Chương 22
An Nghiên cũng không nghĩ tới Quý Tư Hàn trong tin đồn không gần nữ sắc, lại dễ nói chuyện như vậy, lúc này liền cười như hoa.
“Rất đơn giản, tôi dạy anh.”
An Nghiên đem quy tắc nói ra một lần, sau đó triệu tập mọi người đến bốc thăm tổ đội.
Thư Vãn cứng đờ ngồi trên sô pha, có chút không biết làm sao.
Cô đang do dự mở miệng cự tuyệt như thế nào, An Nghiên lại giống như nhìn ra tâm tư của cô, mở miệng trước cô một bước.
“Người tới đều phải tham dự, Thư tiểu thư sẽ không nể mặt chứ?”
Lời này vừa nói ra, tầm mắt mọi người đều đặt trên người cô.
Thư Vãn bị nhìn chằm chằm rất không thoải mái, giống như cô không chơi sẽ làm mất hứng mọi người.
Những gười đang ngồi ở đây cô không thể đắc tội nổi, cô chỉ có một con đường đó là tham gia mà thôi.
Thấy cô lần này thức thời, lúc này An Nghiên mới buông tha cho cô.
“Bây giờ bắt đầu bốc thăm, những người bốc số giống nhau thì ngồi gần nhau.”
An Nghiên đặt cục giấy lên bàn, bắt được hai người cùng số, tự động tạo thành một đôi.
Số người chơi lần đầu là bốn người, những người khác thì xếp hàng đợi tới lượt, ai bắt được số 1-2 sẽ chơi trước.
Thư Vãn thật không may, bốc được con số 2.
Cô ngước mắt nhìn đối diện, Quý Tư Hàn bốc được số 1, vừa vặn là đối địch với cô.
An Nghiên cũng bốc được số 1, nhíu mày nhìn Thư Vãn, xem tôi sẽ chỉnh chết cô như thế nào.
“Còn có một số hai đâu, ai bốc được?”
Quý Lương Xuyên do dự một chút, vẫn mở cục giấy trong lòng bàn tay ra.
Anh ta cười với Thư Vãn, “Anh không giỏi chơi bài, lát nữa dựa vào em nhé.”
Thư Vãn cười gượng gạo đáp lại anh ta.
Thật ra cô là một cô gái ngoan ngoãn, từ nhỏ ở cô nhi viện nghe lời viện trưởng, ở trường học nghe lời giáo viên, ra xã hội nghe lời ông chủ, có đàn ông nghe lời đàn ông, thế cho nên cô sống đến lớn tuổi như vậy, còn chưa từng chơi qua trò chơi bài này.
Vừa rồi An Nghiên nói quy tắc hơi nhanh nên cô còn chưa nhớ kỹ cách chơi, mà Quý Lương Xuyên cũng không biết chơi trò này, đây không phải là cố ý chỉnh cô sao, cô có chút hoài nghi vừa rồi lúc bốc thăm có phải An Nghiên đã giở trò hay không.
Thư Vãn tiếp nhận bài An Nghiên phát xuống, nhìn thấy những lá bài kia không ai đụng tới, cô lại càng không biết nói gì.
Đầu ngón tay An Nghiên đảo vài cái, đưa cho cô lá bài cuối cùng, “Thư tiểu thư, bắt đầu rồi.”
Giọng nói mị hoặc này, khiến Thư Vãn như ngồi trên đống lửa.
Thư Vãn chỉ mặc một bộ lễ phục, thua một ván, phải cởi một món trên người, đó chẳng khác nào bị lột sạch cho người ta thưởng thức, An Nghiên đoán chừng chính là bởi vì một câu “ra ngoài chơi” của Lâm Trạch Thần lúc nãy mà cô ta kiếm cớ để trút giận.