Thành Chu điếng người, quay phắt lại.

Sau lưng hắn, đạo sĩ già mỉm cười, giơ ngón trỏ ra hiệu hắn giữ im lặng.

Lưu Tâm Mỹ chợt bật cười, “Làm anh sợ rồi sao? Xin lỗi nhé, hẳn đó là ảo giác của tôi đấy. Tôi thường nhìn thấy ông ta, nhưng cho tới bây giờ vẫn không chạm được ông ta.”

Thành Chu vẫn nhìn đạo sĩ già chằm chằm.

Lưu Tâm Mỹ dụi dụi mắt nói tiếp: “Từ khi ăn những cây nấm này, tôi cứ bắt gặp những thứ kì lạ chạy qua chạy lại trong hang động này. Ban đầu tôi còn tưởng rằng đó là thật, nhưng về sau tôi phát hiện những vật kia đều là giả cả. Nếu như không phải lúc anh rơi xuống mang theo âm thanh quá to và tôi không chạm vào anh thì tôi vẫn nghĩ anh là ảo giác đấy.”

Thành Chu chậm rãi quay đầu lại, khàn giọng hỏi: “Cô cho rằng những thứ cô chứng kiến đều là ảo giác?”

“Vâng.”

“Cô nhìn thấy gì?”

“Rất nhiều thứ… Có người, có quái thú, còn có những vệt sáng kì lạ nữa.”

“Cô không sợ sao?”

“Sợ chứ, sợ đến nỗi không dám ăn nấm nữa, nhưng không ăn thì cơn đói lại hoành hành.”

Đạo sĩ già tiến đến nói nhỏ vào tai Thành Chu: “Lần đầu ăn những cây nấm ấy, cô gái này thiếu chút nữa đã sợ điên lên vì những ảo giác của mình, nhưng vẫn là bần đạo cứu cô ấy đấy.”

“Ông cứu cô ấy như thế nào?”

“Khiến cô ấy bất tỉnh. Tựa như lần này.” Đạo sĩ già bay tới sau lưng Lưu Tâm Mỹ, cúi đầu hít sâu trên cổ cô rồi duỗi đầu lưỡi thật dài ra mà liếm vào nơi ấy.

Lưu Tâm Mỹ đang mở miệng định nói chuyện tiếp với Thành Chu thì ngất lịm đi.

“Ông đang làm gì đó?” Thành Chu sợ hãi, đứng phắt dậy.

Đạo sĩ già đứng thẳng lên, cười nói: “Đừng sợ, bần đạo chỉ đang làm việc thiện mà thôi.”

“Ông bắt tôi đến đây cũng để hút tinh khí của tôi sao?”

Lão ta bèn đánh trống lãng: “Có người đã giao dịch với bần đạo.”

“Giao dịch gì?”

“Hắn đồng ý kính dâng ngươi cho ta với tư cách tế phẩm, đổi lại ta giúp hắn đối phó vị Ma Tôn kia.”

Thành Chu giận dữ, “Hắn là ai? Hắn dựa vào cái gì mà mang tôi ra làm tế phẩm? Ma Tôn kia là ai?”

“Ngươi… không biết gì sao?” Đạo sĩ già trông rất bất ngờ.

“Tôi đang đợi ông giải thích đây.”

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi chẳng qua chỉ là một tế phẩm mà thôi. Bọn con người thời nay thật xấc xược, quên hết mọi quy củ từ bao lâu nay. Trước kia bọn dân thôn ấy thường hiến tế vài đồng nam đồng nữ cho ta hưởng dụng, thế nhưng gần trăm năm nay, bọn chúng lại chẳng hiến tế gì cho ta cả!” Đạo sĩ tức giận, quẳng phứt đi hai từ “bần đạo” lúc nào cũng kề kề bên đầu miệng.

“Đó chẳng phải quy củ gì cả, đó là ngu muội! Đồ ác quỷ ăn thịt người! Tại sao Địa Phủ lại không bắt ngươi đi chứ?”

“Bởi vì nơi này ít oán khí, những thôn dân kia đều tình nguyện hiến tế, đã thế nó còn được âm khí dày đặc che lấp, nên Âm ti Địa phủ không chú ý đến nơi đây cũng là bình thường thôi.” Một bóng hình bỗng xuất hiện bên người Thành Chu, nhẹ nhàng kéo hắn ra phía sau mình.

“Hà Sinh!” Thành Chu reo lên phấn khích.

Bóng của Hà Sinh lúc này vẫn còn nhàn nhạt. Cậu quay đầu mỉm cười với hắn.

“Ồ, xem ra ngươi nuôi không ít quỷ bộc bên người nhỉ?” Đạo sĩ già lắc đầu, “Tiếc là tên này quá yếu.”

“Hà Sinh không phải quỷ bộc của ta. Cậu ấy là bạn của ta, là anh em của ta!”

“Dù là gì thì hắn không thể lưu lại, còn ngươi thì có thể ở lâu một chút.”

Lập tức, đạo sĩ lại như thở dài: “Nếu không nhờ ta thông minh mà tạo ra truyền thuyết về một cái động nói thật thì không biết ta sẽ phải chịu đói đến khi nào nữa. Bất quá ngươi không giống với những du khách kia. Ngươi mang thể chất của một tế phẩm bẩm sinh, là tế phẩm thượng hạng có một không hai. Ta sẽ giữ ngươi lại để chậm rãi hưởng thụ.”

Thành Chu như chợt nghĩ đến cái gì bèn bật thốt lên: “Hai đứa trẻ kia cũng là do ngươi làm hại sao?”

“Sao lại bảo ta làm hại chúng? Chúng có thể biến thành của ta đồ ăn là vinh dự lắm rồi. Ngươi xem chẳng phải bọn chúng đều đã được bất tử như ta rồi sao?”

Hà Sinh kéo Thành Chu lui từng chút một về phía sau rồi lên tiếng: “Ngươi hại hai đứa trẻ kia nhưng hồn phách của chúng vẫn còn, nghĩa là ngươi vẫn không ăn trọn được chúng. Vậy ai đã cứu chúng? Ai đã khiến ngươi không thể hấp thụ hoàn toàn hồn phách của chúng?”

Đạo sĩ già cũng không hề phủ nhận, “Trước khi ta không ăn hết không có nghĩa là về sau ta không ăn được. Nếu như không nhờ có lão đạo sĩ thối tha kia thì bọn chúng làm cách nào có thể tồn tại đến bây giờ? Hừ, lão đạo chết bầm, chết thì chết đi, lại còn suốt ngày đối nghịch với ta! Bất quá, lão mạnh như thế thì đã sao? Lão vẫn bị ta nuốt chửng cơ mà! Ha ha ha!”

“Ngươi không phải đạo sĩ sao?” Thành Chu không khỏi lên tiếng hỏi.

Bóng dáng đạo sĩ chậm rãi biến hóa rồi biến thành một thiếu phụ yểu điệu.

Thiếu phụ che miệng cười khẽ, “Làm sao ta lại có thể là lão đạo sĩ không hiểu phong tình kia chứ? Vừa vào động là đã mở miệng đòi đánh đòi giết ta, bị ta giết chết mà lại dám biến thành hồn phách rồi trốn đi. Buồn cười là khi hồn phách vừa có chút đạo hạnh thì lão ta lại đòi chống đối ta. Thật là không biết tự lượng sức mình mà.”

Thiếu phụ bỗng nhiên biến hóa một lần nữa, trở thành một thư sinh anh tuấn trẻ tuổi, giọng nói cũng trở nên nhã nhặn êm ái, “Ngươi yên tâm, trước kia ta đã từng nuôi rất nhiều tế phẩm nên biết cách để giữ các ngươi sống được lâu hơn. Ta sẽ giữ cô gái này lại để ngươi có thể làm bạn, hấp thu vài đồng nam đồng nữ để thay thế. Ta luôn sử dụng chúng như vậy trước khi có được tế phẩm mới, cũng như ngươi và cô gái này.”

Thành Chu nói khẽ với Hà Sinh: “Chúng ta có biện pháp nào để xử nó không? Nếu anh đem hết tinh khí của anh cho cậu thì cậu có giết nó nổi không?”

Môi Hà Sinh bất động, nhưng tiếng nói đã truyền vào tai Thành Chu, “Bọn Hồng Diệp chắc đã bị đồng lõa của con ác quỷ này ngăn cản. Con ác quỷ này khá lợi hại, cho dù em hút hết tinh khí của anh cũng không thể trở thành đối thủ của nó nữa. Hiện tại để đối phó với nó, chắc cũng chỉ còn một biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

“Tìm cách giúp anh rời hồn khỏi xác. Hồn phách của anh có sức mạnh đặc biệt, có thể cầm chân nó một thời gian ngắn, chỉ cần chèo chống đến lúc Hồng Diệp đến…”

Thành Chu cắn răng một cái, “Làm việc đó như thế nào đây?”

“Em sẽ kéo linh hồn anh ra bên ngoài cơ thể, anh đừng kháng cự nhé.” Hà Sinh nói xong bèn đưa tay kéo nhẹ trên đỉnh đầu Thành Chu.

Thành Chu bỗng cảm thấy đau đớn kịch liệt như toàn bộ thân thể bị xé ra, liền hét thảm lên.

Hà Sinh sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng thu tay lại.

Nhưng Thành Chu vẫn đau đớn như cũ, đau đến mức phải ngã lăn ra đất.

“Các ngươi đang làm gì đó?” Ác quỷ không hiểu vì sao Thành Chu với quỷ bộc của hắn như không lại nội chiến rồi.

Nếu nói họ giả bộ thì… có cần làm quá đến vậy không? Hà Sinh cũng sợ hãi không hiểu. Vừa rồi cậu đã dùng cách nhẹ nhàng nhất để không thể nào làm hại đến Thành Chu cơ mà, nhưng vì sao trông bộ dạng Thành Chu lại như bị xé làm hai thế kia?

“Thành Chu? Thành Chu!”

Thành Chu đau điếng, co rúm người lại.

“Anh làm sao vậy? Tại sao lại như vậy chứ?” Hà Sinh trăm mối vẫn không có lời giải đáp.

Thành Chu rên rỉ, nước mắt cứ chực tràn ra.

Hà Sinh kiểm tra hắn thật cẩn thận.

Ác quỷ chắc chắn hai người không thoát khỏi tay mình nên cứ đứng nhìn một bên. Nó muốn xem xem hai món ăn này rốt cuộc sẽ làm gì.

Vẻ mặt Hà Sinh ngày cành nghiêm trọng, “Dường như hồn phách của anh đã bị ai đó cố định trong thân thể rồi.”

“Đây… đây là chuyện xấu sao?” Thành Chu thở hổn hển hỏi.

“Nếu như là người bình thường thì không phải chuyện xấu, nhưng đối với anh thì… Chẳng lẽ là Hồng Diệp làm ư? Không, không có khả năng… Tuy tách hồn thường xuyên là không tốt, nhưng Hồng Diệp và Tư Đồ đều biết đây là cách tốt nhất để anh bảo toàn tính mạng. Họ không thể nào cố tình cố định hồn phách của anh được, mà cho dù có thì cũng sẽ không trói chặt đến thế này.”

Hà Sinh kiểm tra đến cuối cùng, trong mắt ánh lên nỗi sợ hãi và sự tức giận đến tột độ.

“Thật ác độc! Cố định hồn phách kiểu này sẽ khiến anh chết đi mà hồn phách cũng không cách nào thoát ly khỏi thân thể. Đến lúc đó… anh cũng chỉ có thể bị nhốt một chỗ, chẳng thể nào đi đâu cả. Nếu như thân thể anh hoàn toàn biến mất, hồn phách của anh cũng rất có thể hết cách bảo toàn. Ai lại khiến anh ra nông nổi này?”

Đúng  vậy, ai có thể  làm vậy với mình cơ chứ? Thành Chu nghĩ mãi không thông.

“Thành Chu, tối hôm qua ở bệnh viện đó, rốt cuộc anh đã mơ thấy gì?” Hà Sinh không ngốc. Mấy ngày nay cậu gần như dán chặt trên người Thành Chu. Theo cậu nghĩ, khoảng thời gian duy nhất mà kẻ kia có thể qua mắt cậu và ra tay với Thành Chu cũng chỉ trong lúc ấy.

Hiện tại ngẫm lại, thứ yêu ma cứ bám suốt họ trong bệnh viện lúc ấy cũng rất kỳ quặc. Rõ ràng là không có sức mạnh nhưng thứ ấy vẫn mãi bám theo họ, còn cố ý khiêu khích Hồng Diệp, thật giống như cố ý muốn dụ Hồng Diệp và Tư Đồ rời đi vậy.

“Anh thật sự không nhớ nổi.” Thành Chu đau đớn lắc đầu.

Hà Sinh giúp Thành Chu nằm thẳng trên mặt đất rồi đứng lên đối mặt với tên ác quỷ thư sinh: “Có thể cho bọn ta biết được không? Ai đã trao đổi điều kiện với ngươi? Muốn dâng tế phẩm phải qua một quá trình hiến tế đặc biệt, nếu Thành Chu không tham dự thì không thể hiến tế thành công. Nhưng ngươi lại nói Thành Chu là tế phẩm của ngươi, vậy chỉ có hai cái khả năng. Một là ngươi nghĩ sai về khái niệm đồ ăn và tế phẩm, ngươi hoàn toàn không hiểu được định nghĩa của một tế phẩm chân chính.”

Thư sinh cười nhạo, “Làm sao ta có thể hiểu sai khái niệm tế phẩm cơ chứ? Đồ ăn có thể giúp ta no bụng, tựa như các du khách và cô gái kia, còn tế phẩm lại góp phần giúp ta tăng thêm sức mạnh. Hơn nữa, một khi không có bất kì oán khí nào lưu lại, tế phẩm được dâng sẽ vĩnh viễn mang sức mạnh thuần túy nhất.”

Hà Sinh nghe thấy ác quỷ nói như vậy bèn không khỏi nhíu chặt mày.

“Nếu tế phẩm không tự hiến tế bản thân, vậy thì chỉ có người có quan hệ huyết thống trực tiếp mới có thể làm được. Thành Chu, người có quan hệ máu mủ chặt chẽ với anh…”

Thành Chu thốt lên: “Mẹ của anh không thể nào làm chuyện này!”

“Vậy đó là cha anh sao?” Khi nói ra những lời này, Hà Sinh hơi khó xử. Cậu liền nhanh nhẹn bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán thôi.”

Thành Chu nghe thấy từ “cha” mà im lặng. Hắn không có bao nhiêu ấn tượng với người cha này, thậm chí không biết ông ta đã chết rồi hay vẫn còn sống trên đời nữa.

Ác quỷ thư sinh thấy vẻ mặt đầy oán hận của hai người mà cười nắc nẻ.

“Ta không biết người đó có phải là cha ngươi hay không, nhưng hắn ta đúng là đã dùng máu của mình để thực hiện và hiến tế ngươi cho ta một cách thành công. Đây cũng là lý do vì sao vừa nhìn thấy ngươi ta đã biết rõ ngươi là tế phẩm của mình. Đúng thế, cho dù tên Ma Tôn kia có phong ấn ngươi đi chăng nữa, nhưng do đã được hiến tế, những đặc thù của ngươi đều bị ta phát hiện ra cả rồi.”

“Ta không thể không thừa nhận, lúc ngươi áp tay vào trên tường, ta đã không nhịn nổi nữa. Ai lại có thể nhịn được khi chứng kiến Mãn Hán toàn tịch kia chứ? Không không không, ngươi không phải Mãn Hán toàn tịch*, hiện tại đối với ta mà nói, ngươi chính là quỳnh tương ngọc dịch, long can phượng não**!”

Thành Chu chưa từng nghĩ rằng thân phận đồ ăn của mình lại có địa vị cao sang đến như vậy. Cơ mà hắn chẳng có lấy một chút kiêu ngạo nào cả —— Bởi có con heo nào lại kiêu ngạo vì thịt mình ngon đâu cơ chứ?

Ác quỷ thư sinh cười nhẹ, “Ha ha, cũng bởi vì như thế nên tên kia mới phát hiện ra sự tồn tại của ta nhanh như thế. May mà ta thôn phệ lão đạo không lâu nên còn có thể sử dụng hồn sóng của lão một chút.”

“Hồn sóng là gì?” Thành Chu bắt đầu cố gắng kéo dài thời gian.

Ác quỷ thư sinh như không biết mục đích của hắn, cười tủm tỉm trả lời: “Hồn sóng là ngoại hình của hồn ma, giống như da người sống đấy.”

“Ma Tôn mà ngươi nhắc đến có phải là Hồng Diệp con của ta không?”

“Nó mà là con của ngươi sao? Ha ha ha!” Trông ác quỷ thư sinh như vừa nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất thế gian.

Thành Chu tái nhợt mặt mày, chống tay trên mặt đất chậm rãi ngồi dậy. Hà Sinh đỡ lấy hắn.

“Nó đương nhiên là con của ta. Dù có là cái gì đi nữa thì nó vẫn là con của ta, của Thành Chu này!”

“Ngu xuẩn!” Ác quỷ thư sinh cười khinh miệt, “Sự tồn tại của ngươi đối với tên đó cũng tương tự như với ta, chẳng qua chỉ là một món ăn đặc biệt mà thôi. Nếu như ngươi không mang thân phận tế phẩm, ngươi cho rằng tên đó sẽ ở lại bên cạnh ngươi sao? Hắn chỉ muốn chậm rãi hưởng thụ ngươi để dần khôi phục sức mạnh của chính mình mà thôi. Ngươi là ai? Ngươi nghĩ ngươi đáng được tên đó đầu thai làm con à?”

Thành Chu bị xoáy vào chỗ đau, bèn tức giận mắng to: “Mày mới là đồ ngu ấy! Ngu đến nỗi chết dí tại đây mà không ra ngoài được! Mày nghĩ mày ngon lắm hả? Cùng lắm chỉ là thứ ác quỷ mà thôi! Có gan thì thò đầu ra ngoài đi! Ha ha, chắc sợ nên không đám đi ra chứ gì?”

Ác quỷ thư sinh giận dữ, “Ai nói tao không rời khỏi đây được? Ăn xong mày là tao ra được ngay thôi! Còn mày thì mãi mãi chỉ là một món đồ ăn mà thôi!”

Như sợ chưa đủ kích động Thành Chu, ác quỷ thư sinh lại tiếp tục châm chọc: “Hừ, nhìn mấy con quỷ bên người mày mà xem. Mày nói chúng là bạn bè, là anh em của mày, nhưng nếu mày không thể cung cấp tinh khí cho bọn chúng được nữa thì sao? Bộ chúng sẽ ở bên mày suốt chắc? Mà ngay cả ruột thịt của mày…”

Ác quỷ thư sinh cười ác độc: “Có lẽ kẻ đã giao dịch với tao chính là cha mày đấy. Ngay cả hắn còn không xem mày là người thân mà còn hiến tế mày như tế phẩm kìa! Cũng như heo chó dê bò cả thôi!”

“Hắn không phải cha tao!” Thành Chu đứng lên rống to.

“Không phải mày đồng ý với thằng hiến tế chết dịch kia là sẽ đi xử Hồng Diệp sao? Sao còn chưa đi nữa? Mày sợ nó chứ gì? Mày muốn ăn tao chứ gì? Ăn đi, có ngon thì ăn tao đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện