Chương 177
Sam Sam nghi ngờ mình nghe lầm lặp lại câu hỏi.
Thư Vãn đỏ mặt, nhưng không thể không gật đầu.
“Đi, báo cảnh sát đi!”
Sam Sam tức giận xắn tay áo lên, định lái xe đến đồn cảnh sát, Thư Vãn vội vàng ngăn lại.
“Tớ báo rồi, rất khó bắt được anh ta. Hơn nữa điểm yếu của tớ còn ở trong tay anh ta, tớ không dám đắc tội anh ta…”
“Điểm yếu gì?!”
Thư Vãn lại đem chuyện Lâm Trạch Thần uy hiếp mình nói cho Sam Sam từng chút một.
“Khó trách ngày hôn lễ, Lâm Trạch Thần lại dẫn nhiều người đến hiện trường như vậy, hóa ra anh ta lấy tớ ra uy hiếp cậu.”
Sau khi Sam Sam biết được chân tướng, vẻ mặt đều là tự trách.
“Vãn Vãn, cậu quá ngốc, vì tớ lại một mình mạo hiểm.”
Cô giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt gầy đến hốc mắt lõm xuống của Thư Vãn.
Vãn Vãn nhà cô lớn lên rất xinh đẹp nên luôn bị loại biến thái này theo dõi.
Trước kia lúc đi học, bất luận Thư Vãn bị ai bắt nạt, bị ai theo dõi cô đều sẽ nói với Sam Sam và Tống Tư Việt.
Nhưng hiện tại khi cô gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, cô lại lựa chọn một mình đối diện.
Đáy mắt Sam Sam tràn đầy sự đau lòng: “Vãn Vãn, sau này cậu gặp phải chuyện này, nhất định phải nói cho tớ biết.”
Sam Sam đấu không lại những tài phiệt thiếu phú cao cao tại thượng kia, nhưng cô có thể dùng mạng đi bảo vệ Vãn Vãn.
Những người đàn ông thối không biết xấu hổ kia, còn dám động đến bạn thân của cô, cô nhất định làm thịt bọn họ!
Thư Vãn vỗ vỗ bàn tay run rẩy của Sam Sam, trấn an nói: “Mọi sự tình đều có cách giải quyết. Lâm thị ngã ngựa, Lâm Trạch Thần đến bây giờ còn hôn mê. Về phần Dạ tiên sinh, nếu tớ đoán không sai, anh ta đã giúp tớ diệt trừ Lâm Trạch Thần. Có lẽ anh ta thật sự chỉ thầm mến tớ mới có thể như vậy……”
Sam Sam vẫn rất bất an: “Vãn Vãn, một người ngay cả bản thân cũng không dám lộ mặt cũng không đơn giản như vậy. Lần sau nếu anh ta lại hẹn cậu, cậu cứ đồng ý trước, đến lúc đó tớ và Giang Vũ cùng đi bắt anh ta ra!”
Thư Vãn muốn nói điểm yếu của cô còn nằm trong tay anh ta. Nhưng nghĩ lại, nếu bắt được Dạ tiên sinh sau khi biết anh ta là ai, cũng chẳng khác nào bắt được điểm yếu của Dạ tiên sinh. Lúc ấy cả hai đều biết điểm yếu của đối phương, như vậy cô cũng không bị anh ta uy hiếp nữa.
Thư Vãn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Lúc trước khi cô lừa gạt Sam Sam làm cho cô cảm giác lương tâm rất bất an.
Bây giờ sau khi kể hết những chuyện này cho Sam Sam, cảm giác áy náy đó cũng bớt đi không ít.
Tiếp theo chỉ có một việc giấu Sam Sam, đó chính là bệnh tình của cô.