Chương 179
Sam Sam gật đầu cô: “Còn cười, người ta bắt nạt cậu như vậy, cũng không biết phản kích lại.”
Thư Vãn nhếch khóe miệng: “Tớ phản kích rồi.”
Hắn mấy lần tới tìm cô, đều bị cô chọc cho tức giận xem như phản kích đi?
Sam Sam thấy cô cố ý giả bộ vô tâm vô tư, trong lòng càng khó chịu.
“Vãn Vãn, tớ tin sau này nhất định cậu sẽ gặp được người tốt.”
Cô không mong Vãn Vãn gả cho nhà giàu, chỉ mong Vãn Vãn có thể tìm được một người thật lòng đối xử tốt với cô, như vậy Sam Sam mới có thể yên tâm.
“Ừ, sau này nhất định sẽ có.”
Thư Vãn che giấu sự bi thương toát ra từ đáy mắt, làm bộ như không có việc gì gật đầu, còn có về sau không….
Rất nhanh Giang Vũ đã làm xong đồ ăn, anh ta gọi hai người giúp mình bưng đồ ăn ra, hai người lúc này mới chịu tắt TV đứng dậy.
Sau khi ba người vui vẻ dùng xong bữa tối, Sam Sam đi toilet, Giang Vũ thì đi đến phòng bếp nghe điện thoại.
Thư Vãn đóng gói đồ ăn chưa ăn xong trên bàn xong, muốn bỏ vào trong tủ lạnh, nhưng trước khi đẩy cửa phòng bếp ra, nghe thấy giọng nói của Giang Vũ.
“Em yêu, đợi anh nửa tháng nữa, đợi anh xử lý tốt sẽ trở về, giờ mà quá thường xuyên như vậy dễ dàng bị phát hiện…”
Hiệu quả cách âm của cửa phòng bếp cũng không tệ lắm, Thư Vãn chỉ mơ hồ nghe được vài câu như vậy, sau đó lại nghe không rõ.
Giang Vũ là tổng giám đốc tiêu thụ của tập đoàn Ôn thị, vì anh ta phải duy trì khách hàng nên thường xuyên gọi đối phương là em yêu, cũng là bình thường.
Nhưng anh ta nói câu ‘Quá thường xuyên dễ dàng bị phát hiện’ lại làm cho Thư Vãn cảm thấy rất không đúng.
Cô đứng ở cửa không nhúc nhích, khi Giang Vũ mở cửa liền nhìn thấy cô, trên khuôn mặt thanh tú của anh ta thoáng chốc cứng đờ.
“Em , em……”
Giang Vũ thoáng chốc cứng đờ lui về sau, rất nhanh phản ứng lại chỉ vào điện thoại di động nói: “Là khách hàng của anh, họ nói có một sản phẩm xảy ra vấn đề, muốn trả lại số lượng lớn, nên gọi điện thoại để cho anh đi xử lý. Nhưng anh phải kết hợp với công ty đưa ra cách giải quyết nên chỉ có thể chờ tìm cách. Giờ chỉ mong là họ không khiếu nại công ty, cần ít thời gian để cho họ nguôi ngoai bỏ qua,…”
Cô nghe anh ta giải thích như vậy cũng hợp lý, chỉ còn duy nhất câu ‘Quá thường xuyên dễ dàng bị phát hiện’, là không rõ ràng.
Thư Vãn cũng không định trực tiếp chất vấn anh ta, mặt không đổi sắc nói: “Anh giải thích với em nhiều như vậy làm gì, em cũng không nghe thấy anh nói gì.”
Giang Vũ nghe vậy, sắc mặt đang căng thẳng lúc này mới trầm tĩnh lại: “Anh chỉ sợ em hiểu lầm, nên muốn giải thích rõ ràng với em.”
Thư Vãn cầm lấy đĩa thức ăn trong tay, đi vào phòng bếp: “Em vừa định đẩy cửa, anh liền mở cửa, thật trùng hợp ha!”