“Hai người chơi đủ chưa?”

Thành Chu và Hồng Diệp cùng nghiêng đầu nhìn sang Tư Đồ.

Tư Đồ khoanh tay cười tủm tỉm nhìn hai người.

Còn bên cạnh Tư Đồ, A Như và trưởng tàu đều mang vẻ mặt khó hiểu và ngơ ngác.

Thành Chu ngượng ngùng, vốn là đến để làm nhiệm vụ, nào hay hắn và Hồng Diệp lại chơi đùa ở chỗ này. Thiệt là tai hại quá mà…

“Xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn kiểm tra xem bức trấn phong này là thật hay giả thôi.”

A Như cuống quít khoát tay, “Không có gì đâu, đại sư. Ngài không cần xin lỗi mà.”

Thành Chu càng xấu hổ thêm, “Đừng gọi tôi là đại sư, cứ gọi Thành Chu là được. Ấy, Hồng Diệp, mày đang làm gì vậy?”

Thành Chu hoài nghi ánh mắt của mình. Mới lúc nãy thôi, hắn như thấy nhóc con đang đâm một cái lỗ trên vách động cứng rắn tựa như đang đâm một miếng đậu hủ, phải không nhỉ? “Tôi đang giúp anh dò hỏi tung tích của Lưu Tâm Mỹ đấy nha.”

“Nhóc mày đang hỏi ai?”

“Ông ta đấy.” Hồng Diệp chỉ vào trấn phong.

“Xin đại nhân hạ thủ lưu tình!” Theo giọng nói già nua buồn bã, một bóng đen lách ra khỏi trấn phong.

Thành Chu, “…”

“Tiểu đạo Vân Chân Tử bái kiến đại nhân.”

Thành Chu trông thấy đạo sĩ già mặc áo đạo sĩ, tóc búi cao hiện ra trước mặt bọn hắn.

Vân Chân Tử vừa thấy Hồng Diệp liền bày ra tư thế vô cùng thấp kém mà chào nó.

“Dẫn bọn tôi đi tìm Lưu Tâm Mỹ đi.” Hồng Diệp ra lệnh mà không cho cự tuyệt.

“Xin hỏi hình dáng Lưu Tâm Mỹ như thế nào?”

Hồng Diệp chỉ tay qua Lưu Ngọc Như, “Nhìn bà ấy thì biết. Bà ấy là bà nội của Lưu Tâm Mỹ, có lẽ vẻ bề ngoài của họ có đôi nét giống nhau đấy.”

Vân Chân Tử quét mắt qua Lưu Ngọc Như. Lúc nhìn đến Tư Đồ, ông ta hơi gật đầu với hắn, nhưng khi chạm mắt với Thành Chu, ông liền cung tay hành lễ.

Thành Chu gật đầu ngượng ngùng đáp lễ với ông ta.

Hồng Diệp cảm thấy đạo sĩ già này rất thức thời, hơn nữa còn rất rõ ràng là đang muốn nịnh bợ.

“Đúng là có một cô gái giống vị này đã tới đây, thỉnh chư vị đi cùng tiểu đạo.”

Bóng của Vân Chân Tử loé lên rồi chui thẳng vào lòng đất.

Lưu Ngọc Như đang mong tin cháu đến tận xướng tuỷ, thấy thế bèn lập tức đi theo. Bà khẽ di chuyển, trưởng tàu cũng tự động chui vào lòng đất.

Hồng Diệp và Tư Đồ cùng nhìn sang Thành Chu.

Thành Chu, “… Có đường nào dành cho người đi không vậy?”

Có lẽ thấy ba người Hồng Diệp vẫn không đi theo, Vân Chân Tử lại quay ngược trở về.

Thành Chu ho khan một tiếng, giả vờ giả vịt nói: “Ngoài cửa có người trông coi, nếu như đến giờ mà chúng tôi không đi ra ngoài, cậu ta sẽ tiến vào xem xét. Nếu chúng tôi không có ở trong này thì mọi chuyện sẽ rắc rối. Thế nên chúng tôi phải đường đường chính chính đi ra ngoài bằng cánh của nhỏ này, sau đó tìm một con đường mà người có thể đi để tìm Lưu Tâm Mỹ. Bởi lẽ, về sau cảnh sát nhất định sẽ tìm tới, mà chúng tôi thì không thể bảo cảnh sát chui vào lòng đất bằng con đường chúng ta đã đi được. Đạo trưởng, ngài bảo có đúng không?”

“Vâng, ngài nói rất đúng, là tiểu đạo suy nghĩ không chu toàn.” Mặc dù Vân Chân Tử không thể rời khỏi hang động này, nhưng trong khoảng thời gian du khách kéo đến, ông cũng nghe được không ít chuyện ở bên ngoài, nên cũng hiểu “cảnh sát” mà Thành Chu nói đến chính là “nha dịch” và “bộ khoái” của thời ông khi đó.

“Vậy xin mời chư vị đại nhân ra ngoài trước, chút nữa tiểu đạo sẽ xuất hiện bên ngoài sau để dẫn đường cho chư vị.”

Thành Chu dẫn Hồng Diệp và Tư Đồ ra khỏi động Chân Ngôn bằng cánh cửa nhỏ.

Cậu trai thấy bọn hắn đi ra bèn hưng phấn đứng lên rồi nói thẳng: “Các anh là nhóm du khách cuối cùng, tôi cũng nên tan tầm thôi. Các anh định về thành phố luôn hay định tìm nhà dân để tá túc, tận hưởng cảm giác thôn quê?”

“Chúng tôi đi vòng vòng trong đây một chút có được không?” Thành Chu hỏi, nhận lại tiền cọc từ cậu trai.

Cậu trai hơi nhíu mày, “Cũng được, nhưng chỗ chúng tôi quy định giờ tan tầm là năm giờ chiều, đến lúc tôi về là nguồn điện cũng sẽ bị cắt đứt. Các anh chỉ còn có mười lăm phút để đi tham quan thôi đấy.”

“Yên tâm, chúng tôi sẽ về ngay, không làm cậu tắt đèn trễ đâu.”

Cậu trai trông như không mấy tin tưởng vào lời nói của Thành Chu, “Hồi trước cũng có du khách đến lúc tan tầm mà còn ở bên trong động không đi ra ngoài, kết quả là bị hù đến chết khiếp, còn bị xây xát chút đỉnh nữa. Đi tham quan động vào ban đêm nguy hiểm lắm, đã vậy còn tối nữa, dù các anh có mang theo đèn pin nhưng vẫn dễ sảy chân lắm, còn dễ nghi thần nghi quỷ nữa. Thành ra tôi đề nghị các anh nên qua đêm tạm ở nhà dân rồi sáng ngày mai lại tới chơi nữa thì hơn. Nếu ngủ lại ở nhà dân thì khỏi phải trả tiền lên núi đấy.”

“Cha cậu và cậu cũng kinh doanh đàng hoàng ghê ấy chứ.” Tư Đồ hơi khích lệ cậu trai, nhưng gã lập tức nói tiếp: “Đến giờ tan tầm thì cậu cứ việc về đi. Xin yên tâm, chúng tôi sẽ ra ngoài ngay, không làm phiền cậu đâu. Cậu thấy đấy, chúng tôi còn dẫn con nít theo cơ mà, nào dám nán lại lâu trong động.”

Cậu trai nhìn Hồng Diệp rồi miễn cưỡng đồng ý, “Được rồi, tôi sẽ chờ các anh mười lăm phút, nhớ đến năm giờ là đi ra ngay nhé, không là tôi cúp điện thật đấy.”

“Không thành vấn đề.”

Thành Chu ra khỏi hang động hình nòng nọc này, cậu trai cũng đi ra theo đám bọn hắn, bất quá nhóm Thành Chu sửa hướng đi sang một cái động khác, còn cậu trai lại đi ra khỏi sơn động. Nguồn điện của hang động được gắn ở bên ngoài, mỗi lần tan tầm chỉ cần kéo cầu sao một cái là được, tiện lợi vô cùng.

Vân Chân Tử hiện thân, dẫn đầu ba người tiến vào hang động thứ hai bên trái.

Thành Chu nhớ trưởng tàu nói con đường ra sau động chính là đường này.

Vân Chân Tử quay đầu cười cười với Thành Chu.

Thành Chu thấy đường hẹp, đành đi trước Hồng Diệp. Hồng Diệp là trẻ con nên tự nhiên được hắn cho đi ở giữa hắn và Tư Đồ.

“Ông bảo mình tên là Vân Chân Tử, vậy khi còn sống ông đã hành nghề đạo sĩ ư?” Thành Chu tiến lên một bước, tò mò hỏi vọng sau lưng Vân Chân Tử.

Hắn sợ ma, mà sợ nhất là thể loại ma quỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để doạ người, nhưng lại không thấy sợ hãi một linh hồn đã khuất như Vân Chân Tử kia.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do Hồng Diệp và Tư Đồ đều đang ở bên cạnh hắn, với cả Hà Sinh cũng ngay tại linh bài đây mà.

Vân Chân Tử mỉm cười hiền hoà gật đầu rồi hồi đáp: “Vâng, bần đạo lúc trước lên núi hái thảo dược, nhất thời hiếu kỳ đi vào hang động này, kết quả lại bất cẩn rơi xuống đáy động mà thiệt mạng.”

“Vì sao ông lại làm ra câu chuyện chiếc bóng phân biệt thật giả?”

Vân Chân Tử thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, “Năm trước lần đầu tiên thấy lũ trẻ con kể chuyện ma và chơi trò ‘nói dối nói thật’ trong động, bần đạo thấy trong động hiếm khi nào có nhiều người như vậy, nên nhất thời vui vẻ, bèn chiêu đãi chúng một chút để chúng thấy vui hơn. Nào nghĩ không lâu sau khi chúng rời đi, nhiều người khác lại kéo đến, bần đạo lại hiển linh lần nữa. Về sau du khách đến đây không ngừng, bần đạo cảm thấy sắm vai máy phát hiện nói dối cũng thật thú vị nên làm cho đến tận bây giờ.”

Một người già như ông mà nghĩ ra trò chơi này, hẳn có phải do ông quá cô đơn không?

Thành Chu vừa buồn cười vừa thông cảm với đạo sĩ già. Ban nãy được Hồng Diệp phổ cập, hắn còn tưởng rằng các hồn ma tại đây đều rất nguy hiểm, không nghĩ sẽ gặp được hai đứa trẻ và sau đó là một đạo sĩ hiền lành với tính tình có chút trẻ con như vậy.

“Ông biết trưởng tàu không? Là nam quỷ khi nãy ấy.”

Vân Chân Tử gật đầu, “Ông ấy là do bần đạo đưa ra ngoài đấy, bần đạo đương nhiên nhớ rõ.”

“Ông đã thích đông vui như vậy mà vì sao còn đưa ông ấy ra ngoài?”

“Bởi vì bần đạo không muốn ông ấy bị cầm tù cả đời ở nơi này, như chính bần đạo vậy. Lúc ấy có thể đưa ông ấy ra cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp, lần sau cơ hội tốt như vậy phải đợi đến tháng nhuận kế tiếp cơ.”

“Ý ông là bốn năm chỉ có một cơ hội rời khỏi hang động này sao?”

“Không chỉ thế, cần phải có đủ năng lực để phá vỡ kết giới tự nhiên bao quanh hang động này nữa. Lần đấy bần đạo thật vất vả mới thành công một lần, rồi phải bỏ ra gần ba mươi năm mới phục hồi được tổn thất.”

Thành Chu cảm thấy đạo sĩ già này là một linh hồn tốt, trên người chẳng những không có lấy một chút âm khí độc ác nào mà cách nói chuyện cũng vô cùng hoà nhã, huống chi ông ấy còn cố ý đưa trưởng tàu ra khỏi hang núi.

Vân Chân Tử thấp giọng nói: “Người trưởng tàu kia có chuyện trong lòng phải không? Bình thường những hồn ma lưu luyến trên thế gian không chịu đến Địa phủ đều mang chấp niệm trong lòng. Phải chăng cô gái bên cạnh kia chính là chấp niệm của ông ấy? Vậy thì tốt cho ông ấy quá, cuối cùng ông ấy cũng được tự do, giải khai được xiềng xích linh hồn rồi.”

“Ông ấy còn có chút việc.”

“Là đến tìm kiếm thi cốt của mình và cũng để báo thù sao? Bần đạo đã chứng kiến lúc trước ông chết như thế nào, chỉ là khi đó bần đạo đang chiến đấu kịch liệt với một ác quỷ trong động, dù muốn cứu ông ấy cũng không được… Ôi!”

“Bên trong này có ác quỷ sao?” Thành Chu khẽ rụt cổ.

Vân Chân Tử vội nói: “Đại nhân chớ sợ, ác quỷ kia đã được bần đạo siêu độ, bây giờ trong động này chỉ còn hai nhóc quỷ nghịch ngợm cùng bần đạo mà thôi.”

“Ông… muốn rời khỏi đây để xuống Địa phủ không? Nếu như ông muốn, có lẽ tôi có thể giúp được ông đấy.” Thành Chu không khỏi dâng lòng hảo tâm.

Vân Chân Tử lập tức cảm kích mà đáp: “Đa tạ Đại nhân, bần đạo đã bị nhốt nhiều năm, trước kia bởi vì bên cạnh có con ác quỷ kia chầu chực, cho dù bần đạo muốn rời đi cũng khó. Nhưng đến lúc bần đạo diệt được ác quỷ, đã có sức mạnh, thì lại không đành lòng nhìn hồn phách người trưởng tàu kia bị nhốt. Bởi vì bần đạo biết rõ, nếu như bần đạo rời nơi này, nếu để ông ta tự tu tuyện thì không biết bao nhiêu năm nữa ông ấy mới có thể thoát khỏi sự cầm tù của hang động này được.”

“Ông thật sự là một người tốt.”

“Không dám nhận, chỉ là suy bụng ta ra bụng người, vả lại cũng không muốn tăng thêm ác nghiệp mà thôi.”

Đang lúc nói chuyện, cả đám đi tới hang động phía sau có diện tích khá rộng.

Tiếng nước chảy xiết lớn dần.

Hang động phía sau lớn như vậy mà cũng chỉ có hai ngọn đèn, ánh đèn cũng chỉ lờ mờ soi hang động một cách mơ hồ, còn lại là bóng tối bao quanh, người nhát gan cũng không dám đi vào sâu bên trong.

“Đại nhân, xin cẩn thận, hang động phía sau này chưa được khai phá hay sửa sang lại gì cả. Hố trũng và đường nước rất nhiều, càng vào trong hố càng sâu. Khi đi đường xin nhất định phải chú ý dưới chân.” Vân Chân Tử nhắc nhở.

“Cảm ơn.” Thành Chu cúi đầu, dùng đèn pin chiếu xuống dưới chân. Hắn bắt gặp mình đang đi trên một chiếc cầu đá tự nhiên, mà hai bên cầu đá đều là nước chảy xiết.

Vân Chân Tử hai chân cách mặt đất, bay lơ lửng bên cạnh đỡ lấy Thành Chu.

Thành Chu cảm ơn sự quan tâm của ông một lần nữa. Mơ hồ trong đó, Thành Chu cảm giác như mình đã quên mất cái gì đó, nhưng lúc này vẫn không nhớ ra được.

“Chỗ thi cốt Lưu Tâm Mỹ có còn xa lắm không? Ông có thấy ai giết cô ấy không?” Lưu Tâm Mỹ đã mất tích lâu như vậy, Thành Chu dù vô thức cũng hiểu được cô đã chết.

Vân Chân Tử nghe vậy kinh ngạc nói: “Thi cốt Lưu Tâm Mỹ ư? Không không, cô ấy chưa chết đâu, chỉ đang rất yếu thôi. Xin đại nhân đi theo bần đạo.”

Vân Chân Tử bước nhanh hơn.

Nghe thấy Lưu Tâm Mỹ vẫn còn sống, Thành Chu mừng rỡ, vừa bước nhanh đuổi kịp Vân Chân Tử, vừa định thông báo tin tốt lành này cho người nào đó.

Mà người này là…

Thành Chu quay đầu lại, chợt thấy Hồng Diệp cùng Tư Đồ đang đi theo cách đó không xa.

Thành Chu vỗ đầu một cái… Sao hắn lại đi xa con mình như vậy chứ?

“Coi chừng cầu đá đấy!” Thành Chu hô một tiếng, đồng thời báo tin Lưu Tâm Mỹ còn sống cho bọn họ.

Tư Đồ nhíu mày. Ánh mắt Hồng Diệp chợt loé lên một tia nghi hoặc.

Bỗng nhiên, hai người cùng chạy như điên về phía Thành Chu rồi đồng thời hét lên với hắn: “Thành Chu mau tới đây!”

Thành Chu sững sờ. Ngay tích tắc hắn dừng bước, bên cạnh bỗng truyền đến một lực đẩy mạnh mẽ khiến hắn chao đảo rồi ngã lộn ngược xuống vực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện