Chương 208
Sau khi Sam Sam bỏ điện thoại vào túi, cô xách theo một thùng canh sườn lớn, đi về phía cửa căn hộ nhỏ.
Vừa rồi cô còn đang vui vẻ bưng canh đi bồi bổ cơ thể cho Thư Vãn, ai ngờ vừa ra thang máy đã gặp Cố Cảnh Thâm.
Nếu là trước đây cô sẽ không sợ đến vậy, nhưng lần này khi vừa thấy Cố Cảnh Thâm cô liền sợ tới mức trốn vào trong hành lang, đợi ở đó thật lâu Cố Cảnh Thâm cũng không đi.
Cô không rõ tình hình, chỉ có thể gọi điện thoại cho Thư Vãn, hết lần này tới lần khác gọi hơn mười cuộc điện thoại, Thư Vãn cũng không nhận, thiếu chút nữa làm cô lo muốn chết.
Hiện tại đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau năm năm. Nếu họ còn chung sống vui vẻ như trước cô đã không phải khẩn trương như vậy.
Cô đi tới phía sau Cố Cảnh Thâm, thấy anh ta giống như cọc gỗ dựa vào khung cửa không nhúc nhích, khẽ nhíu mày.
“Thư Vãn bảo anh về bệnh viện trước, mấy ngày nữa cậu ấy lại đến tìm anh.”
Cô thậm chí không thèm chào hỏi Cố Cảnh Thâm, trực tiếp giúp Thư Vãn chuyển đạt ý và muốn xoay người rời đi.
Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Sam Sam, vừa quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đỏ bừng kia, Sam Sam sững sờ tại chỗ.
“Sam Sam……”
Anh ta nghẹn ngào kêu lên hai chữ, khiến trái tim Sam Sam run lên.
Cô không thừa nhận anh ta là Cố Cảnh Thâm, cô vẫn cảm thấy anh ta là Tống Tư Việt.
Cho nên khi anh ta gọi cô như trước, Sam Sam nói không khiếp sợ là giả.
Nhưng cô không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn đôi mắt đỏ tươi của anh ta.
Năm đó cô cũng cùng Thư Vãn đến thủ đô tìm anh ta, lại bị vệ sĩ của anh ta đuổi đi.
Sau đó cô được Thư Vãn khuyên về thành phố A, lại bị người nhà họ Cố chạy tới phòng trọ lục tung hết lên.
Lúc ấy phòng trọ sụp đổ, đồ dùng trong nhà vất vả lắm mới tiết kiệm được cũng bị hủy toàn bộ.
Mà điều khiến Sam Sam càng thêm thất vọng với anh ta chính là anh ta lại còn muốn đưa Thư Vãn vào chỗ chết.
Những chuyện này khiến Sam Sam luôn canh cánh trong lòng, thậm chí bây giờ gặp lại cô vẫn còn cảm thấy phẫn hận.
“Xin lỗi……”
Anh ta dường như lấy hết dũng khí, mới nói ra những lời này.
Câu xin lỗi này đã đến chậm sau năm năm, cũng làm cho anh ta bỏ lỡ các cô năm năm.
“Người anh nên nói xin lỗi là Thư Vãn.”
Đời này người anh ta có lỗi nhất chỉ có Thư Vãn mà không phải cô.
“Tôi có lỗi với hai người, càng có lỗi với cô ấy……”
Anh ta nỉ non một câu, theo bản năng nắm chặt tay Sam Sam từng chút một.