Chương 209
Trong đôi mắt đỏ bừng, tràn đầy khẩn cầu: “Làm ơn nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu, tôi có lời rất quan trọng muốn nói với cô ấy.”
Tuy Sam Sam cảm thấy có gì đó không ổn với Cố Cảnh Thâm, nhưng cô không muốn nghĩ về việc anh ta có vấn đề gì nên đã đẩy tay anh ta ra.
“Cậu ấy nói vài ngày nữa sẽ tới tìm anh, có chuyện gì chờ cậu ấy tìm anh rồi nói.”
“Không, cô ấy bị Quý Tư Hàn mang đi, người đàn ông kia sẽ không để cô ấy tới tìm tôi…”
Anh ta nhắc tới Quý Tư Hàn đột nhiên cảm thấy như bị đâm vào xương, đau đến cả người phát run.
Anh ta biết Thư Vãn đã bán mình cứu anh ta, nhưng không biết người mua Thư Vãn lại là Quý Tư Hàn.
Nếu không ngày đó khi Quý tư Hàn cướp Thư Vãn khỏi tay mình, chỉ sợ đến bây giờ Cố Cảnh thâm còn u mị chẳng hay biết gì.
Nghĩ đến người đàn ông kia là Quý Tư Hàn quyền thế ngập trời, Cố Cảnh Thâm liền cảm thấy sợ hãi.
Sợ đến mức anh ta lại bắt lấy tay Sam Sam lần nữa, giống như một con chó hèn mọn, khổ sở cầu xin cô.
“Tôi cầu xin cô, nói cho tôi biết cô ấy rốt cuộc ở đâu. Tôi tìm không thấy cô ấy tôi sẽ điên mất…”
Sam Sam nhìn Tống Tư Việt gần như phát điên, bỗng nhiên cảm thấy anh ta giống như lúc mới xảy ra tai nạn xe biết được Thư Vãn bán mình.
Khi đó Tống Tư Việt, thay đổi hình tượng ôn nhuận ngày xưa, vừa mắng, vừa hôn Thư Vãn, hoàn toàn không giống người bình thường.
Hiện tại anh ta cầm lấy tay của mình, cũng là dáng vẻ vừa cố chấp lại điên cuồng, làm cho cô nhất thời có chút thương hại.
Cô nhịn không được hỏi anh ta: “Nếu Vãn Vãn đối với anh quan trọng như vậy, vậy tại sao năm năm trước còn muốn hạ thủ với cậu ấy?”
Cố Cảnh Thâm chợt cứng đờ tại chỗ, máu cả người đều lạnh xuống: “Tôi… từng hạ thủ với cô ấy sao?”
Sam Sam thấy anh ta dám làm không dám nhận, tia thương hại chợt thu lại: “Năm năm trước, lần cuối cùng cậu ấy đến nhà họ Cố tìm anh, bị anh đạp mạnh hai cước vào ngực, vị trí đạp chính là trái tim. Nếu không được người đi ngang qua phát hiện, cậu ấy đã sớm chết ở ven đường. Anh đừng nói những điều này anh đều không biết?”
Chẳng trách sau đó Thư Vãn cũng không tới tìm anh ta nữa, hóa ra là “anh ta” thiếu chút nữa đạp chết cô.
Cố Cảnh Thâm nhếch môi nở nụ cười, trong nụ cười là sự chua xót và bất lực, làm cho anh ta càng thêm thống khổ.
Anh ta chậm rãi buông tay Sam Sam ra, vịn khung cửa, ngồi xổm xuống thân thể ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sam Sam thấy anh ta như vậy, đôi mày thanh tú nhíu càng sâu: “Không phải anh muốn ngồi xổm ở đây chờ cậu ấy trở về chứ?”
Cố Cảnh Thâm dường như không còn sức nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sam Sam biết Cố Cảnh Thâm từ nhỏ tính tình bướng bỉnh, giờ cô có khuyên anh ta rời đi là vô dụng, cũng chỉ đành nhẫn tâm nói cho anh ta biết sự thật.
“Vãn Vãn mỗi một lần bị Quý Tư Hàn đưa đi, không phải hai ba ngày là không về được ngay. Anh cũng không ngồi xổm ở đây mãi, phải không?”
Nhìn dáng vẻ của anh ta, có vẻ như anh ta đã biết Thư Vãn năm đó bán mình cho ai.
Nói cho anh ta biết cũng được, dù sao anh ta đánh không lại người đàn ông kia.