Chương 38
Thư Vãn thu hồi khăn giấy, bỏ vào trong túi, co quắp nhìn Quý Lương Xuyên, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Quý Lương Xuyên không thèm để ý khoát tay áo, “Nhà em ở đâu?”
Thư Vãn cũng không nhăn nhó nữa, trực tiếp nói chỉ cho anh ta.
Xe rất nhanh khởi động, chạy về hướng nhà cô.
Thư Vãn nhìn Quý Lương Xuyên ngồi ở ghế lái phụ.
Thấy hắn không chớp mắt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy lòng cảm giác xấu hổ lúc này mới hơi hạ xuống một ít.
Cô cầm khăn giấy cúi đầu, lặng lẽ lau nước mưa trên người.
Quý Lương Xuyên xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía thân ảnh đơn bạc ở ghế sau.
Thời tiết lạnh như vậy, ngay cả áo khoác cô cũng không mặc, còn ở bên ngoài dầm mưa đón xe, điều này làm cho Quý Lương Xuyên có chút tò mò.
“Thư tiểu thư, Lâm thiếu gia sao không đưa cô về?”
Nghe được ba chữ Lâm thiếu gia, Thư Vãn nghi hoặc nhíu mày, nửa ngày mới kịp phản ứng lại, bây giờ cô là ‘người phụ nữ’ của Lâm Trạch Thần.
Cô nắm chặt khăn giấy trong tay, tùy ý giật mình, “Em và anh ấy cãi nhau vài câu, anh ấy liền ném em xuống xe.”
Quý Lương Xuyên nhẹ gật đầu, “Thì ra là thế.”
Anh ta thấy cô lạnh đến run lẩy bẩy, giơ tay điều chỉnh hệ thống sưởi, cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhiệt độ trong xe đột nhiên tăng cao, khiến thân thể Thư Vãn lạnh cứng dần dần ấm lên.
Cô cảm kích nhìn Quý Lương Xuyên, lại cẩn thận giải thích, “Em vốn định gọi xe hẹn qua mạng nhưng điện thoại hết pin, cửa hàng bên cạnh cũng đóng cửa không có chỗ tránh mưa, em đứng ở giao lộ đón taxi, thật sự là ngại quá, làm phiền anh.”
Quý Lương Xuyên một tay chống cằm, nhìn Thư Vãn quẫn bách bất an trong gương chiếu hậu, ôn hòa an ủi một câu, “Không có việc gì.”
Thư Vãn lúc này mới thả lỏng toàn thân, tựa đầu vào cửa sổ xe, mệt mỏi, nhắm hai mắt lại.
Cô thật sự là quá mệt mỏi, máy sưởi thổi ấm áp rất nhanh liền đưa cô vào giấc ngủ say.
Cũng không lâu lắm, xe liền dừng ở cửa tiểu khu.
Quý Lương Xuyên cũng không quay đầu lại, nói: “Thư tiểu thư, tới rồi.”
Đợi một lát, ghế sau không ai đáp lại, Quý Lương Xuyên lúc này mới quay đầu lại.
Thấy Thư Vãn tựa vào cửa sổ xe, ngủ ngon lành, mắt anh hơi mở to.
Lòng người phụ nữ này cũng quá lớn đi, xe của người xa lạ, cũng dám yên tâm ngủ như vậy?
Có phải cô cảm thấy anh ta là người tốt hay không?
Quý Lương Xuyên cau mày, nháy mắt với trợ lý.
Trợ lý vội vàng đứng dậy, vòng qua ghế sau, mở cửa xe, vỗ vào vai Thư Vãn.
“Thư tiểu thư, đến nhà cô rồi.”
Thư Vãn bị đánh thức, mơ hồ mở mí mắt ra, trong tầm mắt tất cả đều là bóng đen, không thấy rõ bất cứ thứ gì.