Cương thi mắt xanh tập viết
chữ càng ngày càng nhiều, miệng cũng càng lúc càng tham ăn. Mỗi ngày Xảo Nhi
đều làm rất nhiều món ngon cho nó, nuôi cái miệng của nó càng hư. Ăn thì nhiều
nhưng chỉ nhớ được vài món.
Nó biết trước khi ăn thì phải rửa tay, ăn cơm thì phải dùng đũa, ăn cá thì phải lóc xương.
Mỗi lần trước khi ăn Xảo Nhi đều phải kiểm tra tên món ăn và nguyên liệu nấu. Nó học hỏi rất nhanh. Những thức ăn thông dụng như chè trôi nước, sủi cảo, bánh nguyên tiêu nó đều biết. Chỉ còn chút ít món lặt vặt thì phải học tập thêm. Ví như nó có thể phân biệt ra tiếng gáy nửa đêm gọi là gà, nhưng lại không phân biệt được gà mái và chú vịt xấu xí.
Phàn Thiếu Cảnh thường xuyên len lén đến Quan Thiên Uyển thăm Phàn Thiếu Hoàng. Pháp lực của hắn cũng không thấp, muốn cố tình giấu diếm đám cương thi, tôm hùm, cua biển thì chúng cũng khó phát hiện được. Cũng là do Xảo Nhi và Mắt Xanh phát hiện ra hắn. Chỉ có điều hắn đi vào Quan Thiên Uyển cũng không gian dối trộm cắp gì. Nên hai người cứ mắt nhắm mắt mở cho hắn vào.
Duy chỉ có Phàn Thiếu Hoàng không chịu nổi quấy rầy "Lại là huynh?"
Phàn Thiếu Cảnh bị đả kích "Sư đệ, sao lại nói như thế chứ? Bây giờ đệ bị giam ở đây. Nếu sư huynh không chăm sóc thì đệ sẽ càng thêm cô đơn lạnh lẽo. Làm sao sư huynh nhẫn tâm thế được?"
Hắn nghiêng rượu tế trước trận, Phàn Thiếu Hoàng vẫn ngồi xếp bằng trên đệm cói hừ khinh bỉ "Dối trá. Huynh vẫn còn suy nghĩ chuyện đối phó Quan Thiên Uyển sao?"
Phàn Thiếu Cảnh nghiêm mặt nói "Mặc dù công lực Cống Hề tiến rất nhanh. Nhưng cuối cùng cơ sở vẫn nông cạn, tính tình lại ngây thơ. Hiện tại sư huynh đang băn khoăn chính là con cương thi mắt xanh kia. Nó đã thành hình hơn ngàn năm, trí lực đã tiến hóa vô cùng to lớn. Lại chiếm được máu của Bạt nên thực lực càng không thể dò được. Cứ tiếp tục như thế chỉ sợ cuối cùng là gây họa cho nhân gian."
Phàn Thiếu Hoàng uống rượu xong, một hồi lâu mới lên tiếng "Hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ, khoảng cách giữa thần với người xa hơn huynh nghĩ rất nhiều. Trong lúc rảnh rỗi đệ đã sáng tạo được hai trận pháp, huynh hãy ghi nhớ bí quyết truyền lại cho trên dưới Thúy Vi Sơn, bảo họ chăm chỉ luyện tập. Nếu như gặp kẻ địch lớn ít nhiều gì cũng có thể ngăn cản được."
Phàn Thiếu Cảnh ghi nhớ khẩu quyết của trận pháp, lại nhớ đến một việc "Sư tôn đã xuất quan. Đệ sắp xếp một thời gian... Huynh sẽ dẫn người đến gặp mặt đệ một lần được không?"
Phàn Thiếu Hoàng hừ lạnh "Khỏi. Tránh để ông gặp đệ lại tức giận."
Phàn Thiếu Cảnh cũng không có cách nào "Tình cảm cha con sâu đậm, trách chi chuyện đã qua. Ba ngày sau được không?"
Phàn Thiếu Hoàng không nói. Phàn Thiếu Cảnh càng không biết phải làm sao "Thiếu Hoàng, đệ cũng đừng giận dỗi nữa."
Phàn Thiếu Hoàng vẫn không lên tiếng. Phàn Thiếu Cảnh ném cục đá vào bên trong. Cục đá xuyên qua Phàn Thiếu Hoàng đang ngồi thẳng đụng vào tảng đá ngầm "Thiếu Hoàng, đệ cũng nói gì đi chứ! Phàn nhị thiếu gia! Phàn Tiểu Hoàng, Phàn Bảo Bảo!"
Lần này rốt cuộc Phàn Thiếu Hoàng cũng đáp lại "Cút!"
Mấy ngày nay cương thi mắt xanh cũng đã học được chạy theo thời thượng. Việc này thật đáng sợ. Ví như có một dạo bọn họ thịnh hành mặc quần áo trắng bồng bềnh, cho nên trên đường phố ngay cả tên đồ tể cũng mặc toàn thân trắng phếu, trơn bóng như tuyết. Sau đó lại thịnh hành đồ đen, cho nên trường đường cái ngay cả người rửa bát cũng mặc toàn đồ đen, lạnh lùng cao ngạo. Sau đó lại thịnh hành áo tím tượng trưng cho mọi sự may mắn, cột tóc bằng tơ, hoa lệ vô cùng. Cho nên trên đường phố ngay cả một người vá giày cũng mặc cả người màu tím.
Nó thường đi ra ngoài nhìn ngó xem người ta mặc trang phục gì, sau đó lại về nhà lại vẽ vẽ viết viết nói với Xảo Nhi. Khi đó nó vẫn chưa dám xuất hiện trước mắt mọi người. Dù sao cũng là dáng vẻ cương thi thật sự quá kinh hãi thế tục.
Cũng may là tài nghệ Xảo Nhi thêu thùa không tệ, những mốt thời trang bên ngoài cô nhất định có thể làm tương tự.
Nhưng như thế cương thi mắt xanh lại được bọn cương thi, tôm cua đu bám theo. Nó mặc cái gì, Quan Thiên Uyển lại thịnh hành cái đó.
Thậm chí cả Quỷ Xa cũng cần khẩn Xảo Nhi may áo cho nó -- Xảo Nhi vừa đo đạc đã ói máu. Phải làm mười cái cổ áo....
Sau đó, cương thi mắt đỏ từ trước đến giờ đều giữ vững lập trường cảm thấy không thể cứ theo thời trang thịnh hành của loài người mãi được. Cương thi cũng phải có chủ kiến của mình chứ.
Rốt cuộc có một hôm nó trở về nhe răng cười với Xảo Nhi khiến cô sợ đến phát choáng -- Nó nạm vàng rồng vào chiếc nanh của nó dài thêm chừng ba tấc. Màu vàng cứ lấp lánh dưới ánh trăng.
Cho nên tộc cương thi lần đầu tiên có được một mốt thời thượng riêng của mình -- Đó là gắn răng giả.
Mỗi lần đạo sĩ Hách gia lên lớp nhìn thấy mấy cái nanh vàng, nạm kim cương của cương thi lại muốn ói máu.
Có một hôm, sau khi cương thi mắt xanh học xong Tam Tự Kinh. Thời gian vẫn còn sớm, nó liền cõng Xảo Nhi đi dạo xung quanh. Khi đi ngang qua một thôn nhỏ yên tĩnh thì có người cũng đi dạo đêm. Khi đó cương thi mắt xanh trò chuyện với Xảo Nhi bằng tiếng người. Nó đang suy tư nên cũng không kịp né tránh.
Như thế chạm mặt với người kia, ngọn đèn trong tay họ vốn đã mờ mờ, lại thêm gương mặt của cương thi mắt xanh. Khiến người đi dạo nhất thời mặt không còn chút máu, hoảng sợ la lên có quỷ, hoảng hốt chạy tán loạn.
Cương thi mắt xanh vốn muốn đưa tay ngăn lại. Nhưng một hồi lâu lại chậm rãi bỏ tay xuống. Nó đứng yên tại chỗ, trên gương mặt lộ ra vẻ mất mác ngay cả Xảo Nhi cũng nhìn ra. Xảo Nhi khẽ cất giọng an ủi nó "Người dân vùng núi kiến thức hạn hẹp, đừng so đo làm chi."
Nó nghĩ nghĩ vẫn không hiểu kiến thức hạn hẹp là thế nào, đang định hỏi lại thì bỗng mấy ngọn đèn trong thôn lần lượt sáng lên. Tiếng người dần dần ồn ào huyên náo "Quỷ? Quỷ ở đâu?"
Một đám thôn dân kéo nhau đến đây, tiếng người lẫn lộn với tiếng chó sủa. Những ngọn đuốc sáng xua tan bóng đêm thăm thẳm.
Xảo Nhi hôn lên trán nó một cái, nói giả vờ như không có việc gì "Chúng đi đến phía trước đi. Trong núi nhất định có trái cây."
Cương thi mắt xanh cũng đáp lại rồi đi về phía trước. Một hồi lâu quay đầu nhìn về phía ánh lửa đang dần dần tiến đến gần kia. Nó đã học được việ giữ vệ sinh, thích sạch sẽ. Nó đã học được việc ăn thức ăn của loài người, học được cách cầm đũa. Thậm chí nó đang học chữ viết và tiếng nói của loài người. Nhưng loài người là chủng tộc trông mặt bắt hình dong. Với dáng vẻ bề ngoài của nó, cho dù nó học được bao nhiêu thứ. Vĩnh viễn nó cũng không thể trở thành một con người chân chính. Vĩnh viễn cũng không thể sống một cuộc sống giống như bọn họ.
Nó biết điều đó.
Nó cõng Xảo Nhi đi vào sâu trong núi dần cách xa khoảng sáng kia.
Hôm đó, cương thi mắt xanh đã có thể run đùi đắc chí đọc thuộc Tam Tự Kinh. Còn Xảo Nhi cuối cùng cũng là trưng cầu xong ý dân. Cô quyết định làm một con đường ở phía bắc làng chài, trực tiếp đi ngang qua trấn. Thứ nhất có thể trọng chấn được thanh danh của Quan Thiên Uyển. Thứ hai việc xây cầu làm đường có thể tích lũy tiên duyên.
Việc làm đường đối với Quan Thiên Uyển không khó -- Cương thi nhiều thì lực lượng lớn thôi. Tất cả cương thi cũng cảm thấy việc này rất vui. Cho nên mỗi khi đêm xuống chúng liền tập hợp đến đây xúc cát, trộn bùn, rải đá.
Sức của bọn họ rất mạnh, tốc độ cũng mau. Lúc trước Xảo Nhi cũng không có báo cho thôn dân biết. Nhưng đột nhiên chỉ trong một thời gian ngắn đã vô duyên vô cớ xây được nửa đoạn đường, cho dù ai cũng sẽ có lòng hiếu kỳ. Nhanh chóng liền có thôn dân đến canh chừng con đường này, xem thử ai đã làm chuyện tốt.
Bọn cương thi tốc độ nhanh, sức lại mạnh, khuân chút đá, trộn chút bùn đều chỉ như một bữa ăn sáng. Dĩ nhiên nếu như bọn chúng không nghịch bùn cát thì càng tốt hơn.
Thôn dân vây xem nhanh chóng phát hiện ra những thứ này đều là từ Quan Thiên Uyển xuống. Nhưng bọn chúng chỉ làm đường, cũng không phá hư một cọng cỏ ngọn cây nào trong thôn. Họ thương lượng hồi lâu chỉ đành rút ra một kết luận: Chẳng lẻ Cống Hề chân nhân ở Quan Thiên Uyển là tiên, có thể điều khiển được bọn yêu quái này ư? Cho nên câu chuyện lúc trước Thúy Vi Sơn nói Quan Thiên Uyển nuôi yêu quái gây họa đã có người bắt đầu âm thầm nghi ngờ.
Chỉ có bọn cương thi vẫn vui vẻ như cũ. Mỗi ngày trời vừa sụp xuống lại tới đây xúc cát, trộn bùn, khuân đá. Con đường này cũng không phải đường lớn, chỉ là con đường tắt đi đến trấn trên. Lúc trước mỗi lần trời mưa lại bùn lầy khó đi. Thôn dân vốn cũng có lòng muốn làm nhưng nề hà chuyện tiền bạc nên cũng e dè.
Hôm nay Quan Thiên Uyển chịu làm. Cho dù là mục đích gì thì bọn họ vẫn cảm kích trong lòng. Lúc mới bắt đầu, mọi người nhìn thấy bọn cương thi có đủ thứ màu mắt khác nhau, tốc độ hành động và sức mạnh cũng tuyệt đối không phải người phàm, lại khi trời tối mới đến. Cho nên mọi người vô cùng sợ hãi trong lòng.
Hơn mười ngày sau, có người lại không nhìn được nữa. Cuối cùng cũng là do tính cánh chất phác của người nơi đây, nên lập tức có người cầm theo cuốc xẻng của nhà mình đến phụ giúp.
Mỗi tối Xảo Nhi đều đến đây trông coi. Mỗi cương thi làm xong việc cô đều ghi chép lại. Dùng phần công của chúng để đổi lấy trang phục, hương liệu, mũ... Thậm chí là răng giả bằng gỗ.
Thỉnh thoảng cương thi mắt xanh cũng đến. Mới đầu người dân trong thôn vô cùng sợ nó, luôn đứng cách nó rất xa. Vài ngày sau nhìn quen mắt cũng không còn sợ hãi nữa. Dù sao cứ lo làm việc của mình không nói chuyện với nó là được.
Bọn cương thi và yêu tinh rất vui mừng. Bọn chúng sống nhiều năm qua nhưng đây là lần đầu tiên cùng làm việc với con người. Chủng loại ngày ngày đều bôn ba vì cuộc sống này chính là mục tiêu tu hành ban đầu của bọn chúng.
Đường nhanh chóng được làm xong, các thôn dân cũng đã dần thân quen. Người là một chủng loại vô cùng kỳ quái. Một khi ấn tượng đầu tiên tốt, muốn loại bỏ sợ hãi cũng nhanh hơn. Thế là có một số thôn dân buổi tối mang đến chút rượu và đồ nhắm của nhà mình ra.
Rốt cuộc hôm đó bọn họ cả gan để cho bọn cương thi cũng nếm thử. Một bầu rượu đã chuốc say hai mươi mấy con cương thi của Xảo Nhi -- Mỗi con chỉ hít hà vài cái thôi.
Cuối cùng tập thể hai mươi mất con cương thi say khướt -- Bọn chúng bắt được Quỷ Xa. Hơn hai mươi mấy con đều đòi cưỡi nó bay vòng quanh. Quỷ Xa bay không bay được chửi ầm lên. Bọn cương thi phát hiện nguyên nhân là do quá tải. Cho nên chúng không cưỡi nữa. Bốn mươi mấy cái móng vuốt khiêng Quỷ Xa chuẩn bị chạy vòng quanh...
Tính cách say rượu của cương thi mắt đỏ là tốt nhất trong bọn chúng. Uống say rồi cũng không quấy rối, nó tìm đại một ngôi mộ cổ nằm ngủ. Nửa đêm thình lình có một tên trộm mộ đi vào, vô cùng kích động mở quan tài ra lại hoảng sợ thấy trong quan tài có một tên kinh dị đang ngủ say.
Tên trộm mộ thất kinh -- Cổ mộ ngàn năm có một thi thể rất sống động nằm trong quan tài. Mà còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc trong không khí. Hắn nhanh chóng đút một chân vào, cương thi mắt đỏ lập tức vô cùng vui mừng ôm vào trong lòng.
Tên trộm mộ lại đánh giá tiếp -- Thi thể nằm trong mộ lại nạm một cặp nanh vàng dài ba tấc...
Sau này, không biết ai lưu truyền ra ngoài. Nói là có chút hương liệu có thể chống phân hủy. Xác ướp trong ngôi mộ cổ bởi vì toàn thân đều mang hương thơm lạ lùng này nên mới ngàn năm không rữa....
Nó biết trước khi ăn thì phải rửa tay, ăn cơm thì phải dùng đũa, ăn cá thì phải lóc xương.
Mỗi lần trước khi ăn Xảo Nhi đều phải kiểm tra tên món ăn và nguyên liệu nấu. Nó học hỏi rất nhanh. Những thức ăn thông dụng như chè trôi nước, sủi cảo, bánh nguyên tiêu nó đều biết. Chỉ còn chút ít món lặt vặt thì phải học tập thêm. Ví như nó có thể phân biệt ra tiếng gáy nửa đêm gọi là gà, nhưng lại không phân biệt được gà mái và chú vịt xấu xí.
Phàn Thiếu Cảnh thường xuyên len lén đến Quan Thiên Uyển thăm Phàn Thiếu Hoàng. Pháp lực của hắn cũng không thấp, muốn cố tình giấu diếm đám cương thi, tôm hùm, cua biển thì chúng cũng khó phát hiện được. Cũng là do Xảo Nhi và Mắt Xanh phát hiện ra hắn. Chỉ có điều hắn đi vào Quan Thiên Uyển cũng không gian dối trộm cắp gì. Nên hai người cứ mắt nhắm mắt mở cho hắn vào.
Duy chỉ có Phàn Thiếu Hoàng không chịu nổi quấy rầy "Lại là huynh?"
Phàn Thiếu Cảnh bị đả kích "Sư đệ, sao lại nói như thế chứ? Bây giờ đệ bị giam ở đây. Nếu sư huynh không chăm sóc thì đệ sẽ càng thêm cô đơn lạnh lẽo. Làm sao sư huynh nhẫn tâm thế được?"
Hắn nghiêng rượu tế trước trận, Phàn Thiếu Hoàng vẫn ngồi xếp bằng trên đệm cói hừ khinh bỉ "Dối trá. Huynh vẫn còn suy nghĩ chuyện đối phó Quan Thiên Uyển sao?"
Phàn Thiếu Cảnh nghiêm mặt nói "Mặc dù công lực Cống Hề tiến rất nhanh. Nhưng cuối cùng cơ sở vẫn nông cạn, tính tình lại ngây thơ. Hiện tại sư huynh đang băn khoăn chính là con cương thi mắt xanh kia. Nó đã thành hình hơn ngàn năm, trí lực đã tiến hóa vô cùng to lớn. Lại chiếm được máu của Bạt nên thực lực càng không thể dò được. Cứ tiếp tục như thế chỉ sợ cuối cùng là gây họa cho nhân gian."
Phàn Thiếu Hoàng uống rượu xong, một hồi lâu mới lên tiếng "Hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ, khoảng cách giữa thần với người xa hơn huynh nghĩ rất nhiều. Trong lúc rảnh rỗi đệ đã sáng tạo được hai trận pháp, huynh hãy ghi nhớ bí quyết truyền lại cho trên dưới Thúy Vi Sơn, bảo họ chăm chỉ luyện tập. Nếu như gặp kẻ địch lớn ít nhiều gì cũng có thể ngăn cản được."
Phàn Thiếu Cảnh ghi nhớ khẩu quyết của trận pháp, lại nhớ đến một việc "Sư tôn đã xuất quan. Đệ sắp xếp một thời gian... Huynh sẽ dẫn người đến gặp mặt đệ một lần được không?"
Phàn Thiếu Hoàng hừ lạnh "Khỏi. Tránh để ông gặp đệ lại tức giận."
Phàn Thiếu Cảnh cũng không có cách nào "Tình cảm cha con sâu đậm, trách chi chuyện đã qua. Ba ngày sau được không?"
Phàn Thiếu Hoàng không nói. Phàn Thiếu Cảnh càng không biết phải làm sao "Thiếu Hoàng, đệ cũng đừng giận dỗi nữa."
Phàn Thiếu Hoàng vẫn không lên tiếng. Phàn Thiếu Cảnh ném cục đá vào bên trong. Cục đá xuyên qua Phàn Thiếu Hoàng đang ngồi thẳng đụng vào tảng đá ngầm "Thiếu Hoàng, đệ cũng nói gì đi chứ! Phàn nhị thiếu gia! Phàn Tiểu Hoàng, Phàn Bảo Bảo!"
Lần này rốt cuộc Phàn Thiếu Hoàng cũng đáp lại "Cút!"
Mấy ngày nay cương thi mắt xanh cũng đã học được chạy theo thời thượng. Việc này thật đáng sợ. Ví như có một dạo bọn họ thịnh hành mặc quần áo trắng bồng bềnh, cho nên trên đường phố ngay cả tên đồ tể cũng mặc toàn thân trắng phếu, trơn bóng như tuyết. Sau đó lại thịnh hành đồ đen, cho nên trường đường cái ngay cả người rửa bát cũng mặc toàn đồ đen, lạnh lùng cao ngạo. Sau đó lại thịnh hành áo tím tượng trưng cho mọi sự may mắn, cột tóc bằng tơ, hoa lệ vô cùng. Cho nên trên đường phố ngay cả một người vá giày cũng mặc cả người màu tím.
Nó thường đi ra ngoài nhìn ngó xem người ta mặc trang phục gì, sau đó lại về nhà lại vẽ vẽ viết viết nói với Xảo Nhi. Khi đó nó vẫn chưa dám xuất hiện trước mắt mọi người. Dù sao cũng là dáng vẻ cương thi thật sự quá kinh hãi thế tục.
Cũng may là tài nghệ Xảo Nhi thêu thùa không tệ, những mốt thời trang bên ngoài cô nhất định có thể làm tương tự.
Nhưng như thế cương thi mắt xanh lại được bọn cương thi, tôm cua đu bám theo. Nó mặc cái gì, Quan Thiên Uyển lại thịnh hành cái đó.
Thậm chí cả Quỷ Xa cũng cần khẩn Xảo Nhi may áo cho nó -- Xảo Nhi vừa đo đạc đã ói máu. Phải làm mười cái cổ áo....
Sau đó, cương thi mắt đỏ từ trước đến giờ đều giữ vững lập trường cảm thấy không thể cứ theo thời trang thịnh hành của loài người mãi được. Cương thi cũng phải có chủ kiến của mình chứ.
Rốt cuộc có một hôm nó trở về nhe răng cười với Xảo Nhi khiến cô sợ đến phát choáng -- Nó nạm vàng rồng vào chiếc nanh của nó dài thêm chừng ba tấc. Màu vàng cứ lấp lánh dưới ánh trăng.
Cho nên tộc cương thi lần đầu tiên có được một mốt thời thượng riêng của mình -- Đó là gắn răng giả.
Mỗi lần đạo sĩ Hách gia lên lớp nhìn thấy mấy cái nanh vàng, nạm kim cương của cương thi lại muốn ói máu.
Có một hôm, sau khi cương thi mắt xanh học xong Tam Tự Kinh. Thời gian vẫn còn sớm, nó liền cõng Xảo Nhi đi dạo xung quanh. Khi đi ngang qua một thôn nhỏ yên tĩnh thì có người cũng đi dạo đêm. Khi đó cương thi mắt xanh trò chuyện với Xảo Nhi bằng tiếng người. Nó đang suy tư nên cũng không kịp né tránh.
Như thế chạm mặt với người kia, ngọn đèn trong tay họ vốn đã mờ mờ, lại thêm gương mặt của cương thi mắt xanh. Khiến người đi dạo nhất thời mặt không còn chút máu, hoảng sợ la lên có quỷ, hoảng hốt chạy tán loạn.
Cương thi mắt xanh vốn muốn đưa tay ngăn lại. Nhưng một hồi lâu lại chậm rãi bỏ tay xuống. Nó đứng yên tại chỗ, trên gương mặt lộ ra vẻ mất mác ngay cả Xảo Nhi cũng nhìn ra. Xảo Nhi khẽ cất giọng an ủi nó "Người dân vùng núi kiến thức hạn hẹp, đừng so đo làm chi."
Nó nghĩ nghĩ vẫn không hiểu kiến thức hạn hẹp là thế nào, đang định hỏi lại thì bỗng mấy ngọn đèn trong thôn lần lượt sáng lên. Tiếng người dần dần ồn ào huyên náo "Quỷ? Quỷ ở đâu?"
Một đám thôn dân kéo nhau đến đây, tiếng người lẫn lộn với tiếng chó sủa. Những ngọn đuốc sáng xua tan bóng đêm thăm thẳm.
Xảo Nhi hôn lên trán nó một cái, nói giả vờ như không có việc gì "Chúng đi đến phía trước đi. Trong núi nhất định có trái cây."
Cương thi mắt xanh cũng đáp lại rồi đi về phía trước. Một hồi lâu quay đầu nhìn về phía ánh lửa đang dần dần tiến đến gần kia. Nó đã học được việ giữ vệ sinh, thích sạch sẽ. Nó đã học được việc ăn thức ăn của loài người, học được cách cầm đũa. Thậm chí nó đang học chữ viết và tiếng nói của loài người. Nhưng loài người là chủng tộc trông mặt bắt hình dong. Với dáng vẻ bề ngoài của nó, cho dù nó học được bao nhiêu thứ. Vĩnh viễn nó cũng không thể trở thành một con người chân chính. Vĩnh viễn cũng không thể sống một cuộc sống giống như bọn họ.
Nó biết điều đó.
Nó cõng Xảo Nhi đi vào sâu trong núi dần cách xa khoảng sáng kia.
Hôm đó, cương thi mắt xanh đã có thể run đùi đắc chí đọc thuộc Tam Tự Kinh. Còn Xảo Nhi cuối cùng cũng là trưng cầu xong ý dân. Cô quyết định làm một con đường ở phía bắc làng chài, trực tiếp đi ngang qua trấn. Thứ nhất có thể trọng chấn được thanh danh của Quan Thiên Uyển. Thứ hai việc xây cầu làm đường có thể tích lũy tiên duyên.
Việc làm đường đối với Quan Thiên Uyển không khó -- Cương thi nhiều thì lực lượng lớn thôi. Tất cả cương thi cũng cảm thấy việc này rất vui. Cho nên mỗi khi đêm xuống chúng liền tập hợp đến đây xúc cát, trộn bùn, rải đá.
Sức của bọn họ rất mạnh, tốc độ cũng mau. Lúc trước Xảo Nhi cũng không có báo cho thôn dân biết. Nhưng đột nhiên chỉ trong một thời gian ngắn đã vô duyên vô cớ xây được nửa đoạn đường, cho dù ai cũng sẽ có lòng hiếu kỳ. Nhanh chóng liền có thôn dân đến canh chừng con đường này, xem thử ai đã làm chuyện tốt.
Bọn cương thi tốc độ nhanh, sức lại mạnh, khuân chút đá, trộn chút bùn đều chỉ như một bữa ăn sáng. Dĩ nhiên nếu như bọn chúng không nghịch bùn cát thì càng tốt hơn.
Thôn dân vây xem nhanh chóng phát hiện ra những thứ này đều là từ Quan Thiên Uyển xuống. Nhưng bọn chúng chỉ làm đường, cũng không phá hư một cọng cỏ ngọn cây nào trong thôn. Họ thương lượng hồi lâu chỉ đành rút ra một kết luận: Chẳng lẻ Cống Hề chân nhân ở Quan Thiên Uyển là tiên, có thể điều khiển được bọn yêu quái này ư? Cho nên câu chuyện lúc trước Thúy Vi Sơn nói Quan Thiên Uyển nuôi yêu quái gây họa đã có người bắt đầu âm thầm nghi ngờ.
Chỉ có bọn cương thi vẫn vui vẻ như cũ. Mỗi ngày trời vừa sụp xuống lại tới đây xúc cát, trộn bùn, khuân đá. Con đường này cũng không phải đường lớn, chỉ là con đường tắt đi đến trấn trên. Lúc trước mỗi lần trời mưa lại bùn lầy khó đi. Thôn dân vốn cũng có lòng muốn làm nhưng nề hà chuyện tiền bạc nên cũng e dè.
Hôm nay Quan Thiên Uyển chịu làm. Cho dù là mục đích gì thì bọn họ vẫn cảm kích trong lòng. Lúc mới bắt đầu, mọi người nhìn thấy bọn cương thi có đủ thứ màu mắt khác nhau, tốc độ hành động và sức mạnh cũng tuyệt đối không phải người phàm, lại khi trời tối mới đến. Cho nên mọi người vô cùng sợ hãi trong lòng.
Hơn mười ngày sau, có người lại không nhìn được nữa. Cuối cùng cũng là do tính cánh chất phác của người nơi đây, nên lập tức có người cầm theo cuốc xẻng của nhà mình đến phụ giúp.
Mỗi tối Xảo Nhi đều đến đây trông coi. Mỗi cương thi làm xong việc cô đều ghi chép lại. Dùng phần công của chúng để đổi lấy trang phục, hương liệu, mũ... Thậm chí là răng giả bằng gỗ.
Thỉnh thoảng cương thi mắt xanh cũng đến. Mới đầu người dân trong thôn vô cùng sợ nó, luôn đứng cách nó rất xa. Vài ngày sau nhìn quen mắt cũng không còn sợ hãi nữa. Dù sao cứ lo làm việc của mình không nói chuyện với nó là được.
Bọn cương thi và yêu tinh rất vui mừng. Bọn chúng sống nhiều năm qua nhưng đây là lần đầu tiên cùng làm việc với con người. Chủng loại ngày ngày đều bôn ba vì cuộc sống này chính là mục tiêu tu hành ban đầu của bọn chúng.
Đường nhanh chóng được làm xong, các thôn dân cũng đã dần thân quen. Người là một chủng loại vô cùng kỳ quái. Một khi ấn tượng đầu tiên tốt, muốn loại bỏ sợ hãi cũng nhanh hơn. Thế là có một số thôn dân buổi tối mang đến chút rượu và đồ nhắm của nhà mình ra.
Rốt cuộc hôm đó bọn họ cả gan để cho bọn cương thi cũng nếm thử. Một bầu rượu đã chuốc say hai mươi mấy con cương thi của Xảo Nhi -- Mỗi con chỉ hít hà vài cái thôi.
Cuối cùng tập thể hai mươi mất con cương thi say khướt -- Bọn chúng bắt được Quỷ Xa. Hơn hai mươi mấy con đều đòi cưỡi nó bay vòng quanh. Quỷ Xa bay không bay được chửi ầm lên. Bọn cương thi phát hiện nguyên nhân là do quá tải. Cho nên chúng không cưỡi nữa. Bốn mươi mấy cái móng vuốt khiêng Quỷ Xa chuẩn bị chạy vòng quanh...
Tính cách say rượu của cương thi mắt đỏ là tốt nhất trong bọn chúng. Uống say rồi cũng không quấy rối, nó tìm đại một ngôi mộ cổ nằm ngủ. Nửa đêm thình lình có một tên trộm mộ đi vào, vô cùng kích động mở quan tài ra lại hoảng sợ thấy trong quan tài có một tên kinh dị đang ngủ say.
Tên trộm mộ thất kinh -- Cổ mộ ngàn năm có một thi thể rất sống động nằm trong quan tài. Mà còn tỏa ra mùi rượu nồng nặc trong không khí. Hắn nhanh chóng đút một chân vào, cương thi mắt đỏ lập tức vô cùng vui mừng ôm vào trong lòng.
Tên trộm mộ lại đánh giá tiếp -- Thi thể nằm trong mộ lại nạm một cặp nanh vàng dài ba tấc...
Sau này, không biết ai lưu truyền ra ngoài. Nói là có chút hương liệu có thể chống phân hủy. Xác ướp trong ngôi mộ cổ bởi vì toàn thân đều mang hương thơm lạ lùng này nên mới ngàn năm không rữa....
Danh sách chương