, Lý Bảo Thái thất thểu đến chào cảnh sát canh phòng, bảo mình đến đưa cơm cho cha. Cảnh sát liền đồng ý.
Lý Bảo Thái đi vào phòng, trầm mặc một hồi lâu.
Lý Tốn há miệng liền mắng.
Lý Bảo Thái mặc lão mắng, chờ lão mắng mệt nghỉ rồi mới lên tiếng: “Khi còn bé tôi vẫn ngóng trông ông chết, nhưng ông cứ sống mãi, mà mẹ tôi thì lại lâm bệnh mà chết. Người ta hay nói tai họa ngàn năm, người tốt không sống lâu, có lẽ đúng thật. Nếu không một kẻ súc sinh như ông làm sao cứ sống mãi thế này, đã vậy còn chả mắc bệnh tật gì cả, đúng không? Bất quá, dù thế nào đi nữa, con người làm việc gì cũng có trời cao soi xét. Cũng rốt cục ông cũng sắp gặp báo ứng rồi.”
Lý Tốn nghe xong, tức giận ném cà-mên Lý Bảo Thái mang đến rồi lớn tiếng mắng mỏ cùng bao nhiêu lời lẽ thô tục.
Lý Bảo Thái mặc lão ném vào người mình.
“Ông có biết vì sao lúc trước tôi cứu ông không? Thật ra tôi đã hận đến mức muốn ông phải sống dở chết dở mới đúng. Cũng như Lý Đại Cẩu ấy, giờ lão thành phế vật rồi, người nhà lão sẽ chẳng màng đến gã nữa đâu. Chẳng bao lâu nữa lão sẽ mục nát chết trên giường thôi.”
“Thằng khốn nạn! Khốn nạn!” Lý Tốn giận run người, vớ được vật gì liền ném vật đó.
Bên ngoài cảnh sát nhân dân trông coi cách khá xa, tuy có thể nghe loáng thoáng một vài tiếng mắng, nhưng cũng không thể nghe rõ mọi người trong phòng đang nói cái gì.
“Cha à, con biết cha tuyệt đối là kẻ không biết hối hận, mà ngược lại, cha là kẻ luôn cảm thấy tất cả mọi người đều có lỗi với mình. Cho nên… Con cứu cha chỉ là làm cho người khác xem thôi. Cha nói xem một người hiếu thảo như con sao lại nỡ lòng nào bỏ mặc cha mình được, cha nhỉ?” Lý Bảo Thái mỉm cười, nụ cười gian xảo đến tàn nhẫn.
Lòng Lý Tốn run lên. Đây là con của lão sao? Lý Bảo Thái bỗng lao đầu đến góc bàn, đồng thời hét lên thảm thiết: “Cha! Sao cha lại độc ác đến vậy? Một mình cha chết còn chưa đủ hay sao mà phải kéo cả gia đình chết cùng cha?!”
Tiếng hét vang vọng, không chỉ khiến cảnh sát nhân dân canh phòng bên ngoài giật bắn mình mà ngay cả những người gần đó cũng hốt hoảng.
Cảnh sát canh phòng lao nhanh vào phòng giam Lý Tốn, chỉ thấy Lý Bảo Thái ôm đầu chảy máu mà khóc rống lên: “Bớ người ta, cha tôi muốn giết tôi! Lão muốn toàn bộ người trong thôn đều phải chết cùng lão! Lão bảo sẽ giết tôi và đứa cháu ruột của lão!”
Lý Bảo Thái khóc hô chạy ra khỏi phòng. Nhiều người trong thôn lúc này vẫn còn thức, nghe thấy tiếng ồn ào liền ùa ra xem.
Lý Bảo Thái lớn tiếng khóc lóc kể rằng cha gã điên rồi, lão muốn chôn cả gia đình và mọi người trong thôn xuống mồ cùng với câu chuyện thảm sát đáng sợ ngày ấy.
Dân thôn nhìn gương mặt đầy máu và nước mắt của Lý Bảo Thái rồi tỏ ra đồng cảm với gã và đồng thời chuyển tất cả căm phẫn và hận thù sang Lý Tốn. Ai lại muốn có như vậy cha đâu?
“Chứng kiến kẻ thù không đội trời chung bị gia đình và bạn bè xa lánh, cảm giác như thế nào?” Tư Đồ tàng hình đứng phía sau hỏi trưởng tàu và Lưu Ngọc Như.
Trưởng tàu nắm chặt tay Lưu Ngọc Như, căm hận đáp: “Đều là lão tự chuốc lấy.”
“Đúng vậy, gieo gió gặt bão. Dù hai người không trả thù lão thì đến cùng lão cũng phải trả giá toàn bộ thôi.”
Lưu Ngọc Như lau nước mắt, “Nhưng dù sao lão vẫn an nhàn mà sống cho tới bây giờ. Tiểu Đan thì mất sớm, còn tôi thì chịu tiếng oan đến lúc này, vậy mà lão như thế thì thật bất công quá. Đã thế thi cốt Tiểu Đan chìm sâu trong hang động đã nhiều năm, bao nhiêu chứng cớ cũng mục nát hết, không thể chính thức định tội tên súc sinh ấy được!”
“Ai nói không thể?” Tư Đồ mỉm cười, “Lão già Đại Lý Tử hiện tại rõ ràng đang ngồi trên đống lửa kia kìa. Lão chính là mấu chốt của vụ án, đâu phải ai ra tay sát sanh cũng có thể mang vẻ mặt dửng dưng như Lý Tốn được. Hôm nay hai người xuất hiện khiến Lý Đại Cẩu sợ hãi đến nỗi trúng gió tê liệt rồi, còn Đại Lý Tử thì…”
“Lão sao rồi?”
“Lão chịu không được áp lực, đi tự thú rồi. Tôi vốn còn định bảo hai người đến báo mộng phá lão một trận, nhưng giờ thì khỏi rồi.”
Dưới sự chủ động thú tội của Đại Lý Tử, vụ ám sát trưởng tàu dần được cảnh sát điều tra rõ ràng hết thảy.
Ngày hôm sau, ba người có liên quan đến vụ án mạng, ngoại trừ Lý Đại Cẩu vẫn đang bị trúng gió, đều bị cảnh sát mang đi.
Nhưng thôn Tam Tính vẫn chưa thể lấy lại được nét an bình của nó, nhất là khu vực phía sau núi.
Nguyên nhân cũng bởi vì những cây nấm kì lạ kia mà một nhóm gồm những nhà địa chất và các chuyên gia về nấm đã chạy đến hang động Chân Ngôn để nghiên cứu.
Nhưng kỳ diệu chính là, những rặng nấm khổng lồ hiện ra trong mắt những con người ở đó đêm qua đã biến mất toàn bộ.
Và trong khi các chuyên gia cố gắng đào bới tìm kiếm thì… bọn họ chẳng tìm thấy được chút bào tử nào mà lại vô tình đào ra vô số xương người.
Các chuyên gia thực vật học thất vọng trở về. Họ đoán rằng những cây nấm ấy chỉ có thể sống được trong bóng tối, một khi ra ánh nắng mặt trời sẽ chết hết mà chẳng để lại cho họ chút bào tử nào cả.
Khi các chuyên gia rời đi thì những nhà nhân chủng học và các pháp y lại ập đến. Họ suy đoán rằng càng xuống một tầng đất thì niên đại của những khúc xương càng lớn. Và rồi các nhà khảo cổ học cũng xuất hiện.
Điều gây hứng thú cho các nhà khảo cổ học chính là bên cạnh những bộ xương lâu năm kia còn có các y phục cổ xưa kèm theo một lượng lớn đồ trang sức.
Trong khi các nhà khảo cổ học đang nghiên cứu xương cốt và di vật trong hang động thì Thành Chu của chúng ta đang bị mắng trong công ty.
Trở lại công ty, anh nhà giật mình biết rằng mình đã nghỉ làm nhiều ngày, vào công ty thấy đồng nghiệp cũng chẳng biết phải sao cho phải. Mà xui xẻo là khi ảnh còn đứng đó lúng ta lúng túng thì bị trưởng phòng đi ngang bắt gặp, sau đó liền bị gọi vào văn phòng “uống trà đàm đạo”.
Khi bị trưởng phòng hỏi rằng có bức xúc gì với công việc hiện tại hay không, Thành Chu ra sức lắc đầu, ra ý mình hết sức hài lòng với công việc bây giờ, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
“Thành Chu, tôi biết cậu một mình nuôi con khó khăn. Tuy lương cơ bản của nhân viên kinh doanh ở công ty chúng ta không cao, nhưng tôi có thể nói rõ cho cậu biết rằng tiền lương trung bình của nhân viên bên chúng ta cũng không dưới tám nghìn tệ, vậy mà đến bây giờ tiền lương của cậu mỗi tháng mới chỉ có bốn, năm nghìn tệ. Tôi cảm thấy cậu nên tự hỏi một chút vì sao lương cậu lại chênh lệch so với người khác nhiều như vậy.”
Thành Chu cũng không hề kinh ngạc. Sự thật này hắn biết rõ từ lâu rồi, ngoại trừ số tiền thưởng vốn đã rất ít ỏi ra thì tiền lương hàng năm của hắn cũng thấp nhất công ty đấy.
Còn Lý Gia Thành mới tới công ty bao lâu? Vậy mà hiện tại tiền lương của gã đã vượt xa hắn. Không chỉ lương khởi điểm của gã đã cao hơn so với hắn mà đối phương còn công tác nhiều hơn hắn —— Dù bọn họ hay hợp tác với nhau cũng không có nghĩa là Lý Gia Thành sẽ chia sẻ công việc làm ăn của mình cho hắn.
Đúng rồi, hình như hôm nay không thấy Lý Gia Thành. Gã trai trẻ đó đang ra ngoài công tác hay vẫn là đang đi thu hồn thế nhỉ?
Trưởng phòng ho khan một tiếng, ra hiệu Thành Chu tập trung vào. Anh lạy chú! Anh đây sếp chú đang nói chuyện với chú đó mà chú lo đi đâu vậy hả?
Thành Chu thấy ánh mắt lên án của trưởng phòng mà cười xấu hổ.
“Hơn nữa tôi cảm thấy tinh thần làm việc gần đây của cậu lúc nào cũng sa sút, đã vậy hồn phách cứ để đâu đâu chứ chẳng chú tâm vào làm việc. Như vậy là không được. Thành Chu, nếu cậu cảm thấy làm nhân viên kinh doanh áp lực quá thì có thể xin đổi lại ngành nghề thử xem. Công ty của chúng ta nhiều bộ phận lắm, thế nào cũng có bộ phận thích hợp với cậu thôi. Nếu như cậu muốn, tôi có thể giúp cậu dò la thử xem bộ phận nào đang cần tuyển người đấy.”
Đây là đang ngầm khích lệ hắn thoái ẩn giang hồ sao? Thành Chu có chút mờ mịt.
“Cậu chớ suy nghĩ lung tung! Tôi không có ý muốn đuổi việc cậu, mà là muốn cậu cân nhắc đổi ngành cho bớt áp lực, ví dụ như quản lý thị trường này, hậu cần này, hành chính này, hay là nhân sự này. Cậu có thể cân nhắc thử xem.”
“Trưởng phòng, em cảm ơn anh nhiều lắm. Em sẽ cẩn thận cân nhắc ạ.” Thành Chu cũng cảm giác đối phương thật lòng muốn hắn cân nhắc, bèn không khỏi cảm ơn từ tận đáy lòng.
Trưởng phòng thở dài, vỗ vỗ vai hắn rồi cho hắn cáo lui.
Thành Chu xoắn xuýt hơn nửa ngày trời, nhưng sau khi đi đổi tờ vé số độc đắc ra một triệu tệ tiền mặt ở ngân hàng rồi thì anh nhà chả còn biết “xoắn xuýt” là cái của nợ gì nữa!
Hắn cảm thấy cuộc đời sao thật tươi đẹp, bầu trời thật xanh, mọi người thật đáng yêu thiện lương, mà ngay cả… Ê ê, đó là ma hả? Cái con đang đứng giữa đường cho xe chạy xuyên qua xuyên lại đó là ma hả?
Tui không có thấy nha, không có thấy cái chi chi hết đâu nha!
Thành Chu nhìn không chớp mắt mà tự dối lòng, tự nhủ hắn phải đi đón con về nhà, sau đó lại trở về công ty làm việc cho đến khi tan tầm.
“Thành Chu!”
Thành Chu quay đầu lại bèn thấy ngay người quen, “Vương Phi, là cậu đấy à? Sao cậu lại đến đây?”
Vương Phi trong bộ Âu Phục tinh tươm tươi cười đến trước mặt Thành Chu, “Tớ đi gặp khách hàng ở gần đây, vừa đi ra thì bắt gặp cậu. Trùng hợp ghê, có muốn đi uống một chầu không?”
“Uầy, không được rồi, tớ còn phải đi đón nhóc nhỏ nữa. Lần sau đi, lần sau tớ mời cậu nhé.”
“Đừng có mà bày đặt lần sau, giờ này cậu vẫn chưa tan nữa cơ mà? Như vầy đi, cậu đi đón thằng nhỏ trước, rồi sau khi cậu tan việc thì chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút. Để thằng bạn này còn chút mặt mũi đi chứ cái tên này!”
“Được được được, vậy tối gặp nhau ở đâu?”
“Sáu giờ ba mươi, tầng cao nhất của nhà hàng Tây ở trung tâm nhé.”
“Ấy…”
“Tớ mời!”
“Ha ha, lại chẳng.”
=======
Lời chị Dịch:Cứ tưởng chương này là xong luôn rồi đấy, nhưng lại muốn trưởng tàu và Lưu Ngọc Như có cái kết viên mãn một tí, thế là viết viết một hồi cái nó ra một nùi. Thành ra quyển 5 sẽ kết thúc sau một chương nữa nhé ^
Danh sách chương